Phần 41
Sáng, ánh nắng gắt của mặt trời chiếu thẳng vào mắt làm tôi bừng tỉnh sau cơn say mê mệt. Đầu óc vẫn còn ong ong, tôi gắng gượng bò dậy nhìn mọi vật xung quanh. Đập vào mắt tôi là Nhi đang ngủ say sưa trên bàn học, 2 mắt nhắm chặt đôi môi khẽ cười mái tóc dài xõa ngang lưng và che khuất đi 1 phần khuôn mặt mệt mỏi của Nhi. Tôi giật mình nhìn khắp phòng, mọi thứ ở đây khác lạ quá không phải căn phòng quen thuộc tôi vẫn ở. Mà tại sao tôi và Nhi lại ở đây đấy là câu hỏi tôi băn khoăn nhất. Tôi cẩn thận lay em dậy, ánh mắt Nhi dần mở ra nhìn em cười trìu mến.
– Anh dậy rồi à, em ngủ quên mất hi – Nhi dụi mắt, vén tóc sang bên.
– Ừ, nhưng anh đang ở đâu vậy.
– Đây là phòng em với chị Uyên hôm qua anh say quá Tú Anh không đưa anh về được nên gọi cho chị em nhờ chị ấy đưa anh về giúp.
– Thế à, thế mấy thằng bạn anh thì sao.
– Em không biết, em ra đến nơi thì thấy anh đang nằm ngủ trên bàn rồi hi.
– Ơ, sao em nói là Uyên ra đưa anh về cơ mà.
– À em quên chưa nói, Tú Anh ra đến quán nhưng một mình em ý không đưa anh về được nên em ý gọi điện cho chị Uyên nhờ chị em chở anh về giúp, vì còn vướng xe đạp điện của Tú Anh nên em cũng đi theo để mang xe về.
– Ừ, nhưng sao không chở anh về nhà anh luôn ở đây anh thấy…
– Vì quán đấy gần phòng em hơn mà nên chị Uyên bảo cho anh về đây luôn cho tiện hi.
– Thế à, vậy Uyên với Tú Anh đâu em – tôi nhìn quanh phòng 1 lượt.
– Tú Anh về ngay tối hôm qua rồi anh, còn chị Uyên đang ngủ phòng chị bên cạnh ạ hi.
– Thế… thế… thế à, mà em tối qua ngủ… ngủ ở đâu – tôi bối rối 2 tay cảm thấy thừa thãi cứ nắm lấy nhau thật chặt.
– Dạ, em ngủ phòng bên cạnh cùng chị Uyên – má Nhi ửng hồng.
– Thôi em sang gọi chị Uyên đây ạ – Nhi đứng dậy đi nhanh ra cửa để lại tôi đằng sau với khuôn mặt đần thối.
Say đã đành đây lại còn để đến 3 cô gái đưa về thế này, mai ra đường chắc tôi bịt kín khẩu trang mất.
Mà tại sao con em nó không nhờ Nhung hay 2 nhóc cùng dãy cho dễ sao phải nhờ đến chị em Uyên làm gì, bắt tội người ta.
Con em tôi lắm lúc hành động rất kì quặc chẳng thể hiểu được nó.
Lồm cồm bò dậy, tôi men theo mép giường vào nhà vệ sinh.
Mất hơn 20p trong toilet để hoàn tất khâu thủ tục vệ sinh cá nhân, tôi bước ra với tâm trạng thoải mái hơn.
Đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng nơi ăn chốn ở của chị em Uyên, cảm nhận đầu tiên về nó là: Sạch, gọn gàng thơm tho.
Vì là phòng con gái nên có đồ đạc thường nhiều và đầy đủ hơn: Kệ để giày dép, kệ để bát đũa, bàn trang điểm tủ quần áo, bàn học… chả bù cho phòng tôi ngày xưa đồ đạc thì ít rác rưởi thì nhiều.
Từ hồi con em nó lên học mới sáng sủa, gọn gàng hơn.
