Phần 58
Tại một gian phòng, sau khi ân ái thỏa mãn Thục Nhàn mỏi mệt lăn ra ngủ, một thanh niên chính là Vệ Minh bất giác không ngủ được, một phát bay lên nóc nhà ngồi nhìn trăng sáng suy nghĩ về câu nói của Lý Nhã Vân.
Hai nàng đã là một? Vậy liệu ta có dùng mê mị giúp nàng được không? Chẳng lẽ Lý Nhã Vân phải chịu như thế suốt đời, một cơ thể 2 linh hồn, rồi Thánh Nữ này cũng không vừa thủ đoạn vô biên biết đâu một ngày nào đó nàng ta sẽ lại phong ấn Lý Nhã Vân khiến nàng suốt đời bị cầm tù… kiếp trước nàng đã khổ sao xuyên không rồi vẫn khổ…
Một cảm giác thôi thúc khó chịu, Vệ Minh quyết định qua tìm nàng để hỏi rõ, khinh công như chim én nhẹ nhàng bay qua cấm khu của Âm Dương Quốc nơi ở của Thánh Nữ, Vệ Minh vận dụng hết khả năng bí mật xâm nhập tìm gặp Lý Nhã Vân.
– Cái thằng chết tiệt đêm hôm mò vào đây âm mưu gì? – Một giọng nói băng lãnh quen thuộc vang lên sau lưng hắn.
– Oéc… Vệ Minh lật đật quay người thủ thế chuẩn bị ăn đòn.
– Hi… huynh đừng lo ban đêm nàng ta không có khả năng điều khiển cơ thể đâu, là ta điều khiển… – giọng Lý Nhã Vân vang lên êm ái nhẹ nhàng.
– Ân… Vệ Minh hú hồn bỏ tay bỏ chân bỏ thế phòng bị.
– Nói! Ngươi mò vào đây âm mưu gì! – Thánh nữ là lên giọng.
– Ta tìm Nàng!
– Ngươi gọi ai là Nàng!!! Cái thằng chết tiệt!! Muốn chết!!!
– Không… không ý ta là tìm Nàng kia… là Lý Nhã Vân… kìa…
– Hừ! Vân! Đừng để hắn dụ! Tên này mồm mép ba hoa!
– Hi… Lý Nhã Vân nở một nụ cười với Vệ Minh.
– Chết tiệt ai cho ngươi cười với hắn? Mau đeo khăn che mặt lại cho ta!
– Một nụ cười còn đẹp hơn cả sao trời, hàng răng trắng đều như bắp tô điểm cho đôi môi nàng, quả thật Thánh nữ này đẹp vô cùng, đẹp như một vị thần tiên tỷ tỷ hạ phàm làm Vệ Minh đơ người nhìn không chớp mắt như bị thôi miên.
– Ta móc mắt ngươi bi giờ! Nhắm mắt lại cho ta! Mau! – Thánh nữ không điều khiển được cơ thể chỉ có thể la lối um sùm, còn Lý Nhã Vân vẫn đứng đó cười với Vệ Minh.
– Hừ hừ… sáng mai… sáng mai chết ngươi với ta… – Thánh nữ hăm dọa, Vệ Minh tảng lờ cặp mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đó, dần dần theo quán tính cặp mắt địa địa đi xuống.
– Khốn nạn! Thằng biến thái! Vân hắn nhìn… nhìn… ấy kìa… đập chết hắn cho ta! Mau… con bà nó chứ… – Thánh nữ la lối lạc giọng như muốn khóc.
Thánh nữ không biết cách tấn công linh hồn như Lý Nhã Vân nên chỉ biết la lối bất lực gầm thét um sùm.
– Ta và ngươi đã giao kèo ban đêm cơ thể là của ta đúng không? Thế thì giờ hắn nhìn là cơ thể của ta! Ngươi làm gì mà la lối thế! – Lý Nhã Vân đôi môi vẫn cười cười nhìn chăm chú Vệ Minh rồi nói.
– Nhưng… hắn… á… tức chết ta…
Thì ra Lý Nhã Vân mượn cơ hội trả thù bao năm nay Thánh Nữ bá đạo áp bức ăn hiếp nàng, nhìn thấy Thánh Nữ bất lực tức tối nàng cũng hả lòng hả dạ.
