Cô chủ nhà trọ

Phần ngoại truyện

Bạn đang đọc ngoại truyện của truyện “Cô chủ nhà trọ”, phần ngoại truyện này kể về khoảng thời gian sau đám cưới của tác giả.

Những ngày đầu tiên sau đám cưới cũng không có gì đặc biệt, tôi và Nhi luôn vui vẻ, hạnh phúc. Ở quê tôi hồi ấy không có khái niệm ” tuần trăng mật”, hai đứa chỉ ở nhà nghỉ ngơi rồi đi lại mặt nhà ngoại thôi. Nhi mới lấy được bằng tốt nghiệp tạm thời, bố mẹ tôi tính xin cho Nhi vào dạy mầm non của xã. Còn tôi chuyển về quê làm để hai vợ chồng không phải xa nhau.

Hai đứa thống nhất sẽ cùng làm ở quê, Nhi cũng cắt khẩu từ Hà Nội về nhà tôi. Bố mẹ tôi xuất thân nông dân nhưng bố tôi 20 năm rồi không làm nông nghiệp, mẹ tôi cũng bỏ nghề làm nông được 10 năm. Còn bố tôi làm gì tôi xin phép không nói ra, chỉ biết rằng ông có những mối quan hệ khá rộng với những cán bộ ở địa phương.

Bố tôi nhờ ông trưởng phòng giáo dục huyện để xin việc cho Nhi. Mọi việc diễn ra cũng thuận lợi, Nhi chỉ cần đợi lấy được bằng gốc là có thể về dạy hợp đồng của trường. Nhưng một lần nữa “người tính không bằng trời tính” lúc những tưởng sẽ chắc chắn đi làm thì Nhi có thai, tôi và Nhi rất vui mừng khi gia đình chúng tôi sắp có thành viên mới. Nhưng nếu vậy Nhi sẽ phải hủy bỏ việc vào dạy hợp đồng. Chúng tôi bàn bạc và quyết định Nhi tạm thời ở nhà, sinh xong thì tính.

Sau vài tháng ở quê thì Nhi cảm thấy không thích nghi được, sinh ra chán nản. Cô ấy muốn lên Hà Nội sống. Ở làng tôi sáng phải dậy từ 5-6h để đi chợ, muộn hơn thì không còn ai bán gì cả. Đi chợ sớm rồi về nấu cơm ăn sáng, làng tôi nhà nào cũng vậy. Được sống trong môi trường nhà giàu từ bé Nhi không quen với việc dậy sớm đi chợ, và cả việc nấu cơm ăn sáng.

Tính tôi thì luôn nhường nhịn mọi người, nhất là vợ mình, mà Nhi lại đang mang thai. Thấy Nhi nằng nặc đòi lên Hà Nội thì tôi cũng xin phép bố mẹ cho hai vợ chồng được lên Hà Nội sống. Bố mẹ tôi tuy không muốn nhưng cũng chấp nhận để chúng tôi đi. Hai đứa lại thuê nhà ở dãy trọ trước đây tôi ở. Các bạn có thể thắc mắc sao không vào nhà Nhi ở thì tôi xin nói thế này:

  • Con trai không ai muốn ở rể nhà vợ.
  • Tôi muốn tránh trước đi những xung đột có thể xảy ra vì nhà bố vợ đã có gia đình chị Hằng ở.
  • Tính Nhi cũng không muốn về nhà mình ở.

Thời gian mới lên chỉ mình tôi đi làm, Nhi vẫn ở nhà vì khi ấy đã mang bầu được 4, 5 tháng. Hai vợ chồng tối thường cùng nhau đi chơi. Từ ngày lấy Nhi tôi hạn chế bạn bè rất nhiều. Mọi người nếu theo dõi từ phần trước sẽ thấy anh em bạn bè tôi khá đông, thường xuyên có những cuộc gọi rủ tôi đi chơi, ăn uống… Trừ những lần quan trọng thì tôi từ chối hết vì không muốn Nhi buồn.

Hồi ấy không có bán hàng online, tìm việc làm thêm ở nhà rất khó.

Thời gian này, tôi gặp khá nhiều điều không may trong cuộc sống.

Tôi bị “tai nạn” hai lần liên tiếp, lần thứ hai là tai nạn giá khá nặng, tôi nằm viện một tuần và nghỉ ở nhà gần một tháng. Hậu quả về kinh tế thì không nói tới. Nhưng sức khoẻ của tôi thì giảm sút nghiêm trọng, trên mặt xuất hiện thêm một vết sẹo dài 5cm, trong miệng thì có vài cái răng giả.

Vậy đấy vốn dĩ tôi không phải là người cao to, giờ sức khoẻ giảm sút tôi phải nghỉ làm ở công ty cũ, Nhi thì mang bầu 7 tháng rồi, tôi suy nghĩ phải làm sao để kiếm tiền, mua tờ báo mua bán rao vặt tôi xem mục tin việc làm thì thấy có tuyển thám tử, công việc cho thu nhập khá cao so với mặt bằng lúc ấy. Tôi quyết định nộp hồ sơ xin làm thám tử.

Tôi gửi hồ sơ tới công ty thám tử tư. Hôm bên ấy gọi phỏng vấn, tôi ăn mặc rất bình thường áo cộc tay có cổ bỏ ngoài cái quần bò, đi dép quai hậu (thời ấy tôi đi Chaco vì đang mốt). Tới địa chỉ được thông báo, đây là toà nhà gần 10 tầng, có thang máy, văn phòng thám tử trên tầng 4. Tôi gửi xe xong đi thang máy lên tầng 4, bước vào phòng ngồi đợi phỏng vấn đã thấy 3 anh ngồi đấy, ba anh này trông hơn tuổi tôi, ai cũng sơmi quần âu đóng thùng giày da rất lịch sự.

Tôi ngồi chung với ba anh ấy mà lòng không khỏi suy nghĩ “không khéo trượt từ vòng gửi xe rồi “. Nhưng dù sao cũng đã tới đây, vẫn phải thử phỏng vấn xem sao. Lần lượt từng người một vào phòng riêng của giám đốc để phỏng vấn trực tiếp, thấy ba anh lần lượt đi ra vẻ thất vọng là tôi đã nản lắm rồi. Tới lượt tôi vào phòng, mở cánh cửa bước vào tôi lên tiếng:

– Chào anh, em là G.

– Ừ ngồi đi em – Anh giám đốc nói.

Tôi ngồi xuống ghế đối diện với giám đốc, anh trạc tuổi 35, người đậm, không cao, nhìn mặt trông khá giống với mấy ông số 7 Thiền Quang (ai không hiểu lên Google) . Anh lên tiếng hỏi:

– Em trước từng làm gì rồi, anh thấy em có bằng tốt nghiệp Cao đẳng.

– Vâng anh, em học Cao đẳng abc, tốt nghiệp được 2 năm rồi ạ, em đã từng làm phục vụ bàn ở nhà hàng, sau đó thì làm đúng chuyên ngành em học được một thời gian thì nghỉ. – Tôi trả lời.

– Sao em lại thích nghề thám tử? – Giám đốc hỏi

– Vì em thích đi lại ngoài đường hơn là làm gò bó ở một chỗ. Em cũng thích khám phá những điều mới mẻ. – Tôi trả lời.

– Em có xe máy riêng chứ, em đi xe máy có tốt không? – Giám đốc hỏi tiếp.

– Em có xe máy riêng, chạy xe cũng được anh ạ. – Tôi trả lời.

– Bây giờ anh sẽ thử việc em luôn, nếu em làm được thì anh sẽ nhận em vào làm, tháng đầu tiên thử việc lương bằng 80% chính thức. Ngoài lương thì sẽ có trợ cấp xăng xe điện thoại. – Giám đốc nói.

– Vậy giờ em làm luôn ạ – tôi hỏi.

– Ừ nếu em không bận thì làm luôn bây giờ. – Giám đốc bảo tôi.

– Em làm luôn được ạnh ạ. – Tôi khẳng định.

– Giờ em lấy số điện thoại này, anh ấy tên Chung, em gọi bảo em được anh Nam giám đốc gửi ra chỗ anh là Chung nó hiểu, em cứ gặp nó sẽ hướng dẫn em. – GĐ căn dặn.

– Vâng anh, em chào anh em đi luôn – Tôi chào rồi đứng lên đi luôn.

Ra đường tôi gọi số anh Chung mà khi nãy Giám Đốc Nam đưa.

– Tôi: Alô anh Chung phải không, em được anh Nam cho số anh, bảo gọi cho anh.

– Anh Chung: Ừ, anh Nam đã nhắn anh rồi, em ra chỗ Đại học Ngoại Ngữ (nay là Đại Học Hà Nội) đi. Anh em mình gặp nhau ở đấy.

– Tôi: ok anh. Em tới cổng trường thì em gọi anh.

Lên xe máy đi hướng Thanh Xuân, 20 phút sau tôi có mặt ở cổng trường Đại học Hà Nội. Lấy điện thoại ra gọi anh Chung thì anh bảo cứ đi thẳng vào chỗ sân cầu lông. Tôi cho xe chạy thẳng vào thì thấy một anh vẫy. Lại gần anh ấy hỏi:

– Em là G à, anh là Chung.

– Vâng, em được anh Nam bảo ra chỗ anh – Tôi trả lời.

– Ừ, em ngồi đây, anh nói qua về công việc – Anh Chung nói.

– Đầu tiên là em đi làm phải sạc pin điện thoại đầy đủ, không được hết pin, điện thoại cũng không được hết tiền (hồi ấy không có pin dự phòng như bây giờ). Xăng xe cũng phải đổ đầy trước đi. Sau đấy đi làm phải luôn mang hai áo, một áo cộc tay, một áo sơ mi để thay khi cần thiết. Và xe luôn có 2 mũ bảo hiểm màu khác nhau – Anh Chung hướng dẫn căn dặn.

– Vâng em hiểu, anh nói tiếp đi – Tôi nói.

– Việc quan trọng nhất là giữ bí mật khách hàng, dù bị phát hiện hay gì đi nữa cũng không được tiết lộ thông tin gì về khách hàng, phải tìm cách nói dối, che đậy để không ai biết mình làm thám tử. Mà thật ra thông tin khách hàng chỉ có sếp Nam biết, chứ anh em không được biết đâu – Anh Chung nói tiếp.

– Còn gì không anh? – Tôi hỏi.

– Còn nhiều lắm, anh sẽ bảo em dần dần. Giờ nói qua về công việc hôm nay, anh đang theo dõi một ông này, nhà ông ở đây, việc của anh em mình là ông đi đâu thì mình đi theo đấy, cứ 30 phút phải báo thông tin về cho anh Nam biết. Đây là ảnh đối tượng anh với em theo ngày hôm nay, em xem đi – Anh Chung nói rồi đưa tôi xem bức ảnh chụp.

– Thế từ sáng tới giờ anh ở đây à? – Tôi xem kỹ xong đưa trả lại anh rồi nói.

– Ừ, từ sáng “đối tượng” chưa ra khỏi nhà, mà em đi làm mang theo cái cặp giống anh đây này, để đựng những thứ cần thiết, với trông mình giống sinh viên – anh Chung nói.

– Vâng, em cũng có một cái ở nhà, lần sau em mang. Mà anh có gì trong cặp vậy? – Tôi tò mò hỏi vì thấy nó phồng khá to.

– Đây là máy quay kỹ thuật số, chụp ảnh được luôn, những chỗ xa mắt mình không thấy rõ nhưng dùng máy quay này thì rất rõ hình ảnh. Em mới làm không được sử dụng đâu. Làm lâu mới được dùng – Anh Chung giải thích.

– Anh làm lâu chưa, trông anh có lẽ hơn em tầm vài tuổi, em sinh năm 8x – Tôi hỏi.

– Anh làm mấy năm rồi, Anh hơn em 4 tuổi, anh Nam giám đốc là anh rể anh. – Anh Chung nói.

– Vậy à, bảo sao Sếp Nam bảo em ra gặp anh là được – Tôi nói.

Hai anh em ngồi nói chuyện, thi thoảng anh Chung vẫn nhìn về phía nhà đối tượng, tuy mới tiếp xúc nhưng tôi thấy anh Chung là người dễ gần, vui tính. Anh là dân gốc Hà Nội, nhà ở quận Cầu Giấy. Học Đại học ngành Công nghệ thông tin ra trường đi làm một thời gian thì nghỉ, do anh chơi bời quá. Bố mẹ anh bắt anh về làm cho anh rể để tiện việc quản lý. Đang nói chuyện thì anh Chung có điện thoại tới.

Nghe điện thoại xong anh bảo:

– Thằng em anh nó đòi qua đây chơi, anh đã bảo đang bận, nó cứ đòi qua, chắc ở nhà chán quá.

– Anh Nam mà biết thì có sao không anh? – Tôi hỏi.

– Ông biết ông chửi chết, ông gê lắm đấy – Anh Chung trả lời.

– Chết mẹ rồi, anh Nam – Anh Chung hốt hoảng nói.

Tôi nhìn về phía anh nhìn thì thấy anh Nam giám đốc ngồi trên chiếc xe ga từ xa đang quan sát phía tôi và anh Chung, anh đeo kính đen, mũ bảo hiểm đội trên đầu. Lúc ấy anh Chung cuống cuồng gọi cho bạn bảo đừng qua nữa nhưng không kịp, bạn anh đã xuất hiện, thanh niên ấy đầu cạo trắng hai bên, tóc ở giữa vuốt mào gà nhuộm vàng đang ngồi trên con xe độ tiến gần về phía anh Chung và tôi. Anh Chung lập tức giả vờ đi ra chỗ khác để tránh tầm quan sát của sếp Nam. Tôi thì cứ đứng đó và không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đang không biết làm gì thì có điện thoại sếp Nam gọi tới, cầm điện thoại nhìn về chỗ sếp Nam đứng lúc nãy đã không thấy sếp đâu, tôi nghe máy:
– Tôi: Alô em nghe.

– Sếp: Chung nó hướng dẫn em chưa, từ lúc em xuống đã thấy đối tượng ra khỏi nhà chưa?

– Tôi: Vâng anh Chung đã nói qua cho em rồi ạ, từ khi em xuống thì chưa thấy đối tượng ra khỏi nhà.

– Sếp: Ok em, em chú ý cho anh, Chung nó mải chơi lắm. Thế nhé.

– Tôi: Vâng, em chào anh.

Nghe xong điện thoại thì thấy anh Chung đi ra, anh bảo:

– Anh phải giả vờ đi wc, rồi đuổi thằng em anh về. nhưng chắc ông Nam nhìn thấy nó rồi. Ông gọi em à, có nói gì anh không?

– Sếp bảo em chú ý đối tượng, với hỏi anh đã hướng em về công việc chưa thôi – Tôi trả lời.

– Ừ, ông ấy đi kiểm tra anh em mình đấy. – Anh Chung nói.

Đang nói chuyện thì anh Chung hất hàm về phía nhà đối tượng(ĐT), tôi nhìn theo thì thấy đối tượng đi bộ ra khỏi nhà. Hai anh em lặng lẽ quan sát theo.

Khi ĐT ra lấy ôtô rồi đi thì tôi cùng anh Chung cũng đi xe máy bám theo ở khoảng cách an toàn. Chiếc Ôtô đi ra đường Nguyễn Trãi rồi hướng Phạm Hùng đi. Sau đó rẽ vào phố Duy Tân và dừng lại ở quán Cafe. ĐT đi vào bên trong quán, tôi với anh Chung dựng xe quan sát từ xa. Anh Chung bảo tôi cách báo cáo gửi về cho sếp Nam. Đại loại là:”Sáng 10h30 ĐT mặc áo sơ mi trắng, quần âu xám lái ôtô Camry biển số 30Z-999x ra khỏi nhà và đi tới phố Duy Tân ngồi uống Cafe 1 mình”. Có tin nhắn trả lời của sếp Nam “ok, cứ tiếp tục theo dõi”.

Tôi và anh Chung chia nhau ra mỗi người một bên của phố Duy Tân để đề phòng ĐT bất ngờ lên taxi hoặc xe ôm đi mất. Ngồi chán tới gần 1 tiếng thì ĐT ra xe ô tô đi về hướng cầu Thăng Long. Tôi cùng anh Chung lập tức bám theo ở khoảng cách an toàn. Trên đường hai anh em đã báo cáo tình hình về cho sếp Nam. Ra khỏi trung tâm thành phố thì sếp bảo hai anh em quay về không phải theo nữa.

Trên đường thì anh Chung bị sếp bảo đi đâu không rõ, còn tôi thì sếp bảo về văn phòng. Về tới văn phòng thì sếp Nam gọi tôi vào nói chuyện luôn. Mở cửa bước vào phòng chào sếp:

– Em chào anh.

– Ừ ngồi đi em – sếp nói.

– Hôm nay em đi thử buổi đầu tiên thấy có làm được không? – sếp hỏi.

– Em làm được anh ạ. – Tôi trả lời.

– Vậy anh sẽ cho em ký hợp đồng thử việc 1 tháng rồi sau đó chính thức nếu em làm được – Sếp nói rồi đưa tôi hợp đồng.

Tôi đọc khá kỹ, hợp đồng chủ yếu là điều khoản phải bí mật thông tin, rồi những rằng buộc pháp lý, và tiền lương thưởng trợ cấp xăng xe, điện thoại, đi công tác tỉnh… Sau đó tôi ký và đưa sếp.

– Hôm nay anh gọi em về vì khi ấy ĐT lên cao tốc, bọn em đi xe máy sẽ không đuổi được và khách hàng thuê mình cũng không cần mình theo tiếp nữa vì đấy là lộ trình đi làm hàng ngày của ĐT – Sếp giải thích.

– Vâng anh. – tôi trả lời.

– Em về nghỉ đi, mai sẽ làm tiếp, thời gian địa điểm như thế nào tối anh báo. – Sếp nói.

– Vâng, em chào anh. – Tôi chào sếp Nam rồi ra về.

Buổi đầu tiên đi làm thám tử của tôi như vậy đấy. Tôi về nhà ăn cơm với Nhi, hai vợ chồng cũng trao đổi sơ qua về công việc tôi làm. Nhi tuy mang bầu nhưng khá khỏe, em vẫn làm công việc nhà bình thường.

Tối tôi nhận được điện thoại của Sếp Nam báo mai em gọi cho anh Chung xem anh ở đâu thì tới đấy làm cùng. Hôm sau thì tôi gọi anh Chung, anh báo anh ở Thái Hà, tôi lập tức đi tới đấy. Trước khi đi đã trang bị đầy đủ theo lời dặn của anh Chung hôm qua. Gặp anh Chung ở giữa phố Thái Hà, anh Chung nói:

– ĐT hôm qua anh em mình theo đấy, sáng nay đi sớm ra đây, ĐT đang ở trong cửa hàng kia kìa, giờ anh em mình chia ra mỗi người một đầu.

– Ok anh – Tôi nói xong phi xe ra dựng ở khoảng cách an toàn quan sát cửa hàng mà ĐT ở trong đó.

Ngồi chờ tới gần 2 tiếng thì cứ 30 phút lại báo thông tin về cho sếp Nam. Thấy ĐT ra khỏi cửa hàng đi xe máy hướng Kim Liên lập tức tôi với anh Chung bám theo và báo thông tin về cho anh Nam biết. Hai anh em vừa đi vừa quan sát nhưng vẫn phải giữ khoảng cách nhất định không được gần quá. ĐT đi lên khu Hai Bà Trưng rồi lại rẽ vào một cửa hàng, tôi đoán là ĐT đi mua đồ điện máy gì đó…. Tua nhanh nhé. Hai anh em cứ rong ruổi theo ĐT như vậy vài ngày cũng không có gì đặc biệt.

Hết thời gian hợp đồng với khách hàng thì Sếp Nam cũng lệnh cho tôi với anh Chung nghỉ vụ ở trường Đại học Hà Nội ấy, theo một vụ khác. Tôi cũng đã có chút ít kinh nghiệm với nghề.

Lần này tôi với anh Chung theo một ông khoảng 60 tuổi (gọi là ĐT nhé) , ông ấy ở trong một nhà nghỉ. Theo thông tin hai anh em được cung cấp thì ông ấy là dân tỉnh khác, về Hà Nội thăm nom ai đó, nhiệm vụ của tôi và anh Chung là theo dõi ông ấy như vụ trước.

Sáng ngày đầu tiên thì ĐT đi ô tô ở nhà nghỉ ra siêu thị mua đồ, hai anh em một người trông xe, một người vào bám theo ĐT, tất nhiên là tôi trông xe, anh Chung vào theo ĐT rồi. Khoảng hai tiếng sau thì ĐT ra, anh Chung chạy rất nhanh ra chỗ tôi lấy xe máy rồi hai anh em bám theo. ĐT đi vào một ngõ nhỏ rồi dừng ôtô lấy đồ trong cốp xe ra đi bộ tiếp vào hẻm nhỏ hơn mà ôtô không vào được. Anh Chung theo vào còn tôi trông xe, một lúc sau anh ra bảo:

– ĐT vào ngôi nhà màu trắng số 28 trong hẻm, anh đã chụp ảnh ngôi nhà và báo về cho sếp Nam, giờ anh em mình đợi ở ngoài này.

