– Hì, vậy đi với Lan tới văn phòng đoàn chút nha!
Vừa nghe tôi thắc mắc:
– Ủa có chuyện gì vậy?
– Chỉ là nhờ Phong một chút việc thôi, không nặng nhọc gì!
– Ồ, vậy cũng được! Dù sao cũng chưa bao giờ đến đó, nay khám phá xem sao?
– Hì hì, Phong sẽ phải e dè nơi đó đấy!
– Ớ, là sao?
– Đi đi rồi biết!
Chưa kịp để tôi hỏi thêm, nàng đã kéo tôi đi cời cời giữa hành lang làm bao nhiêu cặp mắt ghen tị của mấy thằng lớp khác sáng lóe lên mỗi lần bọn tôi đi qua. Nhưng tôi cũng chẳng lấy gì làm để tâm, việc mà tôi tập trung vào lúc này là về chuyện của Ngọc Lan. Bởi khi đến văn phòng đoàn, Ngọc Lan bỗng khựng lại. Nàng nhìn thé thé vào bên trong phòng như thể có gì đó rất ghê rợn trong ấy.
Đến một hồi tôi mới khều vai nàng thắc mắc:
– Sao không vào đi, Lan nói có việc mà!
– Nhưng chỉ có mình anh bí thư đoàn trường trong ấy thôi!
– Thì có gì đâu, văn phòng đoàn thì đương nhiên phải có bí thư đoàn trường rồi!
Nàng bỗng thở dài xoắn hai tay áo mình lên rồi dặn dò:
– Phong cứ đứng ngoài này xem nhé, có gì vào cứu Lan ngay đó biết chưa?
– Gì mà ghê vậy?
– Cứ xem đi, nhưng đừng quá kích động nha!
Mặc cho tôi ngẫn tò te ngoài cửa chẳng biết gì, Ngọc Lan rụt rè tiến vào văn phòng đoàn từng bước một như đang khám phá một nơi nào rất huyền bí.
Thấy Ngọc Lan vào, tên bí thư đang ngồi trên ghế liền đứng phắt dậy, chạy đến chỗ của nàng ngay:
– À, cuối cùng em cũng đến rồi! Có khát nước không anh rót nước cho!
– Dạ không ạ, em đem danh sách tiết mục lớp em cho anh đây!
– Rồi, cực khổ cho em quá nhỉ? Ngồi chơi nghỉ mệt xíu đi em!
– Dạ thui, em còn việc nên phải về ngay ạ!
Nhưng khi Ngọc Lan vừa định quay đi, tên bí thư đó liền bước đến chắn ngang cửa ra vào khiến tôi phải lui về một đoạn để tránh bị phát hiện:
– Hì, có việc gì mà quan trọng hơn cả nói chuyện với anh nữa sao?
– Dạ em về sinh hoạt với lớp một số nội dung!
– Cái đó để mai một mốt còn được mà!
– Um, dạ còn đi với bạn nữa!
Nghe thế tên này bỗng tiến sát đến em:
– Thế bạn đó của em là trai hay gái!
– Dạ là trai…
– Nếu thế thì không cần phải gấp đâu, ở lại nói chuyện với anh chút nhé!
Vừa nói tên đó liền vòng tay ra sau eo nàng kéo ghì lại phía hắn.
– Một cô gái xinh đẹp như em thì nên theo anh, anh sẽ cho em mọi quyền hạng em muốn!
– Không… em không cần mấy thứ đó đâu!
– Thế em muốn gì nào, anh đáp ứng cho!
Càng nói tên đó càng áp sát vào mặt nàng, gần đến nỗi Ngọc Lan phải rút đầu về sau tránh né.
– Em có bạn trai rồi anh đừng làm thế!
– Bạn trai em là ai, nó được như anh không, hử?
Hắn đưa tay lên nựng cằm em với bộ mặt cực kì đểu cán.
Giờ thì tôi đã biết vì sao Ngọc Lan sợ vào văn phòng đoàn một mình rồi. Nguyên nhân chính là cái thằng dê xòm này đây. Từ nãy đến giờ tôi đứng ngoài đã thấy tất cả, máu nóng đã dâng đến đầu khi thằng này cứ liên tục có những cử chỉ quá lộ với nàng. Thảo nào Ngọc Lan lúc nãy cứ dặn dò tôi phải cứu nàng là vì thế.
Ngay lập tức tôi đùng đùng xông vào, kéo phăng Ngọc Lan ra khỏi tay nó, mắt long lên sòng sọc:
– Này, anh đang làm gì vậy hả?
– Ê, cậu là ai, sao tự nhiên vào đây? Cậu có biết là bọn tôi đang họp không?
