Phần 24
Lang thang đến một pub nhỏ, ánh sáng mờ mờ, nhạc du dương, được hơn chục khách ngồi rải rác, tôi đi lại quầy rượu, nhâm nhi ly cocktail, suy nghĩ lan man chuyện swing của tụi nó.
– Hi, chàng trai, làm gì ngồi một mình buồn dzợ?! Em ngồi với được không?! – một cô gái tầm đôi mươi ăn mặc sexy phấn son lòe loẹt đến vỗ vai tôi. Rõ ràng là tôi không thích kiểu người này nhưng thôi, có hai người nói chuyện vẫn vui hơn. Cô ta hỏi han vài ba câu xã giao, nói xen lẫn cả tiếng Anh ra vẻ mình là người sành điệu, có ý mồi chài tôi.
– Anh có thể mời em một ly không?!
– Ồ, tất nhiên! – tôi định đưa tay ra hiệu cho nhân viên quầy rượu thì một người đàn ông từ sau lưng bước tới:
– Anh mời em một chai luôn, nhưng tối nay phải qua đêm với anh nha?!!
Cô gái quay mặt lại nhìn trong khi tôi vẫn lạnh tanh, “có thằng muốn gây sự sao” – tôi nghĩ.
– Đụ mẹ thằng vô duyên, đẹp trai mà vô duyên thế mày? – cô ta ngoa ngoắt bỏ đi kèm thêm vài câu chửi tục.
Người đàn ông bước đến quầy rượu cạnh tôi đưa tay ra hiệu cho nhân viên – một ly – rồi quay qua nhìn tôi cười, trông cậu ta còn khá trẻ, tuổi chắc chỉ ngang tôi, đẹp trai, phong độ và cử chỉ lịch thiệp, ra dáng một doanh nhân thành đạt. Tôi nhăn mặt khó hiểu về hành động sỗ sàng ban nãy, cậu ta liền phân bua:
– Bữa nay biển động, khách nước ngoài ít nên xem ra lũ đú đởn nó chuyển mục tiêu qua hàng nội địa luôn! Gạ gẫm để được bao ăn, bao nhậu, đêm dạng háng cho chịch, ngủ khách sạn, ngày này qua ngày khác, thằng này qua thằng khác! Nghĩ là đã thấy ghét, thứ ham hưởng thụ lười lao động!
Tôi quay lại đưa mắt tìm thì cô ta đã mất hút, một người đàn ông nữa xen vào giữa, khoác tay lên vai cậu ta và nhìn tôi cười, ông ta khoảng 40 và trông lịch lãm, phong độ, cũng có vẻ là người có tiền:
– Xin cậu thứ lỗi! Cậu em của tôi mới bị bồ đá sau bao năm hy sinh lo lắng cho nó nên đâm ra hận đàn bà, gặp con nào có ý đồ tí là nó chửi thí xác! – quay qua cười với cậu ta – phải không, Đăng Khoa?
Đăng Khoa cười gỡ tay ông ta khỏi vai mình:
– Dẹp đi ông anh! Không phải ông ngày nào cũng lải nhải bài ca cho rất nhiều nhưng nhận có bao nhiêu của mình à! – rồi đưa tay bắt tay tôi – Đăng Khoa, 27 tuổi, hiện điều hành một quỹ đầu tư bất động sản tại Sài Gòn!
Tôi bắt tay cậu ta, bàn tay ấm áp mềm mại trắng trẻo điển hình của những công tử giàu từ trong trứng, và quay sang ông anh kia.
– Vĩ Đông! 41 tuổi, đầu tư bất động sản tại đây! – ông ta khá thân thiện, tôi mỉm cười bắt tay và giới thiệu:
– Ngọc Anh! 27 tuổi, nghề chính là đầu tư ICO, nghề phụ là nhiếp ảnh gia nghiệp dư ! – kinh nghiệm cho thấy việc dùng danh tính giả trong các mối quan hệ chưa rõ ràng luôn mang cho tôi một lợi thế nào đó, nhất là lúc trong đầu tôi đang bộn bề kế hoạch khá thú vị.
– Ồ! – cả 2 kêu lên – Chụp phong cảnh hay chụp gái vậy?!
– Gái chớ! – tôi thoải mái – chụp phong cảnh xưa rồi, mà thôi, chuyện đó để sau nói đi. Cậu biết con bé khi nãy không? – tôi đưa mắt nhìn Đăng Khoa, khuôn mặt thư sinh trắng trẻo với đôi mắt tinh anh, đôi môi đỏ với sống mũi cao thẳng này chắc đã làm nhiều em say như điếu đổ.
– Không! Cậu quen à? – Cậu ta lắc đầu.
– Không! – tôi bắt đầu nghĩ tới kế hoạch của mình và dần dẫn câu chuyện tới – Tôi đang tính dụ nó mà cậu phá đám mất rồi!
– Dụ lên giường à? – Vĩ Đông vừa hỏi vừa giơ tay đón lấy đĩa khô mực vừa được nhân viên nướng bưng ra thơm phức – Mấy con này thiệt gớm lắm! Cho tôi cũng chẳng dám đụng! Sida không chừng!
Trông họ nói chuyện gái gú khá thoải mái tôi cũng khấp khởi mừng thầm.
Tôi lấy miếng khô mực nhai nhồm nhoàm, nước ra ngọt cả miệng mới nhớ xuống Nha Trang trưa giờ vẫn chưa ăn gì:
– Tôi đâu quan tâm chuyện đó! Vấn đề là dáng nó kìa, con này mà dụ chụp được một bộ ảnh nude thì đẹp phải biết!
