Phần 28
Tôi trở về văn phòng sau 2 tháng không lui tới, bụi đóng một lớp mỏng trên sàn hiện rõ từng dấu giày đi vào, bám đầy trên cái bàn kính với ba bông hoa hồng đã khô quắt trong lọ nhỏ. Phòng ngủ im lìm, tủ lạnh với đống hoa quả đã thối rữa dòi bò lúc nhúc, duy chỉ có nhà vệ sinh chẳng có gì thay đổi. Mất hết một buổi hì hục lau dọn lại, tôi ngồi nghỉ mệt trên chiếc ghế giám đốc của mình, nhâm nhi lon Monster, mở máy tính lên đọc những tin bài với tiêu đề giật gân, nội dung nhạt toẹt, nhảm nhí.
Ôi, gì đây, tài khoản facebook ảo của em còn lưu trong trình duyệt máy. Tôi đắn đo hồi lâu rồi quyết định sẽ xem trong mục tin nhắn có những gì:
– Tối nay em gặp anh được không? – tin nhắn vừa cách đây 2 phút em vừa gửi cho Vĩ Đông, khốn nạn, tôi nghiến chặt hai hàm răng, ghen lồng ghen lộn dù biết giờ chẳng liên quan gì tới mình.
– Anh rất vui vì điều đó! Cuối cùng em cũng đã đồng ý gặp anh. Mình gặp nhau ở đâu hả em? – anh ta trả lời làm tôi điếng người, chỉ một khoảnh khắc nhỏ nếu Thanh Thanh nhận ra đã có người seen trước mình thì hỏng bét.
– Quán cafe Abc số 57 đường Xyz! Lúc 8h tối nhé!
– Ok, anh sẽ tới ! – anh ta hứa.
– Vâng, tạm biệt, hẹn 8h! – Em nói và có vẻ là đã tắt facebook.
Tôi hơi nhẹ lòng, lần đầu gặp không phải ở khách sạn là tốt rồi, nhưng lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ về việc mình với em đã chia tay mà còn ráng xen vào. Niềm tin vỡ rồi, cố nhặt làm gì cho xước bàn tay?
Ấy thế mà tôi vẫn lì lợm đặt vé bay về Nha Trang gấp chiều nay. Bằng vài thủ thuật nhỏ, tôi lấy được password facebook vốn được mặc định lưu trong Cốc cốc. Nhập vào điện thoại và vào messenger kéo lên những tin nhắn đầu tiên, mãi mới tới, chúng bắt đầu từ ngay đêm của cái ngày định mệnh cách đây hai tháng trước.
Kể ra thì quá dài dòng cho hơn 1 ngàn tin nhắn kéo dài suốt hai tháng ròng, đại loại là Vĩ Đông luôn muốn được gặp mặt một lần nữa, luôn tìm cách thuyết phục rằng mình rất yêu Thanh Thanh, khen ngợi, hứa hẹn với em đủ điều, em thì trả lời rất ít, đại ý chỉ nói chuyện đã xảy ra với em là một tai nạn và em đã rất hối hận vì mình làm vậy, em khẳng định mình chẳng có tình cảm cảm xúc gì với anh ta cả. Vĩ Đông đáp trả bằng những luận điểm khá buồn cười, rằng em đã làm thế vì thực tâm em rất thích anh ta, rằng kĩ năng tình dục của anh ta quá bá đạo khiến em mê mệt, rằng hãy quay về đây bên anh ta, đừng tự dối lòng nữa.
Càng về sau câu chuyện càng trở nên gay gắt, em cảm giác bực bội vì bị làm phiền, cố gắng bảo vệ quan điểm rằng mình không hề hứng thú gì với anh ta cả. Vĩ Đông trơ trẽn hơn, luôn thuyết phục em hãy quay lại để hai người ân ái với nhau một lần nữa, anh ta sẽ làm em thích thú không muốn xa rời. Tôi lại nhớ đến cảnh họ làm tình với nhau, khốn kiếp, tuy thằng Vĩ Đông kỹ năng của nó cũng tốt, súng ống thì thuộc hàng khủng rồi, nhưng ngoài ra nó cũng có nhiều thứ khác mà? Đẹp trai, phong độ, giàu có nó có thiếu thứ gì đâu, hà cớ gì cứ đánh vào cái chuyện tế nhị là ham muốn quan hệ tình dục của em để thuyết phục cơ chứ, bị em từ chối suốt hai tháng ròng là phải. Nhưng lần gặp này mang ý nghĩa gì? Em đã đổ rồi sao? Em thèm cu hắn thật sao? Em hối hận, nhưng có đến mức cảm thấy tôi vô cùng đáng thương khi phải chịu đựng những điều đó không? Đáng lẽ sau tất cả em nên gặp tôi để nói lời xin lỗi mới phải. Bao nhiêu là câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi trên chuyến bay, hi vọng chuyện gì đó xảy ra tối nay sẽ giải thích tất cả.
