Phần 96
Phương ngủ một giấc đến sáng thì mới nghe tiếng chuông điện thoại. Cô mơ màng nhìn thì tròn xoe mắt khi nhận ra số đang gọi lại là của Boray. Cô giật mình, vội vàng trả lời:
– Alo… cô Phương hả?
Giọng Boray gọi có vẻ như thăm dò. Cô đáp ngay để khẳng định:
– Cô đây… anh em hai người… tự dưng đâu mất tiêu rồi…
Boray nói một hơi như để giải thích:
– Xin lỗi cô nha… đi mà không nói cô tiếng nào… buổi sáng đó cô lúc em với anh Dara đương ngủ thì nghe có người lại… tụi em giật mình đi trốn… té ra là hai thằng hôm qua nó lại đó cô… may mà tụi em trốn kịp… lúc tụi nó đi rồi em với anh Dara quyết định phải đi ngay thôi nên hai đứa mới lập tức trốn luôn…
– … ừ thì cũng thủng thẳng… chờ cô về đã chứ?
– … anh Dara cũng nói vậy… nhưng em sợ… ở lâu rủi có chuyện gì nên đành phải đi thôi…
– Rồi sao cô gọi cho em cũng không được…
– Chắc lúc đó em không để ý. Hai anh em lo trốn ra bến xe, nhìn lại điện thoại hết pin lúc nào không hay… giờ an toàn rồi mới dám gọi cho cô đó…
– Uhm… bây giờ hai anh em ở đâu rồi?
– Em bàn với anh Dara mới quyết định sẽ về lại Sóc Trăng làm ăn…
– Vậy hả… sao nói ở đó hai người không còn ai thân thích mà…
– Dạ… không còn ai hết… nhưng ở đây dù sao người Miên cũng nhiều… tụi em về đây làm ăn sống tạm qua ngày thôi… chứ biết sao giờ cô?
– Thôi vậy an toàn là tốt rồi…
– Dạ… để khi nào ổn ổn… em với ảnh báo cô nha…
– Vậy hả… được…
– À… cô ơi… hai thằng đó… tối qua có làm phiền cô không…
– Ơ… uhm… thực ra…
Phương chưa kịp trả lời thì nghe ở đầu dây bên kia có tiếng sột soạt như kiểu ai đang giật lại cái máy điện thoại từ tay Boray vậy. Liền sau đó là giọng của Dara:
– Cô Phương hả?
– Ơ… anh Dara hả… an toàn rồi ha…
– Ơ dạ… hổm rày… may nhờ có cô… chứ nếu không… tui…
– Anh đừng nói ơn nghĩa gì nữa… mình cũng quen biết nhau mà…
– Dạ… – Dara có vẻ ngập ngừng… cô cảm giác như hắn ta muốn đi ra xa khỏi Boray để nói riêng với cô thôi vậy – Thực ra thì tui có chuyện này định nói với cô… mà không kịp nói thì…
– Sao… có gì anh cứ nói đi…
– Tui… thực ra từ nhỏ tới giờ tui gặp nhiều người rồi… nhưng chưa từng có ai… ai tốt với tui như cô… tối hôm kia… thấy cô vì tui mà phải làm vậy với hai thằng chó kia… tui thấy…
– Anh Dara đừng nói lại chuyện này nữa… làm… làm tui mắc cỡ…
– Tui… tui không biết ăn nói như người ta… nhưng tui nhớ hình như là cô với cậu Cường… hai người… chia tay rồi phải không?
Dara tự nhiên hỏi vậy làm Phương ú ớ:
– Ờ… chia tay… mà sao anh lại hỏi vậy?
– Giờ nếu cô không chê tui… tui… tui muốn… cô… cô có thể làm bạn gái tui không?
Nghe xong đoạn này của Dara làm Phương cứng cả người, chỉ muốn dập ngay cái điện thoại thôi. Trong giây khắc cô chợt nhớ về mối quan hệ của mình và anh chàng người Miên này. Dara cũng lớn hơn Cường chút xíu và cũng nhỏ tuổi hơn cô. Tính ra thì tên này cũng là người đến với cô rất sớm khi cô mới về Miệt Thứ ở. Bữa đầu cả hai biết nhau cũng chỉ vì chuyện hắn ta vô tình hãm hiếp cô.
