Phần 94
Gã bú lồn kia làm một hồi, Phương không còn thấy nhột nữa, chỉ thấy thân dưới của mình chuyển động. Cô liếc mắt nhìn lại thấy gã đã banh hai chân cô ra rồi leo vào giữa tự lúc nào rồi. Nãy giờ bú cho cô chắc gã thấy lồn cô ra nước dữ quá rồi nên mới chuyển qua màn đụ đéo luôn. Phương nhắm tịt mắt, tập trung lại lo bú cặc cho gã ở trên. Chỉ giây khắc sau cô đã cảm thấy cái đầu tròn tròn của cái đầu khấc đang gí vào đúng giữa khe âm đạo của cô. Gã du côn nói:
– Chịch nha em ơi… anh chịu em đéo nổi luôn rồi đó…
Cả thân hình cô hổn hển khi dương vật của gã từ từ cắm vào cơ thể cô. Gã du côn nắm lấy hai đùi cô ngửa cô xuýt xoa vì sung sướng. Cả buổi tối Phương thấp thỏm chờ đợi cuối cùng cũng có cái gì đó cắm vào lồn cô rồi. Dù không xuất sắc gì mấy nhưng chờ lâu quá rồi đêm ra cũng thèm thuồng. Dương vật gã du côn vào đến đâu, Phương thấy sướng đến đó, mặt cô nhăn lại vì thích thú.
Cô nhắm tịt mắt, miệng ngậm chặt dương vật của gã ở trên khi dương vật gã ở dưới vào ngập lút, cô thấy sướng quá. Gã bên dưới bắt đầu chuyển động thì thụt ra vào dương vật. Bữa nay tâm thế hai gã không phải đi làm việc nên lúc chịch có phần thư thả hơn. Gã bên dưới mới đầu chuyển động chậm, sau bắt đầu nhịp nhàng như máy với một tốc độ rất đều.
Phương hổn hển liếc nhìn xuống chỗ bụng dưới mình. Bụng dưới của gã dập vào người cô rất nhịp nhàng rất dẻo. Dương vật gã kéo ra rồi mất hút giữa háng cô. So với tối qua, bây giờ gã du côn chịch có phần nhịp nhàng vào dẻo dai. Gã này chơi gái thường xuyên, Phương đoán thế vì tư thế chịch của gã thể như gã đã quen thuộc với động tác này lắm rồi. Phương phải nhả dương vật gã mà cô đang bú ra. Cô bù lại bằng cách lấy tay sục nhẹ cho gã trong khi cô nấc lên nghẹn ngào. Gã ở trên thấy cô có vẻ phê, không nỡ bắt cô bú nữa, gã chỉ dùng tay lòn vào áo ngủ bóp vú cô thôi. Gã thích thú thấy vú cô săn lại, đầu vú cương nhọn hoắt. Gã cười:
– Đụ má… thằng nay bữa nay chịch điệu nghệ ha mậy… coi nhỏ phê lòi rồi nè…
Gã kia tự hào nói:
– Tao mà mậy… ở đó mà tối qua mày chê tao…
– Ha ha ha… cái thằng xạo chó… chẳng qua mới uống bia vô nên mày mới xung vậy thôi… chứ bình thường là nãy giờ xịt ra rồi… lồn con này bót cỡ nào… tao biết mà…
Nghe hai gã nói chuyện với nhau, Phương mới ngỡ ra về nguồn cơn mọi chuyện. Té ra là vậy chứ hai gã du côn này có giỏi giang chi đâu. Kể ra thì cũng phải cảm ơn bia rượu đó chứ. Cái mùi nó hơi kinh kinh nhưng nó làm hai thằng cha này dẻo dai hơn, làm cho Phương sung sướng hưởng thụ hơn, chứ không tức tối như tối qua. Đang nhịp nhàng chịch với Phương, tự nhiên gã bên dưới rút dương vật ra khỏi người cô đến ọt một cái.
