Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 1

Đời học sinh – Chương 1

– Có gì đâu mà bực, mới vào là có em kiếm mày rồi, tao ước mà chẳng được.

– Gừ… để tao nghỉ chút, không tao cắn!

Bọn nó thấy thế cũng chẳng chọc nữa. Quay sang nói chuyện khác, tôi thì ngồi dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực định nghỉ một tí thì một bóng người khác bước vào, lần này thì tôi mới sửng sốt thực sự, chính là đôi mắt xanh đó, là con bé xô tôi ngày hôm qua. Chuẩn luôn! Đúng là quan gia ngõ hẹp!

Cơ mà phải nói một câu thật lòng là em nó xinh đáo để, cặp mắt xanh dương sâu thẳm thì khỏi nói rồi, còn mái tóc xoăn bồng bềnh, uốn lượn của em nữa, nhìn thật là quyến rũ, gợi cảm, đúng chất phương Tây một trăm phần công lực, chắc là con lai rồi, mà lai gì thế nhỉ, nhìn đã quá đi mất! Hai thằng bạn tôi lúc này mắt đã sáng rực rồi, chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Gì chứ, anh đây hôm qua lịch sự, nhã nhặn lắm mà vẫn bị nhỏ xô cho lộn cổ xuống ao, các chú tươm tướp thế này thế này có khi em nó còn xô thẳng từ lầu 3 xuống cũng không chừng.

Nhỏ thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi rồi cũng nhanh chóng vào chỗ ngồi, ở dãy 1, bàn 2 tình từ cửa vào.

– Ê, con nhỏ nhìn mướt quá mậy? – Thằng Toàn khều vai tôi.

– Đẹp mà độc mày ơi!

– Sao mày biết, thử rồi chắc?

– Ờ chưa, nhưng tao nghĩ thế!

– Ùi, chưa biết thì đừng nói xấu thần tượng của tao nha mạy!

Chẳng quan tâm, với tôi bây giờ cần phải nghỉ ngơi một tí mới được, sáng nay đã quá đủ chuyện bất ngờ rồi. Nằm dài trên bàn chưa kịp nhắm mắt lại thì:

– … tùng… tùng… tùng… – tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên, chính thức chống đối lại người đang muốn nghỉ ngơi như tôi.

Cô chủ nhiệm lớp tôi là cô Thanh dạy môn anh văn. Nghe đến là tôi mừng trong bụng rôi, môn anh văn là môn sở trường của tôi, cũng là môn tôi giỏi nhất, cũng may mà năm tôi tuyển sinh vào lớp 10 là môn anh văn, nếu không thì có nước là tèo, cũng không gặp người trong mộng của tôi sau này rồi. Hề hề!

Cô chủ nhiệm của tôi vào cả lớp đứng dậy chào, bỗng lại một cô gái nữa chạy vào, cô gái này cũng xinh xinh, nhưng không bằng hai cô kia, được cái là nhìn cũng dễ thương và có duyên. Lúc này nhỏ đang thở hồng hộc, hai gò má đỏ lựng vì mệt.
– Là Phương đó à, sao lại vào trễ vậy? – Cô hỏi.

Nhỏ không trả lời, chỉ rút trong căp một tờ giấy đưa cho cô đọc, làm cả lớp kinh ngạc.

– Ừ được rồi, em đến chỗ bạn nam kia ngồi nhé!

Gật.

“Hơ… Cô ơi là cô, sao cho con bé ấy ngồi chung với em chứ, đến cô nhỏ còn không thèm nói chuyện nữa mà huống chi em, ngồi chung với nhỏ chắc như hai cục đá mất. Hức… Phải chi kêu em Mai xuống ngồi chung được rồi, chỉ có mình chỗ tôi là chưa có ai ngồi, cô kêu xuống ngồi chung là phải. ”

Tiến về chỗ tôi mà nhìn mắt nhỏ sao mà xa xăm quá, cứ như chất chứa bao nỗi buồn vậy. Nhỏ ngồi xuống cạnh tôi mà không thèm chào một câu. Uầy, ngôi trường này đúng là kì lạ thật, lỡ rồi phải cắn răng chịu đựng thôi.

