Phần 11
Câu chuyện này xảy ra bắt đầu 9 năm trước, vì sinh kế, gia đình em từ Đắc Lắc chuyển vào Lâm Đồng làm kinh tế, khi ấy em chỉ là một cô nhóc tì mới lớp 6, ngây thơ, hồn nhiên chỉ biết học hành, ăn và ngủ. Vùng ấy khi đó còn chưa phát triển, cả huyện nhỏ với 3 xã chỉ có một trường cấp 2 – 3 kết hợp với tầm 800 học sinh cả 7 khối, nằm rìa trị trấn nhỏ, quanh năm sương mù. Trường có một kí túc xá nhỏ khoảng 200 chỗ cho học sinh xa nhà và em là một trong số đó.
Mới lớp 6 đã phải sống xa gia đình, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần làm cô bé Thanh Thanh nhiều lần tủi thân trốn ra sau kí túc ngồi khóc một mình, mỗi lần như thế, thì thầy chủ nhiệm kiêm cả quản lý kí túc lại ra tìm, dắt em về phòng, tự tay lấy khăn lau nước mắt và an ủi em, trò chuyện giúp em vơi đi nỗi nhớ nhà. Đó là một người thầy tâm huyết với sự nghiệp trồng người, tài giỏi, khiêm tốn và có trái tim nhân hậu, tất cả mọi học sinh và thầy cô khác khi tiếp xúc với thầy đều nhận xét như vậy.
Thầy tên Khánh, tuổi mới 40, vợ mất rất sớm khi vừa sinh cho thầy đứa con trai đầu lòng, thầy ở vậy, gửi con qua nhà họ hàng bên Mỹ, còn mình vẫn kiên trì sự nghiệp gõ đầu trẻ, đến nay đã gắn bó với trường gần nửa đời người, bất kỳ công trình gì của trường, của kí túc xá đều có dấu ấn của thầy. Thầy đẹp trai, phong độ, lịch lãm, hát hay, thể thao giỏi, viết thư pháp rất đẹp, và truyền cảm hứng cho rất nhiều thế hệ học sinh trở nên yêu thích môn Ngữ Văn của mình. Bởi thế, người ta đồn đã bao nhiêu cô xin chết vì thầy, bên ngoài có, cô giáo trong trường có, cả học sinh cũng có.
Nhiều con bé học sinh mê thầy đến quên ăn quên ngủ, cố vi phạm nội quy để được thầy gọi xuống nhắc nhở, thầy không phạt đâu, khuyên nhủ thật nhỏ nhẹ, từ tốn làm chúng càng ngày càng vi phạm nhiều hơn. Thuở công nghệ thông tin chưa phát triển, sổ lưu bút còn được ưa chuộng, nhiều đứa đã chẳng ngần ngại ghi “Thần tượng: Thầy Khánh”, “Mẫu đàn ông yêu thích :Thầy Khánh” trong tự bạch của mình cho bạn bè biết.
Cô bé Thanh Thanh ngày ấy nhờ thầy quan tâm dìu dắt mà nhanh chóng phát huy được sự thông minh và năng khiếu đặc biệt trong môn ngữ văn, em học rất giỏi, hoạt động Đoàn rất sôi nổi và được bầu làm liên đội trưởng của cấp 2. Kỷ niệm với thầy càng lúc càng nhiều qua bao mùa cắm trại, văn nghệ chào mừng các ngày lễ lớn, các động đoàn đội. Những đêm đông lạnh thầy nấu mì tôm bỏ rau cải mà thầy trò cùng tăng gia trồng được gọi em và các bạn cờ đỏ xuống cùng ăn và bàn việc giúp đỡ động viên các bạn học sinh yếu.
Dần dà, với em, thầy như là một hình ảnh đàn ông chuẩn mực, em quý mến thầy vô cùng, mỗi khi thầy rời kí túc về nhà mình cách trường tầm vài trăm mét, lòng em bỗng xốn xang, sợ một nỗi sợ mơ hồ rằng thầy sẽ đi không bao giờ trở lại nữa, rồi ai sẽ dành cả buổi tối cùng em mổ xẻ phân tích một tác phẩm, rèn cho em chắc kỹ năng trong kì thi học sinh giỏi Văn tỉnh sắp tới, ai sẽ kêu “Thanh khóc nhè trả lời xem nào!” làm lũ bạn cười ồ lên nhưng em vẫn luôn thích thú và tự hào vì mình là học trò cưng của thầy.
