Phần 21
Đạo bất ngờ khi con gái về quê trên 1 chiếc ô tô. Đạo nhận ra Nhi. Sau khi nghe kể qua câu chuyện là suýt bị lừa tiền, Đạo tưởng thật vì con bé không nói dối bao giờ. Đạo bảo ở lại mai về thành phố với Đạo luôn. Nhi cho thằng lái xe về trước.
Nhi nói với Đạo là 2 chị em suýt bị bà chủ lừa tiền. Thấy Nhi cũng thân thiện lại là bạn con gái nên Đạo không nghĩ ngợi thêm.
– Xong việc chưa ba?
– Gần rồi con. Chiều ba đi có tí việc nữa là mai lên thành phố được rồi.
Đạo nghĩ nó còn bé nên không kể chuyện gì thêm. Đạo lo bán miếng đất ông bà chia cho, mà tại làm giấy tờ lâu nên chưa lên sớm. Chiều đi lấy tiền nữa là xong. Giấy tờ cam kết đã đủ Sổ đỏ bên kia nhận luôn ở xã.
Nhà ba mẹ Đạo rộng, nhà nông dân bình thường nhưng có vườn cây và hoa nhiều, Nhi rất thích. Cả chiều Đạo đi vắng, 2 chị em loanh quanh vườn ăn đủ thứ, bưởi, dừa, mía… Dung thích thú khi thấy Nhi cười suốt.
Ba mẹ Đạo già rồi. Khuyên Đạo về quê mãi mà Đạo không nghe. Vì thế ông bà kêu thằng em Đạo từ tây nguyên về ở lo hương khói. Nhưng phải đợi nó bán được rẫy mới về.
Tối ăn cơm xong thì ông bà đi ngủ. Ở quê cũng chả có việc gì làm nên Đạo bảo 2 con bé ngủ sớm mai bắt xe lên. Đạo chỉ nó nằm giường trong nhà. Nhà 3 gian, gian giữa thờ, 1 gian ông bà ngủ, gian kia cho Dung và Nhi. Đạo nằm ở cái chõng ngoài hiên.
Nằm quá sớm lại lạ nhà Dung và Nhi nói chuyện tíu tít đến khuya vẫn chưa ngủ.
– Chị, đi đái vô ngủ hè. Em buồn ngủ rồi.
– Em đi đi, chị chưa buồn.
Nhi bấm điện thoại khi Dung lọ mọ kéo màn bước xuống giường.
– Không ngủ đi mô rứa con, khuya rồi?
– Con đi đái rồi vô ngủ.
Đạo trở mình ngồi dậy khi con bé mở cửa đi ra. Rồi Đạo vén màn châm thuốc hút còn nó ra góc sân tuột quần đái. Ánh trăng mờ mờ chiếc vào mông nó làm Đạo nổi hứng. Đúng ra là có Nhi nên Đạo không muốn làm gì, nhưng lúc này thì khác.
Nó vừa kéo quần đứng lên thì Đạo đã có sau lưng, ôm lấy nó hôn ngấu nghiến.
– Ba nhớ con quá.
– Con cũng nhớ ba lắm.
Nó hôn lại và 2 bên bắt đầu sờ bóp nhau. Đạo luồn tay vào mông định kéo quần thì nó cản lại.
– Ba, đây giữa sân mà. Mọi người nghe đó.
Đạo không nói gì cúi xuống bế nó ra gốc bưởi, đặt nó đứng xuống. Dung đứng cúi lưng chống tay vào cây bưởi, Đạo ngồi xuống sau kéo quần úp mặt vào bú.
Trời tối thui không thấy gì, nhưng hương vị cái lồn quen thuộc của con bé làm Đạo rạo rực. Nó cũng nhớ cái cằm đầy râu của ba nó quá.
Đạo dí cằm bú từ phía sau, râu cạ vào mông vào lỗ đít, nó sướng kinh người. Nó dạng chân hơn, nước tuôn ào ạt. Vị nước tiểu và nước lồn vừa tanh vừa mặn khiến Đạo say mê, Đạo bú chùn chụt. Ngón tay Đạo thọc vào lỗ đít ngoáy, giờ Đạo bôi trơn và làm luôn 2 ngón, con bé phải đưa 1 tay lên miệng ngậm để khỏi rên to.