– Ok anh, mà anh à, ông này không phải dân Hà Nội sao lại có người thuê văn phòng mình theo ông. – Tôi thắc mắc.

– Thấy anh Nam bảo con ông ở Hà Nội, ông xuống lại không vào chỗ con mà ra nhà nghỉ ở, con ông nghi ngờ ông có vợ con riêng hoặc bồ nhí bên ngoài nên thuê mình điều tra. – Anh Chung giải thích.

– Vậy anh lúc nãy có thấy ai trong nhà ấy không? – Tôi hỏi.

– Anh chỉ thấy một bé gái khoảng 10 tuổi ra cửa đón ông, không thấy ai nữa. Giờ em đi qua đấy ngó vào xem, anh vừa vào rồi sợ lộ – Anh Chung nói.

– Ok anh – Tôi trả lời rồi đi bộ vào hẻm nhỏ.

Tới ngôi nhà trắng số 28 tôi đi chậm lại đưa điện thoại lên tai giả vờ gọi điện tìm nhà người thân (bài này anh Chung dậy), khi nhìn vào nhà qua cánh cửa khép không kín thì thấy ĐT ngồi quay lưng ra ngoài, bên cạnh có một bé gái và một phụ nữ tầm 40 tuổi đang ngồi. Tôi báo anh Chung và sếp Nam biết thì sếp Nam lệnh phải ở sát nhà ấy, đợi ĐT ra xem hai người trong nhà gọi ĐT là gì. Tôi đứng ở gần đó lấy điện thoại ra chơi giết thời gian.

Tới trưa hai anh em đói quá đành thay nhau ra mua bánh mì với sữa ăn tạm. Cảnh đi theo dõi người khác như thế này cũng chẳng sung sướng gì. Người ta được ăn ngủ nghỉ ngơi, còn tôi phơi nắng phơi mưa, ăn uống thì tạm bợ. Nhưng vì miếng cơm manh áo đành phải chấp nhận thôi. Tới tầm 15h chiều thì ĐT mới ra, tôi giả vờ đi qua, tay vẫn cầm điện thoại dí vào tai như đang gọi ai đó.

Khi ĐT ra về thì người phụ nữ tầm và bé gái ra tiễn, người phụ nữ gọi ĐT bằng anh, và đứa bé chào ĐT bằng “ba”. Vậy đây là vợ và con riêng của ĐT rồi, tôi lập tức báo thông tin về cho sếp Nam biết. Sếp bảo tôi với anh Chung không cần theo ĐT nữa, mà lại theo người phụ nữ ở trong nhà kia. Tôi không hiểu sao sếp lại bảo như thế, sếp còn bảo phải viết chính xác địa chỉ nhà của người phụ nữ kia.

Tôi với anh Chung tiếp tục theo dõi nhà người phụ nữ kia. Tới tối cũng không thấy mẹ con cô ấy ra ngoài, hai anh em rất sốt ruột, bụng thì đói. Tới 21h thì sếp bảo rút về.

Tôi chia tay anh Chung rồi về nhà. Tuy cả ngày không phải làm gì ngoài việc chạy xe máy và ngồi chơi nhưng cơ thể cũng mệt rã rời. Về tới nhà ăn cơm và tắm rửa xong chỉ muốn ngủ. Lúc này Nhi mới bảo tôi:

– Anh đi chơi cả ngày ở ngoài đường chứ có làm gì đâu mà mệt mỏi thế.

– Không làm gì nhưng cứ vạ vật, ăn uống lại thất thường nên anh mệt. – Tôi trả lời.

– Con trai gì mà yếu thế, em mang bầu còn khỏe hơn anh – Nhi nói.

– Sức khoẻ anh không tốt em cũng hiểu lý do rồi mà, sao trách anh vậy – Tôi không vui nói.

– Thấy anh như thế em không thích thôi, về phải giúp đỡ em việc nhà chứ – Nhi trách tôi.

– Hôm nay anh mệt, thôi đi ngủ đi. – Tôi không muốn tranh luận với Nhi nên kết thúc câu chuyện.

Vậy đấy, khi yêu thì cái gì cũng ngọt ngào tình cảm, lấy về bắt đầu phát sinh ra những mâu thuẫn với nhau. Tôi biết Nhi nghĩ gì nói đấy, mặt khác Nhi đang mang bầu chắc sẽ dễ nóng giận vô cớ, tôi cũng không muốn mình là người vô trách nhiệm, cũng muốn về giúp Nhi việc nhà, nhưng thật sự lúc ấy mệt chỉ muốn nghỉ ngơi.

Hôm sau tôi ở nhà vì chưa thấy sếp Nam giao nhiệm vụ gì. Tới 8 giờ thì sếp gọi bảo tôi liên lạc với anh Chung để làm việc. Tôi ra khỏi nhà thì Nhi cũng đi chợ, nàng ta không được vui vẻ gỉ, tôi gọi anh Chung thì anh bảo là ở làng Sinh viên.
Tôi lập tức phi xe tới đó, gặp anh Chung thì biết rằng vụ hôm qua đã kết thúc, khách hàng chỉ cần biết thông tin như vậy là đủ. Hôm nay sẽ theo một vụ khác.

Vụ hôm nay là theo một cậu sinh viên, nhưng không phải là sinh viên bình thường, cậu ta khá nhiều tuổi so với những sinh viên bình thường khác và ngoại hình khá đẹp.

Hồi ấy làng sinh viên ra vào rất thoải mái, không phải gửi xe gì, hai anh em cứ dựng xe rồi ngồi ghế đá trong sân thôi.

Khu ấy bảo vệ rất đông vì có nhiều sinh viên là người nước ngoài, nhưng bảo vệ họ cũng không quan tâm đến tôi và anh Chung, vì hai anh em ăn mặc giống sinh viên, lại mang theo cặp da đeo bên người.

Anh Chung thông tin qua về đối tượng lần này, ĐT ở tầng 3 tòa nhà màu xanh nhạt, trong phòng ở chung với 5 sinh viên khác. Mà ở đây sinh viên rất nhiều người nhiều tuổi, chứ không phải toàn người trẻ. Vì nhiều người vừa học vừa làm, có khi đã gần 30 tuổi rồi.

Cậu sinh viên hồi ấy còn nhiều tuổi hơn tôi. Không rõ dính líu vào vụ việc gì mà lại có người thuê văn phòng thám tử theo giõi.

Phải nói với các bạn biết rằng chi phí thuê thám tử rất cao, một ngày bằng gần nửa tháng lương của tôi, chưa tính nếu phải đi xa chi phí còn cao hơn nữa.

Ở làng sinh viên được cái có nhiều cây bóng mát, cơm nước thì nhiều và rẻ, tôi với anh Chung rất thoải mái ở đây khi theo dõi.

Hôm đầu tiên là chủ nhật, đối tượng không đi đâu ra khỏi làng sinh viên, chỉ đi mua cơm ăn xong về phòng. Tới 19h thì sếp Nam bảo tôi về trước, anh Chung ở lại theo dõi tiếp.

Về nhà ăn cơm rồi tắm rửa, hôm nay khỏe hơn nên tôi giúp Nhi rửa bát và phơi quần áo khi Nhi giặt xong. Nhi cũng bình thường trở lại, không còn vẻ cau có nữa. Hai đứa ngồi thẳng thắn trao đổi những suy nghĩ với nhau.

Nhi: Anh đi làm về phải giúp em làm việc nhà, em bầu bí khó ngồi.

Tôi: Ừ, nếu hôm nào về sớm anh sẽ giúp em, còn về muộn anh không dám nói trước.

Nhi: Anh chẳng thương vợ con gì cả, bạn mà có việc thì muộn mấy cũng đi giúp nhỉ.

Tôi: Em đừng nói vậy, ai chẳng có bạn bè, sống trên đời này còn nhờ vả nhau nhiều.

Nhi: Anh toàn cả nể bạn bè, bạn thì rõ là đông. Mình đã phải thuê nhà trọ ở thì anh nên hạn chế bạn bè đi.

Tôi: Anh hạn chế hết mức rồi, từ ngày lấy em anh có đi đâu không? Bọn nó suốt ngày rủ anh đi ăn uống anh có đi đâu. Chỉ một số việc quan trọng anh mới tham gia.

Nhi: Anh thì lúc nào bạn chẳng quan trọng, vợ anh còn không bằng bạn.

Tôi: Em nói quá rồi đấy, đối với anh gia đình là quan trọng nhất. Nhưng ở đời ai cũng phải ngoại giao, cũng phải có bạn bè.

Nhi: Anh hạn chế bạn đi, vậy thôi.

Tôi: Thôi không tranh luận nữa. Em đi nghỉ đi.

Vậy đấy mọi người, cuộc sống vợ chồng không phải lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Đôi khi sẽ xảy ra những xung đột, nhất là khi cả hai chưa cảm thông chia sẻ với nhau. Nó khác hẳn với khi còn yêu nhau, ai sắp cưới vợ thì nên chuẩn bị tâm lý trước nhé. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng màu hồng.

Hôm sau tôi đi làm từ 7h, lại tới làng sinh viên. Ngày thứ 2 theo dõi đối tượng thì ĐT cũng không thấy đi học. Chỉ ở trong phòng, ngồi cả ngày ở đấy thì bảo vệ bắt đầu để ý. Họ ra ngồi bắt chuyện với tôi và anh Chung. Nghĩ lại cuộc nói chuyện ấy tới giờ vẫn thấy buồn cười:

Bảo vệ: Hai anh ngồi đây từ hôm qua nhỉ?

Tôi: Vâng anh, bọn em ra đây ngồi chơi cho mát. Có thằng bạn ở trong này.

Bảo vệ: Bọn anh làm việc vất vả nhỉ. Từ sáng tới tận khuya.

Anh Chung: Việc gì đâu anh, ngồi chơi ấy mà.

Tôi lúc ấy không hiểu tại sao anh bảo vệ lại nói tôi với anh Chung làm việc. Lúc ấy nghĩ hay là mình bị lộ rồi.

Bảo vệ: Em biết mà, lần trước cũng có vụ mấy anh “sự” tóm bọn chơi cờ bạc trong này. Có lần còn bắt được cả mấy thằng mua bán hàng cấm.

Lúc ấy tôi với anh Chung nhìn nhau, hóa ra anh bảo về tưởng nhầm tôi với anh Chung là cảnh sát hình sự cải trang. Hai anh em cười thầm, anh Chung lên tiếng.

– Vâng, bình thường mà anh. Mỗi người một việc, các anh cứ làm việc của các anh, bọn em làm việc của bọn em, không ảnh hưởng gì tới anh đâu.

Bảo vệ: Anh yên tâm, bọn em biết mà, không ảnh hưởng gì đến công việc của anh đâu. Mà trong cặp anh có hàng nóng không vậy?

Anh bảo vệ nói rồi nhìn về cái cặp to bự của anh Chung, bên trong là máy ảnh kỹ thuật số, còn cặp da của tôi thì nhỏ hơn.

Anh Chung: Anh thông cảm, bọn em đang làm nhiệm vụ, không được nói quá nhiều.

Bảo về: Vâng! Thôi bọn em đi làm tiếp đây.

Anh bảo vệ nói xong đứng lên đi tuần. Tôi với anh Chung lúc này nhìn nhau cố gắng cười nhỏ dù rất buồn cười.

Nhờ anh bảo vệ nhầm lẫn nên việc theo dõi càng thuận lợi. Hôm ấy đối tượng cũng không có gì đặc biệt, 20h thì sếp Nam cho tôi về nghỉ.

Về nhà, cũng như mọi hôm, tôi giúp Nhi việc nhà. Nhi không còn tỏ thái độ nữa, hai vợ chồng lại vui vẻ với nhau. Tối 2 vợ chồng nằm xem phim đến 22h thì ngủ.

Hôm sau sếp Nam vẫn bảo tôi đến làng sinh viên. Tôi hôm ấy chỉ đến một mình vì anh Chung hôm qua về muộn. Lúc này sếp bảo tôi lên phòng đối tượng kiểm tra xem đối tượng có ở trong phòng không.

Tôi đi vào tòa nhà, lên cậu thang bộ chứ không đi thang máy. Tới tầng 3, đứng trước cửa phòng đối tượng, tôi bấm chuông cửa. Một thanh niên ra mở cửa hỏi tôi:

– Anh tìm ai vậy?

– Em là người nhà anh Long, anh nhắn hộ anh Long với. (Long là tên tôi bịa ra)

– Ở đây không có ai tên Long, anh nhầm phòng à?

– Phòng 302 đây đúng không anh?

– Đúng rồi.

– Sao lạ vậy nhỉ, vậy phòng này có ai quê ở Hải Phòng không anh?

– Có một anh tên Tuấn ở Hải Phòng thôi, anh ấy đang ở trong phòng kìa.

– À, không phải người em cần tìm, chắc em nhầm phòng, xin lỗi anh.

Sau khi nhìn vào phòng giả tìm người thân, thấy đối tượng vẫn ở trong phòng, tôi lập tức nói lý do rồi rút.

Xuống dưới sân tôi báo cho sếp Nam biết tình hình. Tên Long tôi bịa ra, còn quê Hải Phòng thì đúng là quê của một người trong phòng mà tôi được sếp cung cấp trước. Sếp lấy thông tin từ khách hàng, có vẻ khách hàng khá thân thiết với đối tượng mới biết rõ như vậy.

Ngồi một mình đến 13h thì anh Chung tới, anh bảo hôm qua có biến nên anh phải đi tới nửa đêm mới về. Sau đó anh bảo tôi đi ăn cơm. Ăn xong anh hỏi qua tình hình buổi sáng. Tôi hỏi lại cho anh biết và anh có hỏi qua tình hình buổi sáng. Tôi trả lời rồi hỏi anh tình hình tối quá. Anh kể:

– Bình thường thì tầm 22h nếu đối tượng không ra khỏi phòng thì anh về. Hôm qua em về 1 lúc, đến 21h thì đối tượng nó đi ra khỏi phòng, xuống bắt xe ôm đi. Anh liền bám theo. Nó đi tới đại học Y Hà Nội rồi đi vào ngõ nhỏ. Sau đấy đi bộ vào một khu nhà kiểu như nhà trọ nhiều tầng ấy.

– Anh vào tận khu trọ à?

– Ừ, nó vào mấy phút anh cũng giả vờ vào tìm bạn, khi biết người nó gặp là ai anh cũng đi ra luôn, bà chủ khu ấy khó tính lắm, anh chắc không thể vào tiếp lần nữa.

– Bạn đối tượng là nữ à anh?

– Ừ, xinh lắm, dáng cao. Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi đi ra.

Khi hai anh em đang nói chuyện thì có một nhóm 3 người gồm 2 nam, 1 nữ ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Tôi và anh Chung lập tức im lặng nghe ngóng tình hình để tránh bị lộ. Hai anh em giả vờ lấy điện thoại ra chơi game. Lúc này nghe bên kia nói chuyện, có vẻ 3 người họ đang theo dõi ai đó.

Một lúc sau có một người đàn ông trung niên mặt khá cứng cỏi lại gần 3 người ấy. Hai anh em vẫn vờ chăm chú chơi điện thoại, nhưng tai vẫn cố gắng nghe xem bên kia có chuyện gì.

Tuy họ nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được một số câu. Sau đó họ đưng lên chia nhau ra xung quanh. Mỗi người đều mang một cái ba lô giống của sinh viên, riêng người đàn ông trung niên thì cầm cặp da.

Sau khi họ đi, 2 anh em mới thì thầm to nhỏ với nhau. Hóa ra đội ấy là cảnh sát hình sự thật. Họ cải trang thành sinh viên và phụ huynh để điều ra vụ gì đó.

3 người trẻ chắc mới ra trường, người trung niên là tổ trưởng chỉ huy. Mấy anh bảo vệ chắc nhầm bọn tôi với họ. Đúng là người thường khó có thể nhận biết được họ là cảnh sát, dù là bảo vệ nhiều kinh nghiệm đi nữa.

Tới chiều tối thì 2 anh em thay nhau đi ăn cơm, vì hôm nay sếp Nam bảo phải đi làm muộn. Tôi báo với Nhi tôi không về nhà ăn, để nàng ăn bên nhà ngoại luôn.

Bình thường tôi chưa về thì nàng ở nhà ngoại, tới giờ nấu cơm tối thì nàng mới về. Một lúc sau, khi anh em ăn xong thì đối tượng ra khỏi nhà rồi bắt xe ôm đi. Hai anh em lấy xe bám theo.

Khi đối tượng đi ra ngoài đường thì chúng tôi báo tình hình cho sếp Nam biết. Sếp dự đoán đối tượng lại đi gặp người con gái hôm qua. Đúng như vậy, đối tượng tới chỗ gần đại học Y Hà Nội rồi đi vào khu nhà trọ nhiều tầng tối hôm qua. Vì đấy là ngõ cụt nên tôi với anh Chung đứng ngoài ngõ đợi, không thể vào khu trọ ấy được nữa, nếu không sẽ bị lộ.
Hai anh em ngồi khoảng 30 phút thì đối tượng ra khỏi khu trọ, lúc ấy khoảng 20h30. Đối tượng đi một chiếc xe ga(loại con gái hay đi) chở theo một cô gái. Anh Chung bảo chính là cô gái hôm qua đối tượng gặp trong phòng trọ. Có lẽ chiếc xe máy ấy cũng là của cô gái đó.

Tôi lập tức lấy thông tin về loại xe, biển số xe, màu sơn xe rồi báo cho sếp Nam. Không rõ khuôn mặt nhưng dáng cô gái đó rất là đẹp.

Sau khi đi qua vài tuyến phố thì đối tượng và cô gái trẻ tới một khu toàn quán cafe. Ở đây có một cái hồ khá rộng và mát. Họ bước vào quán cafe rồi ngồi bàn cạnh hồ nước.

Tôi và anh Chung vào quán cafe ngay sát cạnh để quan sát. Do đèn không sáng lắm nên rất dễ làm việc. Tôi báo cáo cho sếp Nam còn anh Chung lấy máy quay kỹ thuật số ra chụp hình. Lúc này đã nhìn rõ hơn mặt cô gái, đúng là cô ta rất xinh, dáng lại cao, nhìn rất hấp dẫn.

Anh Chung với tôi sau khi đã làm xong những việc cần thiết thì ngồi xuống nói chuyện vì biết đối tượng sẽ ngồi lâu. Anh Chung nói:

– Thằng đấy có cái khỉ mẹ gì mà lắm gái theo thế.

– Cao ráo, đẹp trai mà anh. Chắc dẻo mỏ nữa.

– Anh tưởng con gái bây giờ yêu vật chất hơn chứ. Thằng kia nó nghèo bỏ mịa, vừa học vừa làm nhưng toàn thấy ở nhà, có đi làm gì đâu.

– Em cũng thấy lạ, đối tượng rất ít ra khỏi nhà ban ngày. Hay nó nghi có người theo dõi.

– Chắc nó không biết đâu, nhưng khả năng là sợ khách hàng mình biết nên ít ra ngoài.

– Mà khách hàng của mình sao lại nhiều tiền thế anh, em thấy đối tượng là một sinh viên bình thường, xe máy còn không có, phải đi xe ôm.

– Xe máy nó bán rồi, thằng này khá ăn chơi đấy. Nó làm thêm cho một công ty phần mềm. Ở đấy nó quen chính khách hàng thuê văn phòng mình đấy.

– Vậy à anh, có lẽ lại chuyện tình cảm rồi.

– Đúng rồi, cái đứa ở công ty phần mềm là con gái đại gia, nhà giàu nhưng mặt mũi bình thường, lại thấp và nhiều tuổi hơn thằng kia. Nó với thằng kia yêu nhau, xác định cưới nữa kia. Nhưng cảm thấy không tin tưởng nên thuê tụi mình theo dõi.

– Vậy cậu sinh viên này là kẻ đào mỏ rồi.

– Đúng rồi, thằng này chắc đào mỏ rồi. Yêu con đại gia mà vẫn qua lại với cô bé xinh xắn kia. – Anh Chung nói với vẻ bức xúc.

– Bình tĩnh anh, ở đời có đủ loại người mà.

– Anh có chơi bời phá phách thật đấy, nhưng không bao giờ lợi dụng phụ nữ.

