Phần 22
– Anh Sơn uống gì ạ?
– Thôi anh uống trà được rồi. Chú vào chuyện luôn cho anh.
– Dạ, chuyện tối qua ở cổng trường Nông nghiệp là 2 thằng này và một đứa nữa, em chưa có hình. Chiều sẽ có cho anh.
Thanh niên mặc áo thun đỏ đưa cho Sơn xem tấm ảnh, trong ảnh là 2 thằng cao gầu tóc nhuộm xanh đỏ, mặt bặm trợn, mới chừng 20 – 22t.
– Nó ở đâu?
– Dạ, theo tìm hiểu thì bọn này chủ yếu đi bụi, nhưng nhà nó hình như ở dưới khu Cầu Hạ.
– Trong vòng tối nay, phải tìm ra đứa kia và tìm ra lý do cho anh, được chứ?
– Dạ, chắc được anh. Mấy đứa em theo 2 thằng kia rồi, chắc trong hôm nay nó sẽ gặp thằng kia. Tối em báo cáo anh ạ.
– Tốt, anh cảm ơn, anh về đây.
– Dạ anh.
Sơn quay xe đi về hướng bệnh viện.
Chuyền nước vào, Phong lại buồn tiểu, hắn chống tay ngồi dậy thì lại bịch xuống giường, lần này sút luôn cái kim chuyền ở tay kia ra, máu chảy. Đang ngồi bấm điện thoại, nghe tiếng động, Vi ngoái nhìn thì hoảng hồn. Phong đang nhăn mặt đau đớn. Tay bị máu chảy ở ven mà tay kia không đưa lên bịt được, Vi lao sang.
Trong khoảnh khắc ấy, Vi quên hết những gì hôm trước thấy Phong làm với mẹ mình, bản năng của tình yêu trỗi dậy khi thấy người con trai mình từng thương đau đớn.
– Trời ơi, anh làm gì vậy, sao không kêu em?
– Anh… anh sợ phiền em.
– Phiền gì mà phiền, huhu chảy máu rồi này.
Vi cầm tay Phong lên, với lấy bông băng trên tủ y tế dán lại, rồi khóc ngon lành.
– Thôi, không sao đâu mà. Có tí xíu, em đừng lo.
– Không lo sao được, huhu chảy máu kìa, tối qua anh đã mất máu rồi.
– Nào, quấn cái dây ống chuyền lên kia cho anh, cũng gần hết rồi.
– Thế bác sĩ vào thì bảo sao?
– Thì bảo là anh ngủ quên nên sụt ra. Không sao đâu.
– Hic hic. Mà anh làm gì mà ngã vậy, sao không gọi em.
– Anh… anh muốn đi tiểu.
Vi nín khóc, mặt đỏ lựng. Lúc nãy Lan đã nói rồi, hỏi Vi là lỡ anh cần có làm được không. Vi cũng mạnh miệng bảo là có, nhưng vừa nghe Phong nói thì giật thót.
– Em… em lấy bô cho anh nhé.
Phong im lặng, Vi vào nhà vệ sinh mang bô ra. Cái đầu nhạy gái của Phong lập tức hoạt động. Rõ ràng con bé khóc là nó thương mình lắm rồi, hôm trước còn cho sờ lồn mà.
– Giờ… làm… làm sao đây anh? Hic.
Vi nhăn mặt khổ sở. Tay lành của Phong giờ có thể tự làm được, nhưng đây là cơ hội để xem phản ứng của Vi.
– Em ra chốt cửa lại đi.
– Sao phải chốt ạ?
Vi ngơ ngáo.
– Thì kẻo người ta đi ngang thấy anh đang ấy chứ.
Vi cun cút ra chốt cửa, rồi cầm cái bô đứng cạnh giường như osin, con bé thật thà thấy tội.
Phong giả vờ đưa cái tay lành lên, rồi kêu đau, hạ xuống. Vi lo lắng ra mặt.
– Được không anh?
– Hic, không được. Em… giúp anh được không?
– Giúp… giúp sao ạ?
– Em… cho nó đi tiểu nhé.
Vi im lặng, mặt đã đỏ như gà chọi.
– Anh… nhắm mắt lại đi.
Phong khẻ mỉm cười thật nhẹ, nhắm hờ mắt. Hắn cảm nhận được tay Vu run run kéo cái chun quần từ bụng, rồi kéo cái quần đùi. Lần này hắn có chủ ý nên con cặc đã cứng sẵn, vừa bật tưng ra khỏi quần đùi thì Vi làm rơi cái bô xuống giường vì giật mình, suýt nữa Vi hét lên.
