Phần 33
19 & 20/5/2015.
Sau cái vụ bị thằng Thắng nó ốp em ít ra ngoài hẳn dù bình thường vẫn thế, con em nó cứ léo nhéo bảo đi kiểm tra xem có làm sao không nhưng em kệ có sao khắc có biến.
Ngày hôm sau vết bầm đã đỡ tím hơn cơ mà rất đau với sưng, chỉ cần động nhẹ hay vặn người cái là mặt cắt không còn giọt máu.
Mẹ thằng này sút gì mà hiểm thế sút vào mông thì éo sút chơi ngay vào cạnh sườn thốn vãi ra.
Biết em đau con em cũng chả bắt làm gì, đi chợ nấu cơm nó làm hết kể cả giặt quần áo, em có mỗi cái việc rửa bát ăn ngủ hết.
Nhung cũng lo thi thoảng sang xem em thế nào rồi bôi thuốc cho em nhưng chỉ phần mặt thôi còn phần eo em không dám cho biết.
Nhung biết sẽ phát hiện em nói dối chuyện ngã xe ngay, cơ mà Nhung có nghi ngờ em, ngã xe gì mà chỉ dính mỗi ở mặt tay chân thì không việc gì quần áo cũng không thấy rách.
Em chả biết nói sao cứ ậm ậm ừ ừ vậy.
Ngồi nc không hiểu sao tự nhiên Nhung kể em chuyện về thằng Thắng, mợ chả nhẽ con gái có giác quan thứ sáu mạnh thế.
– Anh, anh còn nhớ Thắng học cùng lớp em không? – Nhung nhìn thẳng mắt em.
– À ừ, cũng nhớ, sao vậy em? – Em chột dạ.
– Vâng, tại dạo này em thấy Thắng hay hỏi về anh nên em hỏi anh vậy thôi hi – mắt Nhung lạc ra hướng khác.
– Ừ thế à, mà Nhung này… – em ngập ngừng.
– Dạ sao anh?
– Thắng… thắng nó có biết chuyện anh với em chia tay không? – Em sợ không nhìn vào mắt Nhung.
– À, không em lớp em chẳng ai biết cả, mà sao anh lại hỏi em chuyện đấy – Nhung dò xét ánh mắt nhìn xoáy sâu vào tâm trí em.
– Ừ… anh… anh tò mò lên hỏi thôi hì, mà em nấu cơm chưa gần trưa rồi đấy – em cầm đt lên xem hơn 11h mợ rồi.
– Em chưa hi có mỗi mình nên cũng ngại em định tí rang lại cơm nguội ăn.
– Em ăn uống thế đủ chất sao được, thôi tí sang đây ăn cùng 2 anh em anh cho vui.
– Đúng đấy chị, tí chị sang đây ăn đi, bữa nay em nấu nhiều món lắm chị không phải lo thiếu thức ăn đâu hihi – con em đang nấu cơm trong bếp cũng chõ mồm ra.
– Nhưng mà…
– Nhưng gì mà nhưng, tí nữa em cứ ở đây ăn cơm, cùng xóm với nhau có gì mà ngại Tú Anh nhảy – em háy mắt với con em.
– Vâng hihi – nó gật đầu cái rụp.
– Dạ, vậy để tí nữa em sang hi giờ em về dọn qua cái phòng đã – Nhung cười đứng dậy.
– Tí nữa chị nhớ sang nhé hi.
– Ừ chị biết rồi, em về đây hi.
– Ừ.
Thế là trưa nay Nhung sang phòng em ăn cơm, thêm người nên bữa ăn vui hẳn lên, 2 chị em vừa ăn vừa trêu nhau chí chóe còn em bị bơ ra rìa. Thấy Nhung ăn hơn 1 bát xíu em đặt đũa hỏi.
– Em ăn ít thế, thức ăn còn nhiều mà.
– Chị ăn thêm đi, để em xới cho nhé – con em cầm bát Nhung lên.
– Thôi chị không ăn nữa đâu, chị ăn đủ rồi 2 anh em ăn tiếp đi – Nhung cầm cổ tay con em chặn lại.
– Em ăn thêm bát nữa đi, thức ăn còn nhiều mà, phải ăn khỏe lên để lấy sức, dạo này em đang ôn thi đấy.
