Phần 57
Đúng như Vệ Minh dự đoán, Thục Nhàn tỏ vẻ xúc động gương mặt hơi thoáng nét ửng đỏ, từ lúc nàng đột phá Nhất Bát những trai tráng đồng trang lứa nhìn nàng với một ánh mắt ước ao, pha lẫn kính trọng, chính điều đó làm cho nàng trở thành cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, nhiều lúc nàng muốn vui vẻ nói chuyện đùa giỡn với họ nhưng một lời nói của nàng họ xem như là thánh chỉ vậy, một dạ hai vâng, đùa một tí thì dập đầu xin lỗi này nọ riết rồi nàng cảm thấy như mình và họ là 1 khoảng cách xa xôi khó có thể gần.
Nhưng với Vệ Minh thì khác, từ lúc gặp hắn tới nay lần đầu tiên là đập nhau một trận sòng phẳng, rồi hắn biến nàng thành thuộc hạ nhưng hắn không hề tỏ ra là mình là kẻ bề trên, luôn nói chuyện với nàng ngang hàng thậm chí còn đùa giỡn, hơn nữa hắn còn có nhiều mặt tốt hơn nàng nghĩ…
Chớp thời cơ Vệ Minh ra tay ngay, một bàn tay rắn rỏi đặt lên tay nàng, một cái siết nhẹ, một ánh mắt điềm tĩnh nhìn nàng trìu mến.
– Nếu nàng không chê, ta muốn bên nàng như 1 tướng công hơn là một chủ công!
Ân… Thục Nhàn nghe xong cúi đầu thẹn thụng mặt đỏ ửng lên, thật sự mà nói đi theo Vệ Minh tuy thời gian ngắn ngủi nhưng không biết tự lúc nào nàng bắt đầu thấy thích như thế và không biết lúc nào nàng bắt đầu có một thứ tình cảm là lạ xuất hiện khi ở gần Vệ Minh.
Một cái gật đầu… một câu nói ngắn gọn.
– Thiếp theo chàng!
Vệ Minh nhoẻn miệng, một nụ cười nửa miệng ma mị quay trở về trên khuôn mặt hắn, một cái ôm nàng vào lòng, một phu nhân thứ 4 của hắn…
Gạt bỏ hết những phiền toái khỏi đầu, 2 người ôm nhau tận hưởng cảm giác âu yếm, bầu trời như cũng ủng hộ họ khi bóng tối đổ xuống ánh trăng le lói chiếu qua khe cửa của Thánh Âm Dược tạo nên một khung cảnh lãng mạn.
Môi tìm môi, tay tìm tay, quyện vào nhau như một lời hứa không chìa lìa, bàn tay Vệ Minh bắt đầu quen thói lân la vuốt dọc bàn tay nàng lên vai rồi lần mò xuống eo, Thục Nhàn khẽ run người hồi hộp tận hưởng cái cảm giác mới lạ lần đầu tiên tiếp xúc với người khác giới, nàng cũng như Thánh Nữ thật ra tuổi đời còn rất trẻ chỉ vì do có bí pháp của Bang Chủ Âm Dương Bang để lại nên tu vi nhanh chóng đột phá chứ còn đường đời hai nàng thật sự chưa trải qua nhiều.
Lưỡi Vệ Minh như con rắn vuốt ve hoà quyện vào đôi môi của nàng, một cảm giác kích thích len lỏi khiến nàng vô thức đưa tay ôm lưng Vệ Minh kéo sát vào người mình tìm hơi ấm, đáp lại là một thân hình rắn rỏi, khỏe mạnh, bờ vai ấm áp cho nàng tựa đầu.
Như một thói quen, Vệ Minh đã cởi áo lúc nào không hay, hơi nóng cộng với mùi đàn ông làm nàng ngây ngất, tay Vệ Minh nhanh chóng phối hợp cùng nàng cởi chiếc áo trắng mỏng trên người nàng, một nét xuân xanh hiện ra, hai bầu vú cân đối xinh xắn nằm oai vệ ngay trước mắt Vệ Minh, hai đầu ti hồng hào hơi lún vào khiến Vệ Minh kích thích nóng máu.
