Phần 31
Hồi hộp chuẩn bị tinh thần hồi lâu, tôi gõ cửa phòng khách sạn mà tôi đã lần theo tới.
Em đứng đó nhìn tôi, cố nén sự ngạc nhiên của mình. Tôi chỉ lặng im nhìn em, chờ đợi, em sẽ nói gì, tôi không dám chắc, 2 tháng xa nhau làm tôi cảm giác mình có lẽ đã không còn hiểu lòng em.
– Em đã nói lời chia tay rồi! Sao anh không hiểu, anh còn cố chấp tìm em để làm gì? – em lạnh lùng, bướng bỉnh, nhưng tôi nhìn ra, đó chính là vẻ lạnh lùng đáng yêu của cô bé sinh viên ngày nào.
Tôi bước đến, ôm em vào lòng, vuốt ve mái tóc:
– Anh đã nấp trong tủ và chứng kiến hết, cả lần trước nữa! Anh xin lỗi, anh đã chẳng làm gì để giúp em, giá như lúc ấy anh có thể bước ra, thì chúng mình không bao giờ phải chịu nhiều đau khổ thế này! Anh xin lỗi, lỗi do anh, hãy cho anh một cơ hội! – tôi nghẹn ngào, nước mắt chỉ chực rơi, hai tháng nay tôi đã phải kìm nén quá nhiều.
– Em, con người em đã vấy bẩn rồi! – em khẽ nấc lên làm tôi không khỏi xót xa – Anh về đi, em không còn xứng đáng với anh nữa!
Rồi em bật khóc, nước mắt rơi lã chã. Tôi cũng òa lên khóc theo. Chúng tôi ôm nhau, cảm nhận được hơi ấm tình yêu trở lại, vẫn nguyên vẹn như xưa…
Tôi dành đến 3 ngày chỉ để ở bên em không rời một bước, như để chắc chắn rằng mình không mơ, hỏi hết, trả lời hết những gì chất chứa trong lòng. Chúng tôi ăn, ngủ, tắm và làm tình với nhau, tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc ngập tràn bên người mình yêu thương nhất. Thanh Thanh đã vui trở lại, trở về là cô bé hồn nhiên đáng yêu khi xưa, vẫn ra dâm thủy, vẫn xuất tinh, vẫn lên đỉnh mềm oặt trong vòng tay tôi. Tôi hạnh phúc vì điều đó, kể cho em nghe nỗi cô đơn đau khổ những tháng ngày xa cách, thú tội việc mình đã chơi gái bán hoa, em giận dỗi búng phạt chim tôi mười cái, cười khúc khích trong lòng tôi nhưng một lát sau nước mắt giàn giụa, em nói thương tôi lắm, tự trách mình vì đã ngu ngốc ra đi mà chẳng cho tôi được nói một lời để cả hai phải chịu nhiều đau khổ. Em kể cho tôi nghe về em ngày chia tay, lang thang một mình khắp đất nước, dằn vặt không thể tha thứ cho mình, nhưng rồi lại hoài nghi, lập nick giả chat với Vĩ Đông, sắm vai là một cô gái ăn chơi, gạ tình gã, kể rằng mình rất thích cắn hàng mỗi khi quan hệ, gã khoe ngay thứ thuốc kích thích của mình, em căm hận trở về Nha Trang, lén điều tra thân thế và quyết định giăng bẫy để gã bị vợ bắt quả tang.
– Em đã trưởng thành lên rất nhiều rồi phải không?! – tôi vuốt tóc, xoa đầu em – Anh cảm thấy tự hào về em lắm!
– Vì sao anh không xuất hiện và can ngăn em và anh Khoa? Anh không ghen à? – em trở mình, rúc vào nách tôi cho ấm.
– Ghen chứ! – tôi chạm môi em, mỉm cười – Nhưng đó là mong muốn của em mà, anh sẽ tôn trọng, anh không muốn can ngăn, ngược lại nữa cơ, anh thật sự cảm thấy kích thích khi nhìn em trong tay cậu ấy, người yêu của anh tuyệt vời lắm đấy, có biết không?!!
– Cảm ơn anh đã hiểu cho em! – em im lặng hồi lâu rồi mới tiếp – Đăng Khoa, anh ấy cũng là người tốt, như anh vậy, nhưng làm tình với anh em cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều, với anh ấy chỉ là tò mò một cảm giác mới lạ thôi, anh tha thứ cho em nhé!
Tôi ôm chặt em, hôn thật nồng nàn, bàn tay khẽ úp lên mu lồn trơn tru mềm mịn, xoa nắn.