Chưa muốn dừng lại Lý Nhã Vân một bước tiến tới sát thân thể Vệ Minh, bàn tay đưa lên vuốt má hắn giọng lả lơi kèm theo 1 cái nháy mắt tinh nghịch khiến Vệ Minh điếng người mê say, với sắc đẹp này muốn hắn chết hắn chết ngay cho xem kết thúc cmn truyện cho nhanh khỏi phải bàn.
– Chàng đến tìm ta chắc nhớ ta lắm hả!
– Ngươi… ngươi…
Vệ Minh phối hợp ngay.
– Nương tử… cực khổ cho nàng rồi!!! Ta xin lỗi để nàng chịu khổ!! – Vệ Minh bố láo nhanh như cắt 2 tay ôm eo nàng kéo sát vào người, một cái ôm cơ hội.
– Oanh!!! Thánh nữ chấn động… ngay cả Lý Nhã Vân cũng chấn động, nàng tính đùa tí chọc tức Thánh Nữ thôi ai ngờ bác sĩ này cũng lợi dụng nhanh gớm.
Tính mở miệng nói thanh minh nhưng Vệ Minh đã cắt ngang giọng Lý Nhã Vân.
– Ta thật lòng xin lỗi là kiếp trước đã làm như vậy với nàng! Duyên phận cho mình gặp lại nhau… hãy để cho ta bù đắp cho nàng… ta… nói… thật… lòng! – Vệ Minh gằn từng chữ thật rõ nhưng ấm áp kèm theo cái siết ôm thật sâu.
– Là ta nói nàng đấy Lý Nhã Vân! – Một cái nhìn thật sâu vào mắt nàng, một ánh mắt kiên định, Lý Nhã Vân nhìn ra hắn không hề đùa giỡn.
– Không được! Không… không thể được!!! Đây là cơ thể ta… – Thánh nữ bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, để Lý Nhã Vân đồng ý là nàng cũng teo theo, phải làm vợ tên này.
– Nhưng ban đêm cơ thể là của Nương Tử ta! Còn không ngươi có cách nào trục xuất linh hồn nương tử ta ra không rồi giúp nàng có một cơ thể khác thế sẽ không liên quan đến ngươi!
– Ngươi… Hừ… ta làm được ta đã làm lâu! Đợi ngươi nói sao!!!
– Thế mà ngươi nỡ nào chia cắt tình cảm phu thê chúng ta sao? – Nói rồi Vệ Minh không cho Lý Nhã Vân nói hắn bắt đầu kể lại câu chuyện ở thế giới cũ của hắn và đại lục này, những gì hắn trải qua, tất nhiên cái gì xấu xa hắn dấu nhẹm, cái gì là tình nghĩa chồng chồng chất chất hắn biên soạn ra thêm mắm thêm muối, chém gió lên đỉnh điểm khi hắn nói ngày nào ở đại lục này hắn cũng bị một giọng nói thôi thúc hắn đi tìm nàng và cuối cùng cũng gặp được nàng hiện đang ở trong thân xác Thánh Nữ.
Câu chuyện chém gió quá chân thật làm Lý Nhã Vân và Thánh Nữ đang hùng hùng hổ hổ cũng xìu xuống mà trôi theo cảm xúc của hắn, Lý Nhã Vân càng cảm động hơn khi hắn bôn ba ngày đêm tìm kiếm nàng, còn Thánh Nữ cũng bị câu chuyện của hắn lôi cuốn, cảm động bớt hùng hổ lại.
– Vệ Minh ta lấy võ đạo chi tâm ra thề những gì ta nói là thật! Lý Nhã Vân nếu nàng không chê hãy cho ta một cơ hội bù đắp cho nàng! Ta thề vĩnh viễn không làm nàng khóc thêm 1 lần nào! – Vệ Minh chém đinh chặt sắt.
– Hãy tin ta nếu ta tìm lại được ma phương chắc chắn hắn sẽ có cách giúp được nàng!
Vệ Minh kể luôn về ma phương, về ký ức cho ma phương cho hắn thấy, việc ma phương mất tích gần đây, hắn thấy không còn cần thiết để giấu.