– Họp họp cái mế, giở trò dê xòm con gái người ta thì có!
– Bằng chứng đâu, tôi đã làm gì nào?
– Lanna, vạch mặt thằng bí thư dê xòm này ra đi!
Tôi trừng mắt nhìn thằng đó với bộ vó chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Nhưng chẳng thể nào ngờ được, Ngọc Lan lại nhẹ lới với thằng đó cứ y như bị sai khiến vậy:
– Anh bí thư đang giảng những tình huống cứu thương khi bị tai nạn cho mình đấy Phong!
– Ơ gì vậy Lanna, lúc nãy chẳng phải…
– A đừng…
Chưa nói hết câu Ngọc Lan đã ôm chằm lấy tôi rất chặt. Cả thân hình nóng bỏng của nàng cứ ép sát vào người tôi chẳng thể nói một lời nào.
Tên bí thư giờ này đã há hốc hoàn toàn khi chứng kiến những gì xảy đang trước mặt hắn. Đến chừng một lúc sau, khi cơn thịnh nộ của tôi đã bị cả thân hình của Ngọc Lan lôi đi hết, nàng mới bắt đầu nơi lỏng vòng tay tựa vào lòng tôi mà khẽ nói với thằng bí thư:
– Em xin lỗi chưa giới thiệu với anh, đây là bạn trai em! Chắc tại bạn ấy hiểu lầm nên mới sỗ sàng như thế à, anh chức cao đừng chấp nhất bọn em nhé!
Bị nàng dồn vào thế bí, thằng bí thư đó chẳng còn cách nào khác ngoài nở nụ cười miễn cưỡng nhưng trong ánh mắt lại tóe lên tia lửa ganh tị khủng khiếp:
– Ờ hề hề! Không có gì đâu, không biết không có tội nhưng từ đây về sau nhớ dặn bạn em phải quan sát kĩ đấy biết chưa, mấy thằng tuổi choai choai háo thắng lắm!
– Anh nói ai…
– À thôi, bọn em đi nhá, tạm biệt anh!
Lại một lần nữa Ngọc Lan chen lời, cắt ngang câu nói của tôi. Và kết quả là bọn tôi phải rời khỏi văn phòng đoàn với tâm trạng cực kì ức chế. Giá mà không có Ngọc Lan ở đấy với căn phòng nhỏ hẹp như vậy thì chắc thằng đó đã ăn mấy đấm của tôi rồi, nhìn cái mặt nó khó ưa vô cùng.
Vẻ như biết được sự ức chế đó, Ngọc Lan khẽ cốc yêu vào trán tôi:
– Nè, làm gì mà mặt hầm hầm dzạ, giận Lan đấy à?
– Hông phải, đang bực vì không đấm cho thằng đó vài đấm thôi!
– Phong đừng làm vậy, anh đó là bí thư đoàn trường đấy, không nên gây hấn!
– Nhưng nếu cứ để vậy thì nó lại tiếp tục quấy rối Lan thì sao!
– Um, thì chắc lại nhờ Phong hoặc Lam Ngọc đi chung thôi, mấy lần trước mình toàn đi với Lam Ngọc cả mà! Hôm nay bạn ấy bận mất tiu.
Nàng cắn mỗi đáp lời tôi một cách miễn cưỡng.
– Nhưng dù sao cũng phải cẩn thận, Phong là phong thấy thằng này không phải loại thường đâu!
– Biết rồi mà ông cụ non, có khát không hôm nay Lan đãi chầu nước coi như cảm ơn!
– Thôi thế ngại chết!
– Giờ muốn uống rượu phát hay rượu thuốc!
Nàng nhăn mũi lườm tôi đăm đăm.
– Ực rồi, đãi thì đãi vậy!
– Hì, ngoan thế mới được chứ, đi thôi!
Nàng lại kéo tay tôi đi về phía căn tin giữa bao nhiều cặp mắt thù địch.
Căn tin lúc nào cũng thế, cứ hễ ra chơi là đông ngùn ngụt. Phải khó khăn lắm bọn tôi mới tìm được một chỗ lí tưởng để an tọa ngồi uống nước. Ấy thế mà vào đây rồi vẫn chưa hết rắc rối, bởi lẽ xung quanh em những thằng con trai cứ ngó đăm đăm, không chớp mắt. Vẻ như bọn con trai trong trường này ai cũng biết Ngọc Lan cả. Chắc là từ cái vụ nàng lên nhận thưởng văn nghệ cho lớp nên mới được nhiều người biết đến thế. Quả là quyết định sai lầm khi cho nàng đại diện lên nhận giải mà, để giờ nàng phải gặp nhiều rắc rối thế này đây.