Bảy rưỡi, tôi đến quán với cặp kính không độ và mái tóc mới được hớt cao gọn, đầu hoàn toàn trống rỗng chẳng có bất kì một kế hoạch đối phó với tình huống bất ngờ nào. Vĩ Đông đến chỉ sau tôi 5 phút, ngồi đối diện bàn tôi nhưng không nhận ra, căng thẳng nhìn đồng hồ, 8 giờ, rồi 9 giờ, rồi đến 10 giờ, nhân viên đã ra nhắc khéo quán sắp đóng cửa. Cả hai bị cho leo cây nhưng trông anh ta tươi tỉnh khác thường sau khi cầm điện thoại.
“Xin lỗi em có việc bận không thể đến hẹn được, ngày mai anh hãy thuê lại phòng hôm bữa đi, sáng 8h em sẽ đến!”
Tin em nhắn cho anh ta trên facebook lúc 8h30 mà vì tâm trí để trên mây nên cả 2 chẳng ai vào facebook đọc, cứ thế ngồi chờ mãi.
Em đang nghĩ gì, em định làm gì, có trời mới biết, nó cũng chẳng còn liên quan tới tôi, tại sao tôi lại phải mất công thế này, chỉ có thể là vì quá rảnh.
Ngồi chờ từ sớm ở sảnh với bộ tóc giả và cặp kính râm, tôi bám đuôi anh ta từ quầy lễ tân tới cửa phòng. Mới 7h, còn quá sớm nhưng có lẽ do hào hứng, Vĩ Đông đã chui vào tắm rửa, để mình tôi ngoài hành lang lo lắng, em đến sẽ vào phòng đóng cửa lại, chuyện bên trong xảy ra thế nào làm sao biết được, vậy tôi rình ở đây có ích gì? Vậy là trong một phút liều lĩnh khi Vĩ Đông rời phòng nóng ruột đi tới cuối hành lang ra lan can ngó xuống phố, tôi lẻn vào phòng giật cửa tủ chui ngay vào cái vị trí bí mật đó, xém phá lên cười vì sự nhanh trí của mình.
Đúng 8h Thanh Thanh đến thật, tôi hé mắt nhìn ra, ôi, người yêu cũ của tôi kia sao, em giờ quá xinh đẹp, mái tóc dài óng ả, đôi mắt tinh anh cùng đôi môi đỏ thắm, mặc một chiếc váy ngắn gợi cảm, không mang theo thứ gì kể cả điện thoại, đứng đối mặt Vĩ Đông hồi lâu. Hai tháng không gặp mà em trông già dặn hơn, lối trang điểm cũng trưởng thành, nghiêm túc hơn nhưng tôi thích điều đó, lòng đau nhói khi hiểu rằng lúc này mình thậm chí chẳng có cách nào giữ được trái tim em, kể cả lải nhải bài ca tha thứ.
– Em… em… đến thật rồi! Em xinh quá! – anh ta há hốc mồm lắp bắp.
Em đi vào phòng, nhìn ngó một lượt, Vĩ Đông đóng cửa rồi lao đến vòng tay ôm bờ eo gợi cảm thon thả của em:
– Ngọc Hân à, anh nhớ em quá! Em cuối cùng cũng đã chịu gặp anh rồi.
Em chỉ mỉm cười, gỡ nhẹ tay anh ta, khẽ cởi giày cao gót, ngồi lên giường và nằm ngửa ra, cặp vú nhô cao mời gọi và hai đùi trắng muốt thẳng tắp trêu ngươi, cái mu lồn hiện ra mờ ảo khi lớp vải chiếc váy xẹp xuống:
– Anh bảo rằng em rất thèm khát anh, và kĩ năng của anh rất tuyệt vời làm em chết mệt, rằng em không muốn gặp lại anh chỉ là tự dối lòng, hãy chứng minh đi!
Mắt anh ta sáng rực lên, ngay lập tức leo lên giường ôm và xoa nắn khắp cơ thể em, đôi môi tham lam như muốn nuốt trọn lấy bờ vai thon gọn, lần lên đòi hôn em nhưng bị ngăn lại :
– Không hôn! – em nghiêm giọng.