Thấm thoắt 5 năm trôi qua, Thanh Thanh từ một cô bé gầy gò nhút nhát giờ đã lớn phổng phao ra dáng một thiếu nữ. Em đẹp một cách mặn mà, làn da trắng muốt, mái tóc đen nhánh đặc biệt là cơ thể nảy nở vòng nào đã ra vòng đó. Lũ học sinh trong trường thèm thuồng ghê gớm, luôn tìm cách tán tỉnh không chỉ có bọn đàn anh lớp 12 mà cả lũ nhóc lớp 9 10 cũng thi thoảng ghi thư nhờ các chị cùng lớp em đưa giùm. Nhiều thằng bị em từ chối tình cảm đau khổ không chấp nhận nổi liền bỏ học, nhiều thằng đọc xong thư trả lời của em tức giận, đau khổ đấm vào cửa kính máu chảy ròng ròng phải khâu mấy mũi. Nhiều con bé ghen ghét vì em đã nắm giữ tất cả trái tim các hotboy trong trường. Thế nhưng không ai dám làm gì em cả, vì em là học trò cưng của thầy, ai cũng biết điều đó nhưng không một ai dám bịa đặt những điều dơ bẩn cho mối quan hệ này, bởi thầy là một người thực sự đáng kính.
Rồi đến một ngày nọ cả trường nhao nhao tin đồn thầy sắp nghỉ việc ra nước ngoài định cư với con mình. Mấy đứa bạn thân nhanh chóng báo tin cho em. Cả buổi học hôm ấy không khí trầm xuống hẳn, chờ đợi tiết cuối sinh hoạt cuối tuần thầy xuất hiện để được hỏi cho rõ ràng. Tiết 5 thầy đến, tươi cười xách theo một bịch bánh kẹo, cả lớp nhìn nhau không nói nên lời, như thế là thật rồi, và còn buồn hơn là chỉ thứ 2 tuần sau thôi là thầy đã lên xe vô thành phố sau đó bay ra nước ngoài, không biết khi nào mới quay lại.
Thầy chào tạm biệt lớp, vui vẻ phát bánh kẹo cho mọi người, em cũng đón lấy, ăn một cách ngon lành, mọi người cũng vậy, nhưng lòng ai cũng nặng trĩu nỗi buồn. Học đến lớp 11 rồi, ai cũng có 5 năm kỉ niệm, kể sao cho hết. Đó đây bắt đầu nghe tiếng thút thít, rồi như hiệu ứng dây chuyền, tất cả con gái trong lớp khóc òa lên. Thanh Thanh vẫn bình tĩnh dỗ dành con bạn thân ngồi cạnh:
– Mày làm gì mít ướt quá vậy?! Lớn đầu rồi, ngại chưa kìa!
Thầy nhận xét ưu nhược điểm từng đứa một, khuyên nhủ bằng tất cả tấm lòng mình làm tụi học sinh chỉ biết cúi đầu vâng dạ, vừa tới lượt Thanh Thanh thì tiếng trống báo hết giờ vang lên, cũng là lúc tiếng kẻng ăn cơm của kí túc xá vọng lại.
Thầy cười:
– Thôi, tạm biệt tất cả, về ăn cơm nhanh kẻo hết giờ!
Rồi nhanh chóng xách cặp đi ra cửa, như muốn giấu đi nỗi buồn chia li trước khi mặt lũ trẻ. Nhiều đứa kêu lên:
– Thầy ơi! Thầy ơi! Thầy đừng đi mà!!!!
Rồi vừa khóc vừa dắt díu nhau đi về, để lại mình em ngồi giữa ngổn ngang bàn ghế. Em nhắm mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài sau nhiều kìm nén cố không để bị thầy gọi là “Thanh khóc nhè” một lần cuối.
– Thanh Thanh khóc nhè này! Thầy còn chưa nhận xét về em mà! Em có muốn nghe không?! – Thầy đã trở lại lớp từ khi nào, ngồi trước mặt trao cho em chiếc khăn tay.
Em nhận lấy, khẽ lau nước mắt:
– Thầy tặng em chiếc khăn làm kỉ niệm nhé!
– Không! Thầy có một món quà tặng em, nhưng quên mang mất rồi, vả lại em là học trò cưng của thầy, trước lúc chia tay thầy cũng muốn được nói chuyện với em nhiều hơn một tí, mai là chủ nhật, em đến nhà thầy chơi nha, đến sớm sớm tí, thầy nấu mì tôm cải cho em ăn sáng!
Em khẽ gượng cười, lí nhí hứa rằng mình sẽ đến, tạm biệt thầy rồi ôm sách vở trở về phòng, lòng nặng trĩu nỗi buồn.
