Phần 16
6/5/2015.
Sáng nay vẫn như mọi hôm 7 8h mới dậy lại có mỗi mình ở nhà chả nhẽ lại qwerty đùa thôi hỏng hết súng ống. Nay không thấy nắng sớm cơ mà oi bức vãi mợ, mới đầu hè đã thế này không biết giữa hề thì thế nào, chắc suốt ngày vác chăn gối ra royal ngủ cmnl ấy.
Vệ sinh cá nhân, đánh chén bữa sáng no nê em tính lượn qua phòng em Duyên em Phương xem 3d tí nhưng mờ thấy lương tâm cắn cmn rứt nên thôi ngồi phòng bật máy tính lên. Cũng may báo cáo thực tập em làm được kha khá rồi nên giờ cũng nhàn, ông giáo bảo sai chỗ nào thì sửa chỗ đấy.
“Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc.
Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt.
Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau.
Vì em… đã có… người yêu”
Nhạc chuông huyền thoại của em hị hị.
– Trẫm nghe – em nhấc máy.
– Trẫm cái dm, mày đang làm cái éo gì đấy – thằng Minh bạn cùng lớp đh gọi.
– Bố đang xem JAV, sao có gì hot.
– Đờ mờ, mày ngon, éo làm báo cáo à cuối tuần nộp cmnr.
– Bố làm xong rồi con cờ hó hề hề.
– Thế à, mày ném tao mượn phát he he.
– Mượn cục cứt, làm éo làm giờ đi copy của bố à đm.
– Đậu xanh, chả mấy khi ea nhờ tí chú lại bỏ mặc à he he.
– Ờ, bố éo rảnh nhá kệ cmm hờ hờ.
– Đi cho anh Đức, anh cho em mượn đi, rồi anh muốn gì em cũng chiều – mợ sởn hết cả gai ốc.
– Mày thì có cái éo gì mà đòi chiều tao.
– Thì 1 trận nước tẹt bô nhá.
– Để trẫm ngẫm cái đã he he.
– Ngẫm cứt, đang oi nóng bố đãi 1 trận nước chả sướng vãi còn gì nữa đm.
– Ờ nghe có vẻ hợp lý, thế đi luôn con mợ nó đi.
– Ok, ra quán cũ nhá.
– Ok.
Quán này gần trường em, bán nước giải khát bia bọt đủ cả, ngay mặt đường mặt tiền không to lắm nhưng được cái sạch sẽ thoáng mát, giá cả hợp lý nên khách đa phần là sinh viên.
Phóng xe 20p đến nơi, ngày thường quán khá đông ờ trời nóng bỏ mợ thế này cơ mà. Được cái thời tiết oi bức các em sinh viên ăn mặc thoáng mát thế là con mắt có dịp phóng lade. Em quần ngắn áo bó, em mặc váy, em áo 2 dây ù ôi cứ gọi là nhỏ hết cmn dãi. Mải tia quá thằng bạn gọi nãy giờ mà éo biết.
– Đm thằng cứt này mày làm cái gì ngoài này mà bố gọi éo thấy gì thế – nó lạch bạch đi ra.
– Ờ, ờ tao đang bồi bổ đôi mắt tí.
– Nhanh cmml nóng bỏ mẹ ra đứng đấy mà ngắm.
– Đây dm sồn sồn lên.
Chả mấy khi nó bao em gọi vài chai chanh muối trà chanh c2 với hướng dương ngồi chén, thằng cu thấy đống đồ ăn trên xanh cmn mặt.
– Cái dm, mày định khuôn cả cái quán này ra đây à.
– Thế mày có muốn bố gửi bài cho không đây.
– Ờ… thế thôi anh cứ chiến tiếp đi – nó nghiến răng.
Sau hơn 20p cái đống ấy cũng bay, no nê em ngoắc ngoắc tay con bé bưng bê, em ý cũng xinh xinh mỗi tội hơi lùn trông nhí nhảnh phết.
– Dạ, anh gọi gì ạ.
– Ừ, tính tiền cho bạn anh cái.
Con bé bụm miệng cười nhìn em như người sao hỏa.
– Của anh hết bao nhiêu em nhỉ – thằng Minh vừa lườm em vừa hỏi con bé.
– Vâng, của 2 anh hết… k anh ạ hihi.
Kệ mợ thằng bạn trả tiền em ra cửa hóng tiếp hị hị.
– Về thôi mày đứng đây làm éo gì – thằng cu hậm hực.
– Ơ tao tưởng thêm bát bún bò huế nữa chứ he he.
– Bún bún cái… lướt đê, đốt của bố mấy ngày ăn rồi đờ mờ.
– Nóng thế em, nóng nảy là dễ ị chảy.
– Cút, nhớ về gửi qua gmail cho bố.
Tưởng được bữa nước nôi no nê em hí hửng dắt con thần thánh lượn về cơ mà đời éo như mơ. Đến đoạn ngã tư, hết đèn đỏ chuyển đèn xanh em lon ton phóng con xe lên, thì ở đếch đâu có 1 em rẽ xe ngang xe em, sợ đâm em ấy em bóp mạnh cả 2 “rầm” luôn.
Em đo đường còn em kia đếch sao, quay lại nhìn em đi tiếp. Rát vãi các bác ạ, mặt đường nóng em bị rê đi 1 đoạn bàn tay đầu gối xước sát hết may mặt mũi không sao. Đường đông cả đống ánh mắt đổ dồn vào em, cố dựng xe lết về nhà, nằm lúc nữa thành chợ cmnl. Về phòng cũng hơn 11h con em đang hí hoáy nhặt rau nấu cơm, thấy em thập thễnh nó chạy lại rối rít hỏi.
– Anh làm sao thế? Sao tay chân toàn máu thế này? – Nó sờ chân sờ tay em hốt hoảng.
– Ngã xe, tao bị nhẹ thôi, mày lấy ít bông băng ra đây cái – em xua tay.
– Chảy nhiều máu thế này mà anh bảo nhẹ à, xuống nhà để em chở đi bệnh viện – con em lo lắng thật sự.
– Mày dở à, anh chỉ bị ngã xây xát chân tay thôi chứ không làm sao đâu, mày dìu anh vào toilet anh rửa chân tay cái.
– Có thật không, để em xem nào – nó sờ nắn cạnh sườn tay chân em.
– Tao bảo không sao mà mày, dìu tao vào toilet xem nào – em quạu.
– Rồi, anh vào rửa máu đi ra ghế em băng cho.
Loay hoay mãi mới xong, mợ nước nó vào chỗ xước xót muốn nhảy cẫng lên. Nhờ bị thương bữa trưa em không phải làm gì, vác mồm ngồi chiến hị hị. Đến trưa 2 đứa phòng đầu về biết em ngã xe láo nháo sang thăm.
– Anh đi làm sao mà bị ngã vậy? – Em Phương hỏi.
– Anh có bị nặng không? – Đến lượt em Duyên.
Ngồi giải thích 2 hồi mấy đứa gật gù cười.
– Tại anh mải đi đường ngắm mấy em xinh xinh ấy gì.
– Chuẩn luôn, anh em còn lạ gì.
– Thế này là còn nhẹ đấy.
Đau đầu với mấy con vịt này.
– Con lạy 3 mẹ, 3 mẹ ảo tưởng sức mạnh nó vừa thôi đang đau hết cả tay chân đây – em càu nhàu.
– Trêu tí mà anh đã cáu rồi, bảo sao… – em Duyên khích đểu mợ.
– Thôi thôi lướt ra kia đánh bài đi cho anh lên mạng tí – em xua tay.
– Xì, 3 chị em chơi tiến lên uống nước đi – con em hí hửng.
Mợ nhà đã không có nước thì chớ nó lại mang giáo cho giặc cũng tại chúng nó mà trưa nay em đếch được ngủ trưa, mắt mũi đờ hết cả ra. Trưa nay không thấy Nhung về chắc học cả chiều luôn nghĩ mà tội em ghê, mới ốm dậy.
– Anh bị ngã xe ạ, có nặng lắm không: ( – Ngọc Anh nhắn tin cho em lại con em làm gián điệp rồi.
– Hì, anh bị nhẹ thôi không sao đâu, em đừng lo.
– Ngã xe thì sao mà nhẹ được, anh đi bệnh viện khám đi, nhỡ làm sao thì sao hic.
– Anh không sao mà, chỉ bị xước chân tay thôi, thật mà hì.
– Hay để em sang chỗ anh nhé.
– Thôi em sang làm gì, trời thì nắng bắt tội em, anh không thích đâu – chặn lại ngay.
– Dạ, vậy anh nghỉ ngơi đi, em ngủ trưa tí đây hi.
– Ừ, chúc cố bé ngủ ngon.
– Dạ hihi.
Tự nhiên được Ngọc Anh quan tâm sướng tê cả người, chả có nhẽ không chặn em lại để em sang đây nhìn em bón cho ăn nhìn em lo lắng cho mình, nghĩ thôi đã lê tê phê rồi hị hị.
Chiều vẫn con em đi chợ nấu cơm, em chân tay đau chỉ tắm rửa rồi đánh chén sướng như vua. Hầy chả mấy khi bắt nạt được nó tội gì không hưởng. Cơm nước xong thì Nhung về, hình như em ấy vẫn chưa biết chuyện của em thì phải.
Mọi lần 7 8h Nhung đã sang phòng em chơi với 3 đứa kia rồi hôm nay chả thấy đâu, em cũng lo lo, Nhung đang ốm mà. Ngồi nc với tụi nhóc thi thoảng em cứ ngó ra cửa xem Nhung có sang không cơ mà…
“Ting ting… ting ting”
Ngọc Anh nhắn tin cho em.
– Anh đỡ chưa ạ.
– Hì, đỡ đỡ rồi cô bé ạ, em đang làm gì đấy.
– Dạ, em đang học ạ sắp thi rồi hi.
– Ừ sao em không học đi.
– Em lo cho anh mà hic.
– Anh không sao đâu hì, em học đi để lấy điểm cao.
– Dạ, vậy em học tiếp đây ạ hi.
Giờ thì 2 em Phương Duyên về phòng rồi, Nhung không thấy sang nản. Mới nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Ngọc Anh xong không biết nên vui hay buồn đây.
Để lại một bình luận