Rồi Đạo đứng dậy moi con cặc ra và đút ọc vào lồn con bé, không dò hỏi, không rề rà. Nó khuỵu chân vì sướng rồi lại nẩy mông lên cao để hứng từng cú nắc.
Nhi nằm lâu thấy Dung chưa vào, không biết con bé có bị gì không nên cũng dậy bước ra. Nó càng ngạc nhiên hơn vì không thấy Đạo. Nó nhìn quanh không thấy ai thì nghĩ chắc cha con Đạo có việc đi đâu đó. Định quay vào thì lại nghĩ thôi đi đái luôn đêm khỏi dậy, Nhi mò mẫm bước ra hướng gốc bưởi, tuột quần ngồi xuống.
Đạo sắp tới đích, nắc rất mạnh và nhanh, tới cú cuối cùng Đạo đóng hết sức, vì quá mạnh, chân Dung bị trật khỏi cục gạch ở dưới, nó hơi loạng choạng sang 1 bên, kèm theo tiếng á.
Nghe có tiếng người, Nhi vừa kéo quần xong thì bấm đèn pin điện thoại tới hướng đó. Nhi không tin vào mắt mình. Người đàn ông đứng sau lưng con bé đang cởi quần cả 2 thấy ánh đèn thì nhìn lại theo phản xạ. Đó là cha con Đạo.
Nhi thuộc dạng thông minh nên xử lý rất nhanh.
– Dung ơi, vô ngủ em, chị buồn ngủ rồi.
Nói xong nó quay gót đi thẳng vào nhà.
Đạo hơi khựng lại Dung cũng ngớ ra, nó vội vã kéo quần, quên cả sở thích nuốt cái thứ dưới háng nó.
– Ba, chị Nhi thấy chưa hè?
– Chắc là thấy rồi. Con vô ngủ, nói chị ra cho ba nói chuyện tí.
2 cha con đi vào Dung vào thẳng buồn. Đạo lấy gói thuốc ra sân ngồi.
– Chị ơi. Khi nãy chị thấy rồi à?
– Ừ. Không răng mô em bình thường mà.
– Chị ra cho ba em hỏi chi tí.
– Ừ. Ba có ngoài sân hả?
– Dạ.
Giờ thì Nhi đã biết ai là người làm Dung nất trinh. Nhi là người hiện đại, lại hiểu lý lẽ. Nhi biết chuyện đó không hay, nhưng đèn nhà ai nấy sáng, Nhi không quan tâm. Dù thật lòng Nhi buồn vì người Nhi yêu là Dung. Nhi cũng đang rối không biết sẽ thế nào, vì Nhi yêu Dung nhiều quá.
Nếu đó là ai khác thì chắc Nhi sẽ bỏ về thành phố ngay lúc ấy. Nhưng đó là ba Dung thì không hiểu sao Nhi không thấy giận, không thấy ghen, chỉ buồn thôi. Nhi rất thương ba chắc bé Dung cũng vậy. Mà họ là cha con, làm sao mình có quyền ghen.
– Chào chú ạ. Chú hỏi chi cháu?
Nhi thân mật ngồi xuống cạnh Đạo. Họ ngồi ở mép gạch ngoài sân.
– Cho cháu điếu thuốc nghe.
Nó xin khi Đạo đang hút thuốc, chưa trả lời. Đạo gật đầu.
– Cháu cũng hút à?
– Dạ, lâu lâu thôi, khi mô buồn cháu hút tí.
– Cháu… khi nãy… cháu thấy à?
– Dạ.
– Cháu… cháu đừng nói với ai nghe.
– Dạ, cháu không nói mô chú yên tâm.
– Chú cảm ơn cháu. Chú có 3 đứa con, Dung là út nên chú thương nhất, gần gũi nhất. Chú với vợ lại… nên chú và nó như vậy lúc nào không hay. Nó cũng thương chú lắm.
– Dạ. Chú yên tâm. Con hứa danh dự. Con sẽ không nói ai biết mô. Con biết mỗi nhà 1 hoàn cảnh. Vả lại cha con yêu thương nhau không có tội.
