Phần 114
Lực ra ngoài nghĩ một chút thì cũng quay vào. Cả hai không để cho Phương đi ra rửa lồn luôn mà bắt đầu từ lúc đó thay phiên nhau. Hễ Quang chịch thì cô bú cặc cho Lực, khi Lực mần thì cô bú cho Quang. Hai anh chàng kèn cựa nhau. Lúc sau thì cùng chịch luôn chứ không nhường nhịn nữa. Quang ráng gắng sức cho bằng Lực nên nhiều khi cố nén, không để xuất tinh tùy ý. Dù vậy, cho dù cố gắng thế nào cậu ta vẫn không bằng Lực được. Ở lượt chịch thứ hai Quang xấu hổ xuất tinh trước Lực rất lâu, đến lượt thứ ba thì cậu ta ráng lắm mới xuất tinh cùng lúc với nhau. Cả ba xà quần nhau làm cho gian phòng thầy Hiệu Trưởng nồng nặc mùi tinh trùng.
Sau ba lượt chơi, mỗi anh chàng đều đã xuất tinh cả ba lần nên mệt mỏi nằm sải lai trong phòng. Phương lúc đó mới có cơ hội ra lu nước rửa ráy cơ thể cho sạch sẽ. Rửa ráy xong cô quay trở vào thì thấy hai anh chàng đã gục hết, nằm ngủ lăn quay trong phòng. Phương nhìn quanh rồi lấy khăn lau chùi sạch mấy vết tinh trùng vương vãi trên ghế, trên bàn ở trong phòng. Lúc cô lau xong, cầm khăn định quay ra thì Quang nằm ngủ gần đó mở mắt dậy nói:
– Ngủ đi chị… để đó mai em dọn cho.
Phương mỉm cười rồi nói:
– Thôi Quang ngủ đi… chị cũng lau xong rồi.
Nói xong cô bước ra. Quang thấy vậy nhổm dậy đi theo Phương. Cậu ta thấy cô ra đến bên hành lang, lấy cái đầm ngủ mặc lại vào người, chỉnh trang đầu tóc lại. Quang hỏi:
– Chị không ngủ lại mà về luôn hả?
Phương gật đầu đáp:
– Ừa… cũng còn mấy tiếng là sáng rồi… ngủ đây mắc công lắm…
Quang nhìn Phương rồi như nhận ra điều gì. Cậu ta nói:
– Ủa… quần áo chị đâu rồi… đừng nói là…
– Hihi… thì quần áo nè…
– Trời… chị mặc mỗi cái này tới đây luôn hả. Ghê thiệt! – Quang tròn mắt kinh ngạc.
– Cũng hồi hộp lắm… nhưng bữa nay ngoài đường không có ai mà… chắc hổng sao đâu…
– Ờ… chị nói cũng phải… ngoài đường vắng hoe… hihi… nếu vậy chị mặc chi cho cực… cứ để nguyên như hồi nãy về cho thoải mái.
– Thôi đi… dù sao cũng phải đề phòng. Em đó… toàn xúi dại chị không hà.
– Em nói thiệt đó… giờ chị muốn thử không… mình chơi trò này ngoài đường đi… để em đi về với chị… canh chừng cho chị…
– Hăng cho lắm… cả ngày nhậu nhẹt rồi còn ra ba cái nữa chắc đuối rồi… vô ngủ đi… chị về.
Quang nài nỉ mấy câu nữa rồi cũng thôi. Cậu ta quay trở vào ngủ trong khi Phương ra khỏi trường theo cái lối bí mật bên hông hàng rào băng qua sân của khu tập thể mà đi ra ngoài. So với lúc cô đến đây, giờ đã trễ lắm rồi, chút xíu nữa là mặt trời sắp lên luôn rồi. Ngoài phố giờ vẫn vắng tanh không có ai. Sớm mai vẫn là ngày Tết không có ai buôn bán gì nên cũng đâu có người mở hàng dọn hàng sớm đâu.