– Em vốn vẫn ăn ít mà, với lại ở phòng em có mấy hộp sữa rồi, khi nào đói em ăn thêm không sao đâu – Nhung đặt tay lên bàn tay em lay nhẹ nhưng đột nhiên Nhung rút tay lại rất nhanh, mắt nhìn xuống mâm cơm.
– Ừ thôi vậy, Tú Anh đơm anh bát cơm nhanh – thấy Nhung hơi buồn em lảng sang chuyện khác.
– Ơ vâng.
Bữa ăn bắt đầu bằng tiếng cười và kết thúc trong trầm lặng, chắc có lẽ cái tình cảm của em và Nhung vẫn chưa hoàn toàn dứt ra được.
Và đấy có lẽ cũng là lý do Nhung không kể với ai hay cho 1 ai biết em và Nhung đã chia tay.
Cái nắm tay nhẹ hờ hững ban nãy và hành động rút tay về ngay tức khắc cũng đủ cho em biết Nhung vẫn còn tình cảm với em nhưng sợ, sợ 1 thứ vô hình nào đó đang chắn ngang giữa em với Nhung mà không thể nào phá vỡ được.
Thế cũng tốt em muốn Nhung nhanh chóng quay lại thời điểm 1 năm trước, thời điểm Nhung vẫn coi em là bạn.
Còn về Ngọc Anh, cô bé chưa hề hay biết tình hình của em, em với NA vẫn chiều chiều nhắn tin với nhau đều, lúc sến sẩm lúc trêu đùa nhau vui như tết.
Đang dự định tuần này đến nhà NA chơi 1 chuyến nhưng tình hình thân thể thế này em đành dẹp, vác cái mặt sưng đỏ lòm màu thuốc này vào ra mắt bố mẹ tương lai ông bà chả xách chổi đập cho trận nữa cũng nên.
Thôi để khi nào khỏi, nhan sắc trở lại như xưa ta sẽ cưỡi trâu đến ra mắt sau, giờ chuyên tâm chữa cái đã.
À nhắc đến NA mới nhớ, lúc tối cô bé nhắn tin cho em bảo có mấy thằng ranh gọi điện tán tỉnh cô bé rồi cả rủ NA đi chơi nữa.
Lúc xác định yêu NA em đã biết sẽ có ngày xảy ra chuyện này nên tâm lý cũng thoải mái không ghen hay tức giận gì.
Căn bản NA xinh như vậy ngây thơ đáng yêu như vậy sao mà không có vệ tinh cho được, đến em còn có nữa là.
Nói vậy cho vui thôi chứ em lo bỏ mẹ ấy, NA còn ít tuổi chưa chắc chắn trong chuyện tình cảm lơ là cái là em mất NA ngay.
Em dặn NA thế này “em bơ chúng nó đi, rủ đi chơi đừng có đi, chúng nó gọi điện nhắn tin nhiều quá em đổi số cho anh, trong tim em chỉ được phép có mình anh thôi biết chưa” nghe xong cô bé cười rồi trách em “ghen tuông quá đà” haiz không làm thế sao em cắt đuôi được chúng nó.
Mợ nghĩ cũng ức, mấy bố biết người ta có người yêu rồi sao còn chen vào làm gì làm mất hạnh phúc của người ta, em mà là chúng em éo thèm bỏ xừ đi tán em khác còn hơn.
Qua ngày hôm sau tức ngày 20, phần mặt em đã đỡ hơn nhờ con em tận tình bôi thuốc cho, còn phần eo nó vẫn sưng và đau, em éo xoa dầu nữa bảo con em đi mau ít đã về chờm xem có đỡ không.
Chờm đá vào nó lạnh buốt, nhờ thế nó làm giảm cơn đau hơn, mong nó chóng khỏi để em còn đi thăm bố mẹ vợ sốt ruột lắm rồi.
Sáng vẫn như thường ngày, 7h NA bắt đầu hành giấc ngủ của em, đêm toàn 11h 11 rưỡi mới ngủ thì chớ giờ còn đau sườn, lúc ngủ trằn trọc mãi mới em mới nhắm mắt mơ màng được.
Mà sợ nhất là con em nó hay có thói quen gác em, chẳng may đêm nó nằm mơ rồi đưa cả cái chân vào người thì thôi xong, hôm sau mang xe lăn chở em lên viện.
Con em sáng nay cũng dậy sớm, em đánh răng rửa mặt xong nó cũng mò vào hỏi nó nay dở người à nó lườm phát sắc hơn dao cạo mợ.
Cơ mà bù lại được nó nấu bữa sáng cho ăn may éo phải nhịn đói.