Đang ở phòng người khác tôi chả biết làm gì ngoài việc ngồi im 1 chỗ nhìn ngắm xung quanh, suy nghĩ mung lung đủ thứ chuyện. Lát sau Uyên và Nhi về, thấy tôi đờ đẫn nhìn hướng ra cửa sổ Uyên lại gần hích vai tôi.
– Ê, vẫn say à.
– Ờ… không, cảnh đẹp nên ngắm tí – tôi giật giọng.
– Nói phét không biết ngượng mồm, mà ông đánh răng rửa mặt chưa đấy.
– Ờ… ờ.
– À quên ông không có bàn chải nhỉ, thôi súc miệng qua cũng được tí về đánh răng sau ha ha – Uyên cười lớn vang cả căn phòng nhỏ.
Tôi nóng bừng cả mặt chả biết nói gì, trong khi Uyên vẫn nhếch mép cười chọc quê tôi còn Nhi thì đã vào toilet từ lúc nào.
– Tối qua làm gì mà uống say thế hả? – Uyên nhìn tôi chằm chằm.
– À, vui thì uống ấy mà có gì đâu – tôi lấp liếm.
– Con trai các ông kể cũng lạ, vớ được là uống chả biết nghĩ cho bản thân gì cả đến lúc say khướt lại hành hạ con gái bọn tôi, may cho ông là tối qua có chị em tôi ra giúp đấy không thì giờ chắc đang nằm ở cái xó xỉnh nào rồi.
– Ôi giời đàn bà con gái làm sao mà hiểu được, thôi có gì ăn không nấu cho tôi ăn với đói quá.
– Có mì tôm đấy ăn thì ăn, đêm qua nôn hết vào toilet rồi còn gì giờ chả đói.
– Mì tôm cũng được, bà nấu cho tôi bát bụng réo nãy giờ – tôi xoa xoa bụng ra hiệu đói.
– Tí nữa đã tôi chưa đánh răng rửa mặt gì, mà ông đã…
– Rồi, tôi xong từ nãy rồi nhìn mặt tôi mà không biết à.
– Cái mặt ông lúc nào chả đần đần biết sao được, mà hình như nay Tú Anh thi môn tiếp theo à.
– Nay thứ mấy – tôi chột dạ.
– Thứ năm.
– Thế mai nó mới thi.
– Ừ à này trưa nay ở đây ăn cơm với chị em tôi nhá, chả mấy khi.
– Ok thôi, gì chứ ăn tôi chiều hết hehe.
– Rau luộc chấm mắm với ông chỉ thế thôi nhá, ăn nhiều tốn cơm tốn gạo.
Đúng lúc này Nhi bước ra, nhìn tôi cười nhẹ rồi đi nhanh đến bàn học ngồi ngang với tôi. Thấy Nhi Uyên nháy mắt.
– Thôi 2 người nói chuyện đi nhé, tôi vào toilet cái.
Bắt đầu giở trò ghép đôi cho tôi và Nhi đây, cái mụ này chuyên báo hại tôi vật lên vật xuống không biết bao nhiêu lần.
Từ đi học đến đi chơi giờ là tình cảm nam nữ, bạn thân với nhau cả 20 năm mà cũng chẳng thèm nói với tôi 1 tiếng về Nhi.
Hay là do Nhi muốn giấu, không đúng lắm tại sao Nhi phải giấu tôi làm gì khi tôi là bạn thân của Uyên cơ mà.
Cơ hội để Nhi cưa đổ tôi khá cao, vậy thì tại sao, hay do tận bây giờ Uyên mới biết?
Mấy câu hỏi này liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi mấy ngày qua, nó khiến tôi rối bời khó xử.
Giờ Nhi đang đối diện mặt đối mặt với tôi đây, có nên hỏi thằng em không nhỉ có nên nói thẳng với em là tôi đã có người yêu.
Ánh mắt tôi run run, 2 bờ vai xo lại miệng ấp úng nửa muốn nói nửa không.
Như nhận ra điều bất thường nơi tôi, Nhi hỏi.
– Anh làm sao vậy? – Đôi mắt Nhi mở to vầng trán giãn ra nhìn thẳng vào tôi.
