Phần 9
Mình chưa từng một phút chán nản về tình cảnh của 2 đứa, nhưng mình phải ngao ngán với cách cư xử của người lớn. Có lẽ “sinh con rồi mới biết lòng cha mẹ” là như thế. Mình chưa có con cái nên mình không hiểu được lòng họ chăng? Bố mẹ mình, bố mẹ Mai đều xuất phát từ tình yêu con cái, nhưng cái cách thể hiện ra làm những người làm con thấy thật khủng khiếp… Ép uổng con cái bằng nước mắt, bằng cái chết. Thật tệ hại.
– Bác cảm ơn cháu, bác cảm ơn cháu.
Nâng người đàn bà đáng tuổi mẹ mình đứng dậy, mình quay bước đi luôn không nói thêm 1 lời nào nữa. Biết nói gì đây? Cả đời này lấy đâu ra cái cảnh này? Cảnh mà bố mẹ người yêu quỳ xin mình buông tha con gái họ…. Mình cười như thằng điên, vừa tu chai rượu vừa cười. Rút điện thoại ra gọi cho gấu – lần cuối cùng mình gọi em là gấu.
– Em à?
– Anh à? Mình chia tay nhé! – Mình bất ngờ vì đó là điều mình đang định nói. Chắc có lẽ Mai đã biết hết mọi chuyện.
– Em không bỏ gia đình được anh ạ. Anh hãy buông tay em nhé? – Khóc.
– ….. – Mình khóc theo.
– Em yêu anh lắm, hãy nhớ đến em anh nhé! Huhuhu.
– Anh cũng yêu em lắm! Anh xin lỗi.
– Đừng nói từ ấy anh ạ. Hãy đi cafe với em 1 lần cuối nhé!
– Ừ. Chào em!
– Chào Cường yếu của em.
Tút tút tút….
Chuyện tình của mình kết thúc như vậy đấy, bây giờ những cảm xúc đó vẫn còn đây, tất nhiên không phải là tình yêu nữa, nó chỉ còn là nỗi đau, nỗi đau mà chỉ khi phải bị chia lìa mới thấu hiểu.
Chuyện tình mình chia tay chỉ vậy thôi, không gặp gỡ thêm 1 lần, không khóc lóc vật vã. Mỗi đứa đều cảm thấy như chết nửa con người nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết mình còn phải sống vì ai. Không ai níu kéo ai, không ai cố gắng liên lạc, không tủi hờn, không oán trách. Có duyên mà không có phận, duyên đến mà thả nó trôi đi thì phải chấp nhận, trên dòng đời đâu chỉ có 2 con người. Bảo mình hèn cũng được, hãy thử đứng vào vị trí người trong cuộc rồi mới thấy hết được sự nghiệt ngã của nó. Bàn tay kia vừa hôm qua còn nắm lấy mà chỉ vài phút nữa thôi sẽ xa rời, mãi mãi….
Tốt nghiệp. Mai lấy chồng. Gần 1 năm đó mình vật vờ như 1 cái bóng, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Ra trường xong, ngày ngày đi dạy, cuối tuần lên HN học cao học. Mình không về nhà gần nửa năm, mình ít về nhà, mình gét bố mẹ vì nghĩ họ góp phần làm mình mất Mai. Mặc kệ tất cả, các cuộc vui, các lần tụ tập mình đều tránh mặt, chỉ hoàn thành công việc và học hành.
Trong 1 năm ấy, mình nghe nói 2 nhà đã vui vẻ trở lại ngay lập tức, Mai cũng thực hiện vai trò con dâu không ai có thể chê trách, K cũng không dằn vặt gì em vì những gì đã xảy ra, K yêu em thật lòng và cuồng si – điều duy nhất làm lòng mình dịu lại một chút.
Là đàn ông, nhưng mình cũng thấu hiểu thế nào là những đêm nằm khóc vì nhớ người yêu, vì bất lực, vì trách bản thân mình. Chỉ vì chần chừ, vì không dám đến với em ngay từ đầu để đến giờ quay quắt trong nỗi nhớ em thế này. Không biết bao nhiêu lần mình lên lớp với khuôn mặt não nề, thân thể rã rời vì những cơn say. Bạn bè khuyên nhủ, gia đình khuyên nhủ, nhưng mình bỏ ngoài tai – vì họ đã sai lầm khi nghĩ mình bê tha, mình sa đọa. Mình không hề, chỉ là giấu nước mắt trong lòng, có điều không muốn tiếp xúc với ai, không nói, không rằng. Lang thang. Nhìn đâu quanh cái thành phố này cũng thấy em, quán kem còn kia, quán chè còn kia, shop váy áo ngày nào vẫn ở đấy……..
Ngày cưới em. Mình đến cùng với lớp.
Bố mẹ em bắt tay mình rất chặt, cái nhìn chan chứa. Mình hiểu nỗi lòng của họ.
Ngồi cầm ly rượu hồng mà mình nói không nên lời. Bên tai ù đi những lời chúc tụng.
Cô dâu chú rể đến kia rồi, cầm ly lên chúc em và chồng trăm năm hạnh phúc, mình tránh nhìn vào mắt em, vì mình biết em đang khóc rồi.
Một cái bắt tay thật chặt với chú rể, mình biết em sẽ có 1 người chồng luôn tôn thờ và là chỗ dựa cho em.
Đứng một mình ở cửa đốt thuốc, mặn đắng, nước mắt rơi lúc nào không biết. Dạo này mình mau nước mắt quá. Mẹ kiếp.
Đến giờ đưa dâu, em của mình đang từ trên gác đi xuống, đằng sau là bà cô đang xách 1 valy đầy quần áo. Tiền lại gần, em đưa cho mình 1 phong thư “ Em đi anh nhé!” – “ Hạnh phúc em nhé!”
Em lên xe hoa rồi, vậy là em đã là vợ người ta. Chấm hết.
Để lại một bình luận