Phần 8
Ra tới cổng thấy có 5, 6 thanh niên cũng trạc tuổi bọn mình đứng ở ngoài. Nhìn thái độ là biết bọn này là người bị thằng Trung đập cửa nhà Wc. Nhưng rất tiếc cho các thanh niên ấy là bọn mình đông quá. Nhìn mà thấy ngán rồi, chỉ hậm hực chứ không dám làm gì. Bọn mình thì nhà xa, lại gần giao thừa rồi cũng không muốn gây chuyện. Thế là đi qua và về thôi. Tránh được sự đổ máu không cần thiết.
Chỗ mình không có bắn pháo hoa, chỉ có một số nhà mua pháo tầm cao bắn thôi. Thời khắc giao thừa vừa qua thì mình gửi tin nhắn chúc tết Nhi và gia đình rồi người thân, bạn bè. Sau đấy tất cả rủ nhau đi hái lộc, hồi ấy quê mình rất vui. Thanh niên, trẻ con ra đường đi hái lộc chúc tết nhau rất đông, hái lộc xong thì lại kéo nhau lên chùa công đức thắp hương xin bình an.
Sau khi về nhà xông đất với cất lộc thì lại ra đường để tụ tập chơi bài. Bọn mình chơi vui thôi, không sát phạt, toàn bạn bè cùng tuổi chơi với nhau không có người ngoài. Thằng được nhiều thì lại mừng tuổi thằng thua nhiều, chỉ giữ lại ít thôi.
Mồng một thì phải 10h, 11h mới dậy được, nhiều thằng ngủ tới chiều. Mình dạy ăn cơm với gia đình rồi cùng gia đình đi chúc tết họ hàng, quê mình tới giờ vẫn vậy nhà nào mồng 1 cũng đi chúc tết họ hàng. Ngày thường đi học đi làm ăn xa thì làng vắng, ngày tết lại rất đông. Chúc tết tới chiều không hết thì tối đi tiếp. Hôm sau mồng Hai Tết mình với thằng Dũng, thằng Trung và Phong ngồi với nhau chưa có việc gì bèn rủ nhau phi xe máy lên Hà Nội chơi.
Thằng Dũng thì muốn gặp Hiền, mình muốn gặp Nhi, còn hai thằng kia muốn đi chơi vậy thôi. Hai thằng Trung với Phong một xe, mình một xe, thằng Dũng một xe để còn đón Hiền và Nhi (mình mượn xe khác đi nhé, xe dream tàu không chạy nhanh được). Ngày tết đường vắng 4 thằng phi như điên trên đường. Trước khi đi đã gọi điện cho Nhi và Hiền biết trước rồi.
Tới nơi bọn mình chỉ vào nhà Hiền chứ không vào nhà Nhi, vì hồi ấy yêu phải giấu gia đình Nhi. Gặp Nhi mình hơi bất ngờ, hôm ấy em trang điểm khá kỹ, mặc chiếc áo lông trắng, quần bò bó sát, thật sự thấy xinh hơn rất nhiều, mặt Nhi rất ăn phấn, mỗi lần trang điểm như người khác vậy.
Mình ngơ ngẩn giây lát ngắm vẻ đẹp ấy rồi mới lấy lại bình tĩnh. Vào nhà Hiền thì bố mẹ rất thoải mái, tránh mặt đi để bọn mình ngồi chơi được tự do. Sau khi chúc tết nhau thì Nhi với Hiền đòi lì xì, mình với thằng Dũng vui vẻ lì xì hai đứa, còn thằng Trung với Phong thì được tha. Trong lúc Mình và Dũng nói chuyện với Hiền và Nhi thì thằng Trung với Phong lúc ấy đi tham quan quanh nhà Hiền. Một lúc sau cả bọn rủ nhau đi chơi, lúc ra khỏi nhà Hiền thì 4 thằng đi trước, đợi hai nàng xin phép với mặc thêm áo ấm hay làm gì nữa mình không rõ.
Ra ngoài đường thằng Trung với Phong đưa cho mình với thằng Dũng mấy quả Cam Canh:
– Hai thằng mày ăn Cam này – Trung nói.
– Ở đâu ra đấy mày – Mình hỏi nó.
– Tao với thằng Phong vặt ở nhà em Hiền đấy. Mày không thấy cây Cam to đùng ở sân à – Trung trả lời. (hồi ấy nhà nào phải khá giả ở Hà Nội mới mua được cam canh, chứ ở làng mình không nhà nào có).
– Trời tao chịu mày, cây Cam Canh người ta chơi tết mà mày cũng vặt, ăn có sợ phun thuốc không? – Mình nói.
– Không ăn trả tao đây, nói nhiều. – Trung nói.
– Đéo, ăn được hết chết thì thôi ha ha. – mình cười.
Thấy bóng Nhi với Hiền bước ra 4 thằng vội nhét cam vào trong túi áo khoác.
Sau đấy thì Nhi lên xe mình, Hiền lên xe Dũng cả bọn đi chơi. Ngày Tết phố phường Hà Nội vắng vẻ yên bình lạ thường. 3 chiếc xe bon bon hết chỗ này tới chỗ khác.
Đầu tiên là Bờ Hồ Hoàn Kiếm thăm đền Ngọc Sơn, sau đấy thì lại lên công viên Nghĩa Đô. Tới khi đói tìm chỗ ăn thì đúng là quá vất vả, tìm mãi được hàng bún, vào ăn bị chém gấp 4 lần ngày thường. Ngày Tết mà phải chấp nhận, mình với thằng Dũng móc tiền ra trả thôi.
Ăn xong 6 đứa lại lên xe lang thang, Nhi cho tay vào túi áo khoác mình thì thấy quả Cam canh. Nhi hỏi:
– Cam ở đâu vậy anh, em ăn được không?
– Em ăn đi, thằng Trung vặt nhà Hiền đấy. – Mình nói.
– Ui trời, bọn anh vặt cả Cam nhà nó, lát em mách – Nhi nói.
– Thôi đừng mách nó, em không ăn trả anh đây – mình đe.
– Ăn chứ hihi, – Nhi cười nói.
Tầm 13h thì hết chỗ đi, mấy đứa ngồi tính đi đâu thì Hiền lên tiếng:
– Về quê bọn anh chơi đi, để em với Nhi biết nhà anh Dũng, anh G.
– Được đấy, đi về quê anh đi – Nhi hưởng ứng.
– Hay đấy đi thôi – Trung với Phong thêm vào.
– Mày nghĩ sao? – Dũng hỏi mình.
– Thôi nếu tất cả muốn thế thì đi. – mình trả lời.
Nói thật lúc ấy mình không muốn đưa Hiền và Nhi về đâu. Nhà bọn mình ở quê nghèo lại xa, sợ sau khi về hai nàng lại suy nghĩ khác về bọn mình. Nhưng mình cũng nghĩ nếu Nhi mà ham giàu thì đã không chọn yêu mình. Thế là cả bọn kéo nhau đi, lại đi với tốc độ bàn thờ (nghĩ lại hồi ấy bọn mình chạy xe khinh thật, ra đường vắng toàn kéo hết ga, xe wave lên tầm 90km/h). Nhi gục đầu vào lưng mình, tay nàng ôm eo mình rất chặt.
Để lại một bình luận