Phần 104
Phương thấy so với hồi gặp một tháng trước, gã Lực có vẻ đã thay đổi nhiều, chắc là do cái chết của tên Tài bạn gã làm cho con người gã cũng thay đổi. Cử chỉ, hành động của Lực đêm nay làm cho suy nghĩ của cô về gã khác đi rất nhiều. Gã dẫn cô đi chút xíu nữa là về tới phòng trọ. Gã đứng ngay cửa vẫy tay với cô:
– Thôi… cô vô ngủ đi… tui về!
Cô bước vô cửa rồi quay lại vẫy tay với gã. Lực vẫy tay với cô lần nữa rồi quay đi. Cô ngước theo nhìn cái tướng của Lực. Gã ở trần khoe ra thân hình chẳng mấy gì hấp dẫn, cũng roi roi ốm ốm thôi chứ chả bì được với cái tướng của Tuấn, bạn trai cô, nhưng không hiểu sao bữa nay cô thấy Lực có vẻ gì đó cuốn hút cô rất nhiều. Cô đứng đấy, suy nghĩ nhanh thiệt nhanh rồi đột nhiên cô chạy theo gã. Cô rượt theo gã, nắm tay gã lại. Lực có vẻ ngạc nhiên, quay lại hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Cô ấp úng, mãi mới nói được:
– Ơ… thật ra thì… em ở Miệt Thứ… lên Rạch Giá cũng muốn đi chơi đâu đó… anh…
– … cô muốn rủ tui đi chơi thiệt hả… nhưng cô nói bận họp hành gì mà…
– Dạ… thì họp ban ngày thôi… tối… tối em cũng rảnh mà…
– Tui… tui cũng mắc công chuyện… chắc sau 10h mới được…
– Lúc đó cũng được mà anh…
– Ơ… vậy hả… cô muốn đi với tui thiệt hả?
– Thiệt… thì nãy anh cũng nói đó… mình gặp lại nhau cũng là cái duyên mà…
– Ờ… vậy… vậy cũng được…
– Vậy mình hẹn nhau sau 10h nhé!
Để chắc ăn cô và Lực cho nhau số phone để hẹn hò chính xác vị trí và thời gian đón. Xong đâu đó cả hai lại chia tay nhau.
Cuộc hội ngộ bất ngờ với Lực làm cả đêm rồi suốt một ngày trời học hành của Phương phải suy tư rất nhiều. Nói cho cùng thì thực sự là Lực và Tài đã rất quá đáng khi lợi dụng cơ hội để cưỡng dâm cô hai lần ở Thứ Mười Một… dù là hai gã này làm tình chẳng hay hơn bất kỳ bạn tình nào của cô trước đây nhưng có cái hai gã khá “ác”, chơi cô mấy cái kiểu làm cô điêu đứng… vậy chứ mà khi cả tháng hai gã không ghé lại “hành hạ” cô nữa thì cô lại ngóng ngóng trông trông. Âu là gặp lại được Lực, nghe gã kể chuyện cô cũng nghiệm ra là cô với gã cũng có cái duyên. Cô phát hiện ra cô cũng có chút xíu cái gì đó gọi là thiện cảm với gã. Dù sao thì chuyến đi công tác này của Phương cũng khá buồn tẻ vào ban đêm, cô muốn thử nếm trải lại cái “ác” của Lực một lần nữa xem sao, không như hai lần trước, lần này dĩ nhiên là cô sẽ chủ động.
Hôm sau, không phải đến sau 10h mà khoản tầm gần 9h là Lực đã nhắn tin cho cô báo rằng gã đã xong việc. Phương nằm trong phòng trọ chẳng có gì làm, thấy gã nhắn vậy thì cô lập tức hẹn gã đến đón mình ở gần vị trí phòng trọ. Phương đang ở chung phòng với mấy cô khác nữa nên lúc đi ra cô không dám trang điểm hay ăn mặc mấy bộ đầm hấp dẫn, chỉ mặc quần Tây áo sơ mi đơn giản như mọi khi thôi.
