Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 1

Đời học sinh – Chương 1

– Thằng này, ăn như heo ấy! – Tôi lắc đầu.

Lúc sau, nhóm nữ cũng từ trong hẻm lon ton đi ra, Hoàng Mai giờ đây đã khoác vào một bộ cánh mới, một bộ đầm búp bê khác màu kem sữa nhìn xinh xắn, đang yêu vô cùng, em rất hợp với với những bộ đầm búp bê, dường như những bộ đầm đó sinh ra để cho em mặc ý. Ừ thì… cũng có hơi nói quá tý, nhưng thật sự là đẹp mà…

– Này trả Hoàng Mai lại cho ông đấy, cả cái áo luôn… – Nhỏ ném cái áo tôi đưa cho Hoàng Mai mặc vào tôi.

– Ừ thì bảo vệ… – Tôi cười trừ.

Ừm… hà… Phải nói làm sao nhỉ, cái áo tôi bây giờ nực mùi dầu thơm luôn, chắc chắn không gì khác ngoài mùi dầu thơm của Hoàng Mai rồi. Tôi có nghe nói trong trường có mấy đứa con gái sài một ngày một chai dầu thơm cỡ lớn ấy, ôi thôi, ở gần mấy nhỏ đó chắc ung thư mũi sớm… Hì, không phải chê gì việc dùng dầu thơm của các bạn nữ đâu, nhưng dùng vừa vừa thôi, dùng nhiều quá phản tác dụng đấy, lời khuyên chân thành luôn…

– Sao Phong không mặc áo vào đi, ở trần hoài kì lắm! – Em khẽ đỏ ửng mặt.

– Toàn mùi dầu thơm, mặc vào có sao không… Oái… mặc liền, mặc liền… – Tôi định trêu Mai vài câu nhưng phải kinh hãi cái véo hông cật lực của em mà mặc vào ngay tấp xoáy.

– Hứ, mặt thế mà cũng làm bạn trai nhỏ Mai được! – Nhỏ Tiên vượn nhếch môi.

Bất chợt, thằng Toàn cầm một khúc gỗ nhỏ để ngang mặt tôi, nháy mắt tinh ý. Á à, biết ý của thằng này rồi, này thì…

… Rụp… – Tôi dùng “cần phá” dập cánh tay từ trên xuống làm khúc gỗ gãy đôi.

– Chà… Lâu ngày không gặp, võ công tiến bộ ghê nhỉ, có đánh ai bao giờ chưa…

– Ờ cũng có, nhất là mấy đứa tọc mạch, nhiều chuyện ấy… – Tôi vừa nói vừa lườm nhỏ Tiên làm nhỏ sợ tái xanh mặt mày.

– Ừ, nhắc mới nhớ, hai bạn tự mình đánh bọn xấu đó sao? – Nhỏ Nhi lùn thắc mắc.

– Ừ thì vậy… – Tôi gãi đầu.

– Vậy là lớp trưởng cũng đánh luôn… Phong thì mình biết rồi, còn lớp trưởng mình mới biết có võ đó nha… – Kiều ẹo tròn mắt nhìn lớp trưởng.

– Uầy, vui vẻ gì đâu mà khoe khoan chứ… – Nhỏ nhíu mày.

Đang vui vẻ thế đó, tự dưng thằng Khanh khờ lên cơn đột xuất, bơm đểu một cú đến thằng Toàn còn phải chào thua…

– Ê, mày với nhỏ Mai quen được bao lâu rồi…

– Sặc, kệ tao… hỏi làm gì… – Tôi giật thót.

– Phải đó, bao lâu rồi, sao mình còn không biết vậy? – Nhỏ Kiều hỏi han rối rít khiến em Mai bối rối không biết trả lời ra sao.

– Thôi nào mọi người tập trung vào chuyên môn cái đi… – Nhỏ Ngọc giải vây.

– Ơ, chuyên môn gì? – Khanh khờ ngơ ngác.

– Là tao sẽ dập mày ra bã vì tội bơm đểu tao đấy Khanh à… – Tôi kề miệng vào tai nó mà rít lên.

– Ê, tao hỏi thật mà… – Nó giật thót nhảy ra chỗ khác.

– Nào nào, trật tự, tôi muốn hỏi là chúng ta có tiếp tục tổ chức sinh nhật nữa không?

– Thì việc này phải hỏi Mai thôi! – Toàn phởn nhún vai.

– Ừ phải rồi Mai à, bà có muốn tổ chức nữa không? – Nhìn lùn đăm chiêu.

– Mình… – Mai lưỡng lự.

– Phải đó, tổ chức đi, tụi này đói rồi! – Khanh khờ xoa bụng.

Thấy Mai vẫn còn lưỡng lự nên tôi góp ý phụ một tay:

– Phải đó, tổ chức đi Mai, mọi người cũng đến đây hết rồi!