– À… anh không sao – tôi định thần.
– Thật không, vừa rồi em thấy anh lạ lắm mà, hay anh bị cảm – Nhi dơ bàn tay nhỏ ra trước mặt tôi.
Dù hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn kịp phản ứng, nghiêng đầu sang 1 bên tôi nhìn Nhi cười.
– Anh không sao mà, chắc tại đói thôi – tôi buột miệng nhưng hết lý do rồi.
– Thế ạ, làm em cứ tưởng…
– Anh ngồi chơi nhé, để em rang cơm cho anh ăn.
Chẳng biết tôi đồng ý hay không, Nhi nhanh nhẹn đi vào khu bếp cắm nồi cơm.
Tôi bần thần ngồi ngoài nhìn hướng cửa sổ xa xăm, cứ ở một mình là tôi hay thế lắm.
Thích ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, thích được thả tâm hồn mình theo mẹ tự nhiên.
Lúc trước khi còn Hạnh ở bên, những lần đi dạo bên em tôi đều hướng ánh nhìn của mình xa thật xa không có điểm dừng.
Cả bầu trời, cả cánh đồng xanh rì rào nơi thôn quê như ngập tràn trong mắt tôi.
Mỗi lần như vậy Hạnh lại đánh nhẹ lên ngực tôi mắng “lúc nào cũng vậy, chả thấy nhìn em gì cả toàn nhìn đâu đâu” Hạnh giận dỗi bỏ lên đi trước, tôi lắc đầu chạy theo ôm em từ sau thật chặt.
Chỉ cần như vậy thôi là mọi giận hờn tan biến hết, còn lại hình ảnh 2 con người nhỏ bé đi sát bên nhau trên con đường đất dài xa tận chân trời.
Trở lại với thực tại, sáng hôm ấy tôi ở lại phòng Uyên đến tận chiều mới về.
Bữa cơm đơn giản đậm chất sinh viên: Thịt rán, mồng tơi nấu ngao, mực xào hành tây, tất cả đều do tay Nhi nấu.
Tôi và Uyên làm chân phụ bếp hết nhặt rau đến làm gia vị, tuy làm không nhiều nhưng mồ hôi tôi nhễ nhại.
Không biết cái cảnh nóng nực, nắng cháy da cháy mặt này còn tiếp diễn đến bao giờ.
Mong mưa một trận thật to thật lâu để rũ hết buồn bực, khó chịu suốt tuần qua.
Trong bữa cơm, vì có 3 người nên sắp xếp kiểu gì thì tôi vẫn ngồi giữa Nhi với Uyên, 3 đứa quây tròn lại với nhau ở giữa là mâm thức ăn.
Mới ăn sáng lúc gần 8h bụng tôi vẫn còn ngang, cố nuốt 3 bát cơm cho xong bữa tôi đặt đũa khệ nệ đứng dậy.
Thấy ăn ít hơn mọi lần cả Nhi và Uyên đều bất giác ngước lên nhìn tôi.
– Ăn ít thế ông ngại à hay thức ăn không ngon – Uyên cười lém lỉnh.
Tôi xua tay lắc đầu quầy quậy vì sợ Nhi hiểu lầm thì dở.
– Sáng nay tôi ăn no quá nên vẫn ngang bụng giờ ăn hơi khó vào.
– Tưởng ngại – Uyên liếc nhanh qua Nhi rồi nhìn tôi đầy ẩn ý.
– Vớ vẩn, bà nghĩ tôi là ai – tôi nhấn giọng ra vẻ đắc thắng.
– Vâng, thôi ông vào bếp mang rổ xoài ra đây đi đằng nào cũng đang ngồi rỗi.
– Rồi, ok – tôi vác cái bụng căng phình chậm chạp đi vào bếp.
– À, nhớ mang lọ bột canh ra để chấm đấy.
– Khỏi dặn.
Một tay cầm rổ xoài 1 tay cầm lọ bột canh tôi toan mang ra thì Nhi đã đứng ngay trước mặt miệng nở nụ cười hiền lành.