Nhanh như cắt bàn tay hắn đặt lên bầu vú đó mà khám phá, cảm giác da thịt mát lạnh lấp đầy bàn tay trống rỗng, một cảm giác mà hắn không bao giờ chán khi bầu vú mềm mại đó nhún nhảy biến dạng trong bàn tay hắn.
Cơ thể Thục Nhàn là dân luyện võ nên vô cùng săn chắc ngay cả hai bầu vú cũng thế tạo nên một cảm giác khác lạ cho Vệ Minh, cúi đầu vục mặt vào hai bầu vú săn cứng đó, Vệ Minh dùng nhu khắc cương, cái lưỡi mềm mại uốn éo bắt đầu nghịch phá xông quan, đầu vú nàng đang bị Vệ Minh đùa giỡn vặn vẹo khiến nàng sướng tê người, hai tay ôm đầu hắn kéo ghì vào như muốn hắn đừng dừng lại.
Đáp lại yêu cầu lưỡi Vệ Minh ngoáy mạnh hơn, tay kia hắn vân vê đầu vú còn lại, song kiếm hợp bích làm nàng tê tái sung sướng, hai đùi khép chặt bắt đầu ngọ nguậy khó chịu.
Được nước làm tới lưỡi Vệ Minh bắt đầu rà dọc xuống bụng nàng đi dần xuống dưới, đưa tay nhanh lột cái quần vướng víu còn sót lại, cả một khu vực bí ẩn đang chờ Vệ Minh khám phá.
– Ân… ứ… – Thục Nhàn bật rên thành tiếng không kiềm chế nổi khi lưỡi nóng ấm của Vệ Minh quét mạnh một đường ngay âm vật nàng, nàng nằm ngửa hai chân gồng cứng nâng người lên sung sướng tận hưởng.
Lưỡi Vệ Minh quét qua quét lại như đang tận hưởng món bánh ngon nhất trần gian, một cái nhúc nhích đầu lưỡi là một cái nẩy người của Thục Nhàn.
– Ứ… ứ… ứ… Thục Nhàn sung sướng gồng cứng người co giật, từ âm vật nàng tuôn ra một dòng suối trắng tinh khiết thỏa mãn, khiến Vệ Minh nở một nụ cười khi công sức nãy giờ của hắn có thành quả.
Đứng dậy Vệ Minh lột phăng cái quần vướng víu ra, giống như những cô gái khác Thục Nhàn mở to mắt nhìn chằm chằm vào cây trường thương nóng hổi to bự của hắn như bị thôi miên, bàn tay bất giác cầm lấy khiến Vệ Minh sung sướng không thốt nên lời.
Đôi môi anh đào hé mở đặt lên nó một nụ hôn nhẹ nhàng, chiếc lưỡi mềm mại uốn éo xoa dọc thân nó đầy kích thích, điều gì đến cũng đến nó được bao bọc bằng một khoang miệng ấm ấp ướt át đầy mê mị.
Theo men tình, ân ân ái ái cuối cùng Thục Nhàn cũng chính thức trở thành người đàn bà của Vệ Minh khi hắn đưa con cu to bự của mình xâm nhập vào hạ thể nàng, một dòng máu nóng tuôn trào đánh dấu kỷ niệm cho lần ân ái đầu tiên trong đời của Thục Nhàn cùng người mình yêu…
Nằm ôm nhau Vệ Minh hỏi về những nương tử ở nhà về sư phụ về Trần Hạ, Võ Tôn biết được họ vẫn an toàn Vệ Minh thầm cười an lòng, Vệ Minh giải thích cho Thục Nhàn về thắc mắc sao Thánh Nữ có vẻ kỳ lạ như tồn tại 2 người cho nàng nghe…
Lợi dụng lúc trị thương Vệ Minh và Thục Nhàn ân ân ái ái suốt 4 ngày mới chịu rời đi bước ra khỏi Thánh Âm Dược đi tìm gặp Thánh Nữ.
Vệ Minh luôn đứng trước che chắn cho Thục Nhàn vì hắn sợ con ma nữ điên điên đó nổi khùng lại đánh Thục Nhàn, chính vì điều này làm cho Thánh Nữ không hiểu vì sao lại cảm thấy bực bội trong người.