Cô nói dối với mấy cô ấy là sang nhà thăm người quen ở gần đây. Cô chỉ báo vậy thôi chứ thực ra mấy cô còn lại cũng lo chat chit nói chuyện với gia đình chứ đâu rãnh mà hỏi thăm cô nhiều. Phương rời khỏi nhà trọ, đi bộ chút xíu là đã thấy Lực đứng chờ mình bên vỉa hè. Bữa nay gã ta ăn mặc có vẻ đàng hoàng hơn hôm qua. Gã bận quần jean và có mặc một cái áo thun chứ không để mình trần nữa. Mới đầu thấy Lực không có đi xe cô cũng hơi ngạc nhiên nhưng cô nhớ lại là gã mới bị tai nạn giao thông nên chắc còn bị ám ảnh không dám chạy xe, nghĩ vậy nên cô không hỏi gì gã về chuyện xe cộ cả. Lực hỏi cô:
– Cô muốn đi đâu?
Phương lắc đầu, hỏi lại gã:
– Em cũng không biết nữa… lâu lâu mới tới đây mà… anh biết chỗ nào không?
– Vậy hả… bình thường tui cũng ít khi đi chơi nên… à… cô muốn ra ngắm biển không? Ở đây có khu lấn biển, ban đêm cũng đẹp lắm…
– Dạ… anh nhắc em mới nhớ… đến đây mà em chưa nhìn thấy biển nữa…
– Vậy đi ra đó nhé!
Phương bẽn lẽn gật đầu. Rồi cả hai bắt đầu rảo bước. Cô và Lực đi bên vỉa hè song đôi với nhau. Nếu không nói chắc ai nhìn vào cũng tưởng đây là cặp đôi mới lần đầu hẹn hò vậy. Cũng như tối hôm qua, gã Lực đi với cô rất chi là “lịch sự” không sỗ sàng sờ chạm hay nắm tay gì cô ngoài đường ngoài xá hết. Cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của gã thì Lực nói gã đã hồi phục hoàn toàn. Tuy vậy theo Phương nghĩ chắc cái vụ tai nạn đó gã bị chấn thương đâu đó ở bộ não rồi không chừng, thành ra bây giờ mới chuyển thành một con người hoàn toàn khác. Lực dẫn cô theo con đường cũ đi một hồi là tới chỗ ngã tư đường mà hôm qua cả hai gặp nhau.
Phương thấy bên vỉa hè không có ai, bèn hỏi:
– Ủa… bữa nay mấy ảnh không nhậu nữa hả anh?
Lực nghe vậy thì cười, gã bảo:
– Thì lâu lâu có hứng mới cáp kèo nhậu chứ, đâu phải bợm đâu mà tối nào cũng nhậu nhẹt hết…
Lực đang nói hình như chưa hết câu thì đột nhiên dừng lại, mỉm mỉm cười. Cô hỏi:
– Anh sao vậy? Sao tự dưng lại cười…
Gã chỉ tay về phía công viên ngay ngã tư, hồn nhiên nói:
– Chỗ này tui thấy ban đêm nó vắng vẻ lắm… cô có thích ở trần ở truồng đi vòng vòng thì vô đó.
Tự dưng Lực nhắc chuyện cũ làm Phương ngượng chín mặt. Mà cái kiểu của gã khi nói có vẻ rất hồn nhiên chừng như chuyện đó rất chi là bình thường vậy. Thấy cô đỏ mặt, gã hỏi:
– Cô sao vậy? Tui nói thiệt mà… đâu có ý chọc cô đâu…
– Ừ… thì em biết… nhưng sao tự dưng anh nói lớn vậy… làm… làm em ngại quá…
– Hông sao đâu… quanh đây đâu có ai đâu mà cô sợ nghe thấy. À… mà tui có ý này, hổng ấy… cô muốn vô công viên đó ‘chơi’ thử không? Tui canh chừng cho…
– … bộ… bộ mình không đi dạo biển nữa hả?