– Phong uống gì để Lan gọi luôn?
– À một li cà phê sữa đi!
– Trùi, ghiền cà phề rồi à!
– Hề hề, uống để đỡ thèm cappuccino của Lan thôi!
Nghe thế nàng tròn mắt:
– Ơ, sao Phong không nói để Lan đem lên mỗi ngày cho Phong!
– Thôi mắc công lại làm phiền Lan lắm, vả lại uống cappuccino phải chọn nơi thật yên tĩnh mới thấm vị được!
– Ghê, biết thưởng thức dữ ta? Hay chiều này Phong ghé nhà Lan đi, Lan cho uống thả ga!
– Thôi, thế ngại chết!
– Có sau đâu, dù gì hôm nay Phong cũng chở Lan về nhà mà, hì hì!
– Chà, nếu vậy Phong phải về nhà mình thay đồ trước mới chở Lan về nhà được nhỉ?
– Như thế cũng không hề gì, coi như chở Lan đi du lịch đi, chịu hông?
– Hề hề, sao cũng được, vì tiểu thư cả!
Ngồi cùng nàng uống nước, à không! Phải nói là ngồi ngắm nàng uống nước mới đúng. Vì cơ bản từ lúc bưng ly cà phê ra ngồi uống tời giờ tôi chỉ toàn tăm tia gương mặt xinh xắn của nàng không thôi, nó quá ư là dễ thương kia mà. Và cả cái đôi môi be bé ấy nữa, nhìn nàng chu miệng hút nước mà trái tim tôi chẳng thể nào ngồi yên được, nó cứ nhảy nhót loạn xạ trong lồng ngực như muốn thoát ra ngoài vậy, nhìn xinh cực.
Nhưng rồi cái sự dòm lén của tôi cũng bị Ngọc Lan phát hiện. Nàng thò tay cốc đầu tôi phát đau điếng mà nhăn mũi:
– Hứ, cái tật xấu không bỏ! Muốn nhìn mình cho nhìn trực tiếp luôn nè!
– Ực, nhưng nhìn trực tiếp nó hông có cảm giác!
– Sao lại hông có, Phong thử nhìn gần lại coi!
Nàng kề sát mặt mình vào tôi làm tôi hốt hoảng giật lùi:
– Éc, thế này vỡ tim mà chết mất!
– Thấy chưa, đâu phải là hông có cảm giác mà là quá nhiều cảm giác đến nỗi Phong không chịu được đấy thôi!
– Đâu, tại sát quá Phong giật mình!
– Ui, chung quy là là yếu chứ gì!
– Thì…
– Thì sao?
– Thì vậy… uầy!
Tôi khổ sở chấp nhận thương đau bởi cái mác “yếu” mà Ngọc Lan vưa gán cho tôi. Nhưng biết làm sao được, con gái ngộ lắm, mình hiền thì họ bảo mình yếu, mà mình bạo dạn thì họ bảo mình dê xòm, thế là thế nào chứ? Thôi thì thà bị chê còn hơn là bị gắn mác dê xòm, vì yếu yếu chứ có thể mạnh lên mấy hồi còn dê xòm thì có ngày bị chúng oánh cho bẹp dí chứ chẳng đùa.
Và buổi học hôm đó chỉ có thế. Ngoài việc giúp Ngọc Lan khỏi cái thằng bí thư dê xòm kia thì chẳng còn việc gì quan trọng nữa. Nhưng linh tính cứ mách bảo tôi rằng sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Ở đôi mắt thằng bí thư khi bị bọn tôi qua mặt lúc nãy, nó toát lên vẻ câm thù rất khủng khiếp. Chắc chắn sự việc sẽ không dừng lại ở đó, nhưng tôi chẳng biết khi nào nó sẽ xảy ra thôi, cứ tốt nhất là nên đề phòng.
Trở lại với ngôi nhà thân yêu của Ngọc Lan. Theo đúng kế hoạch, tôi đèo nàng về nhà mình đợi tôi thay đồ xong rồi vọt sang nhà nàng cùng ăn trưa và nghỉ ngơi ở đó.
Buổi trưa ở nhà Lan cũng không quá đặc biệt vì theo như tôi biết, người nước ngoài, đặc biệt là người Pháp không chú trọng đến việc ăn trưa. Họ hoàn toàn trái ngược lại với thói quen của người việc Nam là ăn sáng ít, ăn trưa nhiều. Cho nên buổi ăn trưa tôi chỉ ăn theo nàng vài lát bánh san quít thôi.