Hai người mắt chữ o mồm chữ a nhao nhao lên hỏi:
– Hóa ra là nhiếp ảnh gia đi sưu tầm ảnh nude, cậu có bao nhiêu bộ rồi, chia sẻ với!…
Chúng tôi nhanh chóng kết thân bằng những câu chuyện xoay quanh vấn đề gái gú, thấy may mắn vì ngoài đời thật khó để tìm ra người cùng đam mê chuyện này, không phải là không có nhưng vấn đề là họ có chịu mở lòng thừa nhận và chia sẻ mối quan tâm của mình hay không. Khá thú vị là chàng trai Đăng Khoa, trông hoàn hảo vậy mà chỉ vì lối suy nghĩ cổ hủ về trinh tiết như tôi đã từng mà bị người yêu đá sau bao năm xây dựng, giờ thì cậu ta đang thay đổi mình và tìm cách “trả thù đời ” – thật ra là muốn tìm được một em nào thật xinh để hiến dâng “trinh tiết” của mình. Tôi tìm thấy ở cậu ta nhiều điểm tương đồng: thông minh, tuy hài hước nhưng khá điềm đạm và nghiêm túc, yêu thương phụ nữ và đặc biệt là rất thích tiểu tiết khi quan hệ – dù chưa được lần nào. Vĩ Đông, theo như lời kể của anh ta thì sau nhiều mối tình trắc trở, anh ta độc thân, tuy rất yêu thích phụ nữ nhưng đã mỏi mệt không muốn phiêu lưu thêm nữa. Tôi cũng nhanh chóng thuyết phục họ bằng vài tấm ảnh body gợi cảm che mặt của Thanh Thanh trong điện thoại rằng mình đã một thời phong lưu đến khi no xôi chán chè rửa chim gác dái mới đi làm cái việc tự sưu tầm ảnh nude của những cô gái đẹp tình cờ quen…
Họ khá thích thú với cái nghề tay trái của tôi, ngồi tròn xoe mắt như những đứa trẻ nghe tôi ba hoa khoác lác kể rằng mình quen em A thế nào, chơi bài tâm lý ra sao để cuối cùng em chịu trút bỏ xiêm y tạo dáng cho tôi chụp. Vĩ Đông hay tò mò hỏi tôi về việc sau buổi chụp hai người có làm tới bến không – kiểu tò mò thường thấy của người đàn ông từng trải còn Đăng Khoa lại rất thích nghe khi tôi mô tả đã tạo ra nhiều tình huống chỉnh sửa dáng cho người mẫu mà lợi dụng đụng chạm cơ thể họ. Tôi chấm Đăng Khoa hơn và suy nghĩ lung lắm cho kế hoạch trải nghiệm của mình. Một phút táo bạo trong đầu tôi nghĩ tới việc nếu để cậu ta chơi Thanh Thanh thì sao? Hơi quá liều đối với tôi, chắc tôi sẽ phát điên vì ghen mất. Nhưng rõ ràng suy nghĩ về điều đó làm tôi rất thích thú, cậu ta đẹp trai và trông body rất chuẩn, Thanh Thanh của tôi thì khỏi nói, quá xinh đẹp và quyến rũ, được rảnh rang nhìn cậu ta chơi em thì sướng để đâu cho hết. Tôi phải cáo từ vì cảm thấy mình đã say, tự nhủ mình nên dẹp bỏ ba cái suy nghĩ bệnh hoạn này khỏi đầu, để nó chỉ mãi trong tưởng tượng mà thôi. Họ chào tôi, tôi lững thững bước về. Ra tới cổng có người gọi giật lại:
– Ngọc Anh! Ngọc Anh! Chờ tôi với – Vĩ Đông, anh ta chạy ra theo – Tôi bảo cái này này!
– Có chuyện gì vậy! – tôi hỏi nhỏ.
Anh ta dúi vào tay tôi mảnh giấy:
– Số của tôi! Nếu mà sau này cậu có kèo chụp ảnh nude, cho tôi… đi xem với, được không! – anh ta ấp úng, ngượng ngùng.
Tôi cười xòa:
– Việc đó là chuyện khá kín đáo, làm sao mấy em đồng ý được!
– Ờ… thì cứ bảo tôi là đồng nghiệp, là chuyên gia trang điểm, tạo mẫu, ánh sáng, đạo diễn bố cục, vân vân, là họ đồng ý thôi! – anh ta cười nhe răng, rõ là cái nứng ló cái khôn.
Tôi ra vẻ suy nghĩ hồi lâu :
– Ok, hẹn gặp anh sau, có kèo tôi sẽ gọi!
Suốt đêm tôi nằm lăn lộn trên giường không ngủ được. Những lời nói, gợi ý của Vĩ Đông như thúc đẩy tôi hãy thử trải nghiệm một lần xem. Tôi đắn đo, tính toán, lo sợ, rồi lại tính toán. Cuối cùng đành chịu thua sự mạo hiểm và liều lĩnh của mình. 3h sáng tin nhắn đến, Thanh Thanh vẫn còn thức ư?:
“Anh ơi, tối mai ra đón em nhé, tân gia dời tới tháng sau rồi, ba mẹ vừa hứng lên quyết định xây một cái nhà lục giác và hồ cá cảnh sau nhà nữa! Em sắp được gặp anh rồi, nhớ anh quá đi, hôn anh nè!”
Đúng là thiên thời địa lợi, tôi liền trả lời :
“Ra Nha Trang đi, anh đang ở đây, có việc thú vị lắm này!”.
Để lại một bình luận