– Chào các em, cô là Nguyễn Thị thanh, giáo viên chủ nhiệm của lớp các em. Như các em đã biết, lớp ta có 40 thành viên, 37 nữ và 3 nam…

Sặc! Vừa nghe xong câu đó như sấm chớp rền vang, nhìn xung quanh quả thật tôi chẳng thấy thằng con trai nào ngoài thằng Toàn và Khanh ngồi sau lưng. Nãy giờ tôi chỉ lo nghỉ ngơi nên có để ý chuyện này đâu, ba thằng tôi như tâm điểm của cả lớp vậy, nhỏ nào cũng nhìn bọn tồi mà cười khúc khích. Riêng chỉ có thằng Toàn là mặt phởn vô cùng, cứ như mó được vàng ấy. Cũng phải, thằng này nổi tiếng dê gái từ hồi cấp 1 rồi mà, tình cảnh này đối với nó chẳng khác nào chuột sa hũ nếp. Riêng tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ, phen này thế nào cũng sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối đây… ây dà…

Trong giờ sinh hoạt của lớp, thỉnh thoảng tôi cũng có nhìn quả nhỏ ngồi kế bên, sắc mặt nhỏ chẳng thay đổi, vẫn mặt lạnh với cặp mắt xa xăm, vô hồn. Bất chợt nhỏ quay sang nhìn, tôi giật mình quay đi chỗ khác, một lúc sau nhỏ đưa tôi mảnh giấy.

– [Làm gì nhìn chằm chằm tôi? ]

Hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của nhỏ, nhưng tôi cũng lấy mảnh giấy viết lại, gì chứ viết giấy thì tôi chấp tuốt.

– [Bạn không nhìn tôi sao biết tôi nhìn bạn? ]

Nhỏ nhìu mày rồi cặm cụi viết lại:

– [Con trai nhìn con gái chằm chằm là đồ dê xồm! ]

– [Con gái nhìn con trai chằm chằm là đang yêu người đó. ]

Đọc xong tờ giấy nhỏ quay đi không thèm viết nữa, mặt đỏ bừng. Hề hề, tưởng không nói chuyện được với em nó ai ngờ viết qua viết lại thế càng vui, đỡ bị lắp bắp trước con gái.

Thế rồi tôi lại viết tiếp:

– [Mình tên Đại Phong, bạn tên gì? ]

– [Việc gì phải nói cho bạn? ]

– [Tôi đã nói cho bạn biết tên rồi, bạn không nói lại là nợ tôi đó! ]

Đến đây nhỏ phùng má cau mày trông xinh phết.

– [Tôi là Ngọc Phương, hết nợ rồi nhé! ]

Chà người đẹp tên cũng đẹp, xem ra nhỏ cũng không chảnh mấy, ngặc cái hơi khác thường tý, cơ mà sớm muộn gì nhỏ cũng phải mở miệng ra nói chuyện thôi.

Sau khi phổ biến hết nội quy nhà trường cũng như phân công cán bộ, cô chủ nhiệm cho cả lớp ra về, vừa bước ra khỏi cửa lớp tôi chả thấy nhỏ Phương đâu hết, định bụng ra về chọc em nó mấy câu xem thế nào vậy mà nhỏ phi như bay, mất hút luôn. Đành thôi vậy, còn 3 năm nữa mà.

Đang suy nghĩ thì nghe tiếng em Mai gọi í ới đằng sau:

– Phong ơi! Bảo là ra về đợi mai mà đi mất tiêu, làm Mai gọi khan cả cổ.

– Ơ… xin lỗi, Phong quên mất. Có chuyện gì gấp vậy?

– Hì… hông có gì gấp đâu, Phong chở Mai về nhà được không? – Em mỉm cười.

– Được chứ! Mai chờ Phong ngoài cồng Phong lấy xe ra ngay!

– Ừa… nhanh nha!

“Chà, Mới quen mà đã nhờ mình đèo về nhà rồi, chắc em nó có ý với mình đây mà. Mới vào trường đã có tín hiệu tốt gớm, hề hề” – Vừa dắt xe mà lòng tôi cứ lâng lâng.

Ra đến cổng, chợt thấy cái em xô tôi đang đứng ở góc đường hình như đang chờ xe. Ủa, mà nhỏ đó có chiếc xe đạp điện mà, sao nay không thấy vậy cà?

“Thôi kệ cho đáng cái tội xô anh xuống ao, giờ này chả có chiếc taxi nào đâu mà đón” – Tôi cười đắc ý dắt xe đến chỗ Hoàng Mai đang chờ.

– Hi, làm gì mà cười vui dữ dạ?

– Ơ, đâu có! Tại hôm nay chở người đẹp nên vui thế!

– Dẻo mồm, dẻo miệng ghê!

– Hề, thôi Mai lên xe đi!

– Ừa…

Nhà Hoàng Mai nằm trên đường Nguyễn Văn Linh, cách trường khoảng 4 cây số, ở đây cũng là một nơi đông đúc lắm, duy chỉ có điều vẫn còn những ngôi nhà lụp xụp do đây chỉ là khu mới xây mà, chưa được khang trang như hiện tại.

Giữa chừng bỗng em giật tay áo tôi.

– Tới đây được rồi Phong ơi!