– Từ đây đi ra biển còn một đoạn nữa thôi… cái đó chừng nào đi không được… còn bây giờ tui thấy quanh đây cũng vắng lắm nè… vô đó là hay nhất… cô có muốn thử không thì tui dắt…
Gã Lực nói năng hồn nhiên không ngại ngùng nhưng mà trúng tè le tim đen của Phương. Ngay từ tối qua cô đi dạo tới đây thấy cái công viên này thì cô đã có ý nghĩ điên rồ đó rồi mà không dám nói ra. Cái suy nghĩ đó nằm sâu thẳm trong đầu Phương, cô không nói tới nó không nghĩ tới nó mà nó vẫn tồn tại. Cái trò ở trần ở truồng đi vòng vòng ngoài thiên nhiên dường như bây giờ đã là một sở thích của cô rồi… một sở thích có phần biến thái bệnh hoạn mà chỉ số ít bạn tình của cô biết được, Lực là một trong số đó.
Gã và tên bạn của mình lúc trước rất chi là mạnh bạo, tới mức gần như là cưỡng bức cô phải làm trò bệnh hoạn đó vậy. Nhưng nhớ lại thì cũng chưa bao giờ cô lại có cảm xúc mãnh liệt đến như thế… nghĩ tới đó thật là nguy hiểm đó chứ… làm trò đó ngay chỗ cô sống… xung quanh toàn là hàng xóm láng giềng không… rất dễ nhận ra cô… khi đó cô còn an toàn vượt qua… lần này đi ra tới Rạch Giá… không ai quen biết… thử hỏi có chi cô còn sợ chứ.
Gã Lực thấy cô đứng đó không nói không rằng, mắt ngó láo liên làm như đang phân vân nghĩ ngợi gì dữ lắm thì gã mỉm cười. Thế rồi gã không thèm đợi cô trả lời đồng ý hay không cho lời đề nghị khi nãy nữa, lúc này gã mới chủ động nắm tay cô rồi băng qua đường đi một mạch về phía công viên. Gã nắm tay cô, dắt cô đi mà tim cô đập thình thịch, mắt cô cứ nhìn quanh như sợ có ai sẽ trông thấy vậy.
Cô hơi quá lo lắng nên cứ ngó ngó thế thôi chứ xung quanh thực ra cũng vắng vẻ lắm. Lực dẫn cô đi một mạch từ ngoài vào giữa công viên. Chỗ này người ta trồng những hàng cây dương cao vút để lấy bóng mát vào ban ngày. Giờ là ban đêm gió thổi rì rào làm từng hàng cây đung đưa xào xạc. Lực dẫn cô đi một đoạn rồi dừng lại ngay dưới một gốc cây. Phương cứ dùng tay che ngực rồi nhìn quanh. Lực trấn an:
– Cô yên tâm đi… tui thấy chỗ này sớm nhất chỉ có buổi sớm mới là có người ta đến tập thể dục thôi, còn giờ thì chắc chắn không có ai ở đây đâu mà sợ…
Tuy vậy cô vẫn không an tâm, cô bảo:
– Anh nói vậy chứ… rủi có gì…
– Thì dĩ nhiên cũng phải canh chừng… chơi vậy nó mới thích, mới hồi hộp… hồi bữa hai đứa tui bắt cô đi ngoài đường ngoài xá mà cô còn không sợ… giờ cô sợ gì…
– Thì biết là vậy… nhưng mà…
Phương ngập ngừng, đứng đó im lặng. Lực có vẻ sốt ruột, gã hối thúc:
– Thôi tùy cô đó… tại tui nghĩ rằng cô thích chơi trò này nên mới rủ cô vô đây thôi… nếu cô thấy sợ… vậy thì thôi không chơi nữa… chứ giờ tui không ép cô đâu…
Lực nói xong thì tự dưng quay lưng định bỏ. Cô giật mình kéo tay gã lại, hỏi:
– Anh… anh định đi đâu vậy?
– Thì đi ra ngoài… cô sợ không chơi… thì thôi…
– Ơ… thì anh từ từ… ơ… sợ… sợ thì em sợ… nhưng… em đâu có nói… thôi…
Lực nghe vậy thì mỉm cười. Lúc này gã mới quay lại nói:
– Vậy giờ tính sao?
