Phần 48
Việc đầu tiên là tôi gọi điện về cho em. Bây giờ đã hơn 12 giờ khuya ở Việt Nam.
– Alo – em bắt máy khi tôi chờ gần hết tiếng chuông. Có lẽ em đang ngủ. Giọng khô khốc.
– Anh đây. Em ngủ chưa?
– Em chưa. Có gì không anh?
– Em dạo này thế nào?
– Bình thường! Anh có việc gì không?
– Anh hỏi em mà cũng phải có chuyện gì à?
– Sao không? Nhanh nhanh em còn đi ngủ.
– Dạo này có chuyện gì vui không? Kể anh nghe đi. Cứ coi như là bạn bè lâu ngày kể nhau nghe không được à?
– Chẳng có gì vui. À, tuần sau em đi phượt với bạn.
– Bạn à? Phượt ở đâu?
– Lào Cai.
– Thôi ở nhà đi, phượt nguy hiểm lắm.
– Có gì liên quan? – vẫn cái giọng nhấm nhẳng.
– Uhm không liên quan. Nhưng nên ở nhà đi, đi xe máy mấy cái cung đường ấy anh không yên tâm.
– Anh yên tâm. Em có tay lái rất chắc.
– Uhmm. Tay lái ấy thì chắc rồi.
– Anh nói vậy thôi, em đi hay không là tùy em mà.
– Chứ còn gì nữa! Hihi. Thôi em ngủ đây, bye bye anh nhé.
– Ừ, bye em nhé. Đi cẩn thận.
Ngay sau đó tôi thấy trên facebook của em có để một cái status làm tôi thấy đắng ngắt. Đập thẳng vào mắt tôi: “ Còn là gì của nhau…..?” với chế độ public. Sau đó là hàng loạt