Hôm qua Vi mới đụ ba, cũng có thấy cặc của ba, nhưng của Phong sao to quá, dài quá. Vi cảm giác khó thở.
– Làm… làm… sao đây anh?
– Em cầm nó cho vào bô đi.
Phong vẫn vờ nhắm mắt, nói nhẹ nhỏ như ru ngủ. Vi hít một hơi rồi cũng nhắm mắt, đưa tay về phía con cặc của Phong. Vì nhắm mắt nên Vi nắm trúng luôn cái đầu khấc, nó giật 1 cái làm Vi rụt cả tay lại.
– Hi, em sợ à. Thôi để anh cố vậy. Anh xin lỗi nhé.
Phong vẫn nhắm mắt, ra vẻ miễn cưỡng.
– Không ạ, em… làm được, Lan nhờ em rồi ạ. Hic.
Rồi Vi nhắm hờ mắt, dùng 2 ngón tay, nắm giữa thân con cu cho vào bô. Nhưng vì không biết, Vi vẫn giữ tay vậy chứ không buông ra.
Một tâm địa đen tối, con cặc đang nứng và một cô bé 16t đang giữ lấy nó, đố thằng nào đái được ngay. Vi nhắm mắt mong qua nhanh những giây phút ngột ngạt ấy, nhưng Phong đã có chủ đích.
Hắn hơi thắt cơ bụng, con cu giật lên trong 2 ngón tay của Vi. Vi thực sự chỉ muốn độn thổ. Phong làm tiếp vài lần như vậy, Vi chịu hết nổi, nhưng thiếu nữ hôm qua vừa mới biết nứng đã thua cuộc. Cô bé nhắm mắt như mơ ngủ, chỉ mong cái việc kia nó nhanh xong thì bàn tay lành của Phong đã úp lên khe mông của cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà giây phút ấy Vi như người mất hồn, không còn lý trí, không phản xạ. Cô bé trơ người như mất hồn. Bàn tay của thằng sở khanh kia nhẹ nhàng bóp từng vành mông căng của Vi rồi luồn vào chun quần, qua lớp quần lót mỏng.
Vừa chạm vào cái khe đít lấm thấm mồ hôi của Vi thì điện thoại Vi đổ chuông. Vi như được giải thoát từ địa ngục trở về. Buông cả tay đang nắm cu của Phong, tay kia nhanh chóng kéo tay Phong ra khỏi quần, Vi cầm điện thoại chạy ra phía giường kia bốc máy.
– Dạ em nghe đây thầy ạ.
– Em đang ở phòng nào, thầy đến thăm Phong thì không có ở phòng cũ, thầy gọi Lan thì Lan bảo em đang ở đây.
– Dạ thầy ở đó đi, em ra dẫn thầy vào ạ.
Vi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Chạy thẳng vào nhà vệ sinh, chỉnh lại quần áo, đứng trong ấy nói vọng ra.
– Anh… anh đi vệ sinh đi, em đổ cho.
– Ừ, anh xong rồi đây. Cảm ơn ek.
Không dám nhìn thẳng vào mặt Phong, Vi lúi cúi mang bô đi đổ rồi mở cửa ra đón thầy Sơn vào. Vi đứng ngoài hành lang mặt thừ ra.
Mình vừa làm sao vậy, anh ấy tay đau sao vẫn cho vào quần mình được? Tại sao mình lại không phản đối? Tại sao lúc chạm vào “nó” mình lại hồi hộp. Có phải vì điều đó mà mẹ phản bội ba không? Làm sao bây giờ.
– Lan hả? Mày đến chưa? Có thầy Sơn đây, tao bận việc nên về trước nhé.
– Ừ, được rồi, cảm ơn mày. Tao cũng chuẩn bị vào đây.
Vi đi thật nhanh vào chào 2 người rồi ra lấy xe chạy thẳng. Vi sợ. Sợ ở lại không biết nói gì với Phong. Sợ nếu lại như lúc nãy thì sẽ không biết thế nào. Dục vọng nó ghê gớm quá, nó đang tra tấn con bé ngây thơ 16t. Con bé vừa biết mùi trai hôm qua. Con bé không biết làm sao nói với mẹ, không biết nên làm gì với anh ta…
Để lại một bình luận