– Ơ… thật ra thì… nghe anh nói… em cũng thích… vậy anh canh chừng cho em… kỹ kỹ nha…
– Uhm… cô đừng lo…
Lực vừa nói vừa khẽ gật đầu. Mặt Phương đỏ gay, cô đảo mắt nhìn quanh công viên với những hàng dương vắng vẻ một lần nữa. Hai má cô hồng hào, dường như máu huyết cơ thể của cô tụ hết về đôi gò má vậy. Phương bẽn lẽn đứng sau lưng Lực, mắt nhắm nhưng đôi tay run rẩy cũng bắt đầu mở bung từng cúc áo sơ mi của mình đang mặc ra, rồi tiếp theo đôi tay đó cũng từ từ tự tuột cái quần Tây đen thui thùi lùi ra khỏi chân. Phương làm chậm rãi, nhẹ nhàng, vừa cởi ra vừa xếp gọn gàng quần áo của mình lại. Lực lúc đầu quay đi không nhìn, nhưng sau đó phải quay lại ngắm nghía cái vóc dáng cơ thể của cô. Thấy cô còn mặc áo ngực quần lót, Lực hối thúc:
– Còn ba cái đồ quỷ đó nữa… cô chừa làm gì…
Phương ngượng nghịu:
– Thì… thì anh thủng thẳng… em… em run quá…
– Hihi… làm như mới lần đầu vậy… cô cứ bày đặt…
– Lần… lần đó khác… tại tụi anh lúc đó… dữ quá… em sợ… còn… lần này…
– … vậy có cần tui cởi dùm không? – Lực chép miệng hỏi cô.
Phương ngần ngừ, cô gật đầu nói:
– Anh giúp em nhé… tay… tay em giờ run quá…
– Được rồi… quay lại đi…
Phương quay lưng về phía Lực cho gã ta tháo cái khóa phía sau của áo ngực. ‘Bực’, rất nhẹ nhàng, gã ta dễ dàng làm cái khóa bung ra. Phương lấy tay đỡ chỗ bầu ngực nhưng gã Lực đã lẹ tay lúc cô tuột và bỏ hẳn ra ngoài, vứt xuống đất cạnh chỗ bộ đồ. Phương đứng che hai vú trần im lặng một lúc, có lẽ cô cũng muốn nhờ Lực cởi nốt cái quần lót trắng ôm khít của vùng tam giác huyền bí của mình ra lắm, nhưng ngượng không dám đề nghị. May sao Lực hiểu ý cô:
– Còn cái này… tui tuột ra luôn cho rồi nhé!
Phương nghe thế chỉ còn biết gật đầu thôi. Gã Lực cúi xuống chạm vào eo cô, gã làm cái rột kéo quần lót cô một phát xuống quá mông, rồi tuột qua chân cô ra. Sau cùng thì thân thể Phương cũng hòa mình hoàn toàn vào thiên nhiên. Phương thấy Lực vẫn ngồi chồm hổm cô mới mở mắt ra nhìn xuống. Cô thấy gã ta đang nhìn chằm chằm như bị thôi miên vào chỗ háng cô, nơi có đám lông lưa thưa màu đen nhánh, mọc thành hình tam giác vỏn vẹn ở phần mu, còn hai môi thịt thì trơn láng, bóng lưỡng trơn nhợt. Cô thấy ngượng quá, theo phản xạ nữ tính, một tay cô vội thò xuống che lấy chỗ đó của mình. Tay cô làm có sự ngắm nghía của Lực bị ngăn cản. Gã tằng hắng rồi đứng lên, gã nói với giọng khàn khàn:
– Công nhận… hàng họ của cô nhìn ngon thiệt…
Lời khen của gã làm cô thấy có phần kiêu hãnh và tự hào lắm. Nhìn ánh mắt của gã, cô nghĩ chắc là gã khen cô thật chứ không phải lời nói khách sáo làm cho cô vui thôi. Thấy ánh mắt gã như bị hút vào mình, Phương từ từ cảm thấy tự tin hơn, cô không còn dùng tay che đi các vị trí nhạy cảm như hai đầu ti và chỗ mu lồn nữa, cô bỏ tay ra hết, cô đứng thẳng cho gã ngắm nghía cơ thể mình. Ánh mắt của Lực nhìn cô như ngàn mũi tên thiêu đốt tâm can cô. Gã đưa tay lên sờ nhẹ cô, từ hôm qua tới giờ mới thấy Lực chạm vào cơ thể cô như vậy.
Để lại một bình luận