– Theo ngươi nói vậy ma phương là từ đại lục khác bị đánh tan thân thể nên lưu lạc linh hồn về đây!
– Đúng!
– Không hiểu sao khi lúc đầu gặp ngươi ta cảm nhận được 1 khí tức quen thuộc, quen lắm nhưng…
– Nhưng sao?
– Ta không biết… ta không biết phải nói sao… – Thánh Nữ cũng bị cuốn theo câu chuyện mà giãi bày, nhưng chợt sực tỉnh.
– Ân… nói gì thì nói ta không đồng ý cho… Ta chỉ đồng ý cho hai ngươi được ở lại đây gặp nhau… nhưng ta không đồng ý cho… cho… ân…
– Cho gì?
– Chết tiệt ta không đồng ý cho các ngươi tiếp… xúc nhau… – Thánh nữ nói xong tự nhiên mặt đỏ bừng e thẹn cúi đầu thẹn thùng lúng túng.
– Hức vậy là Vệ Minh ta phải tuyệt tử tuyệt tôn sao…
– Ân… ân… câu nói đùa của Vệ Minh làm hai cô gái đồng loạt thẹn thùng đỏ bừng mặt nhưng bật cười nho nhỏ trong bụng.
Trước khi quay về Vệ Minh còn nhìn thẳng vào mắt Lý Nhã Vân rồi nói.
– Ta chờ Nàng…
Một người bước đi, hai người ở lại mỗi người một cảm xúc…
Ngay ngày hôm sau Thánh nữ xuất hành đi đến trung tâm hệ thống dịch chuyển tinh không, Thục Băng đòi đi theo, tất nhiên Vệ Minh phải có mặt theo.
Một ma trận bí ẩn ký tự lạ lùng to lớn nằm ngay chính giữa đài tháp xung quanh hơn 100 võ giả công lực toàn Nhất Thất đang vận công sẵn sàng chờ lệnh, Thánh Nữ đứng ngay giữa trung tâm vòng tròn ngưng khí, tu vi nhất bát đệ cửu trọng bộc phá ghê gớm.
Bùm… Truyền âm phù trong tay nàng nổ vang phóng đi 4 hướng truyền lệnh đến 4 võ giả Nhất Bát của Âm Dương Bang cũng đang ngự ở 4 góc Tháp dịch chuyển tinh không đã được xây dựng từ trước, khung cảnh nơi đây cũng giống như nơi nàng đang đứng nhưng quy mô nhỏ hơn, 50 võ giả xung quanh mỗi tháp đồng loạt phóng xuất chân khí đẩy vào vòng tròn, các kí tự bât đầu lóe sáng lan truyền dần lên đỉnh tháp.
Phụt… Bốn luồng sáng phóng vút lên cao rồi như có một lực dẫn bắt đầu bay thẳng về tháp chính.
Thánh nữ bên nãy cũng không chậm trễ bàn tay khẽ búng một giọt máu tươi bắn lên đỉnh tháp, 5 luồng sáng hội tụ tạo thành một cột sáng khổng lồ phóng vút lên trời cao xé tan hư không, một lỗ thủng xoáy mạnh cực lớn hiện ra mà các cao thủ nheo mắt có thể thấy nếu như bị hút vào đó sẽ tan xác ngay lập tức, lỗ thủng xoáy đen cứ lơ lửng ở đó không mở rộng ra cũng không thu hẹp vào như là 1 cánh cửa để chào đón một người nào đó mà Thánh Nữ muốn gặp.
– Thánh nữ vạn tuế vạn tuế! – Bang chúng âm dương bang hô hào quỳ sụp vái lạy, bọn chúng đang hy vọng nếu như Bang chủ trở về sẽ đưa bọn chúng lên một tầm cao mới trong tu vi, hoặc vạn nhất sẽ là rời khỏi cái đại lục này tìm một nơi khác vẫy vùng.
– Sai người bảo vệ ngũ tháp thật cẩn thận ai tới gần giết không tha! – Thánh nữ ra lệnh băng lãnh.