Mà công nhận là tuy ăn ít nhưng xem ra không thiếu chất chút nào, từng miếng bánh san quít hình tam giác chứa đầy thịt bít tết, sà lách, bơ, cà chua nhìn ngon kinh khủng. Đến nỗi mới ăn được 2 miếng đã no căng bụng, không muốn ăn nữa. Thảo nào họ lại phát triển to con như thế.
Nhưng món chính tôi chờ đợi nhất vẫn là tách cappuccino do chính tay nàng pha chế. Nó thơm lắm, nàng chỉ pha chế trong bếp mà đã bay ra đến tận phòng khách chỗ tôi đang ngồi, làm tôi phải rạo rực chạy vào bếp tòm tèm chỗ cà phê nàng đang chế biến:
– Chù ui, làm nhanh lên Lan ui, chắc chịu hông được quá!
– Gì mà làm thấy ghê quá đi, chẳng phải lan đã chỉ Phong cách pha rồi sao?
– Thì biết pha nhưng mà chẳng hiểu sao không ngon được như của Lan, vả lại Phong cũng chẳng biết trang trí mặt cà phê nữa, cứ mỗi lần pha xong nhìn nó cứ hỗn độn thế nào ấy!
– Được rồi, thua Phong luôn! Nhìn Lan pha nè!
Nàng đánh bọt ly sữa kem trên tay rồi rót vào tách cà phê đen một cách thuần thục như một thói quen hằng ngày. Đôi tay nỏn nà của nàng rót qua lại tách cà phê để tạo hình theo ý muốn, và chẳng mấy chốc sau tách cappuccino tuyệt hảo có hình chiếc lá đã được bày ra trước mắt tôi gọn gàn và dứt khoát. Tách còn lại được nàng dùng kỹ thuật y chang như thế để tạo thành hình chú cá chép xinh xắn chỉ sau vài động tác rót kem.
Tôi chỉ biết há hốc nhìn nàng phô bày kỹ thuật pha chế của mình mà chẳng thể nói lên được lời nào. Quá tuyệt đỉnh, quá điêu luyện! Thậm chí nàng có thể mở quán nếu muốn và chắn chắc quán đấy sẽ rất đông khách. Cà phê đã ngon, người pha cũng đẹp thế này có chết cũng phải thử một lần.
– Đây, thưa quý ngài khó tính!
Nàng đặt tách cà phê xuống bàn trêu đùa.
– Hà… Thơm nức mũi! Kiểu này chắc nghiện luôn rồi!
– Lo mà học cách pha chế cho ngon đi!
– Rồi mà, khà khà! Ngày nào cũng được tách thế này thì còn gì bằng!
– Thiệt tình, nịnh quá rồi đó ông tướng ơi!
Nàng cười giả lả để che đi vẻ ngượng ngùn nhưng có vẻ mọi thứ đã lộ rõ qua hai gò má ửng hồng.
– Mà Lan này, Lan học làm mấy món Tây này từ đâu vậy?
– Hì hì, món ăn thì Lan học từ mẹ còn những món ăn tráng miệng hay thức uống thì lan học từ lớp nữ công của trưởng đó!
– Ui cha, học gì nhiều vậy?
– Thế là ít rồi, em Lan còn… à hông có gì!
Đột nhiên nàng khựng lại, đôi chân mày khẽ nhíu lên khó chịu.
Thấy thế tôi lại thắc mắc:
– Ủa, Lan nói em gì đấy?
– À không, chỉ là lúc còn bên ấy có một số học sinh nhỏ tuổi hơn mình học nhiều môn lắm cơ!
– Ồ, ra vậy! Chắc ở đó vui lắm hả?
– Hì, cũng vui! Nhưng về đây có lẽ vui hơn gấp mấy lần!
– Chuẩn! Không gì bằng quê hương mà! – Tôi nắm tay bật ngón cái gật gù. – Thế ở bên đó có ai nói gì Lan không?
– Nói gì là nói gì cơ?
Nàng tròn mắt ngây ngô chưa hiểu ý câu hỏi.
– Là nhìn Lan mang nét Việt Nam thế này bạn bè có nói gì không?
– Hì, có mà ít thôi, chủ yếu là hỏi đất nước mình ra sao chứ ít khi quan tâm đến những chuyện khác lắm!
– Ủa, mấy tụi nó không thấy lạ khi có học sinh Việt hả?
– Hoàn toàn không, ở trường có rất nhiều học sinh quốc tịch khác nhau! Mình chỉ là một trong số đó thôi!
– Chí ít cũng phải chú ý tới Lan một chút chứ nhỉ?
Nghe xong nàng cười khì đập vai tôi:
– Hì hì, Lan biết ý của Phong là gì rồi! Có thì cũng có đấy nhưng Lan chỉ lo học không quan tâm gì đến đâu!
Để lại một bình luận