Em đến hơi muộn, mặt trời tuy đã lên cao nhưng hôm nay đã bị những đám mây dày che khuất, không khí âm u tĩnh mịch. Nhà thầy có lối kiến trúc trung hoa cổ xưa, thầy thích phong thủy, nhà treo nhiều thư pháp, sau vườn có một mảnh sân rộng rãi sạch sẽ được rào bằng tường gạch cao quá đầu người. Góc sân còn có một cái hồ nhỏ nhiều hoa sen đang nở rộ, bên dưới có mấy con cá chép vàng khẽ đớp bong bóng nghe rõ trong không gian vắng vẻ. Nơi đây thật thanh bình, cây cối xanh um làm con người cảm thấy thật thư thái. Em đã đến đây vài lần trong mấy dịp tết nguyên đán cùng lũ bạn, thầy mang hũ rượu thuốc ra mời, đứa nào uống vào cũng le lưỡi nhưng kết cục tụi nó chơi luôn hết nửa hũ rượu, say lặc lè.
Thanh Thanh cùng thầy nhắc lại những kỷ niệm cũ, cười vui vẻ bên li trà nhỏ trên cái giường tre kê dưới mái hiên nhà nhìn ra sau vườn. Thầy dặn dò em nhiều lắm, em chăm chú lắng nghe như thể nuốt lấy từng lời từ người mà em quý mến nhất, hồi lâu khẽ mở chiếc túi mang theo lôi ra một cây viết máy:
– Em tặng thầy! Sau này qua Mỹ rồi chắc thầy sẽ không còn cần dùng bút nữa, thôi thì cứ giữ như là để nhớ về em nhé! – em tươi cười hóm hỉnh, mái tóc bồng bềnh, đôi mắt tinh anh, làn môi đỏ thắm chẳng cần son, nước da trắng mịn màng đủ làm người đối diện ngây ngất.
Thầy cười lôi từ trong túi ra:
– Trùng hợp quá! Món quà thầy định tặng em cũng là một cây bút!
Em đón lấy, khẽ cảm ơn rồi cất cẩn thận vào túi. Hai thầy trò lại dẫn nhau đi tham quan ngôi nhà rộng thênh thang vì đồ đạc đã được chuyển đi hoặc thầy đã cho tặng rất nhiều.
– Mớ tiểu thuyết văn học của thầy cho không ai lấy, thời nay người ta có lẽ chuộng vật chất hơn, nếu em thích, hãy lựa vài cuốn mà mang về đọc!
– Dạ! – em đáp – Sao thầy không cho mọi người mấy bức tranh thư pháp đi ạ?!
– Thư pháp như là cuộc sống của thầy, thầy sẽ mang chúng theo, nhờ thư pháp mà thầy quen cô đấy!
– Thật ạ?! Thầy chưa bao giờ kể cho em chuyện này! – Em tròn xoe mắt.
– Qua đây thầy cho em xem! – Thầy bất chợt nắm tay kéo em đi, em cảm thấy tim mình đập mạnh, không hiểu được đây là cảm giác gì, chỉ biết chạy theo thầy.
Đến một căn phòng nhỏ, có một bàn thờ nhỏ, một cái lư hương trên cắm đầy que nhang đã cháy, tàn cong xoắn muôn hình vạn trạng, một tấm ảnh thờ phía sau in một người đàn bà có nhan sắc mặn mà.
Thầy trầm ngâm:
– Sinh thời cô rất xinh đẹp, thầy quen cô trong lớp học thư pháp, cả hai cùng một đam mê vì thế mà nhanh chóng nên đôi, chỉ tiếc cô bỏ thầy quá sớm, thầy sắp đi xa nơi này, lời hứa với cô mãi không thể nào thực hiện được! – giọng thầy như thay đổi trở nên lại làm trái tim ngây thơ của cô gái 16 tuổi bỗng như thắt lại.
– Đó là lời hứa gì vậy? Vì sao thầy không thể thực hiện được?! – em hỏi dồn.
Thầy lặng im đi ra hiên sau nhà, trời vẫn âm u mát mẻ, Lâm Đồng – Đà Lạt khí hậu chẳng khác gì nhau.
Em đi theo, lặng lẽ đứng bên thầy.
– Đó là một lời hứa, mà thầy đã hứa liều dù biết mình không thể nào thực hiện, chỉ biết hứa vậy để cô an lòng ra đi!
