Cơ mà hành lý của Mai cũng nhiều thật, bạn có thề tưởng tượng cảnh tôi xách hành lý thế nào không, để xem nhé: Hai tay cầm hai cái vali, đeo sau lưng cái ba lô con cóc to tổ bố, quải cái cặp bự chảng lên cổ lại còn đeo thêm 2 cái túi xách 2 bên vai nữa, cuối cùng là ngậm thêm cái ví nhỏ trên miệng nữa nhìn ngố vô cùng tận. Đến cả mấy thằng mặt ngựa bữa hôm cũng cười lăn lộn khi nhìn thấy tôi nữa.
– Ớ nhìn kìa tụi bây, thằng ở đợ kìa!
– Ngố quá, trời ơi tao cười chết mất, há há!
– “Ngố ngố cái đầu tụi bây, bố mày rướt vợ về dinh có gì là đáng cười hở? ”
Chỉ tiếc là không mở miệng nói câu đó được, mà cho dù có nói được đi chăng nữa cũng bị lĩnh ngay cái véo hông thấu trời của Hoàng Mai thôi. Công nhận, con gái ai ai cũng để móng nhìn nhòn nhọn, ben bén đến rùng mình, cấu phát chắc tóe máu.
Dọn hành lí vào nhà xong, tôi mới đánh bạo gọi điện cho ba tôi, dù gì cũng phải thưa qua người lớn một tiếng đã:
– Alô! Mày hả Phong?
– Con đây! Con muốn nói về ba chuyện này.
Thế là tôi kể hết tất tần tật chuyện của Mai cho ba biết, nghe xong ổng gắt nhẹ:
– Thằng này mày giỏi nhỉ? Tao đi vắng nhà là mày rước gái về hả con?
– Ơ! Có gì đâu mà ba! Bạn ấy khó khăn mà! Giúp đỡ tý thôi.
– Ừ mày giúp sao thì giúp! Lúc tao về thăm nhà thì đừng có bồng đứa nhỏ nào trên tay là được rồi!
– Ặc ba này! Làm gì có chuyện đó!
– Mày lớn rồi mà nhát thế? Mà thôi ăn ở cho đàng hoàng đấy, đừng có làm gì con gái người ta nghe chưa?
– Ẹc! Biết rồi khổ lắm, ba cứ chọc mãi con làm thật đấy! – Tôi đay nghiến.
– Mặc xác mày, làm gì cứ làm!
– Ớ ba… cộp… tút… tút… tút… tút…
Chết thật, ông bố này của tôi thiệt là. Lúc nghiêm thì ông nghiêm lắm, lúc bình thường thì cứ chọc tôi cho bằng được, hic! Nói chuyện điện thoại với ông mà tôi tức muốn xì khói. Ông ấy biết tính tôi nhát gái nên cứ nhè mấy chuyện đó ra mà chọc tôi suốt. Hoàng Mai không biết có nghe được gì không mà cứ cười mãi không thôi.
– Mai cười gì vậy? – Tôi gãi đầu.
– Hì, có gì đâu, ba Phong vui tính ghê!
– Hơ… Mai nghe hết à?
– Chỉ nghe thoáng loáng thôi, nào là nói Phong ăn ở đàng hoàng gì đó!
– Chỉ thế thôi hả?
– Thế thôi, tai của Mai đâu có thính đâu! – Em nghiêng mái đầu.
– “Phù… Hú cả vía! May mà Mai không nghe thấy đoạn bồng cháu của ba tôi nói, nếu không thì có mà xấu hổ đến chết mất. ”
– À… Mai này, từ đây sắp tới Mai sẽ ngủ ở phòng ba Phong đấy, phòng ba Phong rộng hơn, đủ để chứa hành lý của Mai! Hic…
– Ư, hành lí thế là ít rồi, đồ con gái mà, bộ Phong không cho Mai mặc đẹp sao? – Em hấp háy.
– Ô… Mặc đẹp hả? Thế thì duyệt! – Tôi nắm tay lại bật ngón cái lên.
– Hứ… Phong suốt ngày chỉ có thế! – Em nguýt dài.
Buồi trưa tan học, sau khi chở em Mai về nhà xong là tôi chạy tót sang nhà thằng Toàn ngay, lấy cớ với Mai là phụ thằng Toàn tý việc nhưng thật ra là sang nhà nó làm quà sinh nhật tặng Mai.
Công nhận nhà thằng này lớn thật, còn có cả người giúp việc nữa. Báo hại tôi cứ tưởng là ba mẹ nó nên gật đầu chào rối rít làm nó phải nói là cười lăn lộn ra cả nền nhà, đến khi tôi cốc đầu nó mới chịu thua mà dẫn tôi lên phòng. Cơ mà đường lên phòng nó như cái mê cung ấy, trẻ nhỏ mà vào nhà thằng này chắc lạc mấy hôm mới tìm được.