Cô thong thả tản bộ trong bộ dạng hớ hênh mát mẻ. Phương đi chút phải dựa vào tường nghĩ vì hai chân cô mỏi nhừ. Quang đã mạnh, gặp Lực bây giờ còn mạnh hơn dập mấy cú làm cho cô no nê luôn. Phương nghĩ quyết định về dưới này sớm của cô thiệt sáng suốt. Mới về hồi trưa thôi mà chiều đến giờ đã được thưởng thức hai khúc dương vật, cái nào cái nấy đều sung sức khỏe mạnh cả, sướng tê cả người.
Nghĩ xíu cho khỏe rồi Phương lại đi tiếp. Tự dưng cô nhìn quanh rồi nhớ lại lời của Quang hồi nãy. Không gian giờ hết sức vắng vẻ, sao cô không thử chơi lớn luôn, cởi luôn cái váy ngủ này, khoe thân 100% luôn cho đã. Cô nghĩ rất nhanh rồi cũng quyết định rất nhanh. Cô nhìn quanh lần cuối rồi vén cái váy lên qua đầu, lột nó ra luôn, trở lại nude 100%, hoàn toàn với xung quanh.
Tim cô đập thình thịch, từ lúc này cô chạy thiệt nhanh, đi bộ mà gần như là chạy lả lướt qua con lộ lớn. Dù rất là run nhưng cảm giác làn gió thổi luồn qua cơ thể hoàn toàn trần truồng thật là mát mẻ thoải mái. Cô cuộn tròn cái váy ngủ nắm trong tay, rồi cứ vậy mà chạy một hơi không nghỉ về đến tận cửa nhà mình. Cô khóa cửa nhà mình xong thì chỉ còn biết ngã ra ván ngủ một hơi ngon lành không mộng mị mà thôi.
Từ hồi nghỉ Tết đến giờ bữa nay Phương mới có một giấc ngủ ngon trọn vẹn. Cô nằm như vậy trên ván mà một hơi ngủ tới sáng luôn. Cả ngày hôm qua Phương rất vui, hễ về lại Miệt Thứ là như cô tìm được bản ngã của mình vậy. Chuyện vui nhất của Phương không phải là gặp lại Lực hay là chơi tay đôi tay ba gì hết mà thực ra chuyện cô di chuyển đi và về tối qua. Bữa qua rủi có người quen nào bắt gặp cô ngoài đường chắc cô xấu hổ chết, nhất là cái đoạn cô bạo gan cởi hết luôn chạy một mạch về nhà, nghĩ lại thật là kích thích quá sức.
Phương nằm ườn ra giường, cuộn mình không muốn dậy ngay. Đầu tiên cô lấy cái điện thoại hỏi thăm mẹ. Bà đang đi du lịch với bạn bè hàng xóm nên khá vui. Phương nghe thấy mẹ vui thì cũng mừng, cho cô đỡ ái ngại cái chuyện ngày tư ngày Tết mà kiếm cớ bỏ mẹ để về đây hưởng thụ niềm vui một mình. Mẹ cô cứ vặn hỏi mãi chuyện bồ bịch làm Phương cũng ngượng. Cô chưa vội muốn nói chuyện của Tuấn cho bà nghe. Mẹ Phương chắc vẫn nghĩ cô đang quen ai đó ở Miệt Thứ chứ đâu có biết thực hư gì.
Phương vừa cúp máy của mẹ thì đã thấy Quang gọi tới. Cô mới bắt máy đã nghe giọng cậu hỏi:
– Chị Phương hả? Sao rồi… tối qua chị có “chơi lớn” luôn không?
Phương nghe là biết cậu ta nói gì, tuy nhiên cô chỉ cười rồi bảo:
– Tầm bậy tầm bạ không hà. Em đó… sao không ngủ chút nữa đi. Dậy chi sớm vậy?
– Hic… cũng muốn lắm chị ơi… nhưng mà…
– Sao vậy? Bộ có gì hả?
– Thầy Hiệu Trưởng đó chị. Sáng thầy qua trường. Ổng thấy bầy hầy… ổng chửi quá trời. Giờ em với anh Lực đang dọn dẹp nè…
– Ha ha ha… cho đáng đời… nhậu cho cố vô.