– Ủa, đang giữa đường mà, nhà Mai chỗ nào mình chở tới nơi luôn!

– Thôi, cảm ơn Phong nhiều lắm, nhà Mai ở trong kia, khó lắm, không cho Mai đi với con trai nào đâu!

À thì ra thế, chắc em là con nhà gia giáo đây mà! Nhưng sao lại dính dáng đến tụi côn đồ ấy nhỉ, còn bạn trai bạn gái gì nữa chứ. Khó hiểu thật!

Nhìn đồng hồ đã 12h30 trưa, bụng tôi bắt đầu kêu réo om xòm, định tăng tốc về nhà cho lẹ thì thấy nhỏ mắt xanh vẫn còn đợi xe ở gần cổng trường.

“Biết ngay mà, giờ này ít xe qua lại lắm có mà chờ tới chiều. ”

Đạp ngang qua chỗ của nhỏ thoáng thấy cặp mắt em nó không còn vui như lúc trước nữa, những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trên má, dù vẫn còn giận nhưng nhìn thấy nhỏ như thế tôi cũng thấy mũi lòng. Ngoài đường trời nắng như thiêu như đốt thế này tôi còn chịu không được huống chi là em nó, đợi tới chiều chắc thành cái xác khô mất.

Chạy qua nhỏ được vài mét tôi thắng xe cái kít rồi quay xe lại trong ánh mắt ngạc nhiên, xanh biếc:

– Nhà bạn ở đâu mình chở về cho!

– Ơ… mình đừng đây đợi xe được rồi. – Vẫn là giọng nói lơ lớ nhưng pha một chút mệt mỏi.

– Giờ này đón xe taxi không được đâu, với lại trời nắng thế này dễ bị bệnh lắm!

Lưỡng lự một hồi nhỏ cũng ôm cặp leo lên xe ngồi, miệng thoáng mỉm cười làm tôi chợt thấy lòng xao xuyến lạ. Nhưng vì còn cay cú cái vụ bữa trước nên tôi còn kiềm chế được mà không chìa cái mặt dại gái ra.

Đang bon bon trên đường tôi đánh bạo hỏi:
– Bạn còn nhớ mình không?

– Hờ… bạn là người hôm qua đá vào đầu mình phải không nhỉ?

“Chậc! Sao không nói tôi là người hôm qua bị cô xô lộn cổ xuống ao chứ! ”

– Hôm qua về nhà mình suýt bị cảm lạnh đấy! – Tôi nhắc khéo.

– Cái đó coi như huề nha, bạn đá banh vào đầu mình đau lắm đó, không có mũ bảo hiểm thì chắc không gặp bạn ngày hôm nay rồi – Nhỏ cười lém lỉnh, tay giả bộ xoa xoa đâu làm tôi muốn bật cười thành tiếng, nguôi giận lúc nào không biết.

– Mình nhớ bạn còn chiếc xe đạp điện mà.

– Ừm… chiếc đó bị hư rùi, hôm qua vừa chạy về đến nhà là tắt luôn!

– Cũng tại mình mà chiếc xe bị hư nhỉ?

– Hì… Không sao đâu, đã nói là huề rồi mà!

– Vậy bạn đã đem đi sửa chưa?

– Đã đem đi sửa rồi, khoảng ngày mốt mới lấy được.

Vừa lúc đó trong đầu tôi lại nãy ra một ý nghĩ chết người:

– Vậy ngày mai bạn đi học bằng xe gì?

– Chắc là phải đón taxi như hôm nay thôi, đi xe bus đông người khó chịu lắm.

– Vậy để mai mình chở bạn đi học ha? – Tôi tự tin chốt đáp án.

– Thật không… Chỉ sợ bạn phiền…

– Hì không sao, dù gì cũng vì mình mà xe bạn hư mà, để mình chở bạn tới khi xe sửa xong nhé!

– Ừa… vậy mình cảm ơn trước nha!

Thoáng chốc cũng đã tới nhà nhỏ, nhìn cái cổng cao lêu nghêu mà tôi đâm rùng mình huống hồ chi căn nhà 3 tầng to đồ sộ bên trong nhìn trố cả mắt. Lúc đầu nhìn nhỏ tôi cũng đoán ra vài phần ai ngờ hơn cả sức tưởng tượng.

– … ọc… ọc… ọc… – vừa định đi thì cái bụng phản chủ lại réo lên đòi quyền được ăn làm tôi ngượng muốn chín mặt trước em nó.

– Hì, Cho bạn nè! – Nhỏ rút trong cặp ra một chiếc hộp bên trong có chứa một mẫu bánh kem.

– Đây là…

– Là bánh gato mình làm để ăn sáng đó, bạn mang dọc đường ăn cho vững bụng.