Khi anh em đang nói chuyện thì thấy đối tượng chuẩn bị rời khỏi quán. Tôi và anh Chung cũng đứng lên ra lấy xe (tiền cafe đã gửi trước đó, đó là nguyên tắc làm việc của thám tử, luôn gửi trước tiền ăn uống để đứng dậy cho nhanh).

Lần này đối tượng lại đi về phòng của cô gái trẻ xinh xắn kia. Đối tượng vào đấy khá lâu, tôi được sếp Nam cho về trước. Anh Chung ở lại theo dõi tiếp.

Về nhà đã 10 giờ 20, vừa mệt vừa buồn ngủ. Nhi đã về nhưng chưa ngủ. Nàng đợi tôi về mới ngủ, sau khi tắm xong tôi lên giường ngủ. Hai vợ chồng lại tâm sự, tôi kể về việc hôm nay đi làm chứng kiến cho Nhi nghe.

Một lúc sau thì cả hai chìm vào giấc ngủ, giây phút ấy thật yên bình, tôi không biết tương lai sau này sẽ ra sao nhưng chỉ cần cuộc sống tôi có một chút khoảng lặng yên bình là đủ.

Hôm sau sáng sớm sếp Nam lại giao tôi nhiệm vụ phải theo dõi cô gái trẻ tối qua đi uống cafe với đối tượng. Còn anh Chung vẫn theo dõi đối tượng, tôi 6 rưỡi ra khỏi nhà, lúc ấy Nhi vẫn còn ngủ, nhìn nàng ngủ sao ngoan hiền vậy mà khi nổi giận cũng không khác sư tử là mấy.

Tôi mua gói xôi để ăn sáng rồi tới đầu ngõ nhà cô gái trẻ kia.

Tới tầm 7 rưỡi thì cô ấy đi xe tay ga ra khỏi nhà. Tôi vừa đi theo vừa báo cáo luôn cho sếp.

“Đối tượng nữ mặc áo sơ mi trắng, zip đen, đồ công sở, đi xe Vespa vàng biển số 14H-XXXX ra khỏi nhà lúc 7h30”.

Sau khi bám theo qua một số tuyến phố thì tới công ty của đối tượng nữ. Đó là một ngôi nhà 5 tầng trong ngõ rộng, bên ngoài cửa có biển công ty.

Tôi xem xét cẩn thận địa chỉ rồi báo về cho sếp Nam. Sếp bảo tôi ra luôn chỗ anh Chung, chứ không cần trực ở công ty cô gái kia làm.

Tôi quay lại chỗ anh Chung ở làng sinh viên, hai anh em nói chuyện với nhau:

Anh Chung: Em tìm được địa chỉ công ty cô bé kia rồi à?

Tôi: Vâng, anh cảm nắng em đó rồi hay sao?

Anh Chung: Chú chỉ vớ vẩn, anh thấy cô bé đó xinh xắn, có công việc đàng hoàng mà sao lại dính vào thằng ất ơ này nhỉ?

Tôi: Mình không ở trong hoàn cảnh ấy thì làm sao biết được anh.

Anh Chung: Ừ, ở đời lắm việc oái oăm, em cứ làm nghề này lâu sẽ thấy. Giàu chưa chắc đã hạnh phúc sung sướng đâu.

Tôi: Em cũng nghĩ vậy.

Hôm ấy không có gì đặc biệt, tới 16h sếp Nam lại bảo tôi ra chỗ công ty cô gái kia để theo dõi. Tôi chào anh Chung rồi phi xe sang bên ấy.

17h30 thì cô gái ra khỏi công ty, trên đường chỉ đi chợ mua đồ ăn rồi về.

Sau khi báo cáo sếp Nam thì sếp cho tôi nghỉ. Lúc ấy khoảng 6 giờ chiều, tôi về nhà luôn.

Về nhà Nhi đã nấu cơm xong, hai đứa dọn cơm ra ăn uống, nói chuyện vui vẻ. Tôi lại giúp Nhi rửa bát, còn Nhi giặt quần áo. Xong hai đắ rủ nhau đi ăn chè.

Gần chỗ tôi có quán chè rất ngon, tôi thường ăn chè thập cẩm, còn Nhi lúc thì kem xôi, lúc lại ăn sữa chua nếp cẩm. Ăn chè xong thì về ngủ, sếp báo mai có nhiệm vụ mới. Vụ hôm nay đã khép lại.

Hôm sau 7h sáng sếp gọi bảo tôi 8h gặp anh Chung ở khu Đống Đa. Tôi cùng Nhi đi ăn sáng, xong tôi đi ra chỗ hẹn, còn Nhi lại vào nhà ngoại. Nhà ngoại mấy phòng trọ giờ có 3, 4 cô gái trẻ ở, Nhi ở đấy có người nói chuyện cũng vui.

Sau khi tới địa chỉ sếp cho thì tôi gặp anh Chung. Lần này anh em theo dõi một đối tượng là giang hồ, chuyên cho vay nặng lãi, cầm đồ và cá độ bóng đá…

Sếp dặn hai anh em phải hết sức cẩn thận. Tôi với anh Chung ngao ngắn, anh Chung nhiều năm kinh nghiệm làm việc còn đỡ, chứ tôi lúc ấy cũng run lắm. Lỡ bị phát hiện, nhẹ cũng mất vài ngày nằm viện, nặng thì không dám nghĩ tới.

Hai anh em giả làm xe ôm dựng xe gần nhà của đối tượng, ngồi tới 12h trưa không thấy đối tượng ra khỏi nhà, hai anh em chia nhau ra đi ăn trưa rồi lại về chỗ giả làm xe ôm.

Nói thật lúc ấy không có Grab như bây giờ, chứ không thì tôi với anh Chung cũng làm bộ đồng phục mặc rồi. Tới 15h thì có anh xe ôm ở đấy ra hỏi:

– Em chạy xe ôm à?

– Không anh, em ngồi chơi đợi bạn thôi, anh thấy sáng giờ có mấy người hỏi em, em có đi đâu.

– Ừ, anh tưởng em xe ôm thì phải hỏi qua anh, chỗ này anh đứng lâu rồi.

– Anh cứ làm bình thường, em không chở khách đâu, anh yên tâm.

Nội thành Hà Nội chỗ nào cũng có xe ôm, nhưng không phải muốn là bạn có thể mang xe ra làm cùng họ đâu. Không quen biết là ăn đòn ngay. Dù sao cũng là miếng cơm manh áo của họ, tôi rất hiểu, vì thế không bao giờ trách gì họ.

Tôi và anh Chung ngồi tới 18h thì thấy đối tượng đi xe máy ra khỏi nhà, lúc ấy mùa hè, trời vẫn sáng. Hai anh em lập tức bám theo và báo cáo về cho sếp Nam.

Đối tượng lúc đấy đi xe SH, đầu không đội mũ bảo hiểm, đi được khoảng 1km thì đối tượng dừng xe ở một hàng trà đá ven đường. Hai anh em từ xa quan sát.

Ở Hà Nội phổ biến trà đá, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều có, nó là thứ nước uống thông dụng của tất cả mọi người.

Lúc đấy đối tượng ngồi cùng một người đàn ông cạo trọc đầu, hai tay xăm kín. Nhìn sơ qua là biết dân anh chị rồi.
Tôi báo cáo thông tin về cho sếp Nam. Khoảng hơn 1 tiếng thì đối tượng chia tay người đàn ông kia rồi đi về nhà. Không có gì đặc biệt cả, sau đấy tôi được về trước, anh Chung ở lại theo dõi tiếp.

Về đến nhà thì cũng hơn 20h, tôi ăn cơm với Nhi rồi tắm giặt. Xong xuôi hai đứa nằm xem TV. Một lúc thì có tin nhắn của sếp bảo tôi mai vẫn theo dõi đối tượng, còn anh Chung sẽ ra muộn vì anh về muộn hơn tôi.

Sáng hôm sau, 7h tôi ra khỏi nhà đi làm. Nhi thì đi ăn sáng rồi qua nhà ngoại chơi. Tôi tới nhà đối tượng hôm qua, lại giả làm xe ôm tiếp.

Khoảng 10 giờ thì anh Chung ra, anh bảo hôm qua không có gì đặc biệt. Hai anh em chán quá rủ nhau uống trà đá.

Tới trưa thì thấy xe ô tô của đối tượng đi ra (chúng tôi được cung cấp biển số xe, loại xe và màu xe của ô tô và xe máy mà đối tượng thường sử dụng).

Hai anh em vội vàng phi xe máy theo. Ra tới đường lớn thì đối tượng cứ lòng quay đi quay lại một tuyến phố, lúc đến gần xe đối tượng thì thấy trong xe không phải đối tượng hôm qua mà là một phụ nữ.

Lúc ấy chột dạ, vội báo cáo cho sếp, sếp Nam liền gọi tôi với anh Chung quay lại gần nhà đối tượng, lúc ấy ô tô kia cũng quay về nhà.

Tới gần nhà đối tượng thấy sếp Nam đứng đấy rồi, sau khi chào hỏi thì tôi với anh Chung bị sếp chửi một tràng dài:

– Hai em làm kiểu gì thế hả, đối tượng ra khỏi nhà lúc nào cũng không biết. Xe ô tô kia chính là vợ đối tượng lái đi, chính là người bỏ tiền thuê văn phòng mình. Chị ta thấy chồng đi xe máy ra khỏi nhà mà không thấy bên văn phòng mình thông tin gì về, chị ta liền lấy ô tô chạy ra để xem bên văn phòng mình có làm việc hay không. Giờ xấu mặt chưa, G nó mới làm đã đành, Chung, em làm lâu như vậy rồi mà để chuyện như thế này à. Mất hết uy tín của văn phòng thám tử. Anh phải xin lỗi khách hàng và không tính phí theo dõi hôm nay họ mới thôi đấy. Hai em làm tập trung vào.

– Vâng anh. – tôi với anh chung lý nhí trả lời.

– Thôi anh vềm hai em ở lại đây, có thông tin gì báo về. – Sếp Nam nói rồi phi xe đi.

Tôi với anh Chung nhìn nhau lắc đầu, có lẽ do mải uống ước mà khi đối tượng phóng xe ra khỏi nhà cả hai anh em đều không biết.

Bài học cho tôi khi lần đầu mất dấu đối tượng. Anh Chung bảo việc này bình thường mà, nhiều khi mất dấu đối tượng còn không dám báo cho khách biết, để đi tìm đối tượng, nếu lâu không thấy mới báo lại cho khách hàng.

Sau lần mất dấu ấy hai anh em tập trung cao độ. Khách hàng nữ kia cũng không phải dạng vừa. Nếu không làm tối có lẽ sếp cũng không ăn nói được với khách hàng.

Gần tối đối tượng đi xe máy về, đúng là lần bị mất dấu vừa rồi có lẽ đã bỏ qua cơ hội kết thúc vụ này.

Hôm ấy không có gì đặc biệt nữa. Tôi trở về nhà vẫn sinh hoạt bình thường như mọi hôm. Cứ thế đến ngày thứ 3 kể từ hôm mất dấu đối tượng trôi qua mà tôi và anh Chung vẫn chưa thu được kết quả gì. Đối tượng ít khi ra ngoài, có đi cũng đi trà đá hay bia với mấy tay anh Chị. Những việc khác của đối tượng thì đã có đàn em tận nhà nghe lệnh làm thay. Cửa hàng cầm đồ cũng có người khác trông, đối tượng mấy ngày không ghé quá.

Tới ngày thứ 4 kể từ hôm mất dấu, lần này khoảng 9h đối tượng đi xe máy ra khỏi nhà. Tôi và anh Chung bám theo rồi báo cáo cho sếp Nam biết.

Đối tượng lòng vòng qua nhiều tuyến đường rồi rẽ vào khu toàn nhà nghỉ, khách sạn. Sau đó đối tượng vào một khách sạn nhỏ trong ngõ, khá kín đáo. Hai anh em lập tức báo cho sếp Nam.

Khi nhận được tin báo, sếp Nam yêu cầu tôi với anh Chung phải bằng được chụp ảnh người mà đối tượng gặp trong khách sạn. Nếu đối tượng đi ra thì chỉ cần đi theo đối tượng nữ trong khách sạn, còn đối tượng nam bỏ qua.

Tôi với anh Chung chia ra mỗi người một đầu ngõ của khách sạn. Ngồi đợi tầm 2 tiếng thì đối tượng ra khỏi khách sạn, ngay sau là một phụ nữ, chị ta đi xe máy riêng. Hai người chia tay rồi mỗi người đi một hướng.

Trong khi họ chào nhau, anh Chung đã chụp được ảnh của đối tượng nữ và cả đối tượng nam trước cửa khách sạn. Sau đó anh em bám theo đối tượng nữ, vừa đi vừa báo cáo cho sếp Nam. Sếp bảo không được mất dấu đối tượng nữ.

Cứ thế, đi theo nhiều tuyến phố thì đối tượng nữ rẽ vào một khu tập thể. Sau khi đối tượng nữ gửi xe xong thì vào tòa nhà tập thể nhiều tầng. Tôi trông xe để anh Chung bám theo.

Một lúc sau anh chung ra bảo xong rồi, đã biết nhà đối tượng nữ. Vậy là nhiệm vụ sếp giao lần này đã hoàn thành. Sếp nghe thông tin xong thì cho hai anh em về nghỉ. Lúc ấy là buổi chiều, tôi về sớm nên rẽ qua nhà ngoại để đón Nhi về.

Tối hôm ấy ăn cơm xong vẫn còn sớm. Nhi rủ tôi đi siêu thị chơi. Tôi liền chở Nhi đi BigC Thăng Long chơi.

Chúng tôi không phải là người có tiền, mà lại sắp có con, vì thế nên thường vào siêu thị chỉ để mua đồ dùng gia đình như bột giặt, nước rửa chén… hoặc các đồ để chuẩn bị cho Nhi dùng khi sinh chứ không mua đồ gì lãng phí cả.

Hôm sau thì tôi và anh Chung nhận một vụ mới, lần này phải đi khá xa. Hai anh em sang tận thành phố Bắc Ninh để theo dõi đối tượng.

Đối tượng khoảng 60 tuổi, nhà giàu, là giám đốc của một công ty sản xuất nhỏ. Ngoài ra còn kinh doanh nhiều lĩnh vực khác nữa. Đối tượng chỉ đi ô tô khi ra đường, tự lái chứ không thuê tài xế riêng.

Hai anh em chia ra mỗi người một đầu đường, vì nhà đối tượng ở mặt đường lớn. Xưởng sản xuất của công ty cũng đối diện bên đường luôn. Vì thế việc theo dõi rất nhàn, gần như không di chuyển, chỉ ngồi một chỗ.

Hàng ngày chạy xe máy từ nhà sang rồi dựng xe ngồi, thay nhau đi ăn rồi lại ngồi và về nhà. Rất ít thông tin báo cáo về. Tới mức sếp Nam bảo: Thôi, không báo cáo nửa tiếng một lần nữa, bao giờ đối tượng đi đâu thì báo.

Ngày thứ 5 bên ấy, tôi với anh Chung cũng nản rồi, hôm ấy có một bác nhà ở chỗ anh Chung hay ngồi ra hỏi anh Chung làm gì mà mấy hôm nay cứ ngồi trước nhà ông ấy.

Anh Chung bảo làm xe ôm, ông kia không tin vì có thấy chở khách bao giờ đâu. Ông đòi anh Chung cho xem giấy tở tùy thân. Anh Chung đưa ông bác xem, ông xem rất kỹ, xong trả lại rồi mới thôi hỏi anh Chung.

Tôi hàng ngày 17h30 là từ bên Bắc Ninh về nhà. Mất khoảng 1 tiếng mới về đến nhà. Về sớm tôi với Nhi đi ăn xong nghỉ ngơi rồi thường cùng nhau đi dạo bằng xe hăng cải.

Lúc này Nhi bầu tầm 8 tháng, nghe nói con đầu thường hay sinh sớm. Hai vợ chồng đi dạo ở những phố ít xe qua lại, không khí trong lành.

Những đồ sinh nở Nhi đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi ngày sinh. Nhi không đi làm vì thế không có bảo hiểm, hai vợ chồng bàn nhau sinh ở bệnh viện nào cũng được.

Hôm thứ 6 sang Bắc Ninh thì đối tượng mới đi ô tô ra khỏi nhà lúc 8h sáng. Hai anh em đi xe máy bám theo. Đối tượng đi tới Gia Lâm thì rẽ vào ngõ, rồi vào một căn nhà biệt thự khá rộng rãi.

Ra đón đối tượng là một ông khoảng ngoài 50 tuổi, đối tượng cho ô tô vào sân biệt thự rồi đi cùng ông chủ nhà vào trong. Tôi với anh Chung báo cáo cho sếp Nam rồi chia ra quan sát.

Khoảng 10 phút sau đối tượng đi ra, nhưng lại đi bộ, lúc ấy tôi chạy ra đầu đường trước đứng đợi, còn anh Chung đợi trong ngõ ra sau. Vì người đi xe máy rất khó theo dõi người đi bộ.

Ra tới đầu đường lớn thì đối tượng bắt một cái taxi đi hướng nội thành Hà Nội. Lúc này tôi với anh Chung báo cáo cho sếp Nam biết và bám theo chiếc xe.

Xe taxi đi tới một phố trên quận Hoàn Kiếm thì dừng lại. Đối tượng xuống đi bộ tiếp rồi vào một quán cafe sang trọng. Hai anh em báo cáo cho sếp Nam rồi ngồi mỗi người một bên phố quan sát.

Chỉ 20 phút sau, đối tượng đi ra cùng một phụ nữ tầm 40 tuổi, ăn mặc sang trọng, tuy đã cứng tuổi nhưng gương mặt vẫn rất lôi cuồn. Hai người ấy bắt taxi đi, tôi và anh Chung bám theo.

Đi qua vài tuyến phố thì họ vào địa điểm đã quá quen thuộc với mọi người, chính là nhà nghỉ. Anh chung quay cảnh hai người bước vào nhà nghỉ, rồi báo cáo lại cho sếp.

Vẫn như vụ trước, sếp bảo lát theo đối tượng nữ, không cần theo đối tượng nam nữa.

Anh Chug nói:

– Hai người này vào nhà nghỉ phải hơn tiếng, giờ anh em mình đi mua cơm ăn đã.

– Vâng, hay em ở đây trông, anh đi mua 2 hộp cơm về anh em mình cùng ăn luôn.

– Ừ, anh đi mua cơm, em theo dõi cẩn thận nhé.

15 phút sau thì anh Chung quay lại, mang theo 2 hộp cơm. Tôi với anh ra quán nước gần nhà nghỉ kia ngồi ăn. Ăn xong, uống trà đá nói chuyện khoảng 1 tiếng sau thì hai đối tượng đi bộ vào quán cơm văn phòng gần đó. Thế là hai anh em lại ngồi uống nước tiếp.

Khi hai đối tượng rời khỏi quán cơm văn phòng thì mỗi người bắt một cái taxi đi một hướng khác nhau. Tôi và anh Chung bám theo đối tượng nữ.

Lúc ấy khoảng 2 giờ chiều, báo cáo xong thì sếp Nam bảo cố gắng không bị mất dấu. Đối tượng nữ đi về hướng quận Đống Đa, tới một ngõ nhỏ thì xuống xe đi bộ vào. Tôi và anh Chung bám theo, sau khi biết nhà đối tượng nữ thì sếp cho hai anh em nghỉ.

Hôm ấy về sớm anh Chung rủ tôi đi uống bia. Từ ngày làm cùng ngồi uống nước với nhau nhiều nhưng chưa từng uống bia với nhau. Tôi báo về cho Nhi biết, Nhi không hài lòng nhưng cũng mặc tôi. Hai anh em ngồi uống bia ở Hải Xồm. Tuy mới làm với nhau nhưng anh Chung và tôi rất quý nhau.
Ở văn phòng có 5,6 thám tử khác nữa nhưng anh Chung bảo chỉ hợp với tôi. Hai anh em đi làm cùng nhau rất vui. Anh Chung nói anh sắp đi xa 1 tuần. Tôi hỏi anh:

– Anh đi đâu mà lâu vậy?

– Anh đi vào Sài Gòn, có vụ trong ấy, theo người từ Hà Nội vào đấy. – Anh nói.

– Vậy à anh, đi như thế khách hàng trả tiền hết à? – Tôi hỏi.

– Tất nhiên rồi em. Vụ này chi phí cả trăm triệu chứ ít à. Anh với sếp Nam đi máy bay vào trước đối tượng một ngày, rồi ở đấy sắp xếp chỗ ở xong đợi đối tượng bay vào là theo thôi. – Anh nói.

– Sếp Nam đích thân đi à, ghê nhỉ – tôi nói.

– Ừ em, vụ to như thế sếp phải đi chứ. Khách hàng đài thọ toàn bộ chi phí trong 1 tuần của hai anh em, rồi còn cả vé máy bay nữa. – Anh Chung kể.