– Mày làm quà tặng cho nhỏ Mai đấy hở? – Nó ngồi ghế nhìn tôi đăm đăm.
– Ớ! Sao mày biết? – Tôi ngạc nhiên.
– Xời, nhỏ Mai cũng mời tao sáng này nè, có mời cả thằng Khanh nữa!
– Ừm… ra vậy.
Bỗng nó nhíu mày hỏi tôi:
– Mày có thích nhỏ Mai không?
– Sặc, sao lại hỏi tao? – Tôi giật bắn người.
– Èo, bạn thân của mày mà không biết cái tính của mày sao?
– Ừ, thì chắc là có, mà chắc là không! Tao cũng không biết nữa – Tôi phân vân.
– Thằng này! Trả lời đàng hoàng coi! Chắc có chắc không là quái gì?
– Ừ thì cũng có chút chút, mà giờ tao chả biết làm sao!
– Nói cho bố mày xem, trong 3 em: Lanna, Ngọc Phương với Hoàng Mai mày thích em nào?
Nó hỏi làm tôi giật thót người lắp bắp:
– Ặc! Mày hỏi quái gì vậy?
– Hời… Đừng có giấu tao! Nhìn là biết ngay mày lẹo tẹo với 3 em này mà – Nó vuốt cằm nhìn tôi.
Bị nó hỏi dồn quá tôi đành kể hết sự việc giữa tôi với 3 em cho nó biết, dù gì thằng này cũng khét tiếng là trùm ăn chơi mà, vả lại nó cũng là bạn thân với tôi nên dễ nói hơn. Nghe xong nó trợn mắt, cốc cho tôi mấy phát muốn lủng sọ rồi quát:
– Trời ơi! Thằng cu này! Mày tới số rồi! Khổ mày rồi con ơi!
– Ẹc, làm gì bi quan thế mày! – Tôi hơi run.
– Khi không lại quen cùng một lúc 3 em, lại còn chung lớp nữa chứ, mày muốn xem tam quốc diễn nghĩa hử?
– Ê, mày đừng nói quá! Người tao thích là Lanna, nhỏ Phương thì tao cũng có một chút cảm tình, còn Hoàng Mai thì tao chỉ muốn giúp đỡ nhỏ thôi, èo! Nói chung là tao không muốn làm ai đau cả.
– Thế mới bảo mày chơi dại. Bây giờ nhỏ Mai thích mày rồi đấy, lại còn ở chung nhà nữa, tự mà xử lí đi, hố hố hố!
Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, tôi lại cầu cứu nó:
– Giờ tao phải làm sao đây mày, rồi rắm quá!
– Cái này tự mày chuốt lấy mà, đâu trách ai được! – Nó lắc đầu ngao ngán.
– Thế hết cách rồi sao?
– Ờ thì còn! Giờ mày phải chọn một trong hai thôi, Chọn Mai thì đừng có cò ke nhiều với Lanna và Phương nữa còn nếu muốn duy trì mối quan hệ với Phương và Lanna thì phải dứt khoát để nhỏ Mai tự giải quyết chuyện của mình, nhỏ có phải là con nít đâu. – Thằng Toàn nhún vai thản nhiên đáp.
– Không vừa giúp đỡ Mai vừa duy trì mối quan hệ được hả? – Tôi xui xị.
Đến đây tôi lại lĩnh thêm cái cốc đầu thấu trời của nó nữa:
– Mày điên! Có nhỏ con gái nào khoanh tay đứng yên nhìn người nó thích cứ hủ hỉ với nhỏ khác không?
– Uầy, thì thôi mệt quá! Cứ để chuyện gì tới thì tới đi, suy nghĩ chi mệt! – Tôi xua tay.
– Mà này, kể ra, mày cũng siêu thật đấy! Khù khờ thế mà cũng hớp được 3 mỹ nhân của trường rồi!
– Thôi tao đủ khổ rồi, để yên tao làm quà xem nào!
Nó cười châm chọc vài tiếng rồi lại đổi chủ đề:
– Mà mày định làm quà gì thế?
– Hề hề, tao định làm tuyệt tác bộ đôi đặc biệt! – Tôi quệt mũi.
– Gì, kẹo thơm miệng với dầu thơm hở? – Mặt nó gian vô cùng.
– Tao đạp mày bay xoắn bây giờ! Lắc tay với móc điện thoại chứ không bậy bạ như mày!
– Ờ cũng sáng tạo đế, còn tao định tặng nhỏ Hoàng Mai chai lăn nách được hông mạy?