Gã lồm cồm bò lên phía mặt Phương, chĩa thẳng cái dương vật nồng nỗng vào mặt cô biểu cô mút. Hình như hai gã đang muốn đổi chỗ cho nhau vì Phương thấy gã còn lại đẩy cô ra không cho cô gác đầu lên đùi gã nữa. Phương đang trong cơn khoái cảm, nên cũng chẳng nề hà gì nữa, cô há miệng ra cho gã du côn đưa dương vật vào. Trong lúc cô mút dương vật ướt nhem của một gã, gã còn lại leo lên thay vị trí cho bạn mình, chọc dương vật vào âm đạo cô để giao hợp tiếp.
Làm vậy thì gã nào cũng được sướng cả không cần chờ bạn mình xuất tinh ra xong mới đến lượt. Hai gã du côn tinh ranh cứ luân phiên, gã này chọc dương vật vào âm đạo Phương thì gã kia leo lên cho cô mút dương vật. Hai gã quần một hồi làm cho Phương khờ luôn, miệng và lồn cô mệt và hết chịu nổi cái kiểu luân xa này.
– Thôi đi hai anh ơi… làm mạnh đi hai anh ơi… em hết chịu nổi rồi…
Phương van nài. Hai gã cười nói với nhau:
– Em nó van xin kìa mày… nhìn thảm thiết ghê ha… ha ha ha…
– Đụ má… cho nó phê chết con đĩ mẹ nó luôn… ha ha ha…
Phương nãy giờ bị hai gã quần cũng ngất ngây lắm rồi nên cô van nài liên tục:
– Ra đi hai anh ơi… chịch vậy chết em mất hai anh ơi…
Giọng rên thảm thiết của cô, cộng thêm việc cô híp cái hạ bộ lại làm cho một trong hai gã đang chịch chịu không nổi, không còn giữa chừng rút dương vật ra được nữa. Vậy là một trong hai gã du côn phải ngoan ngoãn phải bắt đầu tăng tốc tốc độ dập Phương. Gã dập khá mạnh làm chiếc ván gỗ vững chắc phải rung lên dữ dội, háng của gã dập vào háng cô kêu ten tét.
Phương mới đầu còn gồng lại, lúc sau phải há hốc miệng, hai tay bấu chặt vào tấm lưng đầm đìa mồ hôi của gã, buông thả hoàn toàn thân thể cho gã ta giày vò cơ thể mình. Gã du côn gầm lên dữ dội và xuất tinh ào ạt vào lồn Phương. Tinh dịch của gã nóng bỏng, xịt vào sâu tít trong cơ thể cô. Gã xuất tinh xong nhưng không được giữ lâu vì gã bạn ở ngoài thèm thuồng đã vội đẩy gã ra.
Lồn cô nhoe nhoét tinh dịch mà gã thứ hai chẳng thèm quan tâm. Gã cắm cây hàng vào rồi đè nghiến cô ra, bắt đầu nhịp mạnh. Cơ thể Phương tiếp tục nhũng ra lần nữa vì cơn sướng. Giờ gã kia đã nằm ngửa ra nghĩ rồi, chỉ còn một gã ôm chặt, đè lấy cô và nhịp mạnh mẽ thôi. Giống như cô, gã du côn này chắc cũng phê lắm rồi nên không thèm nói năng đùa giỡn gì nữa.
Gã chịch cô mạnh mẽ, đến lúc gã xuất tinh thì Phương tưởng như có cả một cái vòi nước đang xịt ra ở trong âm đạo cô vậy. Cả hai gã du côn bữa nay có hơi rượu vào nên đều khỏe thật. Gã nào gã nấy hào phòng cho Phương một lượng tinh trùng mà cô nghĩ chắc phải gấp đôi mức mà hai gã xuất ra tối qua. Cô nằm chàng hãng, cùng hai gã du côn nằm ngửa khoan khoái trên tấm ván chật chội. Hai gã du côn thở phì phò, có vẻ hai gã mệt nên không thèm nói năng gì hết.
