Phần 25
Không hiểu có phải trùng hợp không mà sáng hôm sau khi Sơn tới thăm Phong ở bệnh viện cũng gặp bố Duy dẫn 3 thằng nhõi đi vào. Sơn dẫn 4 người vào phòng Phong.
– Em à, có mấy người tìm em.
Phong chưa hết bất ngờ thì bố Duy lên tiếng trước, 3 thằng kia đứng khép nép.
– Chào cháu, chú là bố của mấy thằng này. Hôm trước có chuyện hiểu nhầm, chúng gây gổ với ai đó mà đánh nhầm cháu. Nay chú dẫn bọn nó tới xin lỗi cháu, hỏi thăm và có chút đền bù. Mong cháu bỏ qua cho các em để chúng còn đi học.
Phong chưa hết bất ngờ thì Sơn đã lên tiếng trước.
– Phong à, anh thấy bên nhà họ và mấy em đã biết lỗi rồi, thôi mình bỏ qua cho họ em nhé. Dù gì chuyện cũng đã rồi, họ cũng cố khắc phục. Các em còn nhỏ như em mình, giờ mà mình báo công an thì việc học bị ảnh hưởng cũng tội. Anh nói thế em thấy được không?
– Dạ, anh nói thì em nghe ạ.
Từ chỗ không biết ai đánh mình, giờ người ta đến xin lỗi và đưa cho cục tiền, không nhận thì ngu, Phong thừa khôn để hiểu. Nếu lôi nhau ra phường chưa chắc được yên với bọn này. Vả lại cũng nể Sơn là thầy giáo của em gái, thôi nhận cho nhanh.
Hỏi han thêm vài câu thì bố con Duy ra về, để lại 1 phong bì căng cộm. Sơn bỏ trên đầu giường cho Phong.
– Em cất mà chi tiêu bồi dưỡng. Anh về dạy nhé, maya bé cũng gần nghỉ học rồi.
Chuyện đó nhanh chóng bị lãng quên, Phong nói với Lan họ đã xin lỗi và đền tiền. Vi thì vô tư nên cũng nhanh quên chuyện tờ giấy. Nhưng không ai biết rằng chính Sơn là người ra lệnh cho Hùng taxi bắt bố con Duy phải tới xin lỗi, vì nếu không thì kiểu gì Phong cũng báo công an, khi đó Duy khai ra Hiền thì Sơn và Lan cũng không thể giấu nữa.
Qua ngày thứ 6, khi sức khỏe đã ổn định, bác sĩ gợi ý có thể cho bệnh nhân về nhà nằm để giảm tải cho bệnh nhân mới. Không hiểu vì tốt bụng vô tư hay còn vì gì nữa, Vi gợi ý luôn là cho Phong về nhà trọ của mình.
– Lan cứ đưa anh về nhà trọ tụi mình mà điều trị. Mình sẽ về nhà ngủ một thời gian, dạo này cũng nhớ ba mẹ, hihi.
– Như vậy phiền em lắm, anh về KTX được rồi.
Phong lịch sự đáp lại.
– Không đâu, nhà em gần mà, tại lâu nay em lười thôi. Em chạy xe điện tí là tới à. Về KTX họ không chăm anh được như em gái anh đâu, hihi.
– Vậy cảm ơn mày nhé.
Lan cũng mừng vì nếu Phong về KTX thì Lan chạy qua còn mệt hơn. 3 ngày đầu dù tay lành không chuyền nữa những Phong vẫn để Lan làm giúp khi ỉa đái. Ban đầu còn ngại ngùng nhưng nghĩ thương anh trai rồi Lan cũng quen. Lan làm tròn mọi việc, vừa đi học vừa chạy vào chăm Phong, nấu cháo, giặt giũ. Mọi thứ đều tươm tất.
Phụ dọn đồ ra viện cùng Lan vào chiều thứ 7, cùng anh em Lan về nhà trọ xong thì Vi cũng chào và chạy xe về nhà mình.
Phong bây giờ đã dùng nạng đi được nhưng rất khó khăn vì cái tay khỏe nằm trái bên với cái chân gãy. Cái tay kia bị trầy xước nhiều và những vết khâu giờ khô mới bắt đầu đau.
Dọn đồ và giặt quần áo xong cũng đã gần 6h tối, dù trời còn sớm nhưng chưa đi chợ nên Lan không nấu ăn nữa.