– Mày dạo này ôn thi đến đâu rồi – vừa ăn em vừa hỏi.
– Cũng bình thường anh, chủ yếu là môn học thuộc ấy mà.
– Ờ triết, rồi Mác Lê Nin tư tưởng Hồ Chí Minh không dễ ăn đâu, mày ôn không cẩn thận thi không qua được học lại thì ối tiền nhá.
– Xì, em biết rồi làm như em đi học không biết gì không bằng – nó bĩu môi.
– Ờ, ngồi đấy mà to mồm đến lúc tạch lại mếu.
– Này nhá, em còn lâu mới tạch nhá cứ ngồi mà trù em đi hứ.
Em không nói gì mặc xác nó nói thêm chỉ tổ đau đầu, ăn xong em bê bát ra rửa tiện thể bảo nó đi mua ít đá về uống nước với chờm eo. Cả sáng chẳng có việc gì ngoài ngồi máy tính làm báo cáo, đau hết cả mắt mỏi nhừ cả lưng. Cố nốt tháng nữa ra trường lấy cái bằng rồi tha hồ bục mặt mà kiếm tiền. Thà cứ là 1 thằng sinh viên còn sướng hơn. Đến gần trưa mấy em phòng đầu rủ nhau bữa nay ăn chung, tại trời nắng nấu chung đi chợ chung cho nhanh mà lại được ăn ngon. Mợ khôn vãi.
– Trông mặt anh hôm nay đỡ nhiều rồi đấy may mà không sứt mẻ tẹo nào tí nữa thì mất vẻ đập choai – em Phương ass trêu.
– Ôi giời mặt anh Đức có mà thêm vài vết sẹo nữa thì nó vẫn vậy, xấu nó vẫn hoàn xấu mà ha ha ha – đến em Duyên.
Cái định mệnh 2 em nhá may cho 2 em người anh đang trọng thương chứ không thì anh tét cho nát ass.
Cả dãy có 3 phòng 2 phòng ăn chung chả có nhẽ lại bỏ bê phòng còn lại, con em em với Duyên lanh chanh sang rủ Nhung ăn cùng, dĩ nhiên là Nhung đồng ý.
Rồi cả 4 người đi chợ luôn bắt em ở nhà 1 mình bơ vơ với nồi cơm.
Đông người ăn nên em cắm gần 4 bát gạo với ít cơm nguội lúc sáng còn thừa, mà thế méo nào em cắm thì quên cmn éo bật nút nấu, để lúc mấy đứa về lườm cho cháy da mặt vì cái tội đoảng.
Làm bữa cơm mất ngon cơm bị trương lên mà nhưng may mấy mấy ngon bù lại hị hị.
Không nói phét chứ con gái xóm em nấu ăn đều ngon và món ăn đa dạng lắm cứ thế này chắc em bảo cả xóm góp gạo thổi cơm chung cmn mất.
Ăn xong em với Duyên rửa bát còn lại là gọt hoa quả ăn, trời nóng mà toàn mua mận không à, dưa thì đếch thấy mua.
Ăn mận mùa này nóng bỏ mợ khéo còn lở mồm long móng ấy, thế mà tụi con gái bao nhiêu cũng hết.
Tầm chiều chiều ai về phòng nấy, còn em thì ngủ lấy sức chiều tối còn làm báo cáo với nhắn tin hát hò với NA. NA bảo mai sang em chơi em đếch biết chối thế nào, thôi kệ đằng nào cũng biết, thế biết sớm đi cũng được đỡ phải giấu giếm.
Mấy thằng bạn em cũng quan tâm gọi điện hỏi han tình hình thân xác em thế nào, rủ sang chơi nhưng bận làm báo cáo nên thôi không thằng nào dám chểnh mảng.
Cuối tuần mang lên nộp để thầy kiểm tra rồi, lo vãi.
À tối đấy mấy đứa lại sang phòng em chơi lấy cớ là ăn hết chỗ mận kia chứ thực ra là sang phòng em hóng gió trời, phòng em có cái cửa sổ hướng ra phía nam gió lùa vào mát rượi.
Đêm hơn 10 rưỡi là mấy đứa lướt về còn em đấy cũng là thời điểm em bắt đầu nói lời yêu thương với NA hí hí, nhắn tin hơn 1 tiếng luôn cơ mà không hát nhé tại em buồn ngủ.
Để lại một bình luận