Nó đổi qua xưng con lúc nào không hay. Tự tâm nó muốn thân mật hơn với cha của Dung.
– Ừ. Chú cảm ơn. Con vô ngủ đi kẻo muộn.
– Dạ.
Nó bước nhanh vô nhà. Bên trong, khi Nhi ra ngoài nói chuyện với Đạo. Dung bằm xuống mới cảm nhận được những gì Đạo bắn vào đang ứa ra dưới háng. Nó thọc tay về thấm mút hết rồi lăn ra ngủ ngon lành.
Vào tới nơi, thấy Dung đang ngủ, đứng nghĩ 1 lúc, Nhi quay ra sân, Đạo vẫn ngồi đó.
– Con không buồn ngủ. Con nói chuyện với chú được không?
– Ừ. Để chú pha ấm nước mới.
Đạo và nó vào ngồi trên chõng, Đạo lấy ấm trà dưới chõng lên pha.
– Con… con cũng như chú.
– Là răng, chú không hiểu?
– Là con… và ba con, cũng từng như chú lúc nãy… Giờ ba con mất rồi.
Đạo tròn mắt.
– Thiệt không con?
– Dạ thiệt.
Đạo rót nước ra ly, trầm ngầm nghe nó kể. Nó định chôn kín trong lòng, nhưng nó nghĩ đây là cơ hội để gần gũi Đạo, hy vọng sau này Đạo sẽ chấp nhận cho nó yêu Dung, nên nó kể.
Khi ba Nhi đổ bệnh, mẹ nó dần thấy khó khăn và cau có chửi bới, khinh miệt ba nó. Đến khi bán hết đồ đạc để chạy chữa thì mẹ nó không chịu nổi nữa, đơn phương ly dị, rồi theo bà con chạy chọt sao đó để đi mỹ. Mình Nhi chăm ba nó những ngày cuối đời.
Lúc ông bệnh nặng, không thể tự ngồi dậy vệ sinh cá nhân, Nhi mang nước vào tận giường lau rửa cho ông.
Lúc mệt thì không có gì, hôm nào ba Nhi hơi khỏe mà được lau rửa, Nhi lại thấy con cặc ba cứng lên. Lúc đầu 2 cha con đều hơi ngại, nhưng sau thành quen. Nhi quay mặt đi nơi khác khi lau chùi cho ông. Nhi thương ông lắm, cả đời ông hiền hậu, lúc đau ốm bị vợ chì chiết bỏ đi. Nhiều đêm suy nghĩ Nhi khóc ướt cả gối. Rồi Nhi quyết định bù đắp cho Ba dù sao ông cũng không còn sống được mấy nữa.
Hôm ấy, khi lau háng cho ông, như thường lệ ông quay mặt đi. Sau vài phút chần chừ, Nhi ghé miệng vào ngậm.
Ông giật nảy mình, vung cánh tay yếu ớt gạt Nhi ra.
– Đừng con, đừng làm rứa, không được.
– Con thương ba mà. Để con giúp ba thoải mái.
Nhi nói rồi lại cúi xuống mút, Nhi làm nhẹ và chậm vì sợ ông mệt nếu lên nhanh.
Ban đầu ông liên tục lắc đầu can ngăn, nhưng vài phút sau ông thua cuộc. Ông nằm thở và Nhi cảm nhận con cu nóng hơn trong miệng. Nó hơi giật và bắn vài giọt yếu ớt. Nhi mút sạch rồi nhè ra, lau rửa cho ông. Ông mệt nên thiêm thiếp luôn. Nhưng hôm sau ông khỏe hơn hẳn. Nhi vẫn vô tư như chưa có chuyện gì, còn ông hơi ngại, ông ít nói hẳn. Ông đang thấy tội lỗi.
Rồi hôm thứ 2, thứ 3. Nhi vẫn tiếp tục làm khi ông phản đối. Nhi nhận ra ông có khỏe khoắn hơn 1 tí. Nhi vui.
Sau đó cứ vài ngày khi thấy ông khỏe, Nhi mút cho ông 1 lần. Nhi thấy ông vui hẳn. Nhi nghĩ chỉ cần vậy là đủ rồi…
Để lại một bình luận