– Không, không có gì cần phải tha thứ cả, em yêu ạ, anh yêu em, yêu tất cả những quyết định, những hành động, những khoảnh khắc của em! Đừng suy nghĩ về nó nữa nhé!
Em hạnh phúc ôm tôi, chúng tôi bên nhau như thế, quấn quýt không rời.
Vĩ Đông gọi tôi, ngỏ ý muốn mượn 100 triệu lo công việc vì tài khoản ngân hàng đang gặp lỗi. Tôi khéo léo từ chối và gọi ngay cho Đăng Khoa, có lẽ cậu ấy đã bị gã ghé thăm trước:
– Ngọc Anh này! – cậu ta nói vội vàng – Dẹp, dẹp hết, một xu cũng đừng cho mượn nha!
– Sao vậy? – Tôi giả vờ ngơ ngác.
– Kể ra thì dài dòng, nói chung thằng đó là một tên khốn nạn! – cậu gay gắt – Nó chẳng phải doanh nhân gì đâu, là một thằng ăn bám vợ và chuyên đi lừa tình lừa tiền mọi người. Nó đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà và đang trốn chui nhủi bọn đầu gấu cho vay nặng lãi kìa. Tôi cũng xém bị nó dụ rót vốn cho nó đầu tư bất động sản đó, cậu phải cẩn thận, nghe chưa?
Đăng Khoa tận tình quá làm tôi bật cười:
– Biết rồi, cứ yên tâm đi!
– À này, cho tôi hỏi? – cậu ta ngập ngừng – Cô gái tên Ngọc Hân người mẫu ảnh hồi cậu rủ nó đi phụ chụp, cậu có thông tin gì không, à không, cậu có số điện thoại hay facebook hay zalo không? Cho tôi xin với!
Tôi cười, lần này thì tôi rút kinh nghiệm chỉ cho cậu ta cái facebook ảo của mình.
..
“Anh đã ngơ ngẩn cả mấy ngày bởi hình ảnh em cứ ở mãi trong đầu, những phút giây được bên em tuy ngắn ngủi nhưng nhớ mãi không sao quên được. Anh biết đây chỉ là cơn say nắng bình thường với một người đàn ông chưa từng trải, thiếu kinh nghiệm sống, rồi thì anh sẽ quên đi và gặp được người phù hợp thật sự với mình, dù sao cũng cảm ơn em vì tất cả đã dành cho anh. Nếu em cần sự giúp đỡ, bất cứ điều gì: tiền bạc, vật chất, tinh thần, hãy thẳng thắn nói với anh, anh luôn sẵn sàng bằng tất cả khả năng, tự nguyện, không yêu cầu, đòi hỏi gì. Cảm ơn em nhiều, Ngọc Hân, hôn em!”
Tôi đọc cho em nghe dòng tin nhắn Đăng Khoa đã gửi, ôm em vào lòng xoa đầu:
– Em yêu của anh đào hoa quá đi! Mà anh ta có vẻ cũng rất tử tế, nhỉ?
– Dạ! – em bẽn lẽn, khẽ cười – Anh ấy cũng đã động viên em rất nhiều mà, lúc bên ảnh, em nhìn thấy hình ảnh của anh trong đó, cảm giác rất ấm áp, thấy mình được yêu thương và chiều chuộng!
– Nhưng anh ta cũng chạy ra đuổi bắt em đấy, may mà không được! – tôi có vẻ suy ngẫm.
– Không! – em khẽ dụi đầu vào ngực tôi – Anh ấy đã bắt được em khi em vừa chạy vào phòng bên cạnh!
– Là sao? – tôi thắc mắc.
Em nhìn tôi cười thích chí:
– Em đã đến khách sạn từ chiều hôm trước và thuê phòng và nhận ra đó là phòng ngay cạnh phòng tụi mình đã chụp ảnh. Nên yêu cầu hắn thuê lại phòng cũ. Em để tất cả đồ đạc trong đó, mở sẵn cửa đề phòng nếu tình huống xấu nhất có thể chạy qua khóa cửa cố thủ. Đăng Khoa đã thấy em chạy vào đó, ảnh cũng vào theo luôn!
– Rồi sao nữa? – tôi thích thú.
– Thì ảnh bước đến đẩy em tựa vào tường, hôn em! – em bẽn lẽn, ánh mắt len lén nhìn tôi dò xét – Rồi hôn vú, cuối xuống nâng một chân em lên, ảnh húp lồn em mấy lần làm em run rẩy, xong thả ra, hôn tạm biệt rồi về phòng với tên Vĩ Đông!
Tôi cười mãn nguyện :
– Thích quá nhỉ! Cậu ta có vẻ là người đáng tin cậy!
Để lại một bình luận