Phần 27
Thằng Xuân thời gian này yêu Khuyên hai đứa nó thường xuyên quan hệ với nhau. Có lần ở những khu vắng người, có lần ở nhà nghỉ. Nó không cần mình phải đi cùng nữa. Mình đi cùng chỉ cản trở nó thêm thôi.
Những lần đầu thằng Xuân không hề đeo bcs (giống hồi mình với Nhi), mình liền ném cho nó hộp bcs của mình, vì khi ấy chia tay Nhi mình không dùng tới. Mình bảo nó:
– Mày quá chủ quan rồi đấy, nếu Khuyên nó dính bầu mày xử lý thế nào?
– Ông yên tâm, tôi toàn xuất bên ngoài mà – Thằng Xuân nói.
– Mày cầm lấy hộp BCS này mà dùng, chắc ngại không ra hiệu thuốc mua chứ gì? – Mình hỏi.
– Ừ, cám ơn ông nhé. – thằng Xuân trả lời.
– Tao nói lại lần nữa, mày không yêu Khuyên thật lòng thì đừng để lại hậu quả gì cho nó. Tao biết nó cũng không yêu mày thật lòng đâu, xa nhà thiếu thốn tình cảm gặp một thằng trai Hà Nội quan tâm chăm sóc thì nó mới vậy thôi. – Mình nhắc nhở.
– Tôi biết rồi, – Thế nhé, tôi đi gặp em Khuyên đây. – Nó nói rồi đi sang phòng Khuyên.
Sau đấy hai đứa lại lên xe máy phóng đi. Còn Linh với Quỳnh ở nhà, có hôm thì sang phòng mình chơi, có hôm không.
Một lần Linh về quê 2 ngày, chỉ còn Khuyên và Quỳnh ở lại phòng, thằng Xuân hôm ấy lại tới, nó không ngủ phòng mình mà lại ngủ phòng em Khuyên. Mình mặc kệ nó. Sáng hôm sau đi làm mình hỏi:
– Sao hôm qua mày không ngủ phòng tao, lại ngủ bên đấy, Khuyên với Quỳnh không đuổi mày à?
– Tôi bảo với Quỳnh là Khuyên đang mệt, để anh ngủ lại chăm sóc Khuyên, cái Quỳnh cũng không thấy ý kiến gì – thằng Xuân nói.
– Mày cũng cáo đấy, thế mà Khuyên nó cũng theo ý mày – Mình nghi ngờ.
– Em nó nghiện ch*m tôi rồi chẳng thế – Thằng Xuân vênh mặt.
– Thế đêm có làm ăn được gì không kể tao nghe – Mình hỏi.
– Tôi thì nằm ngoài, Khuyên nằm giữa, Quỳnh nằm trong. Nửa đêm đợi Quỳnh ngủ thì Tôi với Khuyên quan hệ với nhau rồi ngủ, gần sáng Khuyên nó lại sờ thằng em của tôi, thế là hiệp 2 diễn ra. – Xuân kể.
– Thế mà cái Quỳnh vẫn nằm im – mình ngạc nhiên.
– Lần này thằng tôi cố tình làm mạnh với hi vọng em Quỳnh biết để dậy thì tôi được some cả hai em, nhưng không được, em Quỳnh vẫn quay mặt vào tường nằm im. – Xuân tiếc nuối.
– Tao chịu hai đứa mày rồi đấy – Mình than thở.
Các bạn thử tưởng tượng, Thằng Xuân và em Khuyên đều to cao như trâu mộng quấn lấy nhau, phang phập ầm ầm trên cái phản nhà trọ không có đệm thì tiếng động nó to tới mức nào, mà độ rung thì cũng khinh khủng thế nào vậy mà đứa nằm cạnh làm sao mà lại không biết, mình nghĩ chẳng qua em Quỳnh chịu đựng thôi, không hiểu hôm sau em có hành thằng bạn trai mới quen làm cùng nhà hàng không nhỉ?
Thời gian trôi đi, mình chia tay Nhi được hơn 3 tháng rồi. Đây là quãng thời gian lâu nhất bọn mình xa nhau. Mình thật sự vô cùng nhớ Nhi, rất muốn gặp nàng nhưng tính sỹ diện của một thằng con trai cản trở mình. Mình ân thầm chịu đựng nỗi nhớ cồn cào ruột gan. Cũng gần hết mùa hè rồi.
Một hôm đi làm về thì thấy Nhi đứng trước cửa phòng, gương mặt nàng phờ phạc, hốc mắt thâm quầng. Mình cảm thấy thật thương xót. Mình lặng lẽ mở cửa bước vào, Nhi theo sau. Vào trong Nhi ôm mình từ phía sau rồi khóc. Mình đứng im không nói gì, hai mắt cay cay. Một lúc thì Nhi nghẹn ngào nói:
– Em nhớ anh lắm, mình làm lại đi anh. Đừng chia tay được không anh. Em chịu đựng quá đủ rồi, rất muốn gặp anh, nói chuyện với anh nhưng sợ anh lại đuổi em về, em hứa từ giờ sẽ không gặp ai, không nói chuyện với bất kỳ người con trai nào ngoài anh. Được không anh?