– Kinh nhỉ, đại gia thế, mà đối tượng vào Sài Gòn làm gì hả anh? – Tôi hỏi.

– Nói là vào công tác, nhưng vợ ở nhà nghi ngờ vào với bồ nhí nên thuê thám tử theo. Nhà ấy giàu lắm tiếc gì tiền – anh Chung kể.

Hai anh em vừa uống bia vừa nói chuyện, tới 19h thì tôi chia tay anh về. Sếp Nam bảo hôm sau tôi cứ nghỉ ở nhà, khi nào có việc sếp gọi sau.

Về nhà thấy Nhi tỏ thái độ không hài lòng, tôi nói:

– Em sao vậy, anh ngồi uống bia với anh ở công ty, 2 hôm nữa anh ấy đi Sài Gòn làm việc.

– Anh thì lúc nào chẳng bạn, đi làm ở đâu cũng anh với em thân thiết thế. Vợ ở nhà bầu bí một mình anh không lo, chỉ lo đi với bạn. – Nhi nói.

– Thì hơn tháng nay anh mới ngồi với bạn một lần, nhiều anh em bạn bè gọi anh có đi đâu – Tôi nói.

– Anh mà khỏe như người ta thì em cũng mặc kệ, anh sức khỏe giờ yếu, uống bia rượu không tốt. Từ giờ hạn chế bạn bè đi, lo cho vợ con anh đây này. – Nhi nói giọng khó chịu.

– Anh phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu, gia đình là nhất nhưng vẫn phải giao tiếp bạn bè bên ngoài chứ – Tôi giải thích.

– Anh lúc nào chẳng nói thế, anh ốm, anh đau, nằm viện có thấy bạn tới chăm không, hay chỉ thăm chốc lát rồi về. Em lại phải chăm anh chứ ai – Nhi bắt đầu to tiếng.

– Thì bạn bè chỉ vậy thôi chứ, khi bọn nó ốm đau anh cũng đâu giúp gì cho bọn nó. Thôi không tranh luận nữa, em mang bầu đừng nên tức giận không tốt – tôi muốn kết thúc cuộc tranh cãi.

– Anh thương gì vợ anh, chỉ biết bạn. – Nhi vẫn cố chấp nói tiếp.

– Thôi anh đi ngủ đây. Khi nào em bình tĩnh thì vợ chồng mình nói chuyện. – Tôi nói rồi đi vào giường ngủ.

Đêm nằm suy nghĩ, không rõ tôi sai hay vợ sai. Hay vì cả hai chưa thông cảm cho nhau mà xảy ra xung đột như vậy. Tôi mới 23 tuổi đã lấy vợ, liệu có phải vì lấy vợ sớm khi chưa trưởng thành và kinh tế chưa chắc chắn nên cuộc sống vợ chồng mới vậy không. Cứ nằm suy nghĩ trằn trọc mãi không ngủ được. May mà hôm sau tôi được nghỉ.

Sáng hai vợ chồng đều dậy muộn, tranh thủ nghỉ tôi đưa Nhi đi siêu âm, có lẽ từ giờ tới khi sinh thì chỉ cần siêu âm nốt lần này. Mà quên không nói với mọi người, con tôi là gái. Nhi nói với tôi rằng:

– Con gái mà giống anh thì xinh nhỉ, lông my cong vút, da trắng, mặt mũi thanh thoát…

– Nếu con giống em thì sao? – Tôi nói.

– Không xinh bằng khi nó giống anh, nhưng giống em cũng tốt chứ sao, anh dám chê em à – Nhi nói rồi véo vào eo tôi.

– Đau anh, giống em cũng xinh mà. – Tôi nói.

Hôm ấy đi siêu âm về thì cũng giữa trưa, tôi với Nhi ăn cơm quán luôn rồi mới về nhà. Được ngày nghỉ chiều hôm ấy tôi ngủ thoải mái tới 16h hai vợ chồng mới dậy. Tối thì nhận được cuộc gọi của anh Chung bảo mai anh đi Sài Gòn. Còn sếp Nam nhắn tin bảo sáng mai đi gặp anh Thuận, anh này cũng là một thám tử của văn phòng. Tôi đã từng gặp mặt anh Thuận nhưng chưa nói chuyện gì.

Sáng hôm sau 10h tôi gặp ang Thuận ở một khu tập thể khá rộng giữa trung tâm thành phố. Khu tập thể này có lẽ xây dựng từ thời bao cấp. Ở Hà Nội có rất nhiều tập thể như thế. Đừng nhìn vẻ bên ngoài trông cũ kỹ xuống cấp mà nghĩ dân ở đây không có tiền nhé. Có rất nhiều người khá giả họ vẫn ở trong những căn nhà tập thể ấy. Nếu là tầng 1, lại mặt đường thì cho thuê cũng hàng chục triệu một tháng. Cá biệt có những khu hàng trăm triệu một tháng.

Anh Thuận là bạn học của sếp Nam, anh đã ngoài 30 tuổi. Làm ở văn phòng cũng 3, 4 năm rồi. Lần này tôi với anh Thuận theo một đối tượng ở trong khu tập thể. Nhà đối tượng ở tầng 3, khu tập thể rất nhiều cầu thang lên xuống, lại nhiều nối ra vào vì thế theo đối tượng này rất khó. Đối tượng là sinh viên một trường Đại học Dân Lập, đợt này đang nghỉ hè ở nhà. Đối tượng là thành phần ăn chơi phá phách, khách hàng thuê thám tử để xác định xem đối tượng đi chơi với ai, làm gì, có nghiện hút không.

Do giờ giấc sinh hoạt của đối tượng muộn, nên tôi với anh Thuận phải làm muộn. Từ 10h sáng tới 24h đêm, thậm chí muộn hơn. Hôm đầu tiên là nhận mặt đối tượng, dù đã xem ảnh trước nhưng khi gặp người thực tế cũng khó mà nhận ra ngay được. Chúng tôi không thể nhìn được cửa nhà đối tượng vì thế không thể nhìn thấy đối tượng ra khỏi nhà, chỉ khi đối tượng xuống dưới lối đi chung của khu tập thể đông đúc thì chúng tôi mới nhìn thấy. May mà khách hàng hôm ấy cung cấp chi tiết về quần áo đối tượng mặc trên người khi ra đường.

Khoảng 11h trưa sau khi được khách hàng báo là đối tượng mặc quần ngố xám, áo cộc tay trắng vừa ra khỏi nhà thì tôi với anh Thuận căng mắt nhìn ở dưới sân và lối đi khu tập thể để tìm kiếm đối tượng. Một lúc sau cũng thấy đối tượng đi bộ ra, đúng như miêu tả của khách hàng. Đối tượng để tóc chào mào, nhuộm màu vàng nhìn qua thấy khá ăn chơi rồi.

Đối tượng đi bộ ra gần khu nhà uống trà đá. Tôi và anh Thuận vẫn bám theo. Một lát có một cậu bạn đối tượng tới, nhìn cậu bạn ấy cũng ăn chơi, lại xăm trổ nữa chứ. Tôi miêu tả rồi báo cáo về cho sếp Nam. Dù sếp ở Sài Gòn nhưng vẫn chỉ đạo công việc bình thường. Khoảng hơn 30 phút đối tượng chia tay cậu bạn rồi đi bộ về nhà.

Thực sự đi xe máy theo dõi người đi bộ rất khó. Mà đối tượng chỉ toàn đi bộ, hai anh em nhiều khi một người phải khoá kỹ xe máy lại đi bộ theo, người còn lại vẫn phải đi xe máy đề phòng đối tượng bắt xe ôm, taxi hoặc có người đón còn đuổi kịp. Ban ngày hôm ấy thì đối tượng không ra khỏi nhà nữa, mãi tới 21h đối tượng mới đi bộ ra. Lúc này tôi với anh Thuận vẫn bám theo, xe máy buổi tối phải bật đèn, mà đối tượng đi bộ vào những ngõ ngách nhỏ, nếu đi gần sẽ bị lộ.

Hai anh em chia ra, tôi phi xe qua đối tượng lên hẳn phía trước đợi, anh Thuận đi phía sau. Đối tượng đi tới một cửa hàng Cầm Đồ rồi vào bên trong. Có lẽ là thân quen vì thấy đối tượng cười nói vui vẻ với mấy thanh niên trong cửa hàng cầm đồ ấy. Tôi và anh Thuận ngồi trong chỗ tối quan sát và báo cáo tình hình cho sếp Nam biết.

Tới 22h30 đối tượng mới ra khỏi cửa hàng và đi về phía khu nhà tập thể của đối tượng, khi đối tượng vào trong nhà tập thể thì tôi với anh Thuận được lệnh của sếp về nghỉ. Về nhà cũng 23h, Nhi đã nằm trên giường nhưng chưa ngủ. Tôi tranh thủ vệ sinh cá nhân nhanh rồi ngủ. Nhi bảo tôi:

– Anh đi về muộn quá, em ở nhà một mình chán lắm.

– Công việc biết làm sao được em, về muộn thì đi muộn – Tôi trả lời.

– Hay anh nghỉ đi, đi tìm việc khác – Nhi nói.

– Để tới ngày em sinh rồi tính, giờ phải làm chứ không lấy tiền đâu mà tiêu – tôi thở dài trả lời.

– Thôi ngủ đi anh, chúc chồng ngủ ngon – Nhi nói.

– Chúc vợ ngủ ngon – Tôi chúc Nhi xong nhắm mắt và suy nghĩ.

Tôi nằm nghĩ xem giờ phải tính thế nào, Có lẽ phải bán bớt một cái xe máy đi, vì Nhi sinh thì ít nhất 1 năm chưa dùng tới xe. Mà nhà tôi cũng cần tiền, sau cưới hai vợ chồng có mấy trục triệu tiền mừng thì gửi ngân hàng để phòng lúc vận hạn rồi. Giờ cũng không có tiền mặt trong nhà. Nhi sinh con sẽ tốn kém vì Nhi không có bảo hiểm. Nhà nội tôi thì bố tôi lắm kinh tế, mà vợ chồng tôi không hợp với ông, không nghe lời ông nên cũng không thể nhờ giúp được, mà tính tôi cũng không muốn nhờ vả ai. Tôi lấy Nhi xong ra Hà Nội là xác đinh tự lập rồi. Giờ không thể quay về quê nữa. Suy nghĩ tới gần sáng tôi mới ngủ được.

Hôm sau 9h sáng dậy ăn sáng cùng Nhi rồi tôi đi làm, còn Nhi lại đi vào nhà ngoại chơi. Hôm nay đối tượng vẫn như hôm trước, chỉ ra quán trà đá và vào cửa hàng Cầm Đồ. Tôi với anh Thuận vẫn làm việc như mọi hôm. Tua nhanh tới hôm thứ 4 theo dõi đối tượng thì xảy ra chuyện.
Hôm ấy khoảng 22h khi đối tượng vào cửa hàng Cầm Đồ thì tôi với anh Thuận vẫn đậu xe gần đó quan sát. Đột nhiên cửa hàng Cầm Đồ tắt điện, mấy thanh niên xăm trổ đóng cửa thu dọn rất nhanh vào bên trong. Anh Thuận lập tức ra hiệu cho tôi mau chóng rút vì đã bị lộ.

Hai anh em chạy xa khỏi khu vực cửa hàng Cầm Đồ rồi mới gặp nhau nói chuyện. Anh Thuận nói:

– Bị lộ rồi em, bọn nó thấy mình mấy hôm nay loanh quanh bên ngoài cửa hàng rồi. Chắc chúng nó nghĩ mình là sự theo dõi. Mà anh sợ hơn là chúng nó nghĩ mình là đối thủ cạnh tranh địa bàn hoạt động.

– Nguy hiểm ghê anh nhỉ, nếu bọn nó mà nghĩ mình là đội khác tới tranh chấp địa bàn thì có mà bay xác – Tôi căng thẳng nói.

– Ừ, anh chỉ hi vọng bọn nó nghĩ mình là hình sự thôi. Vụ này mệt rồi đấy. – Anh Thuận trầm ngâm.

– Giờ tính sao anh – Tôi nói.

– Cứ báo tình hình về cho Nam nó biết, còn anh nghĩ mình đi làm an toàn của bản thân là trên hết, kệ công việc đi. Nam nó mắng gì cứ vâng dạ cho qua. Giờ phải rút thôi chứ lộ rồi không theo được – Anh Thuận nói.

Hai anh em báo cáo tình hình về cho sếp Nam. Sếp lại mắng hai anh em làm gì mà để lộ. Rồi sếp bảo rút đi mai tính tiếp. Tôi với anh Thuận nói chuyện thêm lúc nữa rồi chia tay nhau về.

Về nhà nói lại chuyện ấy với Nhi, Nhi kiên quyết bảo tôi nghỉ vì quá nguy hiểm. Nhưng nếu tôi nghỉ, lương tôi sẽ mất vì hợp đồng ký chúng tôi bị giữ lại lương khá nhiều. Nếu bỏ việc giữa chừng sẽ mất toàn bộ. Tôi đắn đo suy nghĩ mãi không tìm ra được phương án hợp lý đành phải làm tiếp rồi tính sau. Nhi thấy tôi không nghe thì nàng giận dỗi. Tôi đành phải nịnh nàng.

Hôm sau thì sếp Nam bảo tôi và anh Thuận theo vụ khác vì đã bị lộ. Lần này chúng tôi theo một phụ nữ, lần đầu tiên tôi theo dõi đối tượng chính là nữ. Anh Thuận bảo rất ít khách hàng thuê theo dõi nữ, mà toàn nữ thuê theo dõi nam. Chị gái chúng tôi theo nhà cũng ở một khu tập thể. Nhưng khu này dễ làm hơn khu trước rất nhiều vì chỉ có một lối ra duy nhất.

Hôm đầu tiên sau khi tôi nhìn thấy đối tượng thì khá bất ngờ, chị ta chỉ tầm 26, 27 tuổi (tôi khi ấy mới 23 tuổi) dáng người cao rất chuẩn và xinh đẹp. Đối tượng làm việc ở một Bộ lớn của nhà nước, hàng ngày đi một chiếc xe ga đi làm. Chị ta chưa lấy chồng và chỉ ở một mình, bố mẹ anh chị em thì ở quê.

Sáng hôm đầu tiên đối tượng mặc đồ công sở, bên ngoài khoác áo chống nắng đi xe ga ra khỏi nhà. Tôi với anh Thuận bám theo, tới Bộ ABC thì chị ta vào trong. Tôi với anh Thuận ngồi gần đó giả xe ôm quan sát. Cơ quan Bộ ABC có nhiều cửa, nhưng cửa nhân viên ra vào chỉ có một vì thế dễ theo dõi.

Tôi thấy khá tò mò về đối tượng nên hỏi anh Thuận:

– Chị này chưa chồng, lại không có gia đình ở đây, công việc thì rất tốt, người lại xinh đẹp không lẽ đi cặp bồ với sếp to nào mà lại có người thuê theo dõi à anh?

– Không phải đâu em. Con bé này nó là dân ở quê, tốt nghiệp đại học xong đi làm thì quen cậu khách hàng thuê văn phòng mình. Sau đó yêu nhau và được bạn trai xin cho vào làm ở bộ ABC này. Hai đứa nó sắp cưới rồi, nhưng mà thằng kia nghi ngờ con bé này qua lại với người yêu cũ.

– Vậy anh người yêu hiện tại cũng giàu đấy chứ – Tôi nói.

– Ừ, nó là giám đốc một công ty, bố mẹ nó đều là quan chức to cả, thế mới xin cho người yêu vào được bộ ABC này. Nhưng nó không tin tưởng con bé này, sắp cưới rồi nên phải thuê thám tử theo dõi xem có chung thủy hay không thì mới cưới – Anh Thuận nói.

– Chị này xinh thật đấy, không biết có dính líu gì người yêu cũ không – Tôi cảm thán.

Ngồi cả ngày đối tượng không ra khỏi cơ quan, có lẽ ăn cơm trưa bên trong cơ quan luôn. Tới 17h thì đối tượng đi xe ra về, tôi với anh Thuận bám theo. Đối tượng đi qua chợ mua đồ ăn rồi về thẳng nhà. Tôi với anh Thuận theo dõi tới 22h thì sếp gọi điện bảo về. Sếp Nam dặn mai tôi 7h đi làm, tới 18h thì về, còn anh Thuận 10h đi làm tới nửa đêm thì về. Chia nhau ra như vậy cho đỡ mệt.

Về nhà đã là 22h30 tôi vệ sinh cá nhân xong đi ngủ. Vào nằm với Nhi thì tôi nói:

– Hay mình bán bớt một cái xe máy đi em, giờ em nghỉ ở nhà chưa cần đi tới, sắp tới em sinh có khi cần rất nhiều tiền, mình không chuẩn bị trước lỡ cần tiền lại phải nhờ vả, vay mượn anh không thích.

– Tuỳ anh, nếu bán thì bán xe anh nhé. Xe em biển số Hà Nội vẫn hơn, mà xe em mới hơn xe anh, em lại không thích đi dream đâu. – Nhi nói.

– Ừ, vậy anh sẽ nhờ người rao bán xe, thôi ngủ đi em. Chúc ngủ ngon – Tôi nói.

– Anh chúc ai ngủ ngon? – Nhi bắt bẻ.

– Chúc cả hai mẹ con ngủ ngon – Tôi trả lời.

– Phải thế chứ, chúc chồng ngủ ngon – Nhi nói xong rồi hai đứa ngủ.

Hôm sau 6h30 tôi ra khỏi nhà, Nhi thì vẫn ngủ. Tôi mua gói xôi rồi đi tới đầu khu tập thể của đối tượng nữ mới ngồi bỏ ra ăn. Tới 7h15 thì thấy đối tượng ra khỏi nhà, chị ta vẫn mặc áo sơ mi trắng, zip đen đồ công sở. Đi đường đối tượng ghé mua một hộp xôi rồi đi thẳng tới cơ quan. 10h thì anh Thuận tới, hôm nay cũng không có gì đặc biệt. Cả ngày đối tượng không ra khỏi cơ quan. Làm xong thì đi chợ rồi về nhà.

Tua nhanh tới ngày thứ ba. Hôm ấy khoảng 18h khi tôi chuẩn bị về thì thấy đối tượng ra khỏi nhà, vẫn mặc bộ đồ đi làm có lẽ chưa kịp thay. Tôi với anh Thuận bám theo, đối tượng phi xe máy đi có vẻ khá vội vã. Qua vài tuyến phố thì đối tượng rẽ vào một quán cà phê. Tại đây đối tượng gặp một người đàn ông. Anh ta sơ mi quần âu đóng thùng rất lịch sự, trông khoảng 30 tuổi cao to và đẹp trai. Hai người ngồi trong quán nói chuyện với nhau.

Tôi với anh Thuận báo cáo cho sếp Nam biết, sếp bảo lát một người phải bám theo người đàn ông kia để biết địa chỉ. Khoảng gần 1 tiếng thì đối tượng nữ ra về, anh Thuận theo sau. Còn tôi bám theo người đàn ông khi ấy đi ra sau. Người đàn ông ấy đi xe AB màu đen, tôi báo thông tin về cho sếp Nam và bám theo.

Đi qua hai ba tuyến phố thì cố vẻ anh ta nghi ngờ, anh ta tăng tốc rất nhanh. Tôi cố gắng bám theo, tới một ngã tư anh ta vượt đèn đỏ chạy qua. Lúc này bắt buộc tôi phải theo nếu không muốn mất dấu. Khi qua gần hết chỗ giao nhau, tôi bị đuôi của một cái xe ôtô chở rác quệt nhẹ vào xe làm tôi bị đổ. May mà va chạm nhẹ chỉ xây sát chút da không ảnh hưởng tới ai cả. Vậy là mất dấu người đàn ông.

Sếp Nam biết tin tôi bị xòe, và bị mất dấu người đàn ông thì vẫn mắng tôi ” Em đi xe kiểu gì mà để mất dấu như vậy, vụ này gần xong rồi mà để thoát như thế. Em chạy xe tốt lắm cơ mà, tổ lái mà bị xoè à”. Nói thật lúc ấy tôi cay lắm. Biết là sếp bực bội khi tôi để mất dấu, nhưng tôi cũng bị ngã xe chứ đâu phải muốn thế.

Tôi nghĩ có lẽ tôi nên nghỉ việc ở đây thôi. Tính tôi đi làm luôn nhiệt tình với công việc không bao giờ muốn ai chê trách tới mình. Giờ sếp nói vậy tôi cũng không vui tý nào.