Phân vân một hồi, Mai cũng đồng ý tiếp tục tổ chức sinh nhật, thế là cả đám lá oái oái lên như trời hạn gặp mưa ấy.

– Dé hà… Được ăn rồi… – Khanh khờ mắt sáng rỡ.

– Mày… – Toàn phỡn trừng mắt.

– Sao… Có chuyện gì…

– … chỉ được cái nói đúng, hề hề… – Toàn phỡn toét miệng cười, đập vai thằng Khanh.

– Được rồi, tụi này đón taxi lên quán Q trước nhé… – Nhi lùn lấy điện thoại ra nhấn số.

– Tôi cũng đi lấy xe đây… – Lam Ngọc quay gót đi.

– Ủa, cô không đi taxi hả?

– Tôi có xe khác… – Nhỏ nhoẻn miệng.

– Xe gì…

– Đạp điện… – Nhỏ thản nhiên.

– À, thảo nào… – Tôi đập tay lên trán, ngờ ngợ ra.

Khi mà bọn nó đã du hí lên điểm hẹn trước rồi, chỉ còn tôi với Hoàng Mai ở lại trong ngõ hẽm vắng người. Đột nhiên tôi cảm thấy lưng mình như ướt đẫm mồ hôi khi mà Hoàng Mai nhẹ nhàng nắm lấy tay rồi dựa sát vào tôi. Phải rồi, giờ này tôi đâu còn là bạn bình thường của em nữa, đã thắng tiến lên một vị trí khác rồi mà, bây giờ tôi là bạn trai của em đấy chứ…
– Mình đi được chưa Phong… – Em thỏ thẻ.

– Ừ thì đi… – Tôi giật mình, líu ríu dẫn chiếc xe ra ngoài ngõ.

– Phong đi đâu thế? – Em tròn mắt.

– Thì… đi đến quán Q! – Tôi lắp bắp.

– Không chở Mai sao? – Em khẽ cười.

– Ừ nhỉ… Tí quên… hề hề! – Tôi cười cầu tài dẫn xe về phía Mai.

– Phong đi đâu vậy… – Em nghiêng mái đầu mỉm cười.

– Thì đến quán Q…

– Không mua bánh kem sao? – Em lại gài tôi.

– Ờ hén, quên… – Tôi gãi đầu.

Ực… chưa gì em đã gài hàng nhẹ tôi 2 lần rồi, lúc bình thường tiếp xúc với em thì tôi chẳng sao, nhưng giờ đây, với một “cương vị” khác thì tôi hoàn toàn bị lép vế trước những câu nói tưởng chừng như bình thường của em. Vì sao, vì sao, vì sao… Bản lĩnh lúc đánh nhau đâu hết rồi…

– À, quà tặng của Mai nè… – Tôi đưa chiếc lắc tay với móc gắn điện thoại cho em.

– Ơ, Phong cái này là gì vậy… – Em tròn mắt.

Thôi chết tôi rồi… Chiếc lắc tay và móc gắn chìa khóa hình ngồi sao tuyệt mỹ hôm nào giờ đã gãy gọng, méo xẹo, vỡ vụn như đống bùi nhùi vậy. Chắc có lẽ do chắn động từ vụ đánh nhau lúc nãy đây mà. Tiêu, giờ mua quà trước mặt Mai thì còn gì là bất ngờ nữa, chưa kể em sẽ buồn như thế nào nếu không được tôi tặng quà đây, thôi xong rồi, tiến thoái lưỡng nan…

– Xin lỗi Mai, đây là những món đồ Phong định làm tặng Mai, nhưng do trận đánh lúc nãy… – Tôi buồn thiu.

– Không sao đâu… – Mai khẽ cười.

– Đâu có được, quà tặng… chụt…

Chưa kịp nói tròn câu, em đã nhẹ nhàng nhón chân, đặt vào má tôi một nụ hôn thật ngọt ngào.

– Mai không cần quà gì hết đâu, Phong đã là món quà quý giá nhất đối với Mai rồi! – Em âu yếm nhìn tôi, hai gò má ửng hồng.

– … – Bị bất ngờ về nụ hôn đó, tôi cứng họng không nói được lời nào.

– Hi…

– Cười… cười gì… – Tôi lắp bắp.

– Có người bị hớp hồn…

– Ớ… – Lại cứng họng.

– Thôi… Đi mua bánh kem đi, kẻo trễ… – Em nhẹ nhàng nhấn vào trán tôi như gọi hồn về.

– Chờ tí… – Tôi khựng lại nhìn một vòng xung quanh.

– Chuyện gì vậy… – Em tròn mắt.

– Để xem còn quên gì không?

– Ngốc… Đem theo Mai được rồi! – Em nắm lấy tay tôi, cùng đi đến chiếc xe đạp cam đen đầy kỷ niệm…

7H30 ngày 29/8.