Anh ta chẳng quan tâm thái độ ấy, tiếp tục hùng hục sờ nắn, lột đồ em ra, váy, áo lót, quần lót lần lượt bị quăng xuống giường, em nằm đó ngay ngắn thật hấp dẫn để cái lưỡi và bàn tay anh ta tha hồ khám phá cơ thể mình. Tôi thấy nứng dữ dội, chẳng còn cảm giác ghen tuông nữa khi đã thông suốt, hiểu rằng người con gái trần truồng nằm kia chẳng còn là gì với mình, chỉ muốn nhảy ra mà đút vào lồn em. Vĩ Đông liếm láp cơ thể em như điên dại, cho thỏa bao tháng ngày thèm khát, ước mơ đạt được quá bất ngờ làm người anh ta run lên bần bật. Trái ngược với cảm xúc Vĩ Đông, em chỉ nằm, đôi mắt nhắm hờ và không thể hiện bất kỳ sự kích động nào, mặc dù những vùng nhạy cảm trên cơ thể mình liên tục bị sờ nắn, thi thoảng chỉ uốn éo cơ thể với mình bởi những kích thích khó chịu hoặc nắm tay vào drap khi chiếc lưỡi nóng ấm của anh ta bú mút hai đầu ti.
Anh ta thấy thế lại càng hăng, trổ hết tài nghệ của đôi tay và chiếc lưỡi, banh lồn em ra và vục mặt vào bú liếm, em đã thở dồn dập, khuôn mặt hồng hào, phần hông hẩy lên co giật theo nhịp mút.
– Đấy, em ra rồi này! Em nứng lắm rồi phải không? Hột le lồi lên này – Vĩ Đông cố gắng làm em hài lòng nhưng ngay cả những lúc anh ta kích thích mãnh liệt nhất, mút chùn chụt hai môi nhỏ cùng hai ngón tay đưa vào đẩy ra âm đạo liên hồi, em cũng chỉ cong người nắm chặt tay lên tai gối, rên rỉ ư ư vài tiếng.
– Kĩ năng anh chỉ đến đó thôi à! – em khẽ ngồi dậy khép đùi lại, anh ta đỏ mặt tía tai – Vậy mà ngày nào anh cũng ca cẩm về khả năng mình, bảo rằng tôi bên anh bị tình dục lấn mất lý trí, tôi trở về đây gặp anh chỉ muốn cho anh thấy rằng anh còn kém lắm!
– Sao em lại gay gắt như vậy? – anh ta ngơ ngác – Làm tình cần sự hợp tác từ hai phía, em chỉ nằm im như thế anh thật khó có thể khơi dậy dục vọng cho em được!
Em cười nhạt:
– Để tôi cho anh thấy kĩ năng của mình nha!
Vĩ Đông thích quá reo lên:
– Được, được, em Bj cho anh đi!
Thanh Thanh đẩy ngã anh ta ra, ngồi ngay ngắn trước con cu to tướng đưa tay vuốt ve, lộn lớp da quy đầu xuống hết để đầu cu đỏ hỏn chìa thẳng lên trần. Em vặn xoắn nó, những ngón tay nhỏ linh hoạt kích thích đầu chim, hai ngón cái miết quanh cái khấc nhè nhẹ rồi mạnh dần làm anh ta rên rỉ. Xong khẽ ngồi lên anh ta chuẩn bị làm động tác cỡi ngựa, tôi đau nhói, Thanh Thanh của tôi hư thế này sao, nhưng không phải, em đè chim anh ta nằm dài trên bụng, ngồi lên khéo léo sao cho khe lồn mình kẹp nó vào y như bánh mì kẹp xúc xích vậy. Em ngửa ra sau chống hai tay lên đùi Vĩ Đông, ưỡn bộ ngực gợi cảm của mình ra mời gọi, anh ta không chần chừ đưa hay tay lên chụp vào vú em nắn bóp liên hồi. Em nắc, phần hông chuyển động uốn éo uyển chuyển làm con cu trượt lên xuống trong khe lồn, nước nhờn em dính đầy nó nghe kêu lép nhép. Vừa nắc em vừa rên rỉ rất gợi dục, thân thể uốn éo thật sexy, cặp đùi trắng nõn dạng ra khoe cái mông căng tròn. Thanh Thanh càng làm nhanh, Vĩ Đông càng nứng, càng bóp vú em dữ dội, sau nữa buông vú em ra vòng qua eo, hỗ trợ em.
Chỉ độ 2 phút kích không ngừng nghỉ, Vĩ Đông đã tới giới hạn, anh ra ráng ra hiệu em dừng lại nhưng em càng làm mạnh thêm, càng rên rỉ dữ dội cho anh ta không kìm được. Anh ta xuất tinh, em nhanh chóng leo xuống cầm con cu sóc bồi mấy phát, rồi nhằm hướng đầu anh ta mà chìa ra, tinh trùng phọt luôn lên mặt làm tôi xém phá lên cười. Anh ta vùng ra lấy khăn lau tinh trùng còn em đã nhanh chóng mặc váy vào, cầm quần lót mình ném vào mặt anh ta.
– Tặng anh làm kĩ niệm này! Từ nay hết ba hoa khoác lác đi nhé!
Để lại một bình luận