Thế là tôi tức tối chạy lại vật nó ra mà sài tuyệt kĩ cù lét đến khi nó hết hơi xin tha mới thôi. Cái thằng! Đầu óc gì mà cứ nghĩ đến chuyện bậy bạ, biết lúc nào mà có bạn gái được đây. Ấy thế mà sau này bạn gái của nó cũng chẳng phải loại vừa đâu, tôi còn phải ngán đấy, thật! Khi nào rảnh tôi kể cho nghe, hài vô cùng…
Suốt từ bữa ở nhà thằng Toàn đến mấy ngày sau vì mãi lo làm quà cho Mai với lại còn phải suy nghĩ những lời nói của thằng Toàn nữa nên tôi cứ ngẫn ngơ ra như người mất hồn, quên trước quên sau.
“Giờ mày phải chọn một trong hai thôi, Chọn Mai thì đừng có cò ke nhiều với Lanna và Phương nữa còn nếu muốn duy trì mối quan hệ với Phương và Lanna thì phải dứt khoát để nhỏ Mai tự giải quyết chuyện của mình, nhỏ có phải là con nít đâu. ”
– Phong, stand up, please!
– Dạ, dạ cô gọi em! – Tôi giật mình.
– Dịch dùm các bạn từ “money”!
– Ơ… con khỉ ạ!
– Em đang trêu cô đấy hả Phong, “money” chứ không phải “monkey”!
– Dạ nghĩa là “tiền” ạ.
– Được rồi ngồi xuống tập trung lại cho cô, please!
– Hé hé, nói như mày chắc bọn nhà giàu nào cũng nuôi một bầy khỉ nhỉ? – Toàn phỡn trêu đểu.
– Khĩ bố mày, tao đạp xoắn mày bây giờ!
Môn mũi nhọn còn vậy, huống chi mấy môn khác…
– Phong! Đứng lên!
– Ớ… dạ thầy!
– Ngườinguyên thủy dùng công cụ lao động gì?
– Ơ… là… là!
– Dùng gì? – Thầy nhíu mày.
– Dạ… dạ là rựa… với mã tấu ạ.
– Để làm gì? – Thầy trợn mắt.
– Dạ… là để… canh tác với… phân chia địa… bàn nếu cần! – Tôi bối rối nhắc lại cái câu tôi đùa với Hoàng Mai.
– Hố… hố… hố… há… há… há – Tiếng cả lớp cười giòn giã.
– Em đùa với tôi đó à, trừ 2 điểm vào bài kiểm tra 15 phút.
Đấy là giờ lịch sử, còn giờ vật lý thì:
– Phong!
– Hả… ủa… dạ thầy.
– Chuyển động tịnh tiến là gì?
– Dạ… Thưa thầy tịnh là đứng yên, tiến… là đi tới nên tịnh tiến là…
– Hí… hí… – Đã có một số tiếng cười khút khít.
– Sao? Là gì? – Thầy ngạc nhiên.
– Là chuyển động sao cho mình đứng yên mà vẫn đi tới trước được – Tôi nhắm mắt trăn trối.
– Há… há… há – vẫn là tiếng cười giòn như bắp ran của lớp tôi.
Ờ dưới cuối dãy thằng Toàn đã nắm tay lại bật ngón cái lên mà quệt nước mắt. Thằng quỷ đó lúc nào cũng thế.
– Điểm 0 kiểm tra miệng Phong nhỉ? – Thầy ôn tồn chốt điểm.
– Dạ! – Tôi thất thiểu.
Vậy đấy, trong vòng 5 ngày từ thứ 2 đến thứ 6 tôi hoàn toàn gặp xui. Bình thường thìkhông kêu, lựa ngay lúc đang bế tắc lại cứ nhè tôi ra mà kêu suốt. Hết điểm 0môn lý lại đến trừ 2 điểm kiển tra 15 phút môn sử còn gì khổ bằng chứ, híc! Làmmấy đứa trong lớp được xem gala cười miễn phí mấy ngày liền.
Ấy thế mà mấy nàng lại không tha, cứ hỏi rối rít lên:
– [Phong hôm nay bị làm sao thế? ] – Nhỏ Phương thắc mắc.
– Ớ… bị giựt hụi!
– [Đáng ghét, người ta hỏi thăm mà cứ giỡn]
Thế là tôi lĩnh ngay cú giẫm chân mang đậm thương hiệu Ngọc Phương.
– Nè, làm gì Phong cứ như người mất hồn vậy? – Mai tròn mắt.
– Vừa bị sàm sỡ!
– Ơ… Phong đêu…
Lại lĩnh thêm cú véo hông cật lực của Hoàng Mai nữa.
– Hê! Mấy hôm nay sao vậy? – Lan hấp háy mắt.
– Nhớ bộ “thoải mái” của Lan ấy mà!
– Hơ… Phong háo sắc…
Cuối cùng là cái cốc đầu thần thánh của Lan mắt biếc. Kết quả là tàn tật từ đầu tới chân, híc!