– Vệ Minh ta đã điều tra kẻ sát hại bang chúng Âm Dương ta không phải là ngươi! Tạm tha cho ngươi 1 mạng! – Thánh Nữ bá đạo, mấy ngày nay Vệ Minh bị trọng thương ở trong Thánh Âm Dược dưỡng thương, ngoài kia những vụ thảm sát vẫn xảy ra liên tục, khiến Thánh Nữ biết chắc chắn không phải Vệ Minh làm.
– Dm đánh ta gần chết rồi giờ nói nhầm rồi còn tha cho ta một mạng! Con ma nữ này quả không có lý lẽ chút nào! – Vệ Minh ôm cục tức nghĩ thầm.
– Bác sĩ… Ta xin lỗi là ta trách lầm huynh… ân… thật sự ta xin lỗi! – Lý Nhã Vân tiếp lời.
– Không sao ta không trách nàng! Nhưng cái Thánh Nữ gì gì đó trách lầm ta, không xin lỗi lại còn nói tha cho ta 1 mạng nghe không lọt lỗ tai tý nào! – Vệ Minh trả đũa, hắn không sợ bởi vì đã có Lý Nhã Vân bảo kê.
– Vệ Minh ngươi muốn ta xin lỗi? – Giọng nói đang mềm mỏng bỗng trở nên lạnh lùng, bá đạo, bàn tay ngọc nắm nghe rắc rắc chuẩn bị xuất chiêu.
– Chết mẹ nhây quá trớn rồi! Kệ sẵn thử tu vi mới! – Vệ Minh căng thẳng chuẩn bị ứng chiêu chân vận thất bộ tinh di cơ thể vận khí đẩy tu vi lên đỉnh phong Nhất Bát đệ nhị trọng, Hồi Sinh Thuỷ quả là thần dược chỉ ngâm có 1 ngày mà hắn cảm thấy tu vi mình với tốc độ chóng mặt tăng lên vùn vụt, ngay cả Thục Nhàn cũng vậy, còn Thánh Nữ bao nhiêu năm nay nàng chắc chắc được ngâm rất nhiều lên bảo sao tu vi nàng ấy bá đạo như vậy.
– Đột phá à! Kiến hôi! Xem đây!
– Mộng! Dừng tay! – Tiếng Lý Nhã Vân vang lên.
– Mông? Tên đẹp! Tên đẹp a hắc hắc! – Vệ Minh láo nháo trêu chọc vì hắn biết Lý Nhã Vân đã can thiệp, hắn cố ý kiêu sai tên một chút.
– Ân… hi… Lý Nhã Vân và Thục Nhàn cũng bật cười nho nhỏ khi Vệ Minh tếu táo chọc Thánh Nữ.
Gương mặt đang tươi cười của Thánh Nữ bỗng chuyển biến sang một ngươi mặt như quỷ dưới địa ngục đang muốn băm thây tên chết tiệt láo nháo kia dưới lớp khăn che mặt.
– Chết tiệt! Chết! Các ngươi câm miệng cho ta! – Thánh Nữ nhào lên nhưng Vệ Minh không sợ vì hắn biết…
– Ui… a… Thánh Nữ ôm đầu rên la, Lý Nhã Vân đã can thiệp.
– Vân! Ngươi dám hùa cùng bọn chúng bôi nhọ ta! – Thánh Nữ gầm lên.
– Thôi… thôi… ta xin lỗi… tại tên cô đẹp nên ta khen thôi mà! Mộng! Tên đẹp như một giấc mộng đẹp!
– Câm miệng! Ai cho ngươi gọi tên ta! – Thánh nữ nạt nộ, gương mặt sau lớp khăn che có chút chuyển biến khác lạ khi một người khác giới dám gọi thẳng tên mình, lại còn dám bình phẩm tên mình…
– Hừ…
– Bẩm! – Một tiếng nói vang lên xé tan bầu không khí bối rối của Thánh Nữ.
– Nói! – Thánh nữ lại băng lãnh như xưa.
