Phần 3
Tối hôm sau thì mình cũng gặp N, khi ấy N mặc áo cộc tay, quần vải bó, N có khuôn mặt tinh nghịch, cá tính, mũi cao, mắt to, có má núm đồng tiền, nhưng N không xinh, mà da cũng không được trắng như đại đa số những cô gái thành phố khác mình gặp, thân hình giống với người tập thể thao nhìn rất năng động khỏe khoắn.
Nói thật da mình trắng như con gái, dáng người lại thư sinh, mặt mịn không có tý mụn nào ai cũng bảo như công tử nhà khá giả, thực ra bố mẹ thuần nông. Ngược lại nhà N khá giả, bố làm nhà nước mà trông chẳng giống tiểu thư tý nào. ( Mình lại thích con gái trắng xinh vì thế gặp N mình cũng không để lại ấn tượng nào, sau gặp nhiều mới miêu tả kỹ được như vậy).
Lần đầu gặp cũng chỉ chào hỏi làm quen sơ qua không có gì đặc biệt, mình ở đấy anh T thì đi làm suốt, còn chị P hàng xóm ra khỏi nhà từ sáng để đi làm tới tối chị về thì mình đã ngủ nên gần như chỉ có mình với chị H, con nhỏ của chị ấy và N ở nhà (trừ thời gian đi học). Tính mình thích đi chơi chỗ đông người, thích tham gia những cuộc vui của bạn bè, nhưng ngược lại chỗ ở thì lại thích sự yên tĩnh. Đối với mình thời gian ngoài đường và thời gian về nhà trọ như hai thế giới khác nhau vậy.
Vài hôm sau vào buổi tối thấy N cầm mấy quyển sách đứng trước cửa phòng mình gọi:
– Anh G ơi, anh dạy em môn Toán được không? Thấy anh T bảo anh học giỏi Toán lắm à?
– Anh học cũng bình thường thôi, em đưa anh xem thử nào. – Mình trả lời.
– Mày dạy nó hộ chị, nó năm nay thi tốt nghiệp cấp 3, – Chị H ở ngoài sân nói vọng vào.
Mình lấy bàn gấp ra đặt sách vào và bắt đầu giải thích cho N. Mình học Toán khá tốt, nhưng nói thật dạy lại là chuyện khác. Thực sự khá là khó để có thể giải thích cho N hiểu về bài Toán. Vì N mất gốc Toán rồi.
Ngồi học được khoảng 1 tiếng thì N bảo:
– Em chán học Toán rồi anh, sao mà khó thế.
Rồi N nhìn phòng mình nói tiếp:
– Phòng anh gọn gàng sạch sẽ nhỉ.
– Phòng trọ nhỏ nếu không gọn sao ở được em – mình trả lời.
– Phòng em ở trên tầng 2, nhìn qua cửa sổ là thấy cửa phòng anh đấy – N hào hứng nói.
– Ừ anh thấy rồi. Mà em có học được môn gì không? – mình hỏi.
– Môn Văn, Tiếng Anh em cũng biết, môn Sinh em học khá, Môn thể dục thì em học giỏi – N khoe.
– Bảo sao người em nhìn săn chắc thế – Mình cười nói.
– Em hồi cấp 2 được giải chạy đấy, lên cấp 3 cũng vào đội tuyển điền kinh của trường nhưng không được giải gì. Hồi hè cấp 2 còn đi học võ ở nhà Văn hoá nữa. – N hồn nhiên nói.
Mình nghĩ bảo sao trông cá tính năng động thế. Hic không biết sau thằng nào yêu em có trị được em không. Mình hỏi em:
– Em khỏe nhỉ, thử vật tay với anh không?
– OK luôn, em sợ anh á, trông anh không khỏe bằng em, ai thua mai mua ô – mai nhé – N hào hứng.
Mình trông thư sinh nhưng hồi còn ở quê ngày nào cũng đều đặn sáng tối hít đất + lên xà 20, 30 cái. Vật tay mình thắng nhiều thằng to cao hơn mình nói gì là con gái. Mình đồng ý luôn.
– Được em, ai thua nhớ mai mua ô – mai nhé.
Vật được vài lần cả tay trái tay phải N đều thua mình.
– Thôi tối nay em ăn ít cơm mới thua anh, để khi khác đấu lại nhé, em về đây. N tinh nghịch nói rồi cầm sách về.
– Ừ tuỳ em – mình nói.
Hôm sau vẫn thấy N mang ômai với ngô cay xuống phòng mình. Sau đấy cứ buổi tối hôm nào rảnh là N lại xuống phòng mình để học Toán. Tính mình rất hay giúp đỡ người khác nên vô tư dạy thôi.
Thời gian này anh mình được bố chuyển giao cho chiếc xe Dream tàu. Nó khá cũ nhưng với sinh viên quê nghèo như mình thì cũng là quá tốt rồi. Anh T thường đi làm bằng xe máy, thi thoảng mình có việc cần thì lại lấy xe đi. – Hồi ấy thanh niên không chuộng Dream như mấy năm sau này. (Dream thái cao, hoặc Dream Việt độ thái, dù vậy Dream tàu dán mác thái cũng không tới nỗi nào).