Phương cười rồi cũng nghe cả giọng của Lực vang vang ở sau phone, hình như là anh ta cũng đang nghe cùng với Quang. Cả hai xầm xì gì đó rồi lại nói với cô:
– Chị ơi… hôm nay có làm gì không? Qua trường chơi nữa nha…
Sau đó là giọng của Lực:
– Qua đây nhậu cho vui em ơi!
Phương suy nghĩ tý rồi đáp:
– Thôi… giờ còn sáng… qua đó bất tiện lắm… chị không đi đâu…
Quang nghe thấy vậy cũng có lý, cậu ta hỏi:
– Vậy hả chị? Vậy tối nay chị lại qua nhé!
– Uhm… cái đó hả… Cái đó thì để coi… sao đã nha.
Phương nói giọng cù cưa không đồng ý hay là từ chối lời đề nghị gì của hai anh chàng. Cô để cho cả hai nài nỉ một hồi rồi mới cúp máy. Dù không xác nhận là sẽ ghé trường nữa hay không nhưng cô cũng còn mê say lắm, cô chắc cũng không để cả hai thất vọng đâu, khi trời sụp tối sẽ lại gặp cả hai nữa thôi, và lúc đó cô chắc là hai anh chàng sẽ đón tiếp cô chu đáo hơn tối qua.
Nói điện thoại xong một hơi Phương mới trở mình dậy rời khỏi tấm ván gỗ. Bụng cô cũng hơi cồn cào vì đói. Lần cuối cùng cô ăn là chiều hôm qua, sau đó thì đi một hơi luôn có ăn thêm gì đâu. Mà làm như là cô ăn tinh trùng bằng cái miệng lồn này thôi cũng đủ no rồi vậy đó, miệng trên chả cần ăn gì mà suốt tối qua cũng không thấy đói luôn. Phương ra sau tính tắm rửa cho sạch sẽ nhưng đến lúc đứng giữa sân sau nhìn quanh thì cô lại nảy ra ý định khác.
Sáng nay trời trong nắng lên cao rất đẹp, cũng đã lâu rồi cô chưa ra tắm sông, sẵn sáng nay có hứng nên cô quyết định sẽ đi luôn. Đường đi ra bờ sông rất quen thuộc, cũng kín đáo nhưng đương lúc này trời sáng bảnh cô chẳng dám liều. Phương quay vào nhà vận một bộ đồ thun ngắn cho an toàn rồi mới quyết định bước đi. Chuyện con gái xứ này tắm sông thì bình thường rồi nhưng người ta tắm đều có mặc đồ hết chứ chẳng ai liều mà cởi trần truồng hết như Phương đâu.
Đoạn đường này rất thân thuộc với cô nhưng từ dạo Dara đi rồi, làm như cô cũng buồn buồn nên cũng không đi ra đây tắm nữa. Phương đi một đoạn đến lúc gần ra đến bờ sông thì chợt bước đi chậm lại. Không gian xung quanh đang yên tĩnh thì dường như bị khuấy động bởi những tiếng ồn ào. Cô không lấy gì làm lo lắng bởi lúc này Phương ăn mặc cũng khá “kín đáo”, dù là quần và áo thun hơi ngắn nhưng cũng gọi là lịch sự vì cũng đủ che hết những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô rồi.
Phương bước lại gần nghe cho kỹ thì đoán rằng đó hình như là tiếng đùa nghịch của trẻ con. Chuyện sẽ chẳng có gì nhưng cô bị cái tật là luôn luôn bị sự tò mò làm lôi cuốn nên Phương rắn mắt phải lại gần đó xem như thế nào. Cô đến gần rồi nấp một góc nhìn ra. Quả nhiên ngoài bờ sông lúc này đang có một đám nhóc đang vừa tắm vừa nô đùa.
Cả đám tụi nó khá đông, cũng cỡ năm sáu đứa mà toàn là con trai. Cô nhanh chóng nhận ra tụi nó rất quen thuộc vì toàn là học trò mà lớp cô đang chủ nhiệm thôi. Trong số đó nổi nhất là thằng Sinh, còn lại năm đứa kia chỉ là học trò bình thường, không thuộc nhóm 7 đứa học trò lớp học thêm của cô. Phương thấy thằng Sinh đứng lên bờ. Thằng nhóc ở truồng ở trần, đưa con cu lỏ ra, cười rồi nói với đám bạn:
– Sao… tụi bây thấy tao chỉ chỗ này tắm lý tưởng không?