– Hôm nay anh thích ăn gì, em mua về ăn chứ không nấu nữa, lười 1 bữa nhé, hì hì.
– Ừ. Anh mới uống sữa, cũng chưa đói. Em mệt thì nghỉ đi, xong việc giúp anh tí được không?
– Gì vậy anh?
– Cả tuần anh chưa tắm, ngứa quá, hic anh muốn tắm.
– Dạ, để em mua cơm về rồi mình tắm xong là ăn nha.
Lan dìu Phong vào nhà tắm, rất khó khăn vì Lan phải đỡ bên tay đau, rồi cũng vào được.
– Được rồi, em để khăn đây cho anh, em đói bụng thì ra ăn trước đi.
Phong nói sau khi Lan đã phụ Phong cởi áo và kê cái chân bó bột cao lên để không bị ướt.
– Liệu có được không?
– Được mà. Không sao đâu.
Lan cũng mệt nên khép cửa nhà tắm rồi ra nằm. Nhưng hơn 15p sau vẫn không thấy Phong ra, nóng ruột con bé hỏi to.
– Xong chưa anh, sao lâu vậy?
– Xong rồi nhưng…
– Nhưng sao ạ?
– Giúp anh với được không, anh… không thay quần được.
Lan cũng bất ngờ vì quên mất việc này, nó chạy nhanh tới cửa phòng tắm, nhưng vẫn đứng ngoài.
– Em vào nhé.
– Ừ.
Lan kéo cửa bước vào, Phong vẫn ngồi đó, tay đau gác lên tường kẻo sợ ướt, đúng là ướt cả người và ngồi thế này Phong không thể dùng 1 tay thay quần được, 1 bên quần đùi bị kéo xệch về nhưng vẫn đủ che bộ hạ.
Lan đến đỡ bên phía đau cho Phong đứng dậy, nó cẩn thận kéo cái ghế kê chân đau lại gần.
– Anh gác vậy cho khỏi ướt nha, bác sĩ nói ướt vào trong xót lắm. Để em cởi cho.
Lúc đầu Lan chỉ nghỉ vô tự như những Lần giúp Phong đi đái, nhưng Lan sai rồi. Lan vừa kéo chun quần đùi qua hông thì con cặc to của Phong bật ra. Dường như nó đã cứng sẵn, nó chìa ra ngay trước mặt Lan khi đang cúi.
Phong cũng không muốn lắm, nó thương em gái thật, nhưng không hiểu sao khi ngồi trong nhà tắm này, hình ảnh của Lan lúc trước bị Phong quay trong camera lại hiện về làm Phong không kiềm được, và nó tự cứng lên.
– Eo ơi, anh hư quá.
– Hư sao em?
Đúng khi bản năng lấn át lý trí, Phong quên luôn Lan là em gái mình.
– Nó, nó to đây này, hic.
Lan quay mặt đi nơi khác nhưng tay chủ vào háng Phong.
– À, anh xin lỗi. Tại tắm thì nó vậy mà.
– Anh… anh làm cho nó nhỏ lại đi, không là em không mặc đồ cho anh được đâu, em sợ lắm.
– Anh không làm nó nhỏ được đâu. Nó như vậy mà.
– Bữa… bữa trước đi đái nó nhỏ mà, hic.
– Anh xin lỗi, giờ chỉ có em mới làm nó nhỏ lại được thôi.
Kể cả trong khi đang bệnh, Phong vẫn hiện nguyên hình là 1 thằng dâm dục tột độ. Cả em gái nó cũng không buông tha.
– Không, em biết gì đâu, sao lại thế, hic hic.
– Em chưa học về giới tính à. Con trai khi bị kích thích thì như vậy, và không được giải phóng thì nó cứ vậy mãi, anh cũng có muốn đâu.
– Hic. Bị kích thích sao ạ, em có làm gì đâu. Giải phóng cái gì ạ?
– Em không làm gì, anh không làm gì, nhưng anh tắm thì nước mát nên nó vậy. Phải giải phóng tinh trùng ra ngoài nó mới nhỏ được.
– Huhu, em không biết đâu.
Đúng là Lan không biết gì thật, từ bé đến lớn chỉ ở quê, chăm ngoan lo học. Chưa bao giờ nghĩ đến hay tiếp xúc với những thứ liên quan tới người khác giới ngoài nụ hôn lên trán của Sơn. Tâm hồn Lan hoàn toàn thánh thiện. Lan xấu hổ đến mức đứng thẳng dậy úp mặt vào tường. Nhưng Phong vẫn không buông tha.