Trái tim mình dù là sắt đá thì cũng không thể chịu đựng được, mình quay lại ôm Nhi vào lòng và hôm lên trán nàng như lời nói chúng ta hãy quay về với nhau em nhé. Nàng khẽ mỉm cười rồi tìm tới môi mình, cả hai hôn nhau khi nước mắt Nhi còn chưa khô.
Vậy là chúng mình lại quay lại với nhau một lần nữa. Mình hỏi Nhi về thời gian qua Nhi nũng nịu nói:
– Em nhớ anh lắm lắm đấy, anh chẳng yêu em gì cả, định quên luôn à.?
– Anh cũng rất nhớ em, nhưng lòng tự trọng không cho phép anh liên lạc với em. – Mình nói.
– Anh bỏ cái lòng tự trọng đấy đi, lần sau là mất em luôn đấy – Nhi quay về với bản tính thường ngày.
– Miễn em không lừa dối anh là được – Mình nói.
– À bố em mua cho em máy tính rồi đấy, xa anh em chẳng biết làm gì cho đỡ chán, em nối mạng cày game online. Chơi ngày chơi đêm để quên anh – Nhi khoe.
– Vậy ra mắt thâm quầng, mặt phờ phạc là do thức chơi game chứ không phải vì anh hả- Mình trách vui Nhi.
– Do cả hai mà anh hi hi. – Nhi cười tít mắt.
Rồi Nhi kể, sau khi chia tay mình, liên lạc với mình thì mình không hồi âm, Nhi buồn lắm. Thanh niên kia ra sức rủ rê Nhi, Nhi chán nản không muốn đi đâu làm gì. Thanh niên ấy thấy mấy tháng trời không có kết quả gì cũng chán rồi bỏ cuộc. Nhi ở nhà nghỉ hè thì bố Nhi mua máy tính cho. Nàng rảnh là xem phim bộ của Hàn Quốc với chơi Game online, hình như là Gunny hay gì đó.
Mình cũng thật thà khai báo về quá trình xa nàng. Nàng lại cho mình ăn lo lươn với trạch trên người. Hic thật thà khổ thật. Nàng cấm mình không được giao du với hội bạn của Xuân. Rồi bảo mình phải tránh xa những cô bé phòng đối diện. Giờ mình lại quay về với kiếp tù tội kìm kẹp như xưa. Khi ra về thì Nhi giáp mặt với mấy cô bé phòng bên, nàng nhìn họ với ánh mắt tóe lửa rồi không nói gì kéo ga phi thẳng.
Hôm sau mình gặp Linh, Linh hỏi:
– Chị tối qua ở phòng anh ra về là người yêu anh à.
– Ừ đúng rồi em – mình thật thà.
– Anh chị quay lại với nhau rồi à – Linh hỏi
– Ừ, mới hôm qua thôi em – Mình vẫn thành thật.
– Em thấy chị ấy bình thường mà, có gì đặc biệt đâu. Nói thật không xinh bằng em – Linh tự tin.
– Ừ em nói đúng, nhưng anh yêu cô ấy, tình yêu của anh chỉ dành cho một mình cô ấy mà thôi. – Mình khẳng định.
– Chị ấy thật hạnh phúc, em ghen tỵ quá – Linh buồn rầu nói.
– Em chưa hiểu đâu, cô ấy rất thiệt thòi, mẹ mất sớm, gia đình tìm mọi cách ngăn cấm yêu anh, cô ấy vượt qua tất cả để yêu anh. Thì anh phải trân trọng tình yêu ấy – Mình trầm ngâm.
– Em mấy hôm nữa hết hè sẽ về quê học tiếp, ở đây không có gì là giành cho em – Linh nói rồi quay vào phòng luôn.
Mấy hôm sau thì Linh với Khuyên và Quỳnh trở về quê đi học. Mình đi làm không tiễn mấy em ấy. Mà mình cũng muốn tránh mặt Linh, để cô ấy không lưu luyến gì mảnh đất này nữa. Thằng Xuân nó nghỉ đưa Khuyên ra bến xe. Tối đấy Xuân nó gặp mình bảo Linh nhắc tới mình, mình bảo thôi kệ em ấy đi, sẽ nhanh quên thôi. Thằng Xuân thì cũng không yêu Khuyên thật lòng nên nó chỉ tiếc không còn ai để nó được ôm ấp giải sầu thôi. Mình thì không có gì tiếc nuối cả, có lẽ còn thấy vui khi Linh quay về quê để đi học. Dù sao mình nghĩ mình đã làm đúng mọi chuyện, trong lòng cảm thấy thoải mái, không có chút băn khoăn gì cả.
Để lại một bình luận