Về nhà thấy tôi bị thương nhẹ ở chân Nhi rất lo lắng. Nhi nhất định bắt tôi nghỉ việc. Tôi suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng tôi nghĩ là sắp tới ngày được ứng lương. Tôi sẽ làm nốt tới ngày ứng lương ấy rồi nghỉ. Thật ra tôi rất áy náy khi mình làm vậy nhưng không còn cách nào khác. Chấp nhận mang tiếng bỏ việc và mất đi 50% lương (chỉ ứng được 50%).

Hôm sau tôi đau chân xin nghỉ ở nhà. Mình anh Thuận làm vụ kia. Tôi cũng nói với Nhi về ý định nghỉ việc của mình. Nhi cũng đồng ý, vì biết nếu tôi xin nghỉ sếp sẽ không cho nghỉ, nếu cố tình nghỉ tôi sẽ mất toàn bộ lương tháng ấy.

Nghỉ ở nhà một hôm thì tôi đi làm trở lại. Tôi tranh thủ qua công ty gặp chị kế toán ứng trước lương. Để làm xong vụ này tôi sẽ bỏ việc. Hôm ấy tôi ứng lương xong thì đi gặp anh Thuận, lúc này anh đang ở trên cơ quan đối tượng nữ làm việc. Tôi cũng không nói gì với anh về việc tôi sẽ nghỉ. Vì dù sao anh cũng là bạn học của sếp.

Hai anh em theo dõi đối tượng tới 20h (tôi đi làm muộn lên về muộn) thì thấy đối tượng đi xe ra khỏi nhà, chị ta mặc một cái váy rất đẹp, nhìn cách ăn mặc biết đi hẹn hò rồi.

Hai anh em báo cáo tình hình cho sếp Nam và bám theo. Lần này khá thuận lợi, sau khi lòng vòng vài tuyến phố thì đối tượng nữ tới một ngôi nhà, ngôi nhà này 3 tầng nằm trong ngõ rộng ôtô vào được. Sau đó thấy người đàn ông hôm trước uống cà phê cùng đối tượng nữ ra đón và dắt xe vào trong rồi đóng chặt cửa lại.

Sau khi báo cáo cho sếp Nam thì anh Thuận bảo vụ này xong rồi. Giờ hai anh em rút thôi. Khách hàng đã đi ra tới gần đây rồi, có lẽ sẽ đợi để bắt quả tang hai người khi họ ra ngoài. Cái đó thì tôi không rõ lắm. Hai anh em chúng tôi ra về.

Trên đường về tôi suy nghĩ không hiểu tại sao chị gái xinh đẹp kia lại vẫn gặp người yêu cũ, khi mà sắp lấy chồng. Không rõ rồi cuộc tình tay ba ấy ra sao. Tôi thấy mình có lỗi khi góp phần vào việc phá vỡ sự bình yên của chị ấy dù biết rằng lỗi từ chị ta. Nhưng tôi đâu ở hoàn cảnh chị ta mà có thể hiểu hết được.

Tôi thấy mình nghỉ việc là đúng đắn. Không muốn dính tới những việc làm mà tôi thấy nó áy náy như thế này. Dù sao qua 2 tháng làm thám tử tư tôi đã có những trải nghiệm khác biệt về một khía cạnh khác của cuộc sống mà ít người có cơ hội tận mắt chứng kiến. Thời gian làm việc tuy chưa lâu nhưng cũng đủ để tôi tự rút ra thêm chút kinh nghiệm sống cho bản thân mình.

Hôm sau tôi nhắn một tin cho anh Chung rằng tôi bỏ việc sau đó tắt điện thoại. Tôi biết anh Chung sẽ nói lại với sếp Nam. Tôi chấp nhận bị mọi người trách móc chê bai sau lưng. Dù áy náy một chút nhưng tôi thấy quyết định nghỉ việc của tôi không sai.

Sau khi nghỉ việc tôi tắt máy 3 ngày liền. Tôi với Nhi chuyển sang một nhà trọ khác gần đó, rộng rãi hơn để sau mẹ tôi còn nên trông cháu. Đồ đạc không có gì nhiều, tôi với thằng Xuân chuyển một loáng là xong. Tuy không làm cùng nhau nữa nhưng tôi với thằng Xuân vẫn thân thiết.
Lúc ấy tôi cũng sốt ruột để tìm việc làm nhưng chưa được. Đúng là “chó cắn áo rách” các bạn ạ. Tôi còn bị lừa tiền môi giới khi làm việc, cay cú tôi định gọi anh Hùng tới xử lý bọn văn phòng lừa đảo ấy, nhưng Nhi nhất định không cho tôi gọi. Nhi bảo giờ mà nhờ anh Hùng lại to chuyện, không may anh ấy đâm chém bọn kia hay gì thì rách việc. Nhi sắp sinh, không muốn bất cứ rắc rối nào xảy ra. Tôi đành nhịn, lần đầu tiên trong đời tôi nhịn nhục như vậy.

Đúng là có vợ con thay đổi rất nhiều, nếu là thời thanh niên thì tôi đã gọi anh em tới phá nát cái văn phòng lừa đảo kia rồi. Tới bây giờ tôi nghĩ lại thấy mình khi ấy ngu nên bị lừa, và cũng thấy thật may mắn vì không gọi anh em xử lý. Nếu không có khi giờ này đang ngồi viết hồi ký trong tù rồi.

Bố vợ tôi rất sốt ruột khi thấy tôi chưa tìm được việc. Ông bảo tôi mang xe ra đường chạy xe ôm, bác họ Nhi đang làm xe ôm ở Thanh Xuân, bố vợ muốn tôi ra đấy làm cùng. Nói thật tôi lúc ấy nghĩ mình thanh niên mới 24 tuổi, có học hẳn hoi sao lại đi làm xe ôm. Nhưng rồi cái hoàn cảnh kinh tế khó khăn ép tôi bỏ qua hết sỹ diện vác xe ra đường.

Tôi lấy xe Nhi đi, xe tôi thì vừa bán rồi, tôi rất tiếc con xe dream ấy, nó được mua bằng công sức đi làm của tôi. Nhưng dù tiếc thì cũng không thể giữ được, vợ con đối với tôi là trên hết.

Hồi ấy mà có uber, grab hay Sipper như bây giờ có phải tốt không, thu nhập cao mà không cạnh tranh nhiều. Chứ làm xe ôm hồi ấy cạnh tranh kinh khủng lắm. Không cẩn thận tranh nhau khách đánh nhau vỡ đầu. Dù có người quen là ông bác họ Nhi (bác tên Hoà), nhưng tôi vẫn là ma mới, bị bắt nạt là chuyện bình thường.

Hôm đầu tiên vác xe ra ngồi cùng ông bác họ. Ông dạy tôi cách làm giá rồi giá cả đi chỗ này bao nhiêu chỗ kia bao nhiêu. Tôi trước hay đi chơi, với làm thám tử cũng đi nhiều ngoài đường. Nhưng để mà làm xe ôm thì vốn đường xá ít ỏi ấy sao mà đủ được. Những cuốc khách đầu tiên là do ông bác mặc cả giúp cho.

Sau khi chở cuốc khách xong về thì ông bác họ đã không ở đấy nữa, có lẽ ông đã đi chở khách rồi. Có một ông trung tuổi lạ mặt ra bảo tôi:

– Mày chạy xe ôm ở đây à, chỗ này của bọn tao mày biến ra chỗ khác.

– Cháu là cháu bác Hoà,(bác họ Nhi), bác ấy bảo cháu đứng đây – Tôi nhẫn nhịn trả lời.

– Cháu ai tao đéo biết, mày biến lùi vào trong kia, không được đậu xe ở đây – Ông ta nói rất khinh bỉ.

Tôi lúc ấy cay cú lắm, chỉ muốn nhặt viên gạch cho lão già ấy một nhát vào đầu rồi muốn ra sao thì ra. Nhưng tôi kiềm chế hết mức vì nghĩ tới vợ con mình, tôi không nói gì lẳng lặng dắt xe lùi vào trong chục mét.

Một lúc sau thì bác Hoà (bác họ Nhi) về, tôi kể cho bác nghe, nghe xong bác ra nói chuyện với ông kia.

– Bác Hoà: kia là thằng cháu tôi, nó ra đây kiếm miếng cơm, có gì ông nhẹ nhàng bảo cháu nó.

– Lão già: ông cứ lôi con cháu ông ra thì anh em ở đây móm hết à. Chỗ này tôi đứng, bảo cháu ông đứng lùi vào trong kia.

Bác Hoà ra nói với tôi:

– Thôi cháu đứng tạm trong này, ít khách hơn bên kia một chút thôi. Lão kia nhà nó gần đây, làm cũng lâu rồi. Có bác ở đây lão không dâm làm gì cháu đâu. Mình mới làm chưa quen, sau quen rồi bình thường ấy mà.

– Vâng cháu biết rồi không sao đâu bác. – Tôi nói mặc dù trong lòng vẫn thấy bức bội.

Lần thứ hai trong một tháng tôi lại phải nhẫn nhịn. Dù cơn tức nhiều khi lên rất cao rồi, nhưng vẫn phải nhịn. Đúng là vì gia đình, vì kiếm tiền và cũng vì sự an bình của bản thân mà sức chịu đựng của tôi giỏi hơn trước rất nhiều. Có lẽ tôi đang trưởng thành hơn, chín chắn hơn hoặc tôi đang hiền lành hơn. Dù thế nào đi nữa tôi vẫn thấy mình đang thay đổi.

Vài hôm đầu tiên làm xe ôm thì tôi cũng quen dần với công việc. Một hôm đang đi ngoài đường thì nhận được điện thoại của bố vợ. Ông gọi tôi về vì Nhi đã có sắp sinh. Tôi gọi về để mẹ tôi bắt xe từ quê lên, về thì tôi ra thẳng bệnh viện luôn. Nhi đang nằm ở trong phòng chờ sinh. Bác sĩ bảo chưa sinh ngay đâu, phải theo dõi xem nên đẻ thường hay đẻ mổ. Tôi cứ quanh quẩn bên ngoài hành lang với ông bố vợ.

Nhi vào viện từ 17h chiều mà tới 20h vẫn không có dấu hiệu sẽ sinh luôn được. Bác sĩ bảo vẫn phải theo dõi, ca này nghe khó mà đẻ thường được. Lúc này mẹ tôi ở quê lên đang trong phòng với Nhi. Bố vợ bảo tôi đi ăn, tôi không có tâm trạng ăn, ra ngoài nhai tạm cái bánh mỳ rồi vào.

Tới 22h Nhi vẫn khó sinh, bác sĩ bảo sẽ cố gắng cho đẻ thường, vì đẻ thường tốt hơn. Bác sĩ tiêm thuốc gì đó cho Nhi để Nhi dễ sinh. Mẹ tôi gọi tôi vào bảo gọi chị gái của Nhi tới giúp, chứ mình bà không thể thức cả đêm đỡ cho Nhi được (Mẹ tôi bị tim nên khá yếu, bà không thức trắng đêm được. Lúc ấy phải đứng để đỡ cho Nhi khá vất vả).

Tôi ra ngoài nghĩ, chị Chi(chị cả Nhi) thì đứa thứ 2 còn nhỏ. Tôi quyết định gọi chị Hằng vì con chị đã 5 tuổi rồi.

– Tôi: Alô, chị Hằng à, chị tới bệnh viện giúp Nhi được không, Nhi khó sinh. Có khi phải giúp Nhi cả đêm nay.

– Chị Hằng: Chị sáng mai phải đi làm, thôi lát chị vào xem thế nào.

– Tôi: Vâng, chị cố gắng giúp em. Chào chị.

Cúp điện thoại xong tôi nghĩ, không hiểu sao Nhi trước đây trông con cho chị Hằng rất nhiều, lại rất quý con chị. Mẹ Nhi thì đã mất, giờ có hai chị thì cũng không thấy ai tới giúp. Tôi với bố vợ là con trai không tiện vào phòng sinh nở, mà bác sĩ lúc ấy cũng không cho vào. Giờ có mình mẹ tôi, sức bà yếu không hiểu có trụ được cả đêm không. Tôi và Nhi luôn sống tốt với mọi người. Giờ thì thấy đúng là tốt với người khác chưa chắc người ta đã tốt lại với mình.

Một lúc sau chị Hằng cũng vào, thái độ không được vui vẻ cho lắm. Chị vào thay cho mẹ tôi.

Ca Nhi là một ca khó sinh, cả bác sĩ lẫn người nhà đều rất mệt mỏi. Chị Hằng có lúc muốn về nhưng bố vợ tôi bắt phải ở lại. Tôi ngoài hành lang thì “cầu trời khấn phật” cho vợ con tôi “bình yên vô sự “. Tôi không phải người mê tín, nhưng còn cách nào khác chứ.

Tới 5h sáng Nhi mới sinh, may mắn mẹ tròn con vuông. Lúc ấy thì chị Hằng vội vã về nghỉ để mai đi làm. Tôi và bố vợ vẫn trực ở ngoài hành lang, mẹ tôi thì bên trong bế cháu.

Sau đó có một y tá gọi tôi vào phòng riêng. Y tá ấy nói thẳng là ca vợ tôi khó sinh, phải tiêm thuốc rồi mất cả đêm, chị ta đòi 2 triệu tiền bồi dưỡng cho ca trực hôm ấy. Tôi biết 2 triệu là quá nhiều cho một ca sinh thường (thời điểm ấy không phải bây giờ nhé) nhưng vợ con mình là trên hết. Tôi rút tiền ra đưa chị y tá và cám ơn chị ấy cùng những y bác sĩ khác.

Sau khi Nhi và còn về phòng sau sinh nghỉ ngơi, thì bố vợ tôi về, còn tôi đi mua đồ ăn cho mẹ tôi và Nhi. Sau đó tới 9h thấy mọi chuyện đã tạm ổn tôi mới về nhà nghỉ. Trên đường về mua chân giò về ninh cháo để cho Nhi ăn. Cả một đêm căng thẳng thức trắng, về nhà sau khi cho chân giò vào nồi cơm điện ninh, tôi đặt lưng xuống giường là ngủ luôn.

12h tôi dậy, tắm qua rồi nấu nốt cháo sau đó lại vào bệnh viện. Tôi mua cơm hộp cho mẹ và tôi ăn. Còn Nhi ăn cháo chân giò. Vận đen có lẽ vẫn đeo bám gia đình nhỏ của tôi. Con gái tôi cứ ti sữa mẹ là lại chớ ra, mua sữa hộp bên ngoài cho uống cũng vậy. Hôm sau thì bác sĩ bảo chuyển con gái tôi ra khoa Nhi để khám chữa.

Lúc ấy thật sự là giai đoạn rất khó khăn với tôi. Mẹ tôi bế cháu đi khám, còn tôi chạy đi làm thủ tục giấy tờ rồi lấy kết quả xét nghiệm các kiểu của con. Nhi thì nằm một mình không có ai chăm. Chạy từ sáng tới 11h trưa thì bác sĩ kết luận con tôi bị thiếu vitamin D bị vàng da nhẹ và bị trào ngược dạ dày cần cho vào phòng chiếu ánh sáng chữa vàng da.

Lúc này thì mẹ tôi phải trông cháu ở phòng chiếu chữa vàng da. Có vài trẻ cũng bị như vậy ở chung một phòng chỉ có một cái giường. Tôi lại phải chạy đi thuê giường gấp cho hai bà cháu ngồi và nằm. Tạm ổn tôi lại chạy tới chỗ Nhi, cho nàng ăn. Nhi rất sốt ruột hỏi tình hình của con gái, nàng muốn lên với con nhưng vừa sinh xong không được đi.

Vợ một nơi, con một nơi, cả hai đều cần người giúp đỡ. Tôi cứ phải chạy đi chạy lại liên tục, nhiều khi cảm thấy như kiệt sức nhưng vẫn phải cố gắng. Ngày 2 lần tôi mang quần áo tã nót của mọi người về giặt rồi đi chợ mua đồ về nấu cháo cho Nhi và cơm cho tôi với mẹ (ăn quán không đảm bảo vệ sinh mẹ tôi toàn bị đau bụng), xong xuôi lại mang vào bệnh viện. Tới 20h tối thì chị Chi(chỉ cả Nhi) vào thăm và trông Nhi. Lúc ấy tôi mới được về nhà tranh thủ nghỉ ngơi để sáng hôm sau dậy sớm.

Cứ như vậy 3 ngày thì Nhi đỡ đau, Nhi nhất quyết lên với con gái. Con gái tôi mấy hôm toàn bú nhờ với ăn sữa ngoài. Nhi lên thì tôi cũng đỡ phải đi lại nhiều. Mệt mỏi điều trị một tuần thì con gái tôi cũng được ra viện. Về tới nhà như trút được gánh nặng vậy, cảm giác thật thoải mái.

Tôi bắt đầu đi làm xe ôm trở lại, thời gian trong viện tổng chi phí đã ngốn hết sạch tiền bán xe máy của tôi và tiền một số người cho con gái tôi. Thu nhập của tôi không đủ cho cả gia đình, tiền tiết kiệm cứ rút về tiêu dần. Con nhỏ rất tốn kém, con gái tôi phải mua nhiều loại thuốc đắt tiền, lại tiền thuê nhà nữa. Nhà có tới 3 người lớn mà chỉ mình tôi có thể đi làm.

Lần này tôi làm xe ôm ở gần nhà cho tiện việc chạy đi chạy lại. Vác xe ra đứng cạnh người quen của bố Nhi. Chỗ này có mấy ông toàn người già chạy kiếm thêm nên dễ tính, không thấy ai nói gì khi tôi chạy xe ôm cả. Sáng hôm đầu tiên thì cũng không có gì đặc biệt.
Tôi làm tới 12h thì về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi chút tới 14h đi làm. Lúc ấy là cuối tháng 7, trời vẫn khá nắng nóng. 14h ra ngồi nửa tiếng thì có khách đi. Vị khách này là nữ khoảng gần 30 tuổi. Chị ta bảo tôi:

– Anh chở em về chỗ THT với ạ.

– Vâng mời chị lên xe – Tôi nói rồi đưa chị ta mũ bảo hiểm.

Đi tới THT rồi theo sự chỉ dẫn của chị ta rẽ vào ngõ nhỏ, sau đó dừng trước một ngôi nhà 2 tầng. Chị ta xuống xe đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi nói:

– Anh đợi em vào nhà lấy tiền ra trả. Em không mang theo tiền.

– Chị cứ vào đi, em đứng đây đợi – tôi trả lời.

Chị ta vào nhà thì gặp một người đàn ông đang đi từ trong ra. Anh này khoảng hơn 30 tuổi khá cao to. Anh ta hỏi:

– Cô đi đâu về?

– Tôi đi đâu mặc tôi, liên quan gì anh – chị ta nói.

– Tôi là chồng cô đấy – Anh kia to tiếng.

– Sắp ly hôn rồi – Chị ta nói rồi đi vào trong.

Anh chồng đi ra thấy tôi liền nói:

– Cậu là ai, bạn trai mới hay gì?

– Không, em xe ôm thôi anh – Tôi trả lời. Nghĩ nếu anh ta nhầm mình là bồ của chị kia thì rất dễ xảy ra xung đột. Tôi đã làm thám tử rất hiểu hoàn cảnh này.

– Cậu cứ vào nhà ngồi đoàng hoàng, tôi hỏi chút chuyện – Anh ta nói.

– Em chờ chị vào lấy tiền thôi anh, em ở ngoài này cũng được – Tôi từ chối.

– Cậu đi từ đâu, hết bao nhiêu tiền? – Anh ta hỏi tôi.

– Em đi từ BHK, về đây hết 30k anh à – Tôi nói.

– Vậy tiền đây cậu cầm đi – Anh ta đưa tôi tiền.

Lúc ấy thì chị vợ đi ra. Chi ấy lên tiếng:

– Không phải cầm tiền ấy, tôi đi tôi trả.

Nói xong chị ta đưa tôi tiền, tôi cầm tiền rồi phóng xe đi luôn. Ở đây chắc chắn sắp có chiến tranh xảy ra, tôi là người ngoài không nên có mặt ở đó thì tốt hơn.

Lần đó tôi đã tý nữa bị hiểu nhầm là tình nhân của chị kia. Hôm sau rút kinh nghiệm, tôi mua 2 cái áo dài tay màu xanh mà bảo vệ hay mặc để đi ra đường làm xe ôm. Chứ ăn mặc như hôm qua mọi người sẽ hiểu nhầm là đi chơi hay đợi bạn gái.

Hôm sau mặc áo mới tôi dễ làm hơn, mọi người đã nhận ra tôi là thằng xe ôm chính hiệu. Đôi khi cũng thấy chạnh lòng, tủi thân khi một thanh niên trẻ như tôi lại ngồi chạy xe ôm như những ông già. Thời ấy mà có grab như bây giờ thì không nói làm gì, hồi ấy rất hiếm ai xe ôm trắng trẻo lại trẻ như tôi.