– Thầy làm em tò mò quá! – Em nói khẽ, chưa bao giờ em thấy thầy buồn như hôm nay.
– Nó khá kì cục, em có thấy bức thư pháp kia không! – Thầy chỉ tay về bức thư pháp treo cạnh chiếc giường tre, trên ghi hơn 10 dòng chữ Hán mà em không đọc được – Đó là một bài thơ nói về tình yêu chung thủy của một cô gái trẻ với người yêu mình, cô muốn thầy viết nó!
– Vậy sao thầy không viết? – em hỏi, lòng tràn đầy thắc mắc.
Thầy chậm rãi ngồi xuống chiếc giường hớp một ngụm trà:
– Chỉ có điều cô bắt thầy hứa, phải viết trên cơ thể một người con gái đồng trinh, rồi khấn cô về chứng giám mới được.
– Sao cơ ạ? – Thanh thanh giật mình và gay gắt – Một yêu cầu thật quá đáng!
– Thầy cũng thấy thế! – giọng thầy buồn não nề – Nhưng vì nặng tình với cô, đáng lẽ phải quên nó đi, thì thầy cứ giữ mãi để nó cứ như một hòn đá đè nặng tâm hồn mình!
– Ngày còn sống cô cực kì thích bài thơ này! – thầy tiếp – Có lẽ cô ao ước thực hiện điều đó, cô gái đồng trinh với bài thơ phơi bày hết tấm lòng chung thủy của mình trên da thịt chẳng phải là một sự kết hợp toát lên mạnh mẽ ý nghĩa bài thơ, thật tiếc nó sẽ không bao giờ thành hiện thực!
Thầy ngồi trầm ngâm, đôi mắt buồn bã nhìn ra xa xăm. Thanh Thanh bước ra sân, lại chỗ hồ cá, ném từng hòn sỏi nhỏ xuống đáy. Em tin thầy, một người thầy đáng kính được tất cả mọi người tôn trọng không bao giờ lại đi bịa ra một câu chuyện vớ vẩn như vậy chẳng vì mục đích gì. Một cánh sen hồng tách khỏi bông hoa rơi xuống trôi đến gần em. Em nhặt lên, nhìn nó, suy nghĩ lung lắm rồi quay lại :
– Em muốn học thư pháp thầy có thể dạy em không?
– Tất nhiên là được, chỉ sợ thời gian có hạn em không học kịp thôi!
– Vậy thì thầy phải nhanh lên chứ! – em cười, nụ cười rạng rỡ sưởi ấm tâm hồn người thầy khốn khổ.
– Ô kê, chờ thầy lấy giấy, cọ và nghiên mực! – nói rồi thầy đi nhanh vô nhà, vào phòng làm việc, vơ một nắm cọ và bưng nghiên mực ra, chợt nhớ ra quên giấy, liền quay lại lục tìm, khá lâu mới thấy được một sấp trong kệ dưới bàn.
Vừa bước ra hiên thầy choáng váng cả người. Trên ghế đẩu, chiếc quần tây, áo sơ mi, quần lót và áo lót em được xếp ngay ngắn, còn em đang nằm trần truồng trên chiếc giường tre, một tay đặt ngang hai bầu vú căng tròn, vùng kín được em che đậy bằng cánh sen hồng rơi ra khi nãy, những ngón chân nho nhỏ, đôi chân dài miên man duỗi thẳng, cặp đùi trắng mịn không tì vết khép chặt vào nhau, đẹp và quyến rũ vô cùng.
– Em… em… ! – thầy lắp bắp không nói nên lời.
– Em sẽ giúp thầy thực hiện di nguyện của cô! – Thanh Thanh mở mắt nhìn thầy nói khẽ, mặt em đỏ ửng lên vì xấu hổ, nhưng đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc và quyết tâm.
– Thầy còn chờ đợi gì nữa?! Em tự nguyện và không hối hận đâu!
Lời em nói làm thầy như bừng tỉnh, bước đến đặt nghiên mực và xếp nắm cọ bên cạnh em:
– Cảm ơn em! Chờ thầy 1 tí nha, thầy chuẩn bị! – nói rồi thầy chạy vào trong nhà để em nằm đó chờ đợi, rồi không lâu sau quay ra trên tay lỉnh kỉnh khăn, chậu nước và vài thứ lặt vặt.
– Em đừng nói gì, đừng cử động, cho thầy một tiếng, thầy sẽ hoàn thành công việc!
– Dạ, em hứa! – giọng Thanh Thanh chắc nịch.
Vậy là buổi làm việc bắt đầu.
Để lại một bình luận