– Anh để em cầm giúp cho.
– À ừ có gì đâu em cứ để anh cầm ra cũng được có mỗi rổ xoài thôi mà – tôi tặc lưỡi.
– Dạ thôi anh là khách mà anh để em làm cho hi.
– Khách khứa gì đâu, hôm nọ em đến phòng anh em cũng phải nấu cơm còn gì để anh…
Chưa kịp nói dứt câu bàn tay nhỏ nhắn của Nhi đưa lên cầm rổ xoài, khẽ cầm vào tay tôi, tôi nhìn Nhi và em cũng đang nhìn tôi. Bất giác Nhi giật mình rụt tay lại, đôi chân em lóng ngóng nửa muốn quay đi nửa muốn ở lại, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt tôi cúi xuống đôi bàn tay đan chặt lấy nhau. Tôi không bất ngờ lắm ở hoàn cảnh này, với tính cách nhút nhát của Nhi đụng chạm cơ thể với người mình thích chắc chắn sẽ mất bình tĩnh, hồi hộp đặc biệt khi chưa biết người ta có tình cảm với mình không.
– Em… em – Nhi ngại ngùng, bờ má em đã đỏ lên từ lúc nào.
– Thôi, em lại bàn ngồi đi anh đem ra rồi mọi người cùng ăn.
Tôi rảo bước lướt qua em tiến lại bàn ăn, ngồi ngay ngắn xuống ghế đặt rổ xoài lên bàn.
– Gọt đi bà ơi – tôi hất hàm.
Nhi lúc này cũng lại ghế ngồi nhưng chẳng dám nhìn tôi lấy 1 cái.
– 2 Người làm gì trong đấy mà mãi mới ra thế – Uyên liếc khéo.
– Vớ vẩn, lấy xoài chứ làm gì thôi gọt đi lâu lâu tôi chưa được ăn – mắt tôi dán chặt vào quả xoài trên tay Uyên.
Cả bữa tráng miệng tôi với Nhi không nói với nhau câu nào mà chỉ có tôi và uyên vừa ăn vừa tám.
Hết kể về chuyện thời còn học cấp 3 đến đại học hay những lần đi phượt của nhóm.
Nói thế chứ hồi trước tụi tôi có khá nhiều kỷ niệm đẹp mỗi lần đi chơi với nhau.
Tôi còn nhớ như in cái lần nhóm bạn tôi rủ nhau đi Hòa Bình năm lớp 12 lúc đó Hạnh vẫn còn ở bên.
Ai từng đến bản Lác chắc biết tối tối là có đốt lửa trại, chiều hôm đấy cả nhóm hò nhau ăn cơm tắm rửa sớm để đi vì chưa chiêm ngưỡng lần nào.
Hạnh thích lắm, cứ nắm tay tôi kéo đi hết đống củi này đến đống củi khác chỉ chỏ cười nói, mặc kệ tụi bạn đang quây quần bên nhau hát hò.
Thấy vắng 2 chúng tôi cái Uyên lù đù chạy lại quát.
– 2 Ông bà làm cái gì đấy hả, định ăn lẻ à.
2 Đứa không nói gì cười cười rồi lẽo đẽo theo sau Uyên. Hạnh vẫn khoác chặt cánh tay tôi người nép vào tôi như không muốn rời. Lần đầu tiên được đi chơi xa cùng nhau mà nên Hạnh vui lắm, chỗ nào đẹp là lôi tôi lại chụp ảnh cùng, làm cái thẻ nhớ 2 Gb của tôi đầy ắp ảnh tôi và cô ấy, tôi thì mệt lử vì đi nhiều còn em thì tươi như hoa.
– Anh ơi.
– Ừ anh đây.
– Chân em mỏi rồi, đau nữa hic.
– Thế à, vậy em đứng đây chờ để anh về nhà sàn mượn xe kéo ra chở em về nhé.
– Không thích.
– Không thích à thế xe thồ nhé.
– Thôi em ngồi đây nghỉ vậy.
– Hì anh đùa thôi lên đây anh cõng về nào.