Cả đám bạn của nó đầu gật đầu khen. Chỗ này kín đáo, bờ sông đẹp tắm rất thích, lại thêm có ai kê sẵn tấm bạt ở đây khá sạch sẽ nữa. Ngoài thằng Sinh cô nhìn ra tụi nó hình như đứa nào cũng cởi trần cởi truồng hết. Quần áo cả đám vứt la liệt trên bờ, chỗ tấm bạt. Có đứa hỏi:
– Sao mày biết chỗ này hay vậy Sinh?
Thằng Sinh ngập ngừng rồi trả lời:
– Ờ… tại nhà tao gần đây mà… nãy tụi bay thấy đó…
Lúc đầu Phương thầm trách thằng Sinh sao bữa nay cả gan dám dẫn bạn lại chỗ bí mật này, giờ nghe nó nói vầy cô nhanh chóng tha thứ cho nó. Ít ra thằng nhóc giữ lời hứa, không nói năng gì đụng chạm đến cô hết. Mà chuyện này cũng chẳng lạ vì dạo trước cô có nghe nó nói một lần là nó và tụi bạn có sở thích tắm sông như vầy, thậm chí nó có rủ Phương nữa mà lần đó cô đã la nó rồi từ chối nó. Thằng nhóc cũng khéo chọn, nhờ Dara sửa soạn lại chỗ này mà nó mới sạch đẹp vậy, để không chẳng làm gì không cho tụi nhỏ lại tắm cũng phí.
Phương núp đó ngắm tụi nhỏ chút xíu rồi phủi chân đứng dậy định bỏ đi. Tuy nhiên khi cô vừa quay lưng, cô lại dội lên một ý nghĩ điên rồ. Chuyện này trước đây cô cũng suy đi tính lại nhiều lần rồi, thấy không ổn nên cô chẳng dám. Rồi sau cái bữa làm mẫu cho Huy, lại thêm nhất là cái dạy tình dục cho tụi thằng Dũng, ý nghĩ đó của cô dần thay đổi.
Cô tính gọi thằng Sinh lại trao đổi mấy lần nhưng cảm thấy cũng hơi ngại ngại sao đó nên cuối cùng là thôi không nói gì cho tới giờ. Phương nhìn thấy sẵn bữa nay có dịp… thôi thì… cô thử xem sao. Phương không tính toán gì nhiều, cô suy nghĩ chỉ vài phút thôi cô gật đầu quyết định. Sinh và tụi bạn đang đùa giỡn ngay mé sông thì tự nhiên có mấy thằng nhao nhao lên. Tụi nó đưa tay chỉ về bờ sông rồi kêu:
– Ơ… cô Phương… cô Phương kìa tụi bây!
Mấy thằng chưa thấy cũng quay lại. Cả đám nhanh chóng nhận ra không biết từ đâu cô Phương chủ nhiệm của tụi nó lại đi tới. Tụi bạn ngạc nhiên một chứ riêng thằng Sinh nó ngạc nhiên mười. Cả đám tụi nó thấy Phương từ trong bụi rậm đi ra thì reo lên. Thế là chẳng cần để ý để tứ gì đến chuyện đang trần truồng hết, cả đám con trai nhao nhao từ bờ sông chạy lên, bu lại gần chỗ cô Phương của tụi nó:
– Cô… cô ơi… cô đi đâu vậy?
