Phần 11
Tuy bề ngoài Nhi rất cá tính mạnh mẽ nhưng mình biết bên trong con người ấy là một tâm hồn dễ vỡ, mẹ nàng mất sớm, không có chỗ dựa về tinh thần, Nhi luôn cần có người quan tầm và người ở bên làm chỗ dựa vững chắc cho tâm hồn ấy.
Mình suy nghĩ rất nhiều, mình yêu Nhi thật lòng, không muốn xa Nhi chút nào. Mình quyết định sẽ vượt qua rào cản gia đình để yêu Nhi, chỉ cần Nhi mạnh mẽ thôi. Hàng ngày mình nhắn tin động viên Nhi rất nhiều. Từ ngày bị ngăn cấm tình yêu Nhi chán không muốn học, Nhi bỏ học suốt. Dù mình có khuyên nhủ như thế nào cũng không được. Nhi yếu đuối hơn mình nghĩ, nhiều khi biểu hiện sự chán nản. Cuối cùng nàng cũng bỏ học ở nhà. Những thanh niên cùng lớp có ý định với Nhi cũng dần bỏ cuộc khi Nhi chính thức nghỉ học ở nhà.
Bố nàng rất tức giận khi Nhi bỏ học, nhưng thương con, Chú tìm cho Nhi một trường khác. Đấy là một trường trung cấp nghề, do Nhi có mẹ mất sớm nên được ưu tiên vào học, Nhi học ngành nấu ăn. Hàng ngày mình đi xe buýt qua chỗ nhà Nhi thì Nhi lên, rồi hai đứa cùng nhau đi học, tới trường Nhi thì nàng xuống mình lại bắt xe đi về trường mình. Do đi lòng vòng thời gian này mình thường xuyên đi muộn, rất nhiều môn bị điểm kém. Biết vậy nhưng cũng không dám nói cho Nhi biết, mình muốn có thời gian bên nàng càng nhiều càng tốt.
Mình hiểu tâm trạng lúc này của Nhi, nàng đang yếu đuối cần có mình bên cạnh chia sẻ quan tâm. Tính mình tuy hơi vô tâm nhưng không hề vô cảm, mình chỉ là thể hiện sự quan tâm kín đáo không nói ra mà thôi. Nhi thì ngược lại, yêu hay ghét nàng sẽ thể hiện luôn ra bên ngoài.
Nhiều hôm Nhi chỉ đi học sáng, Nàng nói dối gia đình là học cả ngày để xuống phòng mình nấu cơm trưa ăn và ở lại chơi tới chiều tối mới về nhà (tất nhiên mình nấu – Nhi mới học nấu ăn chưa biết làm, trước đấy nàng không hề biết nấu ăn).
Cả hai ở bên nhau rất nhiều, điều gì đến cũng phải đến, mình và nàng đi quá giới hạn. Nhi bảo mình:
– Em đã trao cho anh tất cả, anh đừng bỏ em nhé.
– Anh không bao giờ bỏ em, nếu có một ngày em bỏ anh thì anh vẫn sẽ để em đi tìm hạnh phúc mới. – Mình khẳng định.
Sau khi quá giới hạn mình mua thuốc khẩn cấp cho Nhi, thuyết phục mãi nàng mới chịu uống.
Thời gian này mình và Nhi như đôi vợ chồng trẻ vậy. Mình nấu cơm, Nhi rửa bát, hai đứa không bao giờ hết chuyện để nói với nhau. Mình chỉ lạnh lùng với những người không thân thiết, còn với những bạn bè thân thiết thì mình luôn là người nói nhiều vui tính. Đối với Nhi mình còn nói chuyện nhiều hơn nữa. Hai đứa tâm sự chuyện trên trời dưới biển, rồi tương lai, quá khứ… Những kỷ niệm này khắc sâu vào tâm trí mình có lẽ cả đời không thể quên được.
Nói về cặp Dũng và Hiền nhé, từ sau khi Hiền về quê mình, Hiền thay đổi dần, tách dần ra khỏi Dũng. Đấy là điều mình đã đoán được trước, Hiền tính tiểu thư kênh kiệu, yêu Dũng có lẽ vì say nắng vẻ ngoài bảnh bao, độ chịu chơi và chiều bạn gái thôi. Sau khi biết hoàn cảnh nhà Dũng thì không chấp nhận được nhưng biết ý tách dần Dũng ra chứ không chia tay luôn.
Có lần Nhi kể với mình về cuộc nói chuyện với Hiền
Hiền: Mày yêu anh G thật lòng à, mày đừng có hâm thế, nhà anh G quê xa, ở quê chẳng có gì sau mày lấy về lấy gì mà sống.
Nhi: Tao yêu anh G bởi con người anh ấy chứ không vì gia đình anh ấy. Giờ anh đang đi học, sau đi làm sẽ kiếm được tiền.