– Trụ dịch chuyển tinh không tại Đông quốc đã sửa xong, tất cả đã hoàn toàn sẵn sàng chờ Thánh Nữ ra lệnh! – Một tên lính gác quỳ dưới đất nói.
– Ta biết! Lui ra đi!
– Dịch chuyển tinh không? Thánh Nữ cô muốn làm gì? – Thục Nhàn biết đó là gì vì lúc trước khi còn ở Âm Dương Bang nàng đã nghe nói tới.
– Hừ! Ta làm gì phải nói cho tạp chủng ngươi biết sao!
– Này này đừng có mở miệng là một tạp chủng hai tạp chủng được không? Nói vậy cô là thuần chủng à! – Vệ Minh lên tiếng bênh Thục Nhàn.
– Ngươi! Muốn chết! – Thánh nữ mặt đanh lại, ngực thở phập phồng dữ dội.
Lý Nhã Vân lập tức giành quyền kiểm soát lên tiếng.
– Mộng muốn dùng nó để tìm cha mình!
– Tìm cha? Là tìm bang chủ Âm Dương Bang? Có thể sao? Theo ta biết khi đột phá Nhất Cửu sẽ bị đại lục đào thải bắt buộc phải rời đi! Có thể quay về sao? – Vệ Minh hứng thú, vì nếu sau này hắn đột phá hắn cũng phải đi, đồng nghĩa bỏ lại nương tử ở nơi này, nên đặc biệt hắn hứng thú vấn đề này.
Thục Nhàn thì khỏi phải nói nàng mong chờ giây phút này, nàng muốn thấy mặt tên cha khốn kiếp của mình, muốn hỏi cho rõ ràng… tại sao lại bỏ lại mẹ của nàng và nàng để mẹ nàng phải chết tức tưởi như thế… nàng muốn đòi một sự công bằng.
– Có thể được! Hệ thống này dùng ma pháp vận hành có thể dùng khí tức của Mộng làm đường dẫn phát ra, nếu Bang chủ Âm Dương Bang cảm nhận được khí tức đó sẽ tìm đến và thông qua đường dẫn của hệ thống làm đường dẫn quay trở về đây được! Nhưng chỉ có điều không biết hệ thống này có chịu được sức mạnh của Bang chủ không thôi! Theo Mộng dự đoán có thể sẽ chịu được 1 năm… có lẽ cũng đủ để Bang chủ dò ra khí tức và quay về… – Lý Nhã Vân nói một hơi.
– Câm miệng! Đừng tưởng ta thỏa hiệp với cô là cô muốn nói gì nói! – Thánh nữ băng lãnh mặt nghiêm lại.
– Còn ngươi muốn cản ta sao? – Thánh nữ hất hàm nhìn về Vệ Minh khi thấy hắn hỏi quá nhiều.
Thục Nhàn bấu tay Vệ Minh, Vệ Minh hiểu ý nàng cũng muốn được gặp cha mình, chỉ có điều mà hắn lo ngại là tên Bang chủ thần thông này có thể bằng cách nào đó khi về đây liền trục xuất linh hồn của Lý Nhã Vân thành mây khói không… đó là điều hắn đang lấn cấn.
– Hứa với ta 1 điều không thì ta dùng hơi tàn cũng không cho cô thực hiện kế hoạch! – Vệ Minh nghiêm giọng.
Đó là nếu khi cô gặp được cha mình không được nhờ ông ấy trục xuất linh hồn Lý Nhã Vân!
Lý Nhã Vân ngớ người, cảm động, thì ra bác sĩ lo cho mình! Đã lâu lắm rồi… Ở cái đại lục xa lạ này có người nghĩ cho mình… một giọt nước mắt tự động theo bản năng chảy ra từ cặp mắt xinh đẹp mà Vệ Minh nhìn thấy được.
– Khốn kiếp! Ai cho ngươi khóc! Hừ… – Thánh Nữ bối rối đưa tay lên gạt giọt nước mắt đó rồi đạp chân phóng đi vang vọng lại 1 một câu nói của Lý Nhã Vân.
– Bác sĩ… cảm ơn huynh! Ta và Mộng đã là một… ta chết thì nàng vong…
Để lại một bình luận