– Thôi em vào đi, để anh tự làm.
Lan sợ thật, cun cút đi vào, khép cửa. Mà Lan cũng không vào nổi, con bé đứng lưỡng lự ngoài cửa phòng tắm. Phong vẫn đứng vậy.
– Anh… anh mặc được không?
– Được hay không kệ anh.
Phong biết con em sẽ yếu lòng nên lên mặt. Đúng thế thật, sợ anh trau đau, ngủ không được, tâm hồn non nớt của Lan sập bẫy. Lan đẩy cửa bước vào lại, cô bé cúi gằm xuống sàn, nhưng sức mạnh vô hình nào đó kéo con mắt cô lên 1 chút, đủ thấy cái đầu khấc bóng nhẫy của Phong.
– Em… em phải… làm sao?
– Thôi, không cần đầu, dìu anh vào giường anh tự mặc.
– Thôi mà. Anh nói đi, làm gì để… giải phóng gì đó.
– Có thật giúp anh được không?
Lan khẽ gật đầu. Nó không biết làm gì khác nữa.
– Em… nắm tay vào đây, thụt ra thụt vào nhé.
Phong chỉ vào giữa thân con cu của mình. Con cu mà nó vẫn tự hào vì dài và to làm không biết bao đứa lụy tình vì nó.
– Hic, làm… Làm vậy làm gì hả anh, em sợ…
– Làm thế mới giải phóng tinh trùng ra, nó mới nhỏ lại được.
Lan không hỏi nữa, vừa run vừa sợ đưa 2 ngón tay nhón lấy như mọi khi giúp Phong đi đái. Nhưng lần này sao nó to, cứng và nóng thế. Cô bé cứ cầm kiểu đó và hơi lắc nhẹ vì thực sự chưa hình dung được phải làm gì.
– Em nắm cả bàn vào, rồi làm như vậy nè, nè…
Phong nóng ruột đưa tay lên nắm cả bàn tay cô bé vào rồi sục vài cái. Lan như con rối, đơ người, cúi gắm, mặc bàn tay nằm trong tay Phong.
Phong sục thêm vài cái nữa rồi buông tay, như một quán tính, tay Lan cũn nắm chặt và sục tiếp mặc dù Phong không còn giữ ở đó nữa.
– Đúng, đúng rồi em, nhanh lên nữa đi, ư…
Cả tuần bí bách chưa tắm, chưa được giải tỏa, nay là được chính em gái ngây thơ bé bỏng làm việc đó, Phong thực sự ngất ngây từ khi Lan nắm chặt.
Hắn cố gắng ra vẻ thật tự nhiên, Lan vẫn cúi mặt và tay thì làm cái việc cực hình kia. Nhưng sao cô bé thấy nóng tay, nóng người quá. Không ai thúc ép cô bé cũng sục nhanh và nắm chặt hơn. Rồi Phong khẽ hứ một tiếng trong miệng sau đó chụp lấy ngoài tay Lan dí xuống nền. Từng dòng tinh trùng bắn ra xối xả.
Nó diễn ra ngay trước mắt Lan, trong lòng bàn tay cô bé, khúc thịt ấy nóng như than đang giật giật liên hồi. Phong nắm tay em gái kéo ngược ra phía trước. Một ít tinh trùng dính lên tay Lan. Rồi hắn buông tay, Lan cũng rụt về rửa.
Hắn ngồi vậy thở dốc. Lam thấy con cu mềm đi thật, cô bé ngây thơ hỏi.
– Được rồi hả anh?
– Ừ. Em rửa luôn dùm a rồi mặc quần nhé…
Dìu Phong vào lại trong giường, mặt Lan vẫn chưa hết tái, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
– Anh mở cơm ăn trước đi, em tắm đã.
Nói rồi Lan đi như chạy trốn ra nhà tắm, cởi bỏ áo quần mở nước như để xua hết những gì vừa diễn ra.
Cô bé vuốt tay theo quán tính từ trên xuống dưới thì bất giác dừng lại ở giữa khe bím. Có cái gì nó trơn trơn, không phải nước tắm, thứ đó đang ỏ giữa 2 khe thịt này…
Để lại một bình luận