Buổi tối thường thì 19h tôi về nhà, tôi tắm xong là ăn cơm rồi rửa bát, còn mẹ tôi giặt giũ phơi phóng. Con gái tôi ăn sữa bị chớ suốt nên Nhi rất vất vả trong việc chăm con. Tôi đi làm cả ngày mệt, tối về 21, 22h là đi ngủ, sẽ không giúp Nhi việc chăm sóc con vì đã có mẹ tôi.

Nhưng thời gian trôi đi, Nhi thường ngại đêm hôm không dám nhờ bà, gọi tôi thì lúc ấy tôi mệt tôi thường cáu gắt, vậy là hai vợ chồng lại xảy ra xung đột, trước mặt mẹ chồng Nhi không dám to tiếng, càng lúc nàng ta càng căng thẳng hơn.

Hàng tháng tôi chạy xe ôm không đủ chi tiêu cho cả nhà, tôi và Nhi phải bỏ số vàng tiết kiệm ra để chi phí thêm vào. Cứ như vậy kinh tế gia đình đi xuống khiến Nhi càng thêm khó chịu rồi chuyển sang gây sự với tôi. Tôi đi làm đã mệt, lại bị trách móc nên tôi cũng thường cáu gắt lại với Nhi. Vậy là xảy ra xung đột lớn dần lên.

Mẹ tôi thấy hai vợ chồng cãi nhau như vậy rất buồn, tính bà hiền không nói gì nhưng lại là người dễ tự ái. Bà cảm thấy ở cùng gia đình tôi như là gánh nặng về kinh tế vì thế bà bỏ về quê. Tôi giữ bà lại không được. Vậy là vợ tôi một mình chăm con, mà Nhi cũng không thích ở với mẹ chồng. Bà về Nhi lại thấy thoải mái hơn, tha hồ cãi lại tôi, to tiếng với tôi. Tôi nhiều khi cũng nhịn để gia đình được yên ấm.

Cuộc sống của vợ chồng trẻ khi có con nhỏ khó khăn như vậy đấy. Kinh tế không vững chắc, không đủ lo cho gia đình, rồi sự mệt mỏi khi phải chăm con lúc ốm đau, đêm hôm khiến chúng tôi hay xảy ra những mâu thuẫn xung đột. Có thể thời bấy giờ ít lỗi lo về kinh tế như thời của tôi. Nhưng các bạn trẻ cũng nên chuẩn bị tâm lý, nhất là khi phải sống chung với cả bố mẹ.

Sau vài tháng tôi đi làm xe ôm thì cũng đã khá quen, bắt đầu có những khách quen đi tôi, họ lấy số điện thoại, đi đâu gọi tôi chở. Vì tôi trẻ, tay lái khá chắc chắn nên cũng nhiều người thích đi. Tất nhiên có đủ mọi thành phần xã hội. Tôi đã từng nói, tôi làm việc gì cũng rất nhiệt tình. Nhiều khi tôi về nhà ăn cơm khách gọi tôi lập tức đứng lên đi ngay. Phục vụ như vậy mới có đông khách được.

Có một lần buổi trưa khoảng 14h tôi vừa từ nhà ra, khi ấy đường phố khá vắng vẻ (Không như bây giờ lúc nào cũng đông). Có một anh thanh niên ra bảo tôi chở lên phố HTQ. Tôi chở anh ta đi, trên đường anh ta bắt chuyện làm quen rất thân thiện vui vẻ. Anh ta bảo nhà anh ta mới mua nhà ở đây, giờ về nhà cũ lấy đồ rồi lại về dưới này, bảo tôi lát chở anh ta lên đó rồi đợi chở về luôn. Tôi tất nhiên đồng ý, chứ về xe không cũng đâu được gì.

Tới phố HTQ anh ta chỉ tôi vào một con ngõ nhỏ, nhìn cuối ngõ có vẻ là cụt không đi tiếp được. Anh ta bảo tôi đợi ở đây cho dễ quay xe rồi tiến về phía một ngôi nhà gọi cửa. Không thấy bên trong trả lời anh ta ra chỗ tôi nói:

– Bố em chắc đi đâu quanh đây, anh cho em mượn điện thoại gọi bố em về. Em vội đi quên không mang theo điện thoại.

– Đây anh gọi đi – Tôi vô tư đưa điện thoại cho anh ta.

Anh ta cầm điện thoại bấm số vừa đi về phía ngôi nhà vừa nói chuyện “bố à, đang ở đâu đấy, con đang ở trước cửa… bố về mở cửa đi… À thế ạ… Vâng vâng… Bố để chìa khoá ở cuối hẻm à…vâng con đi vào lấy đây.” anh ta đi tới cuối con hẻm rồi khuất vào một phía. Lúc ấy tôi thấy lạ, sao trong hẻm nhỏ này lại có lối đi.

Tôi chờ 2,3 phút không nhìn thấy anh ta thì mới chột dạ đuổi theo. Hoá ra cuối cùng con hẻm có một cái ngách rất bé, chỉ vừa một người đi bộ nghiêng người đi qua. Tôi lúc ấy mới biết mình đã bị lừa. Tôi khoá xe cẩn thận rồi đi vào ngách nhỏ ấy, hết ngách nhỏ lại là một ngõ rất rộng, nhiều người qua lại.

Tôi hỏi thăm ông già bán nước ở gần đấy thì ông bảo:

– Thôi cháu ơi mất điện thoại rồi, ở ngách này nhiều xe ôm bị lừa như thế rồi.

– Vâng cám ơn ông. – tôi vội vàng quay về chỗ đậu xe, nhỡ tên lừa đảo lúc nãy có đồng bọn thì tôi sẽ bị mất xe máy. May mà quay lại xe vẫn nguyên. Tôi mượn điện thoại của người dân gọi vào điện thoại mình thì thấy thuê bao rồi, vậy là đã bị tháo sim hoặc tắt máy rồi.

Đúng là ngày đi làm đen đủi. Đã không lấy được tiền lại mất cả điện thoại và mũ bảo hiểm. May mà tôi đi xe ôm mang theo cái mũ rẻ tiền, điện thoại cũng là nokia 1110i. Tôi đi về làm lại sim luôn để mọi người còn liên lạc. Làm sim xong tôi về nhà, thấy tôi về sớm Nhi hỏi:

– Anh hôm nay về sớm vậy?

– Anh bị mất điện thoại với mũ bảo hiểm làm sao được nữa em. – Tôi trả lời.

– Sao lại mất hả anh – Nhi hỏi.

Tôi kể cho Nhi đầu đuôi câu chuyện, nghe xong Nhi nói:

– Lừa chuyên nghiệp thế, mà cẩn thận như anh bị lừa lần thứ hai rồi đấy (lần trước bị lừa ở trung tâm việc làm).

– Đen biết làm sao được em. – Tôi than thở.

– Thôi anh, của đi thay người – Nhi an ủi.

– Con hôm nay ăn uống còn chớ không em? – Tôi hỏi.

– Vẫn thế anh à, có khi phải đưa lên bệnh viện Nhi khám lại thôi – Nhi buồn rầu nói.

– Ừ, để sáng mai anh đưa hai mẹ con đi – Tôi nói.

Sau đó tôi lấy con điện thoại blackberry 8820 lắp sim vào, điện thoại này tôi mua trước đây để đọc báo khi đi làm thám tử. Nhưng làm xe ôm không mang đi vì nó khá to khó cầm khi lái xe. Tôi ngồi chơi với con gái để Nhi nấu cơm. Đôi khi vì lý do kinh tế mà vợ chồng xung đột. Nhưng vợ chồng tôi nhanh chóng làm hoà rồi lại đầu vào đấy. Các bạn trẻ bây giờ có lẽ ít phải lo về kinh tế hơn tôi khi ấy nên có thể không hiểu được. Ai chưa lập gia đình thì tôi khuyên nên lấy muộn một chút, hoặc công việc ổn định thì hãy lập gia đình, như vậy tránh được những xung đột, cãi nhau không đáng có.

Hôm sau tôi đi làm bình thường. Qua chuyện bị lừa mất điện thoại ngày hôm qua thì tôi đã rút ra được kinh nghiệm cho bản thân mình. Ai mượn tôi điện thoại, tôi sẽ bảo họ đọc số, tôi bật loa ngoài cho họ nói chuyện chứ không đưa điện thoại cho họ cầm.
Tôi làm được 1,2 tháng thì bắt đầu có khách quen. Khách cũng đủ mọi thành phần, từ những anh tri thức, hay người bán hàng, dân chơi hay người bình dân đều có cả. Nhưng chiếm số lượng đông nhất là những cô gái bán hoa.

Tôi không bao giờ coi thường bất kỳ công việc gì (trừ bọn lừa đảo, cướp tài sản…) vì tôi nghĩ hoàn cảnh mỗi người khác nhau, nhiều khi chính họ không muốn làm cái công việc ấy. Giống như tôi, đâu muốn phải ra đường làm xe ôm. Hoàn cảnh xô đẩy tôi phải làm, chỉ cần công việc không phạm pháp không áy náy lương tâm thì tôi sẽ làm.

Do tôi trẻ nên được nhiều cô gái bán hoa chọn làm xe ôm quen để chở đi. Tôi không bao giờ nói tên thật của mình cho những cô gái ấy biết, và tôi cũng hiểu tên tôi gọi họ cũng không phải tên thật của họ, đó chỉ là nghệ danh khi làm việc mà thôi. Có rất nhiều chuyện liên quan tới những cô gái bán hoa mà tôi sẽ dần dần kể cho mọi người.

Cô gái bán hoa đầu tiên tôi chở là Mai, Mai hơn tôi một tuổi, nhưng chúng tôi luôn luôn xưng hô là anh em. Lần đầu tiên tôi gặp Mai là một buổi chiều, lúc đó khoảng 15h có một cô gái dáng người bình thường mặc váy đen, khoác áo chống nắng đeo khẩu trang kín mít ra hỏi tôi:

– Anh đi xe ôm à?

– Đúng rồi em, em đi đâu? – Tôi hỏi lại cô gái.

– Anh chở em tới phố NT với – Cô gái trả lời.

– Em đội mũ bảo hiểm vào này – Tôi nói và đưa mũ cho cô gái ấy.

Trên đường đi cô gái hỏi tôi:

– Anh có hay đứng ở chỗ lúc nãy không?

– Ngày nào anh cũng đứng đấy – Tôi trả lời.

– Vậy anh cho em số điện thoại, đi đâu em gọi anh đón, em đỡ phải đi bộ ra. Em ở trọ ở ngõ 2 phố TH đấy anh. – Cô gái ấy nói.

– Ok, em lưu đi này 0912xx8668 – Tôi đọc cho cô gái nghe số điện thoại của tôi.

– Số anh đẹp thế, em nháy qua máy anh nhé – cô gái nói rồi nháy qua.

– Anh nhận được rồi, tên em là gì để anh lưu – Tôi hỏi cô gái ấy.

– Em tên Mai. – Tên anh là gì.

– Em cứ lưu là anh xe ôm được rồi – Tôi trả lời vì không muốn nói tên mình.

Sau khi đi theo chỉ dẫn của cô gái thì tới địa điểm cô ta cần tới, đó là một nhà nghỉ cách chỗ tôi chạy xe ôm khoảng 3km. Cô ta xuống xe trả tiền rồi nói:

– Khi nào em gọi anh qua đón em về được không?

– Ok. Nếu anh rảnh anh sẽ qua đón – Tôi nói.

Sau đó tôi quay chở về chỗ mình đậu xe. Chở được 1,2 cuốc khách gần thì thấy điện thoại của Mai gọi tới bảo tôi quay lại đón, tôi liền đi đón Mai. Tới nơi thấy Mai đã đứng cách cửa nhà nghỉ một đoạn đợi tôi, lần này Mai không đeo khẩu trang, tôi nhìn rõ mặt cô ấy. Gương mặt Mai nhìn bầu bĩnh baby khá xinh xắn, da trắng nhìn trẻ hơn tôi khá nhiều (sau mới biết hơn tôi một tuổi).

Chở Mai về ngõ 2 phố TH tôi lại quay ra chỗ làm của mình. Từ chỗ tôi đứng làm xe ôm vào nhà trọ của Mai khoảng 500m. Từ hôm ấy đi đâu Mai cũng gọi tôi chở, chủ yếu đi các nhà nghỉ bán kính vài km quanh khu vực, có lần chở Mai đi phôtô coppy chứng minh thư thì tôi mới biết Mai hơn tôi một tuổi.

Cô gái bán hoa thứ hai tôi quen tên Thu Thảo, Thu Thảo ít hơn tôi 2 tuổi, cao tầm 1m7, dáng người rất đẹp, da trắng mặt xinh. Cô ấy là cô gái bán hoa mặt xinh dáng chuẩn nhất tôi từng chở. Thu Thảo gặp tôi cũng gần giống với Mai, tôi chủ yếu chở Thu Thảo đi nhà nghỉ, quán karaoke gần đó. Vì dáng đẹp mặt xinh lại trẻ nên cô ấy khá kén chọn trong việc đi khách.

Nhà trọ Thu Thảo ở cách nhà trọ của Mai tầm 500m nhưng lại là hướng khác với chỗ tôi làm. Thu Thảo kiếm được nhiều tiền nên khá thoải mái trong việc trả tiền xe ôm, cô ấy còn nhờ tôi đi mua cơm, đồ ăn hoa quả… Nói chung là đủ thứ, tất nhiên tôi vẫn được trả tiền xe ôm đoàng hoàng.

Mọi người đừng nghĩ bậy nhé, sẽ không có chuyện tôi ngủ với mấy cô gái bán hoa ấy đâu. Tính tôi rất rõ ràng, công việc là công việc, sẽ không xen lẫn bất kỳ cái gì vào. Tất nhiên đứng trước một cô gái đẹp như Thu Thảo, mà cô ấy ăn mặc khá sexy thì đàn ông ai chẳng có ham muốn. Nhưng tôi bỏ qua những ham muốn ấy để tập vào công việc của mình.

Từ ngày quen tôi Thu Thảo và Mai không chỉ gọi tôi chở, mà hai cô ấy còn giới thiệu với tôi cho nhiều cô gái bán hoa khác là bạn của hai cô. Bạn của Thu Thảo thì toàn em trẻ đẹp, còn bạn của Mai thì cứng tuổi và già dặn hơn.

Nhi biết tôi có nhiều khách quen là gái bán hoa, nàng nói với tôi:

– Anh chở người ta thì chở, đừng có vớ vẩn rồi mang bệnh về nhà.

– Yên tâm, anh biết mình phải làm gì. Em quen anh lâu vậy chẳng lẽ không hiểu con người anh – Tôi nói.

– Ai biết được đàn ông các anh, giờ em sinh con xong già và xấu rồi, anh ra ngoài gặp toàn em trẻ đẹp sao không động lòng chứ. – Nhi nói.

– Anh đi làm kiếm tiền về nuôi con. Anh không quan tâm mấy chuyện ham muốn vớ vẩn ấy đâu. – tôi khẳng định chắc chắn.

– Em cứ nói trước như vậy, sau mà có xảy ra chuyện gì đừng trách em. – Nhi nói.

Con người tôi khá bản lĩnh cứng rắn trước những cám dỗ. Khi tôi đã quyết tâm thì bất cứ thứ gì cũng không thể làm tôi say mê được. Tôi có thể bỏ mọi thú vui mà nhiều người đàn ông khác không bỏ được.

Sau Thu Thảo thì tôi quen Vân, Vân là bạn của Thu Thảo, hai người bằng tuổi nhau. Tính Thu Thảo khá tiểu thư, đôi khi hơi chảnh(với tôi thì không) còn Vân thì lại là người tính cách mạnh mẽ, rất trưởng thành so với tuổi. Vân tính toán rất chi li, từ tiền đi xe ôm cho tới chi tiêu hàng ngày.

Tuy tính cách Vân tính toán như vậy nhưng lại rất thẳng thắn, có gì nói luôn không để trong lòng. Vân thường tâm sự những chuyện thật của cô ấy với tôi. Một lần tôi chở Vân đi tới một nhà nghỉ khá xa, cách chỗ Vân ở tới 10km. Vân bảo tôi:

– Đi xa thế này biết là tốn tiền xe ôm nhưng em vẫn phải đi. Khách này là khách quen lâu rồi em không bỏ được, với lại anh ấy lịch sự và cho em nhiều tiền.

– Vậy anh có cần đợi em chở về không? – Tôi hỏi.

– Có chứ anh, ông khách này của em giỏi lắm em vào chỉ 30 phút là ra. – Vân nói.

– Trời, sao nhanh vậy, còn tắm rửa thay quần áo nữa mà. – Tôi ngạc nhiên không tin lắm.

– Anh cứ chờ em xong là biết – Vân trả lời.

Sau khi Vân vào nhà nghỉ, tôi liền xem giờ để biết Vân nói có đúng không. Ai đi bỏ một đống tiền ra chơi gái mà lại nhanh như vậy, vào Vân còn cởi quần áo tắm xong mới phục vụ, rồi phục vụ xong cũng phải rửa qua xong mặc quần áo lại mới ra về. Tất cả quá trình ấy tôi nghĩ nhanh cũng 45 phút trở lên. Vì tôi đã chở mấy cô gái bán hoa đi nhiều rồi mà.

Vừa ngồi vừa nghĩ thì đã thấy Vân ra, tôi nhìn điện thoại thấy chưa tới 25 phút. Thực sự khá bất ngờ, Vân leo lên xe tôi rồi nói:

– Anh tin em chưa, em vào chưa tới 30 phút đúng không?

– Nhanh thật đấy, còn chưa tới 25 phút mà – Tôi thán phục.

– Em bảo rồi, khách này không giống với những người khác, ông ấy vào việc nhanh lắm, xong đưa tiền cho em về chứ không nói chuyện gì cả – Vân kể cho tôi nghe.

– Gặp được người như vậy tốt chứ sao em – Tôi nói.

– Được mấy ai như vậy đâu anh. Nhiều khi gặp khách khó tính lại còn lâu ra mệt mỏi lắm. Mà sợ nhất là bọn khách nó chơi hàng rồi gắn bi… – Vân than vãn.

Tôi im lặng không nói gì nữa. Làm công việc gì cũng có những khó khăn riêng. Những cô gái bán hoa đâu phải lúc nào cũng kiếm tiền dễ đâu. Dù sao tôi cũng không quan tâm lắm chuyện nghề nghiệp của mấy cô gái này. Tôi chỉ chở khách và thu tiền vậy thôi. Đôi khi tôi như cái giỏ để họ trút tâm sự, vì chẳng có thằng con trai nào lại chịu khó nghe họ nói chuyện như tôi cả. Họ chủ yếu quan tâm tới tình dục khi gặp những cô gái này.

Ngoài khách quen là gái bán hoa. Tôi cũng dần dần có nhiều khách quen khác, nhiều khi cả ngày chỉ nghe điện thoại chở khách quen chứ không ra đường ngồi tý nào. Tất nhiên không phải ai đi làm xe ôm cũng được như vậy. Tôi là người thật thà, giữ chữ tín, làm việc cũng rất nguyên tắc. Khách họ đi vài lần là tin tưởng tôi rồi.
Nhiều khi tôi đi lấy hàng hoá, lấy tiền cho khách. Có những lần lấy 50,60 triệu cho khách hàng là một chị kinh doanh dược phẩm. Chị rất tin tưởng tôi, đưa tiền cho tôi hoặc nhờ tôi đi lấy tiền mà không hề biết nhà tôi ở đâu. Chỉ biết tên và số điện thoại của tôi. Hồi ấy 50 triệu đối với tôi rất lớn, có hôm toàn tiền 50k làm tôi nhét đầy cốp xe máy mới hết được.

Tôi luôn nghĩ mình phải sống trung thực thật thà. Dù tôi có đói rét cũng không lấy của ai cái gì. Tuy vì tính thật thà ấy mà đôi lần bị lừa như các bạn đã biết, nhưng đối với tôi đấy là trải nghiệm, qua đó tôi rút ra được kinh nghiệm sống cho riêng mình. Cách sống như thế của tôi cũng giúp tôi rất nhiều, tôi được nhiều người tin tưởng dù mới quen biết. Rất nhiều người giao những việc quan trọng cho tôi đi làm thay, từ đó thu nhập của tôi cũng tăng lên.

Nhi thì vẫn ở nhà trông con. Những tháng đầu tôi chạy xe ôm ít khách quen thì gia đình nhỏ của tôi tháng nào cũng bị tiêu âm vào tiền tiết kiệm (phải bán vàng mua trước đây đi để tiêu). Con gái tôi thì ăn uống nôn trớ mãi không thể khỏi, dù hai vợ chồng đã đi tất cả các bệnh viện ở Hà Nội. Sau thì vợ chồng tôi đành “sống chung với lũ “.