Phương rất tự nhiên, không lấy làm phiền lòng hay ngại ngùng gì khi cả đám con nít trần truồng đứng vây quanh mình hết. Cô cười nói:
– Hôm nay trời mát, cô tính đi ra tắm sông… trùng hợp quá ha…
Đám con nít xởi lởi, hỏi thăm cô quá trời. Có thằng nhóc còn đùa:
– Cô ơi… vậy cô tắm chung với tụi em cho vui nha…
Thằng Sinh nãy giờ cũng đứng gần. Nó làm thinh không nói gì. Cô và nó có nháy mắt chào nhau thật là kín đáo thôi chứ không nói hay hỏi han riêng với nhau gì cả. Khi thằng nhóc kia nó nói vậy, cả đám hùa theo:
– Đi cô… tắm chung với tụi em cho vui đi cô…
Phương làm bộ như suy nghĩ gì đó, rồi nói:
– Được rồi… tắm thì tắm… ngại gì…
Nghe cô giáo chịu chơi vậy, cả lũ học trò đồng thanh reo lên sung sướng. Phương nói xong thì làm liền. Cô và tụi học trò nhanh chóng cùng nhau đi tới trầm mình vào làn nước sông đục ngầu phù sa. Đúng là sáng sớm trời mát mẻ, tắm sông thế này rất thích thú. Phương ngâm mình vào nước chẳng lạnh chút nào mà còn thấy khỏe khoắn ra. Cô vẫn mặc nguyên bộ đồ thun như từ nãy giờ rồi cứ như vậy mà tắm thôi. Không gian xung quanh khá vui vẻ và sống động. Đám học trò của cô trong lớp học hành nghiêm túc bao nhiêu thì ra đây có vẻ tụi nó bung xõa bấy nhiêu. Có đứa tỏ ra quan tâm mới hỏi cô:
– Cô ơi! Bộ nhà cô gần đây hả cô?
Phương không dấu diếm trả lời luôn với tụi nó:
– Ừa… cô ở căn nhà nhỏ của trường cho đó… trong con hẻm kế bên TTYT nè!
– À! TTYT ngay ngoài kia. Vậy là gần lắm cô héng?
– Ngay đây nè… có đường mòn đi tý xíu là đến sân sau nhà cô rồi.
Lại có đứa khác hỏi:
– Bộ cô hay ra đây tắm lắm hả cô?
– Lúc trước thì có. Giờ thì ít khi hơn…
Tụi nhỏ khá ngoan, đứa nào đứa nấy mặc dù không phải trên đang trên lớp nhưng ăn nói rất là lễ phép. Con sông này rất rộng nhưng chiều dài cái đoạn mà cô trò đang tắm cũng hẹp thôi thành thử ra cả đám xuống tắm thì phải đứng sát sát nhau. Tụi nhỏ thảy đều vây quanh cô vừa tắm vừa trò chuyện với cô. Không khí lúc đầu tính ra cũng náo nhiệt lắm nhưng chả hiểu sao càng về sau thì càng trầm lắng.
Tụi nhỏ không nói chuyện với nhau hay hỏi thăm cô nữa mà thay vào đó tụi nó cứ liếc nhìn cô thôi. Mới đầu Phương không chú tâm, về sau cô mới nhìn lại. Té ra là bộ đồ thun cô đang mặc khi nó xuống nước thì ướt rồi dính sát vào cơ thể cô. Mọi đường nét phần trên thân thể cô lồ lộ ra hết trước mặt lũ học trò xung quanh. Nhất là chỗ cái đầu ti, lúc này vú cô săn lên nên cái đầu ti nó đâm cái áo thun lên nhọn hoắt, nhìn rất chi là khiêu khích.
Thiệt tình là cái chuyện này cô đã dự tính từ hồi nãy rồi. Phương muốn xem coi phản ứng của tụi nhóc này ra sao khi nhìn thấy cô giáo mình lộ hàng vậy thôi. Lúc nãy cô cũng lo lắm, cô thấy tụi nó vô tư quá đi, đứa nào đứa nấy đang ở truồng, cu dái lòng thòng mà cứ đứng đó nói chuyện với cô. Đến giờ này cô mới thật sự chắc ăn rằng tụi nhỏ này cũng khá là tò mò về chuyện giới tính.