Hiền: Kiếm được bao nhiêu tiền mới đủ mua nhà Hà Nội hả mày. Thời đại nào rồi còn một túp lều tranh hai trái tim vàng, mày tỉnh ra đi. Tao chia tay Dũng rồi. Mày cũng vậy đi.
Nhi: Tao yêu anh G, tao sẽ không chia tay anh ấy.
Vậy đấy ai cũng phản đối chuyện tình yêu của mình với Nhi. Còn thằng Dũng thì cũng được mình cảnh báo trước rồi nên khi chia tay Hiền nó cũng không buồn quá, nó nhận thấy rằng nên yêu con gái có hoàn cảnh gia đình giống mình. Chứ đừng yêu gái nhà giầu làm gì.
Học ở trường một thời gian thì Nhi cũng biết nấu ăn, được nửa quá trình học thì đi thực tập. Do không biết trước nấu ăn món Á lại vất vả đến vậy nên khi đi thực tập Nhi hơi bị ngợp trước công việc nấu ăn ở nhà hàng. Nghề nấu ăn nhất là món Á chỉ hợp với người có sức khỏe tốt, chịu khó chịu khổ được. Nhi tuy có sức khỏe nhưng là tiểu thư từ bé không quen với việc lao động nặng nhọc. Mình cũng không biết làm sao để giúp nàng. Mình không hiểu gì về quy trình nấu ăn, cũng không biết gì về nhà hàng khách sạn. Mình chỉ biết động viên Nhi cố gắng thôi, nếu Nhi mà nghỉ nữa không hiểu hậu quả sẽ ra sao.
Thời gian trôi đi thật nhanh, mình học gần hết năm thứ hai. Hàng ngày mình vẫn đi cùng nàng đi học, về trước thì qua trường nàng đi cùng về. Một hôm thì xảy ra chuyện. Hai đứa đang ngồi ghế cuối cùng của xe buýt trên đường học về, tới một điểm dừng của xe buýt Nhi đột nhiên thốt lên ” bố em” rồi nhanh như cắt nàng đứng dậy chạy ra ngồi ghế trước mình mấy hàng. Bố nàng bước lên từ cửa trước, mình lấy luôn cuốn sách ra đặt lên mặt trả vờ ngủ. Nghe tiếng hai bố con nói chuyện với nhau. Chắc bố nàng chưa nhìn thấy mình. Suýt chút nữa thì bị bắt quả tang, Nhi đành hủy buổi đi xuống nấu cơm ăn với mình để về nhà.
Sau thấy nàng nhắn tin cho mình là hôm ấy xe máy của Bố nàng bị hỏng phải sửa mới đi xe buýt đi làm (chú đi làm khá muộn, sau giờ Nhi đi học).
Thời gian sau thì Nhi cũng không chịu được áp lực của việc học nấu ăn, Nhi quyết định nghỉ học, lúc ấy đã được 2/3 thời gian học rồi (đi thực tập toàn phải làm ở nhà hàng về rất muộn, môi trường ở đấy cũng khó chịu), Nhi cũng biết nấu kha khá các món ăn.
Nghỉ học lần thứ hai của Nhi khiến cho bố nàng và các chị rất tức giận, gây áp lực cực lớn cho nàng. Rồi gia đình còn bảo nàng đi lấy chồng cho xong. Mình với nàng thì lại lạm dụng nhiều thuốc tránh thai khẩn cấp, Nhi bị rối loạn hàng tháng khiến cho nàng càng căng thẳng, hơi tý là gây sự cãi nhau với mình. Nàng trách mình sao không để có con đi rồi ép bố nàng cho cưới, sao lại cứ phải uống thuốc tránh thai làm gì… Thật sự lúc ấy mình đang là sinh viên, gia đình vẫn phải nuôi, nàng thì học hành dang dở, lấy nhau lúc đấy là không thể. Dù mình khẳng định ra trường, có việc làm nhất định cưới nàng nhưng nàng không nghe. Cả hai lúc ấy thường xuyên xảy ra những xung đột.
Thời điểm ấy mình mới 20 tuổi, gần hết năm hai Cao đẳng, vẫn rất trẻ trâu, ham vui suy nghĩ nông cạn, bị nàng nói những câu như ” hối hận yêu anh”, ” biết thế này không quen anh”… Khiến mình bị tổn thương lòng tự trọng thì mình quyết định buông tay.
Hôm mình đồng ý chia tay với Nhi mình đã ném điện thoại vào tường vỡ nát khi Nhi nói những lời cay đắng ấy với mình. Nhi chia tay mình thì nàng cũng bẻ sim điện thoại, thay số khác để không cho mình liên lạc.
Thời gian ấy mình chán nản, chẳng chịu học hành gì, có môn phải thi lại mới qua. Mình bắt đầu hút thuốc lá trở lại. Trước đây mình vào lớp 10 đã biết hút thuốc, bạn mình ở làng gần 20 thằng con trai chỉ 2, 3 thằng không hút. Tới bây giờ môi mình vẫn bị thâm vì hút thuốc. Rồi từ khi yêu Nhi mình bỏ được thuốc vì Nhi bảo ” em ghét ai hút thuốc lá”.