Phương nằm nghỉ ngơi một lát là phải nhổm dậy. Cái áo ngủ mỏng lét bình thường rất thoải mái nhưng giờ cả người cô đã đầm đìa mồ hôi rồi nên giờ xiết vào cơ thể cô gây khó chịu vô cùng. Cô vung tay cởi luôn cái áo ra, cuối cùng cô cũng trần truồng như hai gã du côn luôn. Để cho hai gã nằm yên trên ván, Phương nhổm dậy đi ra phía nhà sau. Hai gã du côn vẫn nằm im hưởng thụ sự sung sướng, chẳng thèm để ý Phương đi đâu… làm gì. Lát sau hai gã nghe tiếng nước xối ào ào ở phía sau, mới biết là cô đang tắm rửa lại. Một gã thầm thì:
– Chắc là đang rửa lồn lại… con này ăn ở sạch sẽ ghê mậy…
– Uhm… vậy hèn chi lồn nó thơm lừng… bú hay chịch gì đều sướng cả…
– Đụ má… nhậu xong chịch được con này một cái phê quá mậy…
– Còn phải nói… sướng cả con cặc… tiếc quá… tao với mày mai phải trở về Rạch Giá rồi… đéo ở đây lâu lâu hơn… chịch con này mấy lần nữa mới sướng…
– Tiếc đéo gì… Rạch Giá cách đây có xa đâu… bữa nào mày thích… quỡn quỡn mình đánh xe về đây tìm ẻm… tha hồ…
– Ờ…
Hai gã du côn nằm trên ván thủ thỉ với nhau mà đâu có ngờ Phương đã tắm xong, đang đứng núp ở gần đó nghe cả hai nói chuyện. Phải nói không ngoa chứ cô chỉ muốn nhảy cẫng lên vì mừng mà thôi. Vậy là cô đoán cũng đúng, té ra hai thằng này cũng là dạng du côn ở tận Rạch Giá, chắc là Cường huy động lực lượng tìm Dara nên mới thuê tụi nó về đây thôi.
Hai gã không phải là du côn ở vùng này hèn chi không biết đến mối quan hệ của Phương và Cường, mới dám gan mà mần chuyện này với cô. Thôi vậy cũng là may mắn đi… vậy là tối nay Phương có thể thoải mái… hai gã này ở xa như vậy không ở gần đây nên cũng chả có thể quấy nhiễu cuộc sống của cô nhiều được. Cô nghe hai gã nói tiếp:
– Ê… sao không nghe tiếng nước nữa mậy?
– Hình như nó tắm xong rồi… nằm im với tao coi nó định làm gì…
Nghe hai gã nói vậy, cô không còn cách nào khác đành từ từ đi lên. Cô lên đến ván, thấy hai gã nhắm mắt kiểu như đang ngủ. Hai gã thậm chí còn giả bộ ngáy khò khò nữa chứ. Gió từ ngoài cửa chính thổi vào mát rượi, làm cho gian nhà nhỏ không nồng nực chút nào. Nãy giờ hai gã quần nhau với Phương cũng khá lâu nên giờ hơi rượu hình như không còn nữa, hay là tại nãy giờ Phương ngửi mùi rượu quen rồi nên không còn khó chịu chút nào hết, cũng chả biết.
Phương ngần ngừ đứng nhìn ra ngoài sân trước. Mới đầu Phương cũng tính đi ra đóng cửa lại cho kín đáo vì thực lòng cô vẫn thấy lo lo. Cửa nhà sau cô có mở thì cũng không sao vì xung quanh bốn hướng đều là vách cỏ cao ráo. Còn sân trước, dù sao cũng nối với con đường mòn để ra đường lớn. Ở đây không để ý người ta đi vào lúc nào không hay, lúc đó thì chết mất.
Lo thì lo vậy thôi nhưng khi thấy gió thổi vào mát quá Phương không nỡ đóng lại. Cô ngần ngừ nhìn ra phía trước, rồi đột nhiên cô rảo bước về phía đó. Phương ở đây hổm giờ, có khoả thân đi lại cũng là trong khoản sân sau chứ chưa hề dám bén mảng ra sân trước bao giờ, dù là trời có tối hay kín đáo đến thế nào đi nữa. Bữa nay, sẵn cửa mở vậy rồi, cô rón rén đi ra luôn.
Ở sân trước cũng vắng thôi, có điều là xa xa là ánh đèn sáng choang từ ngoài đường lớn. Giờ cũng khuya lắm rồi, chắc ngoài đường cũng chả còn ai. Cái thị trấn Thứ Mười Một này ít dân, ban ngày cũng vắng người thì ban đêm chắc chẳng có ai. Nhìn ánh đèn từ ngoài con đường, tự dưng tim Phương đập thình thịch. Chả biết tự bao giờ Phương lại có cái sở thích biến thái như vậy, ở trần ở truồng đi lòng vòng.