Rồi Cường biết, rồi cậu ta biết cô dâm nên biểu hắn dụ… cho hắn làm tình nhiều với cô… Cô thực sự luôn thích làm tình với Dara… có dạo cô còn mê hắn lắm, đến nổi hắn sợ… hắn trốn cô luôn mà… cô… cô chưa từng nghĩ… sau từng thời gian… sẽ có lúc tên người Miên này nói như vậy với cô. Cô ngập ngừng:
– Thôi… sao bữa nay anh lại giỡn với tui vậy?
– Tui… tui không giỡn đâu cô… tui nghiêm túc mà…
– Anh… ai không biết chứ anh… anh thì rành tui quá mà… anh biết tui như vầy…
– Không sao đâu cô… tui biết cô dâm mà… tui không để bụng đâu… tui cũng thích vậy mà…
Cái thằng người Miên không ăn học này… nói năng thiệt không ý tứ gì cả, cô chỉ muốn chửi vô mặt của hắn thôi… nhưng cô từ tốn nói:
– Ừ… thì biết là vậy… nhưng…
– … nhưng sao cô… bộ cô chê tui hả… hay là… cô có có người yêu rồi…
– Ừ… thiệt tình thì… thì tui cũng có người yêu rồi… nên… nên từ rày anh đừng nhắc lại chuyện này nha… tui với anh… cứ như đó giờ đi… làm bạn vậy đi… cho dễ… chứ anh cứ nhắc lại chuyện này hoài chắc mai mốt… tui… tui không dám gặp mặt anh đâu…
– Ơ… đừng… cô đừng làm vậy… tui… ờ… nếu cô có bạn trai rồi thì thôi… tui…
Dara cứng họng, Phương cũng không biết nói gì. Cả hai lặng thinh hồi lâu, rồi cô nói tiếp:
– Thôi… anh về Sóc Trăng lập nghiệp đi… có Boray rồi… từ nay hai anh em ráng sống nha…
– Tụi tui còn lạ nước lạ cái… nhưng chắc sẽ ổn thôi… cô ở Miệt Thứ… lúc nào rảnh… ghé thăm hai anh em tui nha cô…
– Uhm… tui hứa…
– Mình giữ liên lạc nha cô Phương… cô đừng… đừng có mà không gặp tụi tui nữa nha…
Dara cứ nói miết làm cô phải hứa mấy lần hắn mới an tâm mà cúp máy. Cảm giác sau khi nghe Dara thổ lộ tình cảm làm Phương cứ thấy sao sao ấy. Suốt ngày hôm đó cô ăn uống cũng chả yên. Tính ra anh em nhà họ cũng xui xẻo lắm đó chớ. Nếu hai anh em ráng ở lại nhà cô bữa nay nữa là an toàn rồi, khỏi sợ tụi du côn lùng bắt như bữa giờ. Lúc nói chuyện với cả hai, Phương cũng tính biểu vậy, coi thử hai người đó có muốn về lại Thứ Mười Một hay không.
Nhưng lúc sau cô lại thấy dù sao cũng đã lỡ rồi, cô đành im lặng luôn. Phương dù là cô gái có học thức đàng hoàng nhưng trong chuyện tình cảm kỳ thực cô chẳng chảnh chọe, chẳng so đo lựa chọn gì đâu. Cô thấy Dara cũng là người được được đó chứ. Ngặt nổi là đó giờ cô xem Dara giống như bạn tình dục thôi và cô chắc là hắn cũng xem cô như vậy… tự dưng giờ hắn “say nắng” rồi đòi yêu cô vậy… làm cô thấy… thấy nó cứ sao sao ấy.
Cả tuần lễ nay ở chung với Dara, giờ tự dưng hắn đi mất, cô thấy cũng nhớ nhớ hắn da diết. Dara không hoang dại bằng Năm Khùng, hàng họ cũng chẳng bì được với Năm Khùng. Dara chỉ được cái rất dâm dục, tinh lực cũng khá dồi dào. Hắn thông minh lắm nên luôn nghĩ ra nhiều trò chơi cùng Phương. Cô chẳng có tình cảm gì với hắn cả nhưng đột nhiên xa xa hắn, làm cô thấy cứ nhớ nhớ. Mọi sự đã an bài, chẳng thể cố gắng bên nhau lâu hơn được nên Phương cũng chẳng cưỡng cầu. Cô dần dần tìm kiếm sự cân bằng để trở lại với cuộc sống thường nhật của mình.
Để lại một bình luận