Trên lớp mình không học mà toàn ngồi chém gió và nghiên cứu lô đề, mình lúc ấy chơi khá nhiều. Thằng Đức “bà già” với Hải “nát” cũng chơi nhưng không bằng mình. Không hiểu sao đúng là “đen tình đỏ bạc ” mình trúng lô khá nhiều. Thời ấy một tháng tiền ăn ở của mình khoảng 700, 800k vậy mà mình đánh lô trúng lãi được hơn 5 triệu, mình mua điện thoại mới của Nokia có thể quay phim, chụp ảnh vào mạng và nghe nhạc. Hồi ấy tốc độ của mạng di động rất chậm, có khi mấy phút mới load xong một bài báo để đọc.
Một thời gian mình cũng cố gắng liên lạc với Nhi nhưng không được, nàng rút điện thoại bàn ở nhà khi biết mình gọi tới. Di động của Nhi thì mình không biết số. Bạn bè gia đình nàng thì phản đối mình không ai giúp đỡ mình (trừ Oanh ra nhé, Oanh vẫn ủng hộ mình nhưng vì nghe Nhi không dám liên lạc mình). Nghe nói chị Chi (chị cả của Nhi) giới thiệu cho Nhi một cậu nào ấy gần nhà chồng chị, cách nhà Nhi chỉ 3km. Chán nản buồn rầu mãi thì mình cũng chẳng biết làm gì. Đành ra quán Internet ngồi giết thời gian.
Mình lên mạng làm quen chát chít với con gái cho đỡ buồn. Từ ngày biết yêu mình không còn ngại khi tiếp xúc với con gái lạ nữa. Mình ấn tượng nhất hai cô gái, một cô ở Sài Gòn, một ở Hà Nội. Cô bé Sài Gòn đang học cấp 3, mình rất thích nghe giọng nói của con gái miền Nam, nghe giọng cô bé rất dễ thương. Hai đứa nói chuyện rất hợp, nhưng do khoảng cách địa lý quá xa cũng không thể có gì hơn được. Cô bé ở Hà Nội tên Vy bằng tuổi với Nhi, đang học một trường cao đẳng. Nhà Vy ở quận Hai Bà Trưng gần với Ngã tư Phố Huế – Đại Cồ Việt.
Mình nghỉ hè về quê 1 tháng, cũng không tìm cách liên lạc Nhi nữa. Khi rảnh rỗi thì nói chuyện với Vy, Vy tuy ít hơn mình 1 tuổi nhưng tính ngây thơ, trong sáng, mình thường gọi em là “búp bê trong tủ kính”. Rất nhiều điều bình thường trong xã hội Vy không hề biết. Nhà Vy có hai chị em gái, Vy là em, chị gái nhiều hơn khá nhiều tuổi đã đi làm sắp lấy chồng.
Mùa hè trôi qua không có gì đặc biệt, mình vẫn liên lạc với Vy. Khi lên Hà Nội học mình với Vy gặp nhau. Lúc này mình đi xe wave alpha, xe này anh T mới mua, xe dream tàu bán thanh lý rồi. Hai đứa đi uống cà phê, đi ăn vặt. Khi quen Vy mình được Vy dẫn đi rất nhiều quán ăn uống dành cho học sinh cấp 2, 3. Có vẻ em nó hợp với tính cách của em. Trước đây yêu Nhi bọn mình hay đi công viên và vào ăn uống ở những quán người lớn.
Tả qua về ngoại hình của Vy, em thấp chỉ cao khoảng 1m52, người có da có thịt (tức là không béo không gầy, hơi đậm người một chút thôi), khuôn mặt bình thường, da rất trắng còn vòng 1 thì khá khủng ( vô tình nhìn thấy thôi đừng suy nghĩ lung tung nhé).
Một thời gian quen Vy, mình cũng vào nhà em chơi, mình là người bạn nam duy nhất mà Vy dẫn về nhà (tính từ lúc Vy tốt nghiệp cấp 3). Bố mẹ em khá thân thiện và quý người, chứ không như đa số những nhà giàu ở trung tâm Thành phố Hà Nội khác khi gặp trai quê như mình. Hai bác hỏi cặn kẽ về mình, mình thật thà trả lời. Bố Vy làm nhà nước, mẹ Vy thì đã nghỉ ở nhà bán hàng.
Một lần buổi tối Vy gọi mình:
– Vy: Anh G à, anh mai có bận gì không?
– Mình: Mai thứ 7 anh được nghỉ, cũng rảnh, có gì không em?
– Vy: Mai anh đi chơi với em nhé.
– Mình: Được thôi em. Mai mấy giờ.
– Vy: Tầm 9h anh đón em ở nhà em được không?
– Mình: Được mà em. Thế nhé mai gặp. Chào em.
– Vy: Vâng, em chào anh ạ.
Để lại một bình luận