Con nôn ra thì Nhi lại cho ăn lại. Vì vất vả khó khăn như thế nên vợ chồng lại nảy sinh những mâu thuẫn, tranh cãi.

– Nhi: anh đi làm về phải giúp em chứ, mình em sao làm hết được.

– Tôi: anh đi làm cả ngày về mệt rồi, giờ bắt anh làm nữa anh sức đâu chịu được.

– Nhi: Con anh nôn trớ cả ngày, em cho nó ăn cũng rất vất vả, anh về thì nấu cơm rửa bát, giặt giũ giúp em.

– Tôi: Hôm nào anh khỏe anh vẫn giúp em, hôm nào về muộn mệt thì giúp sao được.

– Nhi: Cho anh ở nhà mà trông con để em đi làm xem thế nào.

– Tôi: Em làm mẹ tất nhiên em chăm con tốt hơn anh, anh làm sao có thể bằng em được, anh đi kiếm tiền thôi.

– Nhi: Kiếm tiền thì về nhà cũng phải giúp đỡ em.

Vợ chồng tôi thường tranh cãi như vậy đấy. Tôi nhiều khi về nhà, có khách gọi lại phải đi. Chứ có ở nhà được lâu đâu. Còn quá 22h thì tôi đi ngủ không chở khách nữa. Nhưng giờ ấy thì Nhi với con gái cũng ngủ rồi.

Sau khoảng 6 tháng âm tiền thì dần dần thu nhập của tôi cũng đủ trang trải cho cả nhà. Tôi nghĩ làm xe ôm tuy không phải công việc tốt, nhưng ít ra nó đủ cho gia đình 3 người của tôi sống được. Nếu tôi đi làm những công việc bình thường khác có lẽ thu nhập còn thấp hơn nhiều. Vì thế tôi vẫn tiếp tục chạy xe ôm.

Với lượng khách quen khá đông, thu nhập tôi rất ổn định và khá tốt. Gia đình tôi từ đó cũng ít xảy ra những tranh cãi về kinh tế nữa. Nhiều hôm tôi chỉ ở nhà chơi với con gái và giúp đỡ Nhi, có khách gọi thì tôi lại đi chứ không cần ra đường ngồi phơi mưa phơi nắng nữa.

Nói tiếp về Vân, sau một thời gian quen nhau thì Vân thường tâm sự mọi chuyện với tôi vì thấy tin tưởng tôi. Vân kể:

– Em từng lấy chồng rồi và có một đứa con gái, chồng em nó nghiện ma tuý, em chán quá bế con về nhà đẻ ở.

– Em lấy chồng sớm vậy à, giờ con em ở đâu? – tôi hỏi.

– Em lấy năm 18 tuổi, con gái em giờ hơn một tuổi ở nhà bà ngoại trông, em ra Hà Nội kiếm tiền gửi về nuôi nó. Đầu tiên em làm bưng bê ở quán karaoke, sau đấy mấy chị rủ rê làm tay vịn cho thu nhập cao thì em làm. Mới đầu em không đi khách, chỉ tay vịn thôi, Rồi sau đó dần dần em cũng đi khách vì thấy thu nhập cao hơn. – Vân kể lể.

– Em có định thay đổi nghề không? – Tôi hỏi.

– Có chứ anh, em làm một hai năm nữa sẽ học nghề làm tóc rồi về quê mở cửa hàng, em tin anh em mới nói. Trung bình mỗi tháng em để ra một cây vàng, vì em rất tiết kiệm. Ít mua sắm quần áo mỹ phẩm gì. Không như cái Thu Thảo, nó kiếm được hơn em nhưng ăn tiêu ác lắm vì thế để ra cũng ít.

– Ừ, Thu Thảo nhiều quần áo với đồ hàng hiệu thật. – tôi nói.

– Anh bảo, nó cứ mua mấy triệu cái túi xách với mấy triệu một lọ nước hoa thì làm gì còn mấy tiền. Em thì toàn mua đồ chợ thôi.

Tôi nghĩ đúng thật, dù tôi không hiểu gì về nước hoa, cũng không biết gì về đồ hàng hiệu xa xỉ, nhưng khi chở Thu Thảo tôi thấy cô ấy toát ra mùi thơm rất dễ chịu lôi cuốn, đồ cô ấy mặc và mang theo người cùng đẹp hơn của Vân rất nhiều. Vân thì thực sự rất tiết kiệm, tôi cũng thông cảm cho Vân. Cô ấy muốn nhanh chóng thoát ra khỏi công việc nhơ nhớp này để về làm lại cuộc đời.

Một hôm Thu Thảo gọi tôi chở ra bến xe, tôi thấy cô ấy mang rất nhiều túi đồ chơi trẻ em, rồi quần áo, bánh kẹo. Cô ấy ra bắt xe khách về quê. Tôi chở xong Thu Thảo thì lại về chở Vân đi khách. Vân hỏi tôi:

– Anh vừa chở cái Thảo ra bến xe à.

– Ừ, có gì không em. – tôi nói.

– Nó về quê thăm con trai đấy, con trai nó bị ốm – Vân nói.

– Cái gì cơ, Thu Thảo có con trai – Tôi như không tin vào điều mình nghe được, Thu Thảo dáng rất đẹp không có vẻ gì là người đã có con.

– Anh quen nó trước khi quen em mà anh không biết à? – Vân nói.

– Anh chưa từng nghe Thu Thảo nói gì. – tôi thật thà.

– Chắc nó ngại, tính nó sỹ diện lắm. Con trai nó 3 tuổi rồi, nó có con từ năm 17 tuổi – Vân kể.

– Vậy à, vậy bố đứa bé đâu – tôi tò mò.

– Em không rõ, hồi trước nghe Thu Thảo nói khi nó có chửa thì thằng người yêu phủi tay, bụng nó to rồi không phá được, thế là thành chửa hoang, giờ Thu Thảo nó hận đàn ông lắm. – Vân kể.

– Ừ, hồng nhan bạc phận mà em. – Tôi thở dài.

– Em nói anh đừng tự ái, anh là xe ôm không có tiền, mà anh cũng thật thà tốt tính cái Thu Thảo nó không lợi dụng gì anh. Chứ những thằng đàn ông quen biết nó bị nó lợi dụng hết, nó mà đã quyến rũ ai thì người ấy không thể cưỡng lại được. Nó hận đàn ông chứ chẳng có cảm tình với ai đâu. – Vân nói.

– Bảo sao mới tiếp xúc mới Thu Thảo anh thấy tính nó khá kênh kiệu khó gần – Tôi suy nghĩ rồi nói.

– Nó đi làm gái để kiếm tiền nuôi con nhưng một phần cũng vì nó hận đời. – Vân thở dài nói.

Tôi im lặng không nói gì nữa, sau khi chở Vân tới địa điểm quen thuộc, tôi quay xe về trước vì Vân lần này đi khách lâu bảo tôi không phải đợi. Tôi vừa đi vừa nghĩ về câu chuyện của Thu Thảo. Nhìn một cô gái sành điệu, xinh đẹp, vui tươi như Thu Thảo chắc chẳng ai nghĩ bên trong lại là một tâm hồn bị tổn thương. Một người căm ghét đàn ông, coi mọi đàn ông xung quanh là công cụ để lợi dụng. May mắn tôi nghèo nên không phải nằm trong số đám đàn ông ấy.

Ngoài Vân ra thì Thu Thảo còn giới thiệu cho tôi khá nhiều cô gái khác. Nhưng tôi ấn tượng nhất là cô bé Trâm Anh. Trâm Anh mới 17 tuổi, vừa ra Hà Nội làm tay vịn được vài tháng, ở cái độ tuổi vẫn còn trẻ con ấy Trâm Anh rất vui tươi nhí nhảnh, cũng ham chơi bời đua đòi. Có lẽ vì bản tính ham chơi, thích tiêu tiền mà Trâm Anh mới làm nghề này, không giống như Vân hay Thu Thảo.

Trâm Anh nói dối gia đình là ra Hà Nội làm nhân viên bán quần áo. Lần đầu tiên gặp tôi Trâm Anh rất bất ngờ về cô bé, cô bé có khuôn mặt rất xinh đẹp, đẹp hơn cả Thu Thảo và một số hot girl đang nổi tiếng hiện nay. Nhưng thân hình lại nhỏ bé, Trâm Anh chỉ cao khoảng 1m55 trở lại, vòng một và vòng ba khá nhỏ(khác hẳn những cô gái làm nghề dịch vụ- vòng một thường khá to). Có lẽ vì thân hình không được đẹp nên dù khuôn mặt xinh xắn thì cũng chưa phải hoàn hảo để những đại gia để ý tới.

Hồi tôi mới gặp Trâm Anh, cô bé chưa đi khách, chỉ làm tay vịn cho quán karaoke. Sau một thời gian những khách quen của Thu Thảo và Vân trả giá rất cao để được đi nhà nghỉ với cô bé vì thấy Trâm Anh trẻ trung xinh đẹp, thế là cô bé cũng xuôi theo những cám dỗ của đồng tiền và bắt đầu đi khách.

Trâm Anh lần đầu gặp tôi thì cô bé cũng khá ngạc nhiên:

– Sao anh trẻ vậy mà làm xe ôm? – Cô bé hỏi.

– Làm việc gì miễn không phạm pháp và kiếm được tiền thì anh sẽ làm. – Tôi trả lời.

– Anh có gia đình chưa? – Cô bé hỏi.

– Anh có rồi – Tôi thật thà nói.

– Từ giờ đi đâu em gọi anh nhé – Trâm Anh bảo tôi.

– Ok em. – Tôi trả lời.

Sau này khi đã thân quen hơn với tôi Trâm Anh không giữ khoảng cách nữa, cô bé khá nhí nhảnh nói nhiều hay cười khi được tôi chở đi. Nhiều lúc tôi nghĩ thật tiếc cho một cô bé xinh đẹp nhí nhảnh như Trâm Anh. Nếu cô bé không ăn chơi đua đòi có lẽ đã có một cuộc sống khác.

Thấm thoát thời gian trôi đi, con gái tôi được một tuổi. Nhi bắt đầu đi làm, nàng xin dạy ở một trường mầm non tư thục gần nhà để gửi con ở đấy tiện chăm luôn. Vì trường ở gần nhà nên Nhi đi xe đạp để đi làm. Nhà tôi khi đó chỉ còn duy nhất một cái xe máy để tôi chạy xe ôm.
Nhi đi làm thì kinh tế gia đình tôi cũng ổn hơn, hàng tháng bắt đầu để ra được chút ít tiền đề phòng lúc ốm đau bệnh tật. Tinh thần Nhi khi đi làm cũng thoải mái hơn khi ở nhà chăm con vì thế vợ chồng tôi cũng êm ấm hơn trước. Ít xảy ra những xung đột tranh cãi.

Tôi thì vẫn làm công việc của mình. Có lần Trâm Anh gọi tôi tới phòng cô bé để đón đi. Phòng Trâm Anh cùng dãy trọ với phòng Thu Thảo. Tôi tới thì thấy cửa khép hờ, tôi gọi cửa:

– Trâm Anh ơi, đi chưa em.

– Anh vào phòng đợi em một chút – Trâm Anh trong phòng nói vọng ra.

Tôi đẩy cửa bước vào phòng thấy cô bé mặc áo hai dây bên trong không mặc áo ngực lộ rõ đầu nhũ hoa, quần đùi vải ngắn chẳng dài hơn quần chíp là mấy lộ ra đôi chân thon gọn trắng muốt. Cô bé đang lục tủ lấy quần áo để thay. Lúc ấy thằng em tôi nó cũng đang biểu tình dữ dội. Tôi phải cố gắng kiềm chế lại. Tôi hỏi cô bé:

– Sao chưa xong đã gọi anh.

– Em đang ngủ thì khách họ gọi, phải vội vàng dậy, gọi anh luôn sợ anh lại bận, em vừa vệ sinh cá nhân xong, giờ thay quần áo. Anh đợi em chút – Trâm Anh vừa nói vừa cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Tôi bên ngoài suy nghĩ lung tung, đúng là khi đã quen mấy cô gái này rồi thì họ vô tư tự nhiên trước mặt tôi lắm. Cứ như tôi là gay vậy, tôi đã có gia đình không còn xấu hổ khi gặp những cảnh nhạy cảm nữa, chỉ khổ cho thằng em là cứ biểu tình thôi. Đang mải nghĩ thì Trâm Anh bước ra:

– Đi thôi anh, em vừa đi vừa trang điểm.

– Ừ, em khóa cửa đi, anh ra xe trước – Tôi nói rồi quay ra xe nổ máy sẵn.

– Tới quán karaoke XMN nhé anh – Trâm Anh ngồi lên xe rồi nói.

– Ừ. – Tôi trả lời rồi phóng xe đi.

– Anh lúc nãy nhìn thấy em có vẻ ngại – Trâm Anh vừa trang điểm vừa nói.

– Lần sau thay đồ xong hãy gọi anh vào. – tôi nói.

– Em không ngại thì thôi, anh ngại gì. – Trâm Anh trêu chọc tôi.

– Dù sao anh cũng là đàn ông, có phải gay đâu – Tôi nói.

– Nếu anh thích em sẽ chiều anh, anh chỉ trả tiền nhà nghỉ thôi – Trâm Anh dí sát miệng vào tai tôi nói nhỏ.

– Anh công việc là công việc, không lẫn lộn chuyện khác vào nhé – Tôi lảng tránh.

– Để xem anh chịu được bao lâu – Trâm Anh cười xảo trá.

Tới địa chỉ cần đến thì Trâm Anh vào trong, tôi ra về, trên đường về vẫn suy nghĩ về những điều Trâm Anh nói. Một thời gian kể từ ngày Trâm Anh quen tôi thì khi tôi chở cô bé đi, lúc nào cô bé cũng ôm eo tôi rất tình cảm, tôi toàn phải nhắc nhở cô bé bỏ tay ra nếu không chẳng may người quen nhìn thấy về mách với Nhi thì tôi xong đời. Giờ cô bé còn công khai rủ rê tôi đi nhà nghỉ nữa. Tôi thấy khá băn khoăn trong lòng.

Nói về Mai, cô gái bán hoa đầu tiên tôi quen. Mai cũng giới thiệu cho tôi rất nhiều chị em của cô ấy. Chị em đồng nghiệp của Mai không xinh đẹp bằng đồng nghiệp của Thu Thảo nhưng họ lại có những điểm thú vị riêng. Bạn bè của Mai rất thân thiện thoải mái, họ coi tôi như người anh trai trong nhà vậy. Không hề giữ khoảng cách hay giấu giếm gì tôi.

Mai ở chung với 3 coi gái khác, tất cả đều cùng quê và quên biết nhau. Một cô hơn Mai 2 tuổi tên Lan, một thì bằng tuổi Mai tên Thu, cô bé còn lại mới 18 tuổi tên Huệ. Cả bốn cô đều không thể so sánh với Thu Thảo hay Trâm Anh được, nhưng họ lại có vòng một rất khủng. Tại sao tôi biết, vì trước mặt tôi họ vô tư mặc áo hoặc váy ngủ không có áo lót bên trong.

Nhiều lần phòng Mai tổ chức ăn uống gọi cả tôi, tất nhiên tôi đa số là từ chối, nhưng chối mãi cũng không được, đôi khi cũng phải ngồi vào làm vài chén rượu. Một mình tôi đàn ông ngồi giữa bốn cô gái bán hoa. Mọi người hình dung nó như thế nào?

Cả bốn cô đều xuất thân từ vùng núi cao, uống rượu đối với họ thì tôi chỉ là muỗi, tôi chỉ ngồi uống hạn chế rồi xin phép đứng lên mà thôi.

Phòng Mai nhà wc không hề có cửa hay bất kỳ cái gì che. Nhiều khi tôi ngồi trong phòng mà thực sự cũng ngại, mấy cô vô tư lấy quần áo vào tắm với thay, tôi có cố tránh thì đôi khi vẫn phải nhìn những cảnh khỏa thân trong ấy. Mấy cô cứ vô tư như không vậy. Mai bảo tôi:

– Anh như anh trai bọn em, bọn em không nghĩ ngợi gì đâu.

– Đúng đấy anh, bọn em tuy làm gái nhưng sống rất tình cảm – Lan nói.

– Hay anh làm anh trai nuôi của em – Huệ khoác tay tôi nói.

– Mấy chị em thông cảm, anh đi làm rất rõ ràng giữa công việc và tình cảm. Anh quý bọn em thật đấy nhưng cũng vẫn phải giữ khoảng cách. Không vợ con anh biết lại nghĩ lung tung không hay – Tôi nói.

– Vâng, bọn em biết chứ – Mấy cô cùng nói.

Tôi biết cả bốn cô đều xuất thân là ng dân tộc, họ được học rất ít, gia đình thì khó khăn thực sự. Cả bản của mấy cô gái này gần như con gái ai cũng đi làm gái bán hoa. Họ không lấy chồng, chỉ kiếm đứa con rồi về gửi cho ba mẹ trông và lại đi kiếm tiền. Ngoài Huệ ra thì Mai, Lan, Thu đều đã có con ở quê rồi. Bốn cô ngoại hình khuôn mặt không được xuất sắc vì thế kiếm tiền cũng ít hơn hẳn nhóm Thu Thảo, Trâm Anh. Nhưng họ lại sống khá tiết kiệm giản dị.

Khi tiếp xúc với những cô gái bán hoa, tôi thấy mỗi người một hoàn cảnh khác nhau. Như Thu Thảo thì vì bị bội bạc mà dẫn tới làm gái, Trâm Anh lại vì sự ăn chơi đua đòi loá mắt bởi đồng tiền. Còn Vân thì muốn kiếm thật nhiều tiền bằng cách nhanh nhất để lo cho con. Mai và những chị em của cô thì một phần do học thức kém, một phần do môi trường sống quá khó khăn ở làng bản… Ai cũng có những lý do riêng, tất nhiên đồng tiền vẫn là chủ đạo khiến các cô theo nghề này.

Do mỗi người có một xuất phát điểm khác nhau, hoàn cảnh gia đình cũng khác nhau nên cách họ tiêu tiền, cách họ làm gái cũng không giống nhau. Có người tiết kiệm, người hoang phí. Có người sống thực dụng lừa lọc nhưng cũng có người sống tình cảm. Tôi không đánh giá ai tốt ai xấu, chỉ nhìn nhận họ mà đưa ra trải nghiệm cho bản thân mình.

Sau khoảng một năm tôi làm xe ôm, lượng khách quen của tôi đã tương đối nhiều. Trong đó có cả những thành phần cờ bạc gạo. Tôi quen một anh tên Vinh, anh ta nhiều hơn tôi 5,6 tuổi, nhìn rất lịch sự đoàng hoàng. Anh ta bị cờ bạc ngấm vào máu, tôi thường xuyên chở anh ta đi đánh bạc. Lần nào chở đi anh ta cũng trả công tôi rất thoải mái.

Có một lần Vinh gọi cho tôi:

– Em à, anh nhờ em tý việc được không?

– Có việc gì vậy anh – Tôi hỏi.

– Giờ anh đang chơi ở xa, em qua cửa hàng cầm đồ 68TDH đóng hộ anh hai ngày tiền họ với. Tối anh về anh trả em cả tiền xe luôn – Vinh nói.

– Được rồi để em đi – Tôi trả lời rồi cúp máy.

Đã nhiều lần tôi cho anh ta nợ tiền, sau đó anh ta trả rất sòng phẳng, vì thế tôi cũng tin anh ta. Tôi tới cửa hàng cầm đồ 68 TDH đóng hộ anh ta 2 ngày tiền họ rồi về. Tối không thấy anh ta gọi tôi trả tiền, tới ngày hôm sau tôi gọi anh ta cũng không nghe máy, vào nhà thì anh ta không có ở nhà.

Vậy đấy, tôi đã bị anh ta quỵt mất 2 ngày tiền họ. Nó tương đương 2 ngày chạy xe ôm của tôi. Bài học cho sự tin người của tôi. Những ngày tiếp theo anh ta luôn tránh mặt tôi. Một lần khá lâu sau tôi gặp anh ta, anh ta nói:

– Anh giờ chưa có tiền, bao giờ có anh trả em.

– Loại người không giữ chữ tín như anh tôi đéo tin, tôi cho anh luôn số tiền ấy. Từ giờ gặp tôi ngoài đường thì tránh mẹ nó ra – Tôi to tiếng.

Anh ta không nói gì quay đi luôn. Tính tôi là vậy, nếu đã không giữ chữ tín với tôi thì tôi chẳng nể nang ai hết. Anh ta vẫn có xe máy đi, vẫn có điện thoại dùng mà lại văn vẻ không có tiền trả tôi. Những loại người như vậy tôi khinh thường. Tôi có thể rất hiền, nhưng ai động tới tôi thì tôi cũng chẳng để người đó yên. Tôi nói như thế đã là quá nhẹ nhàng với anh ta rồi.