Cò kè cũng đến thứ 7, tôi cũng vừa hoàn thành xong 2 món quà sinh nhật để tặng Mai. Nhìn cái lắc tay đính hạt cườm với móc gắn điện thoại hình ngôi sao may mắn mà tôi tâm đắc vô cùng. Chẳng phải khó làm gì mà cái yếu là vật liệu cực kì khó tìm. Vì là lắc tay nên tôi phải kiếm vật liệu cườm vừa đẹp lại vừa nhẹ để không nặng tay khi đeo. Kiếm khắp thành phố muốn rụng cả chân mới mua được đủ số cươm với kích cỡ mong muốn. Đầu tiên là dùng kim may sỏ những sợi cước qua thân những hạt cườm, lại còn phải chỉnh sửa để tạo dáng cho lắc. Mất hết 3 ngày để hoàng thành.
Kế đến là móc gắn điện thoại hình ngôi sao, cái này mới khó bạo, nội kiếm khuyên kim loại hình ngôi sao thôi cũng khó rồi, may thay làm sao khi đi qua chỗ bán đồ lưu niệm “dạo”, tôi thấy ngay cái sợi dây chuyền hình ngôi sao năm cánh, thế là tôi chộp luôn sợi dây đó về cắt ra lấy được hình ngôi sao, còn phần dây nối thì dùng một phần sợi dây chuyền để làm, gắn thêm một tí hạt cườm để trang trí nữa là xong tuốt, hề hề! Ngon lành cành đào luôn!
Đang ngồi ngắm nghía thành quả cả tuần lễ lại bị thằng Toàn đập vai:
– Ê mày! Đi mua quà với tao!
– Ơ, quà nào, cho ai?
– Thì quà cho em Mai mày chứ đâu, mấy ngày nay bận quá tao chưa mua được!
– Trời, sao mày vô tâm thế, biết bao giờ mới có con gái thích đây!
– Úi xời, mấy nhỏ con gái trong lớp chả em nào đạt chuẩn của tao cả! Họa chăng có em Lanna thì còn được. – Nó đưa lên cằm suy xét.
– Ơ! Thế mày thích cái thể loại gì? – Tôi mỉa mai.
– Cỡ tao thích thì không phải loại vừa, phải là một tiểu thư kiêu kì, lạnh lùng, thân hình bóc lửa khiến người ta say mê kìa! – Nó gật gù.
– Bớt mơ đi con trai, làm gì có loại người thế chứ, họa chăng có nhỏ Lam Ngọc lớp trưởng ấ ycũng lạnh lùng, kiêu kì lắm.
– Thôi cho tao xin, con nhỏ ấy dữ bỏ xừ, lấy nó về làm má tao chắc!
Nói xong hai thằng lăn lộn ra cười rớm cả nước mắt. Cơ mà nhỏ Lam Ngọc không tệ như thằng Toàn nói đâu, tuy nghiêm chỉnh, đàng hoàng khó gần thế chứ nhỏ trong ra dáng lắm đấy, so về nhan sắc thì không thua kém gì 3 em hot girl kia đâu, nhiều khi còn trội hơn cả nhỏ Phương nữa cơ. Ngặc cái hơi bị ghét con trai nên vẫn chưa có người yêu cái kiểu mà người ta gọi nôm na là “ế” đấy.
Tôi với nó đi đến chợ ĐK để tìm mua quà bởi vì chợ này rất lớn, có đủ tất cả các loại mặt hàng, tôi cũng chỉ nghe nói thôi chứ chưa đến bao giờ. Lần đầu tiên đến đây mới thấy nó tấp nập cỡ nào, Tết mà đến chợ này chơi thì vui phải biết, ngày thường cũng đông đến thế cơ mà.
Sau một hồi lựa quà ở quầy thú nhồi bông, cuối cùng nó cũng lựa được con mèo kitty mà nó cho là món quà phụ hợp với em Mai nhất.
– “Thằng này trông thế mà cũng tinh ý thật”
Mới nghĩ bụngkhen nó mấy câu mà nó đã giở chứng:
– Ê! Qua quầy mĩ phẩm mày ơi!
– Làm gì?
– Mua chai lăn nách tặng kèm, còn mày cũng mua hộp kẹo thơm miệng đi!
– Thằng bệnh hoạn này! – Tôi xông đến cốc cho nó mấy cái lên đầu mới chịu thôi giỡn.
Đang đi dạo trong chợ để giết thời gian thì bỗng chuông điện thoại tôi réo lên ầm ĩ. Đó là số của Hoàng Mai.
– À… lố… Phong đây!
– Ư… Tối nay Phong khỏi về đón Mai nhé, để Mai tự đi taxi lên được rồi.
– Ủa sao vậy? Để phong đưa lên cho tiện.
Để lại một bình luận