Khi về đêm, phố thị dần chuyển mình thành một thành phố khác, những hình ảnh nhộn nhịp, tấp nập người và xe ban sáng không còn nữa mà thay vào đó là những ánh đèn màu rực rỡ soi sáng những con đường rộng lớn giờ này đã ít người qua lại. Trong thời tiết se lạnh của mùa thu, hình ảnh đó trở nên thơ mộng, trữ tình hơn bao giờ hết, vì thế nó thu hút rất nhiều cặp tình nhân dẫn nhau cùng đi dạo trên những con đường dài bất tận. Trên con đường ấy, cũng đang có một đôi trai gái chở nhau trên chiếc xe đạp đơn sơ nhưng đầy kỷ niệm, cô gái ngồi sau tỏ ra rất hạnh phúc, thỉnh thoảng cô ấy lại hát, một bài hát rất thân quen, ắc hẳn khi nghe đến tên ai cũng sẽ nhận ra…

– Phong à, hôm nay Mai vui lắm đó…

– Sao vui? Kể nghe với?

– Biết rùi con hỏi! – Em khẽ đập vào lưng tôi.

– Hôm nay Phong cũng vui lắm đó…

– Sao vui?

– Sắp được ăn sinh nhật…

– Hứ, chỉ biết ăn! – Em véo nhẹ vào hông tôi nhưng của đủ để tôi lạc tay lái, mém đâm vào cột điện, làm Hoàng Mai được một phen thử tim.

– Au… da, tý chết rồi… Phong chưa nói xong mà. – Tôi suýt xoa hông.

– Phong vừa nói mà… – Em giận dỗi.

– Thì… sắp được ăn sinh nhật…

– Đấy…

– … với bạn gái của mình!

– …

Một khoảng lặng xuất hiện giữa hai đứa, Hoàng Mai đột nhiên không nói một lời nào cả. Không lẽ nhưng lời trêu ghẹo đó của tôi lại làm Hoàng Mai buồn sao, bình thường tôi vẫn hay trêu những câu đại loại thế mà có thấy em giận đâu chứ, con gái khó hiểu quá…

Vừa định mở lời xin lỗi thì bất ngờ, từ đằng sau em nhẹ nhàng ôm lấy tôi, một cái ôm thật ấm áp, thật êm dịu. Tôi như hóa đá bởi cái ôm ấy, nhịp tim tôi không còn đập được bình thường nữa, Hoàng Mai là thế, em luôn làm tôi bất ngờ vì những cử chỉ táo bạo của mình, nếu tôi có tiền sử bệnh tim thì chắc sẽ không còn sống đến ngày hôm nay rồi…

– Ghét Phong lắm… Lúc nào cũng trêu được!

– À… ừ Phong xin lỗi, sau này không làm thế nữa…

– Nhưng Mai vui lắm…

– Vui…

– Um… Được người con trai mình thích gọi mình là bạn gái ai mà không vui chứ… – Em thỏ thẻ.

– Thế à, ừ… thì Phong an tâm rồi… – Tôi bối rối vì tim tôi lúc này như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

– … – Em không nói gì, vẫn vòng tay ôm tôi.

– À Mai nè… Bài lúc nãy Mai hát là gì vậy…

– Cry on my shoulder đó…

– À phải ha, hèn chi thấy quen… Hát cho Phong nghe đi…

– Lại vòi vĩnh… – Em cấu yêu vào hông tôi.

Thế rồi khẽ áp mặt vào lưng tôi, em lại cất giọng hát trong trẻo, xóa tan sự tĩnh lặng của cảnh vật xung quanh…

“If the hero never comes to you.

If you need someone you”re feeling blue.

If you”re away from love and you”re alone.

If you call your friends and nobody”s home.

You can run away but you can”t hide.

Through a storm and through a lonely night.

Then I show you there”s destiny.

The best things in life.

They”re free…

But if you wanna cry, cry on my shoulder.

If you need someone who cares for you.

If you”re feeling sad your heart gets colder.

Yes I show you what real love can do… ”

Thoáng chốc cũng đến địa điểm tổ chức sinh nhât, mấy đứa vừa thấy tôi và Hoàng Mai dẫn xe vào là hớn hỡ ra mặt.

– Trời ơi! Tới rồi, lạy cụ phù hộ! – Toàn phỡn pha trò.

Cơ mà mục tiêu của tụi nó đâu phải là tôi với Hoàng Mai đâu, mà là chiếc bánh kem Hoàng Mai đang cầm trên tay kia kìa, trông mặt đứa nào đứa nào đứa nấy như đạo tặc ấy, nhất là thằng Khanh khờ, nhìn gian vô cùng, làm tôi phải cất cái bánh kem chỗ khác để tránh “chuyện thị phi”.