Hồi trước, lúc trên Sài Gòn đi chơi, Phương bị Đạt dụ dỗ cởi truồng đi lòng vòng trong công viên. Lúc đó Phương cũng thích lắm, nhưng thực tình không dám, rủi có ai nhìn thấy thì mắc cỡ chết. Lúc đó Đạt du cô nói rằng rủi có ai nhìn thấy thì có sao đâu. Sài Gòn ở khá xa và đều lạ với Phương cả, chứ có ai quen biết gì đâu, rủi có nhìn thấy thì cũng có gì mà sợ. Phương thấy Đạt nói vậy cũng có lý nhưng vẫn sợ sợ thế nào ấy. Cuối cùng lần đó cô chỉ dám mặc áo ngủ hở hang rồi đi ngoài đường với Đạt thôi. Nghĩ lại lúc đó đến giờ mà cô vẫn còn phê. Lúc đó Đạt và Boray thay phiên nhau làm tình với cô ở công viên bên vệ đường.
Phương đang suy nghĩ vẩn vơ thì giật mình khi có ai ôm chầm lấy mình từ phía sau. Cô quay lại thấy hai gã du côn đã dậy và đứng sau lưng cô tự này giờ. Cô bối rối nói:
– Hai anh dậy rồi hả… sao không nghĩ tý đi cho khỏe…
Gã đang ôm cô, cười nói:
– Nghĩ gì em ơi… chịch em xong… tụi anh khỏe ra chứ mệt gì…
Phương thấy mắc cỡ, cô xoay lại tính quay vô trong nhà thì gã còn lại đã ngăn cản cô:
– Vô trong nhà làm gì em… nóng thấy mồ… đứng đây tí cho mát…
– Ơ… em… em sợ…
– Sợ mẹ gì… giờ tối thui… chỗ này vắng hoe… bày đặt sợ mẹ gì…
– Nè… nãy giờ thấy em nhìn nhìn ra ngoài… bộ… bộ thích ở truồng ở trần chạy ra ngoài hả?
Phương nghe vậy thì xua tay, hoảng hốt nói:
– Đâu có… làm gì có…
Mặc cho cô nói, hai gã khẳng định chắc nịch:
– Bày đặt chối… nhìn cái mặt em là biết cũng thích rồi…
– Uhm… nè… giờ cũng vắng nè… thích không… ở truồng ở trần chạy một vòng chơi em…
Phương sợ hãi nói:
– Không… hai anh đừng làm vậy… rủi có ai thấy… em chết mất… em sợ lắm…
– Em bày đặt giả bộ… chẳng phải đó giờ em cũng hay làm vậy sao… thích thấy mồ mà…
– Không… em… em có làm vậy nhưng chỉ đi loanh quanh từ nhà sau ra bờ sông thôi… chỗ đó kín… không ai thấy hết… còn ở ngoài đường… em không dám đâu… hai anh tha cho em… đừng bắt em làm vậy… ở thị trấn này… nhỏ xíu à… người ta biết nhau hết… ai nhìn thấy em… rồi họ nói… họ đồn… chắc em có nước bỏ xứ đi luôn…
Nghe cô van nài một hơi, hai gã có vẻ mủi lòng, một gã trầm tư:
– Uhm… nghe em nói cũng đúng ha… em làm cô giáo… rủi ai thấy mặt… kỳ chết…
Cô thấy hai gã nói vậy thì thở phào. Cô xoay đi nói:
– Thôi… mình vào trong đi hai anh… mình…
Nhưng cô chưa kịp nói gì, một gã đã chặn cô lại, nói:
– À… hay là vầy… anh có ý này…
Nói rồi gã đi ra phía trước chỗ gã đậu chiếc xe máy ngoài sân trước nhà Phương. Trời tối thui Phương không nhìn rõ, chỉ thấy gã đang mở cốp xe của mình lấy ra cái gì đấy. Xong mặt mày hả hớn hở đi lại chỗ cửa. Gã chìa một cái mặt nạ rồi hớn hở nói:
– Nếu em sợ người ta thấy mặt thì dùng cái này che mặt lại đi…
– … Ơ…
Phương nhìn cái mặt nạ gã chìa ra mà không nói nên lời, gã kia tán đồng:
– Đúng đó… đúng ý em rồi còn gì nữa… em đeo vô đi… ở truồng ở trần đi ra đó… rủi ai có thấy người ta cũng đâu biết em là ai… hết sợ ha…
– … ơ… không… nhưng mà… kỳ lắm… em… em không làm đâu…
Đến lúc này, hai gã trở mặt cô hồn ra, đe dọa cô:
– Nè… tụi anh nói ngọt không nghe… bộ muốn tụi anh mạnh tay lắm hả…
Cô nghe vậy thì xụ mặt, đứng im thin thít. Gã còn lại nói:
– Đó… vậy phải ngoan không. Được rồi… đang lúc cao hứng… mình chơi trò này đi em. Tụi anh có ý này… giờ tụi anh chạy xe ra ngoài phía đầu chợ chờ em… em ở truồng ở trần chạy bộ từ đây ra đó… tụi anh sẽ cho em mặc đồ lại…
– Ha ha… ý hay đó mậy… chơi đi em…
Phương nghe xong thấy cả người nổi hết gai lên. Thú thực thì cô cảm thấy nó sao sao ấy, nữa thì có vẻ rất hào hứng, nữa thì cực kỳ sợ hãi. Từ chỗ này đi ra đến chợ phải đi ra đường lớn… biết bao nhiêu rủi ro có thể xảy ra… cô sợ… Hai gã nhìn nhau rồi dụ dỗ cô:
– Em đừng lo… đeo mặt nạ này vào… rồi tụi anh chạy trước… thấy có người thì biểu em núp đi… không ai thấy em đâu mà sợ…
– Uhm… nếu em dám làm… tụi anh hứa… ờ… không bao giờ tiết lộ chuyện của em cho ai biết hết… không bao giờ làm phiền em nữa…
Hai gã du côn này khôn chết mẹ. Chẳng phải ngày mai hai gã phải về Rạch Giá rồi, đâu có ở đây đâu mà hứa này hứa nọ với cô. Phương ngẫm nghĩ mà thực ra dù cô có sợ cô cũng đâu cách nào từ chối hai gã được. Vậy nên cô gật đầu:
– Hai anh hứa đó nha… hai anh chạy trước… có ai… thì biểu tui nha…
– Rồi… hứa rồi mà… em đừng lằng nhằng nữa… mình chơi đi…
Nói xong, hai gã quay vào trong nhà, gã nào gã nấy lấy quần áo mặc lại. Hai gã du côn này thiệt chẳng biết nghĩ, cả hai biểu con gái người ta chơi trò biến thái như vậy, biểu người ta cứ ở truồng ở trần đừng sợ trong khi hai gã ra đường cũng mặc quần áo chỉnh tề rồi. Phương đứng trước của nhà mà run run, không biết do gió lạnh hay vì cô sợ nữa. Hai gã giúp cô mang cái mặt nạ che kín mặt mũi lại. Mặt nạ của hai gã cũng thoải mái, hai mắt cô nhìn rõ, chỗ cái miệng còn khoét một lỗ lớn chứ không kín mít. Đeo mặt nạ cho cô xong, hai gã đề máy xe. Trước khi chạy đi, hai gã còn đe dọa cô:
– Nè… tụi anh chạy ra cổng chợ chờ em… mau mau ra đó… để tụi anh chờ…
– Để nguyên vậy nha… em mà mặc gì vào… biết tay tụi anh…
Rồi hai gã cười lớn, rồ máy xe chạy đi. Phương đứng lặng nhìn ánh đèn xe của cả hai chạy theo con đường mòn rồi hòa cùng ánh đèn đường ngoài lộ. Cô chỉ còn một mình, cô đứng lặng thinh. Xung quanh im lặng chỉ còn tiếng tim cô đập thình thịch. Gió lùa qua cơ thể cô, qua vài cọng lông lơ phơ còn dính trên mu lồn của cô. Phương hít một hơi dài, cô không còn nghĩ được gì nữa, cô bắt đầu rảo bước chân.
Để lại một bình luận