– Ơ… thế ngại quá…

– Có gì đâu, coi như mình cảm ơn bạn đã chở mình về nhà vậy!

Cầm chiếc banh trên tay, tôi cắn thử một miếng thì… chao ôi! Ngon ngất ngây con gà tây, hết sẩy con bà bảy, bá cháy con bò chét luôn, nhất là cái vị sô cô la đắng đắng bùi bùi hết chỗ chê, ôi sao có loại bánh ngon thế này nhỉ.

Thấy tôi đang thẫn thờ cầm mẫu bánh, nhỏ dò hỏi:

– Sao vậy, có ngon không?

– Tuyệt cú mèo luôn!

– Hi! Merci beaucoup…

– Hả… Mẹt gì, cu gì?

– Hì quên… lâu lâu lại nhầm sang tiếng pháp, ý mình là cảm ơn bạn rất nhiều!

– Ờ thì ra bạn là người Pháp à?

– Ừm… lai Pháp thôi, mẹ mình là người Pháp mà!

– À… thôi mình về nhá, mai mình đến đón!

– Ừa… tạm biệt.

Đoạn rồi nhỏ chuẩn bị đóng cổng, tôi gọi với.

– À quên mất, bạn tên gì?

– Mình là Lanna Dương, nhưng gọi mình là Lan được rồi, còn bạn?

– Mình là Trần Đại Phong, cứ gọi mình là Phong!

– Ừ thôi Phong về cẩn thẩn nha, mai gặp!

– Ừ tạm biệt mai gặp!

Tôi khẽ mỉm cười với Lan rồi chạy đi trong 1 tâm trạng hớn hở lạ lùng, nàng chẳng những xinh đẹp, quyến rũ mà cả tên cũng đẹp nữa làm tôi cứ mê mẩn tâm hồn. Lúc đó tôi luôn nghĩ mình sẽ có một tương lai sáng lạng nhưng nào biết những rắc rối, mâu thuẫn, máu và cả nước mắt cũng bắt đầu từ đây.

Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, áo quần tươm tất, chỉnh tề rồi rồi phóc lên chiếc xe đạp thẳng đến nhà Lan, sỡ dĩ tôi phải đi sớm là vì nhà Lan nằm trên đường Nguyễn Hữu Thọ rất hay kẹt xe vào buổi sáng nếu không đi sớm phần là vì háo hức quá không ngủ được, lần đầu tiên chở con gái mà.

Vừa đến nhà Lan tôi chợt khựng lại, “Chà hôm qua không dặn Lan đợi trước ở ngoài, giờ bấm chuông lỡ gặp cha hay mẹ Lan thì ngại chết, không biết giải thích sao luôn! ” Chả lẽ:

“ – Con tìm ai đấy?

– Dạ con tìm bạn Lanna ạ, hôm nay con chở bạn ấy đi học.

– Tụi con gặp nhau lâu chưa?

– Dạ mới hôm qua ạ?

– Mới hôm qua mà chở bạn đi học rồi à?

– … ”

Thế mới chết ấy chứ, mới quen hôm qua mà đòi chở người ta đi học rồi, không bị hiểu nhầm mới lạ. Suy nghĩ một hồi tôi cũng đánh bạo nhấn chuông:

– … kính… koong…

– Phong chờ một tí nhé, ra ngay đây!

Ối! Tiên sư, cha mẹ ơi hết cả hồn vía! Tôi giật mình mém quăng luôn chiếc xe vì cái chuông cổng nhà Lan. Thì ra Lan từ trong nhà nói với tôi qua chuông cổng, có thiết bị truyền âm. Cơ mà làm sao Lan biết tôi bấm chuông nhỉ, có cài thám tử theo dõi mình hay gì đây mà. Ngay lập tức tôi nhận được câu trả lời ngay, đó là chiếc camera gần chuông cổng, như thế ai bấm chuông người trong nhà đều biết, đúng là hiện đại thật. Ấy thế mà sau này vì cái chuông đó mà tôi phải lao đao đủ chuyện đấy, thật!

Gần mười phút sau Lan từ trong nhà bước ra với bộ áo dài trắng tinh khôi ôm sát những đường cong tuyệt mỹ làm tôi cứ đứng ngây ra như tượng.

Lan mỉm cười rồi quơ tay qua lại trước mặt tôi chọc ghẹo.

– Nè! Hoàng hồn lại chưa? Nhìn hoài người ta ngại đó.

– Ớ… Xin lỗi tại lần đầu đầu thấy Lan mặc áo dài!

– Hì! Thế mà mình cứ tưởng sẽ bị chê thôi, từ đó đến giờ chưa mặc lần nào mà!

– Không… Sao lại chê được, đẹp thế mà!

– Thật hở? – Nàng tròn mắt.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 1


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)