– Ê, ê để bánh kem đó, dẹp chi mậy… – Khanh khờ ngóng mỏ.

– Để đó mày nhìn ghê quá, mất bánh lúc nào không hay…

– Làm như toàn là heo không bằng…

– Sự thật là thế mà mậy… – Toàn phỡn đập vai thằng Khanh ra vẻ thông cảm.

– Dẹp tụi mày đi, ỉ đông hiếp yếu… – Khanh khờ gạt phắng.

– Hì, mấy bạn từ từ đã, ăn xong bữa chính đã rồi tới bánh kem… – Hoàng Mai cười hiền.

– Ủa, có món chính luôn… – Và mắt Khanh khờ đã sáng trở lại.

– Ừ, mà do gấp quá nên mình chỉ mua kịp thức ăn nhanh thôi… Mấy bạn thông cảm… – Em thở dài.

– Hề hề, không sao… Đói thì nhà lá cũng như nhà tranh thôi… – Chỉ có Khanh khờ mới đối đáp chuẩn nhất trong tình huống này.

Thế là Hoàng Mai bày ra trên bàn đủ loại thức ăn nhanh mà tôi với em vừa mua lúc nãy, nào là gà rán, khoai tây chiên, ham bơ gơ, bánh hot dog, thịt xiên nướng đủ các loại luôn, nhìn linh đình chẳng kém gì một bàn tiệc đâu…

– Tuyệt… Ngon quá xá con cá… – Khanh khờ ngoạm một miếng lớn khúc gá rán tấm tắc.

– Ây chà, sinh nhật mà đãi đồ ăn nhanh cũng ngon phết… Sau này phải học hỏi mới được, hề hề… – Toàn phỡn gật gù.

– Nè, Toàn ăn miếng xúc xích này thử đi… – Nhỏ kiều ẹo điệu đà đưa cho thằng Toàn.

À, quên, phải nói qua một tí là bác Toàn nhà ta vừa mới nhập học đã có đối tượng theo đuổi rồi đấy, nhỏ không ai khác đó chính là Kiều ẹo, phải nói là nhỏ này mê như điếu đổ bác Toàn nhà mình, như các bạn biết đấy, thằng Toàn thì nó mong chờ một tiểu thư kiêu kì, lạnh lùng chứ đâu phải một con nhỏ điệu chạy nước như nhỏ Kiều đâu, và thế là xảy ra nghịch cảnh…

– Ờ… ờ, để tui tự lấy được rồi, hề hề… – Nó gãi đầu cười cầu tài.

– Thì cứ lầy đi mòa, người ta đã đưa cho rồi… – Nhỏ nũng nịu.

– Ừ, thì lấy…

Một lát sau…

– Toàn à, cho Toàn khúc gà rán nè…

– Ớ, tui đang ăn, thịt xiên… – Nó trố mặt.

– Thì cứ nhận đi mà… – Nhỏ lại tiếp tục điệp khúc “… đi mà”

– Mình không thích gà rán mấy! – Toàn phỡn méo mặt, từ chối khéo.

– Đây… Không ăn tui ăn cho… – Khanh khờ từ đâu chộp lấy khúc gà rán nhai nhồm nhèm.

Lúc đó mặt nhỏ Kiều trong tức tối vô cùng, chừng như muốn ăn thịt thằng Khanh tới nơi ý, nhưng nhỏ đâu biết thằng Toàn đang nhìn thằng Khanh với cặp mắt biết ơn nhường nào, cứ như vừa cứu mạng nó khỏi yêu quái không bằng…

Thế là suốt bữa ăn đó, thằng Toàn nhảy qua ngồi chung với thằng Khanh luôn… Tội con nhỏ Kiều cứ ngóng qua bên thằng Toàn mãi…

– Này… Lúc tôi chạy ra khỏi quán là bà chạy theo tôi luôn hở? – Tôi nghiêng người qua hỏi nhỏ Ngọc nhân lúc mọi người hăng say ăn uống.

– Không đâu, tôi thì cũng chạy đi tìm từng cửa hiệu giống như ông thôi, nhưng giữa đường đột nhiên thấy ông chạy bán sống bán chết va vào người ta nên, chạy theo xem sao…

– Vậy lúc tui vào hẻm là bà vừa vào luôn hả?

– Ừ… – Nhỏ thản nhiên.

– Vậy lúc tôi bị thằng Vũ hạ nhục thì bà cũng có mặt…

– Phải… Thấy hết…

– Sặc… Sao bà không ra cứu ngay lúc đó…

– Tôi mà ra cứu ngay lúc đó thì chằng phải cũng bị tên Vũ khống chế giống cậu vậy sao?

– Thế lúc tôi đánh với mấy tên đó sao bà không ra ngay luôn…

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 1


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)