Phần 14
3/5/2015.
Chiều đấy hơn 5h N lên đến bến, con em vừa đi chợ N gọi cho em luôn.
– Anh nghe.
– Hi, em gần đến bến xe rồi đây, anh ra đón em đi.
– Ừ, chờ anh chút nhé, anh ra ngay đây.
Với chìa khóa xe MBH em xuống tầng 1 lấy xe luôn, tí nữa thì quên không khóa cửa phòng. Phóng gần hơn 20p mới đến nơi, đường hơi đông mợ giờ tan tầm mà, bến xe cũng ồn ào không kém người ra người vào xe ngược xe xuôi. Em tấp xe trước cổng ra rút máy gọi cho N.
– Dạ, anh đến chưa – N bắt máy ngay, chắc đang mong em lắm.
– Anh đến rồi, đang ở cổng ra đây, em đang ở đâu đấy?
– Thế ạ, anh chờ em chút hi.
5p sau, bóng dáng N mập mờ sau đám người hối hả kia, lưng đeo balo tay xách 1 túi nhỏ, mồ hôi lấm thấm bên đôi má ửng hồng, mái tóc được N buộc cao trông cá tính lắm. N mặc quần bò bó, áo sơ mi trắng sát người chân đi giày bệt ai không biết chắc nghĩ N là học sinh cấp 3 mất.
– Đưa túi anh đỡ cho – em chạy lại chỗ N.
– Dạ, anh đến lâu chưa? – N cười tươi đưa túi cho em.
– Anh vừa đến thôi, em mệt lắm không? – Vừa nói em vừa đội MBH cho N không khác gì 1 cặp tình nhân, nhưng xa rồi.
– Hơi mệt tí thôi, thấy anh là em khỏe ngay hihi – N ngồi lên xe khẽ nắm vào eo em phải thôi đâu còn như trước, nếu là mấy tháng trước N đã ôm chặt lấy em rồi.
Em mỉm cười nụ cười nửa miệng đặc trưng không nói gì dồ ga phóng đi, em buộc phải làm vậy em không muốn N giữ lại tình cảm đó nữa. Cũng may N không để ý đến hành động của em, N ngồi sau kể lể vài chuyện ở quê, thi thoảng đánh mắt nhìn em qua gương chiếu hậu, ánh mắt N khẽ buồn. Cứ vậy 2 người hòa vào dòng người tấp nập chen lấn nhau về nhà tránh cái nóng hầm hập của chiều tà.
Về đến phòng, con em nấu cơm gần xong rồi, nhìn qua cũng có mấy món đơn giản, nửa con gà luộc, ngao nấu mùng tơi, trứng kho thịt cà chua như thế là ok lắm rồi, sinh viên mà. N về phòng, em cũng về tắm rửa cái cho thoải mái thằng người, oi bức thế này chỉ muốn rưới nước lên cả ngày thôi.
Nay N mới đi xe lên còn mệt ép mãi mới ăn được hơn bát, con em gẩy gẩy 2 bát, thành ra em là đứa lĩnh xướng hết. 2 Đứa phòng đầu mới lên chiều tối nay cả, đón N về được lúc thì 2 cũng lên, lỉnh kỉnh tay balo tay xách đồ.
Đánh chén no say N mang túi hoa quả sang phòng em tiện gọi luôn P, D. Mợ thấy ăn cái là sáng mắt lên, 2 đứa 2 đống lên giường ngồi. N mang chủ yếu xoài, dưa chuột thấy bảo định mang cả quả dưa hấu nữa cơ mà thôi sợ nặng với đi đường vỡ hết.
Trúng mánh, con em lôi đống bánh kẹo ra, thạch rau câu, kẹo lạc, bánh gạo… mợ lấy đâu ra nhiều thế không biết. Vừa ăn mấy đứa vừa buôn vải buôn vóc với nhau như cái chợ, thiếu mỗi con vịt nữa là đủ bộ. Đếch hợp chuyện em bật máy tính ngồi, lên đọc truyện.
Đến hơn 10h mấy đứa mới chịu về, em kệ, cứ đọc truyện, nhập tâm quá em bơ luôn. N lại gần em kéo ghế ngồi sát em, em vẫn chưa biết gì dán mắt vào máy tính.
– Anh làm gì mà chú tâm vậy? – N hết nhìn em rồi nhìn màn hình.
– Ơ… N à, anh… đọc truyện ấy mà – em giật cmn mình.
– Truyện gì mà anh tập trung ghê, cho em đọc với hi.
– Truyện kiếm hiệp thôi, em đọc không hiểu được đâu – em lảng ngay, lộ thì…
– Thật không? Sao em đọc có đoạn sướt mướt lắm mà – mắt N mở to, lông mày nheo lại nhìn em khó hiểu.