Lời nói vừa dứt trên không trung ngay vòng xoáy một tiếng nổ lớn vang lên kéo đai như vô tận.
Ầm… ầm… ầm…
Tiếng nổ lôi kéo hàng ngàn hàng trăm vạn cặp mắt ngước nhìn, ngay cả Thánh Nữ cũng hồi hộp ánh mắt nhìn chăm chú mong chờ.
Ngay trong trung tâm vòng xoáy một thân ảnh mờ mờ ẩn ẩn hiện ra mà các cao thủ mới có thể nhìn thấy rõ, một thân ảnh thanh niên cao lớn vạm vỡ đang vung quyền đánh thẳng vào trung tâm vòng xoáy như một thiên binh thần tướng.
Ầm… ầm… tiếng nổ vang rền liên tục khiến vòng xoáy dần dần thu hẹp lại.
Đùng… ầm… một cú đấm quyết định vòng xoáy ngay lập tức không chịu nổi sức mạnh sụp đổ biến mất, 5 cây trụ như hết chịu nổi luồng sức mạnh đó lập tức sụp đổ chấn văng những võ giả xung quanh.
– Lâm Kỳ Lục… – Vệ Minh ngạc nhiên tột độ bất giác la lên khi nhìn ra thanh niên đó chính là Lâm Kỳ Lục đệ nhất thiên tài học viện trước khi bị Vệ Minh đánh bại.
Lâm Kỳ Lục hai tay chắp sau lưng nhàn nhã ngự không từng bước từng bước đi xuống hướng về phía Thánh Nữ, khuôn mặt điển trai kèm theo một nụ cười tà tà xung quanh ẩn ẩn hiện hiện ma khí khiến các cô gái võ giả xung quanh ánh lên một sự ngưỡng mộ.
– Lâm Kỳ Lục… – Vệ Minh vẫn chưa thôi ngạc nhiên, hắn nhớ hắn đã phế bỏ đan điền tên này, thế nhưng sao… bây giờ võ công hắn lại lợi hại thế… Rồi tại sao hắn lại xuất hiện…
– Cái tên đó đã chết! Giờ ta là Âm Dương Nhất đại đệ tử của Bang chủ Âm Dương Bang! – Lâm Kỳ Lục không nhanh không chậm lên tiếng.
– Đại đệ tử của cha? Cha mình còn sống? Cha vẫn còn sống… – Trái tim của Thánh Nữ nhảy bình bịch vui mừng, một bước nhảy ngay đến trước mặt Lâm Kỳ Lục.
– Ngươi là đệ tử cha ta? Cha ta giờ ở đâu? Sao… sao ông ấy không quay về… – Thánh nữ hân hoan hỏi dồn dập mất đi vẻ băng lãnh thường ngày.
– Yên tâm! Cha muội vẫn rất khoẻ, thậm chí ông ấy còn xây dựng một Âm Dương Bang thứ 2 ở đại lục Chấn Nguyên! Cha muội đang bế quan không tiện đi được! Sau khi cảm ứng được khí tức của muội cha muội đã sai ta đến đây! – Lâm Kỳ Lục gương mặt nở một nụ cười tiêu sái nhìn Thánh Nữ.
Như để chứng minh lời nói Lâm Kỳ Lục lật tay phóng xuất ra một luồng khí tức mà khi Thánh Nữ cảm nhận nàng ngay lập tức nhận ra nó rất thân quen với mình y như cảm giác lúc gặp Vệ Minh lần đầu.
– Là ma phương huynh… Tất nhiên Vệ Minh cũng không thể không nhận ra đó là khí tức của ma phương, Vệ Minh đứng như trời trồng trong đầu liên tục suy nghĩ…
– Nơi này không tiện ở lâu chúng ta đi rồi nói! Mời… sư huynh về nơi của ta tạm nghỉ ngơi rồi chúng ta nói chuyện!
– Hahaa hảo chúng ta đi! – Lâm Kỳ Lục tất nhiên không chối từ.
Một ánh mắt địch ý lóe lên khi Lâm Kỳ Lục đi ngang Vệ Minh, hai ánh mắt chạm nhau Vệ Minh biết chuyện này không đơn giản như hắn tưởng tượng…
Để lại một bình luận