Hôm ấy, dưới ánh nắng nhẹ của chiều tà có 1 đôi trai gái hạnh phúc bên nhau, chàng trai cõng cô gái trên lưng nhìn nhau cười ấm áp. Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng 2 người ấy đi xa với nhau.
Hơn 2h tôi từ phòng Uyên về mặc cái nắng gay gắt đang hoành hành ngoài kia. Vì mặc mỗi quần ngố áo cộc tay từ hôm qua, Nhi sợ bị ốm cứ cầm áo chống nắng đưa tôi bảo tôi mặc. Mà cái áo thì quá bé so với cơ thể tôi mặc vào chắc chỉ chùm đến rốn hơn nữa có thể nó sẽ rách.
– Anh không mặc đâu con trai ai lại mặc cái này ra đường bao giờ – tôi cầm cái áo lên soi.
– Nhưng nắng lắm anh, đường thì xa anh như thế này đi về nhỡ ốm thì sao.
– Ốm sao được, sức thanh niên bọn anh chịu được hết với lại cái áo này nhỏ quá anh sao mà mặc nó được rách ngay.
– Áo con gái mà, anh thông cảm.
– Thôi lấy tạm cái áo này mà mặc chắc vừa với ông đấy – Uyên từ sau đi ra tay cầm chiếc áo sơ mi xanh.
– Của ai đấy bà.
– Thằng người yêu tôi hôm nọ sang chơi nó để quên này cầm lấy mà mặc cho khỏi nắng – Uyên đưa tôi áo vẻ mặt hơi khó chịu.
– Thank nhá, nao trả sau hì.
– Khỏi, tôi cho ông luôn đấy.
– Ơ thế nhỡ nó…
– Chia tay rồi – Uyên dửng dưng.
– Ừ.
Tôi mặc tạm cái áo Uyên đưa cho, nó hơi chật chút nhưng không sao còn hơn là đội nắng về.
– Anh về cẩn thận nhé – Nhi vẫy tay cười.
– Ừ, hôm nào rảnh đến chỗ anh chơi.
– Vâng, đợi em thi xong đã hi.
– Thế không mời tôi à – Uyên lườm.
– Thì cả 2 chị em bà được chưa thôi tôi về đây.
– Vâng, anh về nhé.
Tối ăn cơm rửa bát xong xuôi, tôi tiếp tục với công trình đánh máy hoàn thành nốt phần 1 bản báo cáo.
Tính tôi vốn tập trung nên khi học chả bao giờ động đến facebook hay điện thoại, kể cả Ngọc Anh có nhắn tin đi chăng nữa tôi cũng kệ.
Bao giờ làm xong tôi mới nhắn lại, may cho tôi Ngọc Anh có biết nên không lần nào trách móc hay giận tôi cả.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, tab facebook vẫn đang được bật và để chế độ online.
Chẳng biết do quá tập trung vào luận án hay không mà tôi quên béng mất, thường thường tôi toàn để off thôi chứ ít khi bật ol.
Căn bản lớn rồi chat chit, bình luận hay dò các em xinh xinh trên mạng để kết bạn tán tỉnh nó đã hết hứng thú và lại tôi đang yêu.
Tay gõ bàn phím, mắt nhìn tài liệu tôi hoạt động hết công suất để làm.
Dù còn 1 đoạn ngắn nữa thôi là xong nhưng tôi muốn kết thúc cho nhanh, dành thời gian còn lại đó nói chuyện với Ngọc Anh.
Mấy ngày không gặp em rồi tôi nhớ lắm, gọi điện nhắn tin với tôi là không đủ.
Có người nói rằng quãng thời gian mới yêu mới là sâu đậm nhất nhớ nhau nhất.
Có lẽ với tôi nó khá đúng cho đến lúc này ngày nào cũng muốn gặp em ôm em vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Chợt facebook có tiếng báo tin nhắn mới, tôi di chuột đến tab chrome mở lên đập vào mắt tôi là dòng chữ.
– Anh mình nói chuyện chút được không?
Để lại một bình luận