Có một lần đang nằm ngủ trưa ở nhà với Nhi và con gái thì Mai gọi tôi:
– Mai: Alô anh à, anh chở em đi Hoà Bình được không?

– Tôi: Đi xa vậy em?

– Mai: Em đi có việc trên ấy. Mà anh chở em cho em nợ tiền tiếp nhé. Em hết tiền rồi.

– Tôi: Đi xa vậy em cũng phải ứng cho anh ít tiền xăng, chứ giờ anh đổ xăng kiểu gì (Mai vẫn đang nợ tôi tiền mấy cuốc xe chưa trả).

– Mai: Em hết sạch tiền rồi anh à.

– Tôi: Ông bồ của em đâu, bảo ông ta cho ít tiền. – Tôi nói (Mai đang cặp với một ông ngoài 40 tuổi đã có vợ con).

– Mai: Việc ấy anh không phải lo đâu, thế anh có chở em được không (giọng khá gắt gỏng).

– Tôi: Anh chỉ hỏi thăm em như vậy làm gì mà gắt lên với anh. Em ra bắt xe khách đi, chứ đi xa vậy anh không đi đâu. (Tôi không muốn dính sâu vào, giờ nợ cũ Mai chưa trả lại thêm nợ mới mà đi thì xa nữa).

– Mai: Thế thôi anh nhé. (Nói xong cúp máy).

Cúp máy xong thì bị Nhi tra hỏi:

– Con nào gọi anh, con nào mà anh nói chuyện tình cảm thế hả, lại còn lo cho nó không có tiền, với hỏi thăm nó.

– Em sao vậy, khách đi xe ôm của anh. Vẫn nợ anh tiền, giờ lại đi xa đòi nợ tiền tiếp anh phải hỏi thế chứ – Tôi giải thích.

– Khách có cần anh phải quan tâm như vậy không, anh đang cặp với con nào hả, lại dính với mấy đứa “mắt xanh mỏ đỏ” phải không, mấy người nói lại với em anh chở bọn nó còn ôm eo nữa đấy, anh đừng tưởng em không biết gì… – Nhi to tiếng.

– Anh luôn trong sáng nhé, công việc rạch ròi với chuyện tình cảm. Anh không làm gì có lỗi với em cả. Anh luôn luôn chung thủy với em – Tôi giải thích.

Nói qua nói lại một hồi thì tôi cũng bị bầm tím người, và phải hứa với Nhi không được tiếp xúc quá gần với mấy cô gái bán hoa, phải giữ khoảng cách với họ. Như vậy thì Nhi mới chịu để tôi yên.

Hôm sau tôi gặp Huệ, cô bé nhỏ tuổi nhất ở phòng Mai, Huệ khá quý tôi. Huệ bảo:

– Anh hôm qua không chở chị Mai là đúng. Chị ấy giờ chán lắm.

– Sao vậy em – tôi hỏi.

– Chị ấy ngu lắm anh ạ, lại đi có tình cảm với ông bồ già kia. Không đi làm chỉ ở nhà phục vụ lão ta đã không được chu cấp tiền lại còn mất thêm tiền cho lão ăn uống… Giờ thì hết sạch tiền lại đi vay mượn mọi người – Huệ kể.

– Trời, sao bọn em không khuyên bảo nó. – Tôi nói.

– Bọn em khuyên rồi không được. Chị ấy giờ như một người khác vậy – Huệ than thở.

Thì ra mọi chuyện đều có nguyên nhân đằng sau. Mai ở nhà không đi làm thì sao có tiền được. Lão kia thì không chu cấp gì, có lẽ Mai đã bị lão hớp hồn rồi. Dù làm gái bán hoa nhưng cũng là con người, ai chẳng có tình cảm. Mai lại xuất thân từ vùng sâu vùng xa, hiểu biết còn hạn chế. Tôi suy nghĩ thật là bất hạnh cho cô ấy.

Sau này Mai có con với lão kia, bị vợ lão bắt ngặp đánh ghen, rồi Mai ôm bụng bầu bỏ về quê sống. Lão kia chẳng hề quan tâm hỏi han gì mẹ con Mai. Tôi nghe Huệ và mấy chị em kia kể lại, chứ cũng chưa hề gặp lại Mai lần nào nữa. Thấy buồn cho một số kiếp người phụ nữ bất hạnh.

Lại quay lại nói về Trâm Anh, cô bé đối với tôi bạo dạn hơn hẳn, đi đường chỗ vắng người hay buổi tối cứ ôm eo tôi. Có lần còn gục hẳn đầu vào lưng tôi tỳ bộ ngực nhỏ nhắn vào áo tôi rồi xiết tay rất chặt. Tôi cũng chẳng biết phải nói với cô bé như thế nào nữa. Tôi nhắc nhở thì Trâm Anh nói:

– Em phải bám chặt vào anh, không ngã ra đấy thì anh nuôi em cả đời nhá.

– Anh chịu thôi, em đừng đùa dai thế. – Tôi nói.

– Em đùa gì, đi xe ôm thì chẳng phải ôm à hihi – Trâm Anh cười khoái trá.

– Anh nghiêm túc đấy, anh không thích em ôm chặt như vậy đâu. Chỉ cần hai tay nắm chặt áo anh là không thể ngã được – Tôi nghiêm nghị nói.

– Nhiều thằng con trai muốn được em ôm mà con không được, anh có phúc không biết hưởng – Trâm Anh châm chọc tôi.

– Anh nói bao nhiêu lần rồi, anh không để tình cảm xen lẫn vào công việc. – Tôi khẳng định.

– Em chưa gặp người đàn ông nào như anh, hay anh bị gay – Trâm Anh lại xỏ xiên.

– Ừ, em muốn nghĩ như thế nào cũng được. – Tôi chấm dứt câu chuyện.

Lúc ấy tôi không rõ Trâm Anh có cảm tình với tôi hay chỉ là muốn trêu chọc tôi. Dù là gì thì tôi cũng không muốn dính dáng tới cô bé ấy. Nhiều lúc cũng rất ham muốn khi trước mặt tôi là một cô gái mới 17 tuổi mơn mởn, lại có khuôn mặt quá xinh xắn như Trâm Anh. Thực sự tôi cũng bị cuốn hút rất nhiều. Nhưng tôi thấy mình thời điểm đó có đủ bản lĩnh để vượt qua những cám dỗ ấy (sau đó thì không nói trước được nhé).

Một thời gian sau thì Trâm Anh cặp với một ông nhà giàu nào đó rồi chuyển đi chỗ khác ở, Vân cũng về quê có lẽ đã bỏ nghề. Tôi không còn gặp lại hai cô gái đó nữa. Hi vọng họ có thể hoàn lương để làm những công việc tốt hơn.

Trong thời gian Trâm Anh và Vân rời đi, Mai thì bỏ về quê ở, tôi lại quen hai cô con gái khác. Cô gái đầu tiên là Phương bạn ngoài xã hội của Mai, Phương nhiều hơn tôi 3 tuổi, cũng như Lan, Mai thì Phương vẫn xưng hô anh em với tôi. Phương không xinh nhưng thân hình quyến rũ, nói chuyện có duyên và có học hơn hẳn Mai.

Phương không trực tiếp đi làm gái, mà cặp bồ với một anh khá trẻ, ngoại hình cũng được, anh ta thuê cho Phương một phòng trọ rồi tuần 3,4 lần tới ăn ngủ với Phương. Tôi làm xe ôm chở cả Phương, cả anh ta luôn.

Có lần tôi chở Phương tới một cửa hàng cầm đồ, Phương bảo tôi vào cùng luôn vì con gái đi một mình ngại vào chỗ như thế. Tôi dựng xe vào cùng Phương, Phương cắm một cái điện thoại khá đắt tiền ở thời điểm đó. Sau đó trên đường về Phương nói chuyện với tôi:

– Điện thoại này của thằng bồ em, nó cho em nhưng em không thích dùng, giờ mà mang bán thì không được, em mang cầm rồi về bảo nó em thiếu tiền gửi về quê nên cầm điện thoại, cho nó đi mà nhổ ra.

– Em cũng tính toán gê nhỉ – Tôi nói.

– Phải tính chứ anh, ở đời ai cho không ai cái gì, nó ngủ với em thì em phải được lợi chứ. Mỗi tiền ăn với tiền thuê phòng thì chết à – Phương nói.

Mấy hôm sau thì tôi lại chở Phương đi nhổ điện thoại về, Phương bảo bồ em nó cho tiền nhổ. Được khoảng nửa tháng thì lại chở Phương đi bán đứt con điện thoại ấy. Phương bảo tôi:

– Em gửi tiền về quê cho con gái, điện thoại này dùng cũng phí. Em cứ bảo thằng bồ là rơi mất rồi để nó mua em điện thoại khác.

Vậy đấy, một mánh khóe của những cô gái làm tiền, có lẽ anh bồ Phương cũng sẽ nhận ra, nhưng nếu muốn cưỡi lên người cô ấy thì vẫn phải mua điện thoại khác cho Phương thôi.

Khoảng một tháng sau thì tôi chở Phương ra bến xe Gia Lâm, trên đường đi Phương nói chuyện với tôi:

– Em không ngu như cái Mai đâu, nó cặp với thằng già kia mang bầu về quê mà chẳng được gì. Thời gian cặp thì không đi làm được cũng không có tiền. Em hôm qua nói dối thằng bồ là em về quê một tuần, thực ra hôm nay em đi làm.

– Em làm ở đâu? – Tôi hỏi.

– Em xuống Hải Phòng làm anh ạ, vừa có tiền vừa không sợ người quen hay thằng bồ nó biết. Nó mà biết em đi làm gái nó bỏ em ngay. – Phương tâm sự.

Tôi vừa chở Phương đi vừa suy nghĩ, ai cũng lừa dối ai thế sao. Bồ của Phương lừa dối vợ con đi cặp bồ ăn ngủ với Phương, cho tiền Phương. Còn Phương lại lừa anh bồ để đi làm gái chỗ khác. Đúng là xã hội muôn hình muôn vẻ, không ai có thể biết hết được.

Cô gái thứ hai tôi quen cùng thời điểm với Phương là Ánh Dương. Ánh Dương không phải là bạn của bất kỳ ai cả, tôi quen Ánh Dương rất tình cờ. Một hôm đang ngồi dựng xe ở vỉa hè thì có một cô gái ăn mặc rất thời trang, ngoại hình hấp dẫn, mặt xinh như người lai tây vậy. Cô ấy ra hỏi tôi:
– Anh chạy xe ôm à?

– Ừ, em đi đâu – Tôi hỏi.

– Anh chở em lên phố THĐ – Cô ta trả lời.

Vậy là tôi chở cô ta đi, cô ấy không hề mặc cả giá tiền. Trên đường đi cô ta không nói một câu nào cả. Xuống xe trả tiền rất thoải mái xong bước đi, nhìn cô ấy như một tiểu thư con nhà giàu có vậy.

Lần đầu tiên tôi gặp Ánh Dương như thế đấy. So với Thu Thảo thì Ánh Dương dáng thấp hơn, Ánh Dương cao khoảng 1m65. Nhưng ba vòng của Ánh Dương rất đẹp, giống như người tập gym vậy, vòng một căng tràn, vòng hai nhỏ gọn, vòng ba tròn mẩy căng đét.

Khuôn mặt Ánh Dương thì rất lai tây, nếu so sánh với Trâm Anh thì mỗi người một vẻ. Trâm Anh xinh xắn theo kiểu baby, teen. Còn Ánh Dương mang vẻ đài các tiểu thư sang trọng. Trâm Anh có thân hình bé nhỏ, vì thế so sánh tổng thể thì thua xa Ánh Dương.

Lần thứ hai tôi gặp Ánh Dương cũng giống lần thứ nhất, cùng chở lên một phố và đi đường không nói câu nào. Ánh Dương nhìn sang trọng, tiểu thư đài các như vậy tôi đâu dám bắt chuyện chứ.

Tới lần thứ ba tôi chở Ánh Dương thì cô ấy mới lên tiếng:

– Anh hay đứng ở đây nhỉ, hình như chở em hai lần rồi.

– Đúng rồi em, anh đã chở em hai lần – Tôi trả lời.

– Anh có số điện thoại không, lần sau đi em gọi anh, đi mấy ông xe ôm kia dê xồm quá, cứ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống em. – Ánh Dương nói.

– Số anh đây 0912xx8668, em lưu đi. – Tôi nói.

– Ok, em nháy máy qua anh rồi, em tên Ánh Dương. – Cô ấy nói.

– Em lưu anh là anh xe ôm được rồi – Vẫn như mọi khi, tôi không cho cô gái trẻ nào biết tên mình.

Từ hôm ấy Ánh Dương là khách quen của tôi, Ánh Dương không rõ làm gì nhưng rất nhiều tiền, dùng toàn đồ hiệu sang trọng với điện thoại thời thượng. Cô ấy nói bị say ô tô rất nặng nên không bao giờ dám bước lên xe taxi, chứ cô ấy không thiếu tiền đi taxi.

Ánh Dương đi khá nhiều, sau này tôi biết hoá ra cô ấy bán hàng xách tay, như nước hoa mỹ phẩm túi xách… Một tuần 4, 5 buổi tôi chở cô ấy lên chỗ kho hàng để cô ấy làm việc. Nhưng tôi thấy khá kỳ lạ, cô ấy nhiều hôm không đi làm, chỉ toàn thấy đi chơi, mua sắm rồi đi spa, chăm sóc sắc đẹp… Và chưa bao giờ cô ấy bảo tôi đón về như những khách hàng quen thuộc khác.

Một thời gian sau thì tôi cũng hiểu lý do. Một hôm tôi làm khá muộn, khoảng 20h tôi chưa về (bình thường 19h tôi đã về nhà), đang ngồi thì thấy Ánh Dương được một thanh niên chở phi vọt qua. Tôi nhìn theo thì nhận ra thanh niên ấy rất hay đi xe máy vào hướng mà Ánh Dương thuê nhà. Thanh niên ấy hơn tôi khoảng 4, 5 tuổi, hai tay xăm trổ kín mít, nhìn qua cũng nhận ra là giang hồ có số má.

Có lẽ hàng ngày thanh niên ấy đón Ánh Dương về. Một hôm Ánh Dương gọi tôi chở đi mua đồ, lần này cô ấy mua khá nhiều đồ vì thế cô ấy bảo tôi chở thẳng vào trong phòng trọ chứ không dừng ở đầu ngõ như mọi lần. Sau khi giúp Ánh Dương mang đồ vào phòng thì tôi cũng khá bất ngờ.

Phòng của Ánh Dương rất bình thường, ít đồ đạc khác xa với ngoại hình của cô ấy. Tôi nghĩ người xinh đẹp sang trọng như Ánh Dương phải ở một phòng đầy đủ tiện nghi chứ. Ánh Dương có vẻ nhận ra ý nghĩ của tôi, cô nàng lên tiếng:

– Em mới chuyển tới đây, hôm gặp anh lần đầu là em vừa chuyển tới.

– Vậy à – Tôi nói.

– Em ở nhà ít, cũng không muốn mua nhiều đồ đạc gì. Cám ơn anh mang giúp em đồ vào nhà nhé – Ánh Dương nói rồi đưa tôi tiền xe ôm, cô ấy đưa tiền rất thoải mái.

– Không có gì đâu em, anh về đây – Tôi chào Ánh Dương rồi về.

Tới thời điểm ấy tôi thực sự vẫn chưa hiểu Ánh Dương là người như thế nào nữa. Cô nàng giống một tiểu thư đài các sang trọng sao lại ở một phòng trọ bình thường, lại có vẻ đang cặp với thanh niên giang hồ kia.

Nói thật Ánh Dương là cô gái duy nhất mà tôi có cảm giác rung động sau Nhi. Trước đó tôi quen biết với Vy, Linh cả hai đều có tình cảm với tôi nhưng tôi không có tý rung động gì. Sau đó quen với Thu Thảo rồi Trâm Anh. Cả hai đều là những cô gái xinh đẹp nhưng tôi cũng không có tý cảm xúc nào. Vậy mà gặp Ánh Dương, tiếp xúc với cô ấy chưa lâu tôi lại để ý tới cô ấy. Gặp cô ấy tôi thấy mình có chút rung động khác thường.

Thật sự lúc ấy tôi thấy mình thật tệ bạc, tôi đủ bản lĩnh để chống lại mọi cám dỗ trước đây, dù trước mặt tôi có là cô gái nào đi nữa, ăn mặc sexy gợi cảm tới mức nào đi nữa thì tôi vẫn đứng vững không hề rung động vậy mà giờ lại thay đổi. Tôi nghĩ chẳng lẽ vì Ánh Dương quá xinh đẹp hay sao. Cũng không biết rõ nữa. Nhưng tôi luôn tự nhủ rằng tôi và Ánh Dương như hai thế giới khác nhau. Tôi chẳng bao giờ có thể lại gần cô ấy. Và tôi còn một gia đình bé nhỏ ở sau lưng, tôi không thể mù quáng xa ngã được.

Ai trên đời có lẽ cũng từng một lần bị cám dỗ, bị mê hoặc bởi những thứ phù du ngoài xã hội. Nhưng tuỳ bản thân mỗi người mà có sự phản ứng rồi cách làm khác nhau đối với những cám dỗ ấy. Tôi thì lựa chọn lý trí, tình cảm của bản thân mình. Tôi yêu Nhi và con gái, tôi không muốn gia đình mình tan vỡ. Mỗi lần nghĩ tới những người quan trọng với cuộc đời tôi thì tôi lại có quyết tâm bước qua sự cám dỗ bên ngoài.

Một lần Ánh Dương gọi tôi chở đi mua đồ, cô ấy đi mua quà sinh nhật cho một đứa trẻ 10 tuổi. Nghe cô ấy bảo đứa bé là con trai của một anh Đại (đại ca) có số má trong mảnh đất Thủ Đô này:

– Em đi mua quà cho con của anh bạn chồng em. Hôm nay sinh nhật thằng bé ấy, thấy bảo tổ chức ở nhà hàng sang trọng lắm – Ánh Dương kể. (Người Ánh Dương gọi là chồng chính là thanh niên xăm trổ hay chở cô ấy về)

– Vậy à, con đại gia à em. – Tôi hỏi.

– Vâng anh, ông ấy là đại ca của chồng em. Số má có tiếng đấy. Nhà giàu lắm, đi đâu cũng đi audi với cả vệ sĩ đi theo. – Ánh Dương kể.

– Vậy chồng em cũng có số má nhỉ – Tôi hỏi.

– Chồng em nó cũng kinh lắm, trước đi tù mấy lần rồi, giờ quản lý mấy quán Bar với cửa hiệu Cầm Đồ cho ông kia – Ánh Dương nói.

Tôi không nói gì nữa, Ánh Dương bảo tôi dừng xe trước một cửa hàng thời trang trẻ em, cô ấy mua một chiếc áo khoác cho thằng bé 10 tuổi kia. Sau đó tôi lại chở cô ấy đi gói quà và viết thiệp.

Sau khi xong xuôi thì tôi chở Ánh Dương về một salon tóc để làm đẹp, cô ấy bảo tôi về trước vì làm đẹp xong bạn trai cô sẽ tới đón đi sinh nhật.

Có lần thì Ánh Dương gọi tôi chở đi xăm mình. Trên người Ánh Dương đã có một hình xăm khá lớn ở trên vai, một hình xăm thiên thần rất đẹp. Lần này cô ấy muốn đi xăm hình ở tay. Tôi chở Ánh Dương đi tới một ngôi nhà 4, 5 tầng ở trung tâm Thành phố, Ánh Dương bảo nhà này là bạn của chồng cô ấy, anh ta chuyên xăm hình cho bạn bè người thân quen. Chứ không xăm cho người ngoài.

Tới nơi cô ấy bảo tôi vào nhà ngồi đợi, trong nhà có vợ chồng anh chủ nhà và mẹ của anh ta. Tôi vào nhà ngồi xem và đợi Ánh Dương vì cô ấy chỉ xăm một hình nhỏ nên khá nhanh. Anh chủ nhà xăm hình trông đúng chuẩn nghiện, người chỉ có da bọc xương, mắt hõm sâu nhìn lờ đờ, trên người kín đặc những hình xăm. Ánh Dương xăm không hề dùng thuốc giảm đau, dù là một hình nhỏ nhưng tôi thấy cô ấy cũng quá bản lĩnh. Trong khi ngồi xem Ánh Dương xăm hình tôi nghe hai người nói chuyện thì phần nào hiểu được về Ánh Dương và bạn trai cô ấy.


Còn tiếp…

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33

TÊN TRUYỆN:

Cô chủ nhà trọ


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)