Ở Hà Nội nhà nào bình thường thì con cái đi wave, khá giả thì đi xe ga (Hà Nội ít đi xe yamaha như ở Hải Phòng ). Xe máy được coi như tài sản, gần như ai mua mới cũng mang bọc nilông xe chống xước. Còn với xe của anh mình thì không tính nhé.
Không biết mọi người thế nào chứ mình thấy thời điểm mình là sinh viên mình thấy kinh tế phát triển khá nhanh. Thời cấp 2 cả làng chỉ vài nhà có xe máy, rồi lên cấp 3 nhiều nhà có xe máy, nhưng điện thoại vẫn rất ít, di động càng không có. Tới khi mình là sinh viên chỉ 2, 3 năm sau thì bạn bè đứa nào cũng có điện thoại di động, nhiều đứa có xe máy riêng để đi.
Năm đấy điện thoại Nokia 1110i ra đời, rất nhiều người mua vì nó rẻ và bền, anh T cũng mua được một cái, mình được dùng ké của anh cũng tiện liên lạc. Lần đầu được dùng điện thoại di động thấy thích thú lắm, “trò rắn săn mồi ” chắc bạn nào thời ấy cũng chơi. Từ ở lớp tới ở nhà mọi người thi nhau chơi xem ai được nhiều điểm hơn. Mình và N cũng thi chơi, tất nhiên mình luôn là người thắng. Trong tất cả những trò chơi mình chỉ thua N môn cờ vua. Mình biết chơi được cờ tướng, chứ cờ vua thì rất kém. Anh T mình giỏi cờ tướng, mình được anh dạy rất nhiều. N lại không biết chơi cờ tướng, do nàng ta được học cờ vua trên trường nên mình không thể thắng được. Từ khi tìm ra được môn có thể hơn được mình N thường xuyên bắt mình chơi.
Giới thiệu chút về nhóm con gái bạn N. Nhóm khoảng 7, 8 người, nhưng N thân nhất với O và H. H học chung lớp cấp 3 với N, lại ở gần nhà. Còn O ít hơn 1 tuổi, học khác trường cấp 3, nhưng là hàng xóm của N. H trắng xinh nhất trong hội, nụ cười rất tươi người ba vòng vừa phải nhưng chiều cao lại thấp mà tính rất tiểu thư kênh kiệu. O thì rất vui vẻ hoà đồng lễ phép, da trắng thân hình rất đẹp (dáng đẹp hơn N và chị P hàng xóm cạnh phòng mình ) nhưng khuôn mặt lại xấu nhất trong tất cả. (Nàng O rất chăm chỉ học nhảy và khiêu vũ, khiêu vũ và nhảy rất đẹp nhé). Mình ở đấy một thời gian là quen với tất cả những em ấy. Mình là con út không có em, lại không có chị gái nên coi N và những người bạn của N như em gái mình vậy.
Có hôm mình đang ngồi trong phòng thì O sang chơi với N. O gọi mình:
– Anh G, ra đây nói chuyện với chị em em (O gọi N bằng chị)
– Em hôm nay không học gì à? Mình ra ngoài rồi hỏi?
– Em không thì mới sang đây chơi với anh được chứ – O cười nói trêu mình.
Mình chỉ cười. Hồi ấy mình khá nhát, nhất là khi nói chuyện với con gái. Nhiều khi không biết nói gì.
– Anh G đẹp trai nhỉ, có bạn gái chưa? – O lại hỏi.
– Anh đang học chưa nghĩ tới – mình thật thà trả lời.
– Trời! Chịu anh đấy, bạn em giờ lớp 11 yêu đầy rồi. Chị N nhỉ – O quay sang nói với N.
– Ừ, lớp chị nhiều người có người yêu rồi – N trả lời O.
– Thế hai chị em có người yêu hết rồi à? – Mình ngu ngơ hỏi?
– Em chưa, đang muốn tán anh đây, sợ chị N không cho – O nói với mình.
– Mày đừng mang chị ra nhé, chị chẳng liên quan – N phản đối lại O.
– Chị nói đấy nhé, em mà tán được anh G chị đừng có tiếc. – O tiếp tục tấn công N.
– Ok, chị sợ em không tán được thôi. – N cũng không kém.
Mình thì ngại không nói được gì, một lát thì mình bảo phải về phòng nấu cơm. O vẫn không tha:
– Ơ anh G bỏ em mà đi thật à, thôi em nhường cho chị N, anh không phải sợ đâu.
– Kìa anh G phải sợ O à? – N thêm vào.
– Thôi anh bận, hai chị em cứ nói chuyện đi. – Mình rút lui.
Vào phòng thì bên ngoài O và N cười rũ rượi, như là trêu được mình vui lắm ấy. Rồi hai đứa tiếp tục những câu chuyện trên trời dưới biển không có hồi kết.
Một thời gian thì chị P (phòng bên cạnh – nếu bạn nào quên) rủ mình với N đi tập thể dục buổi sáng. Mình cũng đồng ý thôi, đi bộ chứ không phải chạy. Mình, chị P và N sáng ra dậy sớm rồi cùng nhau đi tập thể dục. Chị P thường hay bảo mình và N làm một đôi được đấy, mình cười bảo “không dám”, N thì bảo ” chị nói linh tinh, anh em đấy”.
Để lại một bình luận