Cô liếc xem trong ánh mắt của tụi học trò cứ nhìn đăm đăm vào mình. Bình thường trên lớp cô ăn mặc rất trang nghiêm, áo dài kín đáo chẳng chút sexy gì. Chắc lần đầu tiên nó nhìn thấy hình dáng cặp vú của cô giáo nó vậy. Dù đã tính trước nhưng riết rồi sao ánh mắt của tụi nó nhìn cô làm cô muốn ngại luôn. Phương trầm chỉ nữa người dưới dòng nước sông đục ngầu thôi, phần trên vẫn để lộ thành thử ra khoe trọn bầu vú qua lớp áo thun cho tụi nhỏ ngắm nghía. Ánh mắt tụi nó nhìn say sưa làm cô tự hào lắm. Kiểu tụi này như vậy không biết khi tụi nó nhìn thấy cơ thể cô thật sự thì sẽ như thế nào đây ta. Phương suy nghĩ chút rồi giả bộ làm như ngạc nhiên, hỏi cả nhóm tụi nó:
– Nè, sao giờ im lặng hết vậy… nãy thấy mấy đứa chơi vui lắm mà…
Một thằng nói:
– Dạ… đâu có gì đâu cô… tụi em vẫn vui mà…
– Mấy em đừng dối cô… nãy giờ cô thấy giỡn vui lắm mà… sao tự dưng đứa nào đứa nấy đều im thin thít hết á. Rồi còn nhìn nhìn cô hoài. Bộ có gì sao?
Một đứa khác trả lời cô:
– Không có gì thiệt đâu cô… tại… tại tụi em thấy…
– … tại tụi nó nhìn thấy vú cô đó cô!
Giữa không gian thinh lặng, giọng thằng Sinh ở sau lưng cô cất lên. Cả đám bạn tụi nó nghe xong quay lại trợn mắt nhìn nó. Có đứa trách thằng Sinh:
– Cái thằng này…
Thằng Sinh cười rồi nói tụi bạn:
– Tao nói vậy đúng chứ còn gì nữa. Nãy giờ tụi bây lo nhìn vú cô không hà!
– Mày… mày làm như mày không dòm vậy? – Một thằng khác cãi.
– Thì tao có dòm… có dòm thì tao nói… chứ đâu như tụi bay… he he… – Sinh nói tỉnh bơ.
Tụi bạn có vẻ khá ngạc nhiên với sự dạn dĩ của thằng Sinh chứ riêng cô thì chẳng lạ gì nó. Cô để tụi nó nói xong rồi mới nói:
– Sinh nó nói vậy là thiệt hả mấy đứa?
Cả bọn không đáp, cúi đầu tiu nghỉu chả dám nhìn. Cô lại tiếp:
– Làm gì dữ vậy… mà cô mặc vậy… mấy đứa cũng có thấy gì đâu…
Một thằng nhóc đáp thật thà đáp:
– Dạ thấy… hình như cô đâu bận áo dzú hả cô?
– Trời đất… không lẽ đi tắm sông phải mặc kỹ lưỡng luôn hả… sao không nói mấy đứa đó… tụi em có đứa nào mặc gì đâu.
Cô nói vậy thì cả đám tụi nó làm thinh. Phương nhìn quanh tụi nó rồi quay lưng bỏ đi lên bờ. Tụi nhỏ ngơ ngác nhìn nhau rồi chạy theo cô:
– Cô ơi… đừng giận tụi em mà cô.
Phương không bỏ đi, chỉ lên bờ thôi rồi ngồi xuống ngay chỗ tấm bạt. Cô nói:
– Ai giận gì mấy đứa đâu. Cô lên bờ ngồi nghỉ chút thôi.
Cả đám nhìn nhau mừng rỡ rồi cũng kéo nhau ngồi vậy quanh cô. Phương ôn tồn hỏi tụi nó:
– Mà cho dù nhìn thấy cô như vậy… mấy em nhìn cũng có được gì đâu…
Không khí đỡ căng thẳng hơn nên có đứa cũng nói thiệt:
– Dạ… nhìn đẹp mà cô… cái vú cô bự – Nó nói tới đó thì ngập ngừng, rồi tiếp – mà đẹp lắm đó.
Nghe thằng nhỏ nói lời thật thà, làm cô giáo nó cũng khá tự hào. Cô lại hỏi:
– Khen cô thiệt không đó… hay là nói vậy cho cô vui thôi?
– Em nói thiệt đó cô! Phải không tụi bây?
Đám bạn của nó xung quanh đều gật đầu đồng tình. Cô cười rồi nói với tụi nó:
– Được rồi… mấy đứa này… nếu thích vậy… thì nhìn cho đã đi…
Để lại một bình luận