– Ờ thì truyện kiếm hiệp cũng phải có chút tình cảm mới hay chứ hì.
– Thật ạ, thế chắc hay lắm nhỉ hi cho em đọc cùng với – mắt N long lanh.
– Nhưng mà giờ anh định xem qua lại báo cáo chút mai anh nộp rồi – em nhăn nhó tỏ vẻ lo lắng.
– Không muốn cho em đọc chứ gì, hứ – N dỗi khoanh tay trước ngực đáng yêu ghê, cơ mà…
– Đâu có, mai anh nộp rồi giờ anh xem lại chút, mà muộn rồi đấy em về nghỉ ngơi đi không mệt.
– Không phải đuổi khéo em nha – N lườm.
Em cứng họng.
– Thôi em về ngủ đây, chúc anh đạt kết quả tốt nhé.
– Ừ, chúc em ngủ ngon.
Em thở phào may N không làm tới, đọc đến 12h em lên giường đi ngủ mai còn lên trường nộp báo cáo.
4/5/2015.
Em đón mình minh sớm, hơn 6h mệt mỏi bò dậy vì thiếu ngủ biết thế đêm qua ngủ bố lúc 11 rưỡi là xong hị hị. Vscn xong con em cũng ngóc dậy nó hôm nay học sáng chiều nghỉ, mẹ lịch học lung tung cả. Em bỏ ăn sáng lên trường trước sợ muộn. Lâu lâu không gặp mấy thằng đệ thấy nhớ nhớ các bác ạ.
– Anh thằng Đ điên đây rồi, anh em chờ mày mãi – thằng Quảng cờ hó hớn hở vỗ vai em.
Giờ em nói tên luôn nhá đỡ phải làm các bác tò mò.
– Đm thằng này về quê mà éo có quà cho anh em à – thằng Thành cu chen vào.
– Ờ đúng rồi, đm thằng này thế là éo có được chúng mày đâu hấp chết cmn đê – đến lượt thằng Minh đụt nhảy vào ôm cứng cổ em.
– Mấy thằng cứt này, quà chúng mày đâu mà đòi bố dm – em quát lại chúng nó.
– Dm 2 thằng cờ hó kia nó chén hết cmnr – thằng Minh chỉ tay vào 2 thằng đang cười nham nhở.
– Đệch mợ, kệ cmn chúng mày bố đang lo bài báo cáo đây – em ngồi bịch xuống ghế lôi bản báo cáo còn nóng hổi ra xem lại.
– Éo gì mà xoắn lên thế, sai được sửa lại cơ mà chú cứ sồn sồn lên – Quảng cờ hó xoa đầu em an cmn ủi.
– Cút, học lại thì chết cmml dm – em hất tay nó ra.
– Đậu xanh, dạo này thằng cu này chăm vãi nhỉ, mày mới ăn phải bả à khà khà.
– Mày ăn mấy bịch rồi.
– Dm ăn mà éo cho tao à thằng cờ hó.
– Đờ mờ mấy thằng cờ hó, định úp sọt bố à – em quạu.
Đúng lúc đấy ông giáo bước vào, mấy thằng cắp giò lên cổ ngồi vào chỗ. Bữa nay chỉ nộp báo cáo thực tập với chữa thôi nên ông giáo không khó tính lắm. Ngủ gật nghe ông thao thao bất tuyệt đến gần 11h mới cho về. Đói, mệt vãi lúa các bác ạ sáng đi không ăn gì, bụng nó réo inh ỏi.
Lết về về đếch thấy con em đâu, gọi điện nó bảo chiều em học 2 tiết đầu không về được chiều chiều mới về. Xong vác xác ra quán ăn cho lành đỡ lách nhách. Quán cơm này khá gần chỗ em cách có hơn 500m thôi cơ mà ngon với rẻ các bác ạ.
Bác chủ quán khá dễ tính em gọi suất 25k cả 4 5 món đầy cả đĩa bác vẫn bảo “thêm món nữa đi cháu” kể cũng sướng.
Chiều gần 3h con em về, hỏi nó vài ba câu em chuồn vào tắm luôn, chiều có hẹn với Ngọc Anh mờ. Cạo râu lăn nách sấy tóc tạo model chán chê, em nhắn tin cho Ngọc Anh.
– Em đang ở đâu đấy? Anh chuẩn bị đến đón đây.
1 lúc sau mới thấy em nhắn lại.
– Em đang ở nhà, anh đến đi hihi.
Nhắc đến nhà Ngọc Anh em giật mình, đậu đã đến nhà em bao giờ đâu mà đến đón, bỏ mợ rồi em í ới gọi con em hỏi.
– Mày biết nhà Ngọc Anh ở đâu không chỉ anh?
– Nhà Ngọc Anh ý ạ, em có đến vài lần rồi ở gần Hồ Tây nhưng em không nhớ tên đường đâu.
– Thế thì nói làm gì – em chán nản.
Thôi hỏi thằng Ngọc Anh vậy, lôi con dế nhắn tin tiếp cho em.
– Anh chưa biết nhà em rồi, em chỉ đường cho anh đi: ( – Hơi quê.
– À hihi, nhà em ở đường XXX ngõ YYY số nhà ZZZ ý anh.
– Ok, chờ anh 1 lúc nhé cô bé.
– Dạ, anh ngố.
Lần đầu đi chơi với em phải ăn mặc ngon lành chút không quần ngố áo ba lỗ được, em diện quần bò xanh bạc, áo thun ngắn tay cổ gấp nhỏ màu trắng trước ngực in chữ “love girl”, đi thêm đôi fake converse cho nó trẻ cmn trung, nhờ tập gym nên em mặc thế éo nào cũng đẹp kể cả mặc quần đùi cởi trần sơ vin.
Xuống nhà dắt con xe mới rửa sáng ngày đến đón em, không quên dắt túi quà lên xe (quà gì các bác tự biết), mắt nhìn thẳng chân đạp số, tay nhấn ga em phóng 20 km/h đến rước Ngọc Anh đùa 40 hơn 40 km/h chứ 20 chắc mục cmn thất mới tới.
Loay hoay hơn 40p mới tới nhà em, ngại vãi các bác ạ, lần đầu tiên dẫn em đi chơi mà đến muộn gần 20p thế này còn gì là hình cmn tượng của em nữa, chả nhẽ dắt xe ra hồ tây uống trà đá. Em không dám bấm chuông sợ bố mẹ em biết, chỉ đứng trước nhà gọi cho NA.
– Alo, anh ngố hihi – N bắt máy ngay mới sợ.
– Ừ anh ngố đến rồi đây.
– Dạ, anh chờ em 1 chút ạ.
10p sau Ngọc Anh mở cửa bước ra, tim em loạn cmn nhịp, mắt em éo thèm đảo miệng em ú ớ. Ngọc Anh hôm nay xinh lắm em mặc áo váy ngang đùi, màu xanh da trời kẻ caro trên giống áo sơ mi ngắn tay ý các bác dưới là váy, em để mái chéo thưa tóc buộc lệch 1 bên, chân đi giày bệt (tại em ý cũng cao hic) Khuôn mặt em vẫn vậy má phớt hồng, môi đỏ tự nhiên 2 má em phúng phính nhìn muốn hôn lắm ợ.
Đếch tả nữa, giờ em nhớ lại con chym à con tim vẫn loạn hết lên đây con gái HN có khác nhìn cứng hết người. Em đơ vài chục giây.
– Anh, anh ngố, anh làm sao vậy? – Ngọc Anh tiến lại nhìn em lo lắng.
– Ơ, anh à anh không sao đâu hì – em gãi đầu tai mặt bắt đầu nóng dần lên.
– Sao nhìn má anh đỏ vậy, anh ốm à – Ngọc Anh cho tay lên trán em sờ trời ạ ngây thơ vậy.
– Trán anh mát mà, lạ nhỉ? – Ngọc Anh hồn nhiên nhìn em với khuôn mặt.
– Không… không, anh có làm sao đâu, tại… tại… Ngọc Anh… dễ thương quá – người em nóng lắm rồi.
– Thật ạ – Ngọc Anh cúi xuống giọng lí nhí, 2 bàn tay đan vào nhau, làn tóc mái của em khẽ đung đưa trong gió như muốn che đi 2 bờ má đang ửng hồng.
– Ừ, thật mà, em nhìn dễ thương lắm – em bắt đầu lấy lại sự tự tin vốn có.
– Em cảm ơn ạ – NA vẫn cúi mặt không dám nhìn em.
– Hì, mình đi chơi thôi, à anh tặng em này – em chìa hộp quà được gói ghém cẩn thận đưa cho Ngọc Anh.
– Em cảm ơn ạ hihi – NA cười nụ cười tỏa nắng để lộ ra chiếc răng khểnh cực duyên em đơ lần 2.
– Mình đi thôi anh ngố.
– Ờ… ờ mình đi.
Em chở Ngọc Anh qua Tràng Tiền vì theo em thấy kem ở đây là ngon nhất lại có tiếng nữa, em mua cho Ngọc Anh cây ốc quế còn em kem chanh. Trời nóng ăn kem là thích rồi, nhìn em ấy ăn từng tí từng tí như mèo mà dễ thương ghê, chốc chốc em liếm lên môi những chỗ bị dính kem. Mỗi lần như vậy tim em lại 1 lần nhanh lên 1 nhịp.
– Sao anh cứ nhìn em vậy, mặt em có dính kem ạ – NA tròn mắt chu môi chun cái mũi nhỏ nhắn nhìn em.
Giật thót cả tờ rym à nhầm tim, mải ngắm em quá quên béng mất con gái có giác quan thứ 6 cực mạnh.
– Đâu có, nhìn em ăn hơi buồn cười thôi hì.
– Thế ạ – em lại ngai.
– Sao lại buồn cười ạ – NA nhìn chằm chằm vào cây kem trên tay.
– Em ăn trông ngộ ngộ giống mèo ý – em trêu.
– Ứ phải, anh trêu em ý gì.
– Thật mà giống lắm ý.
– Ứ phải, ứ chơi với anh nữa, ghét – NA làm mặt giận vùng vằng bỏ ra ngoài.
Bỏ mợ rồi làm em ý giận rồi, chết cái tội thích đùa dai em chạy theo kéo tay NA lại.
– Anh xin lỗi, anh chỉ đùa tí thôi… mà…
Thế bất nào NA tỉnh bơ còn bụm miệng cười khúc khích, á à hóa ra em ý trêu ngược lại em các bác ạ.
– Dám trêu anh nhá, cho chừa cái tội trêu anh này, chừa này – em thọc lét vào eo NA.
– Anh… anh… anh thôi em chừa rồi… tha cho em… em đi – NA vừa cười vừa chạy ra cửa TT.
– Thế còn muốn trêu anh nữa không hả – em giơ ngón tay cười gian tiến lại gần NA.
– Em xin, em có nhiều máu buồn lắm hic – NA giương ánh mắt long lanh cầu xin.
– He he cho chừa nhá.
– Xí, tại anh trêu em trước ý – lại dỗi.
– Hì thôi anh xin lỗi, lần sau anh không thế nữa.
– Tạm tha hứ, giờ anh đền em đi – con gái luôn đúng các bác ạ.
– Vậy đi xem phim đi, có phim mới ra hay lắm.
– Phim gì vậy anh, nhưng em ứ xem phim kinh dị đâu sợ lắm – bắt đầu làm nũng đây.
– Lớn rồi còn sợ à cô bé.
– Lớn thì vẫn sợ chứ, em ứ xem kinh dị đâu.
– Thôi được rồi vậy xem hoạt hình nhé – đành phải xuống nước thôi.
– Dạ – mắt em sáng lên.
Thế là buổi chiều hôm đấy em cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ trong cái rạp Keangnam này, còn NA thì hớn hở cười cười nói nói theo tình tiết trong phim. Thi thoảng thấy em ngủ gật NA lại “cốc” cho em 1 cái rồi lườm cháy da mặt vì cái tội mua vé xem phim để vào mắc màn ngủ.
Càng tiếp xúc nhiều em càng thấy ngoài cái vẻ dịu dàng, nữ tính kia trong NA còn 1 chút gì đó tinh nghịch, trẻ con đáng yêu chứ không chảnh chọe đành hành như các cô gái tiểu thư nhà giàu khác. Chắc em là ngoại lệ.
Hết phim, hết buổi đi chơi đầu tiên với NA, chở em về mà lòng em thấy tiếc tiếc các bác ạ. Chỉ muốn được ở bên em thật lâu thật lâu để ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của em được thấy em cười em tung tăng tay trong tay đi dạo bờ hồ với mình mà không được. Thôi có lẽ để lần sau, NA phải về rồi, là con gái chẳng bố mẹ nào muốn con mình đi chơi quá lâu cả, muốn rủ em tạt vào 1 cái quán nào đó ăn tối cơ mà chẳng được. Đến nhà em rồi.
– Hi, cảm ơn anh vì ngày hôm nay nha cả món quà nữa, em vui lắm.
– Có gì đâu, em vui là được rồi, em vào nhà đi không bố mẹ mong.
– Dạ, anh ngố về cẩn thận nhé hi.
– Ừ, anh về nhé.
Tối hôm đấy về NA có nhắn tin cho em đại loại là cảm ơn em và thích món quà lắm, em chúc em ấy ngủ ngon rồi đi ngủ sáng hôm sau còn phải đi học nữa. Lúc về phòng Nhung có hỏi em đi đâu mà không ăn cơm nhà, khá lo các bác ạ sợ em ấy biết. Em chối quanh là sang nhà thằng bạn liên hoan. May mà N tin không lại rắc rối mong là mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Để lại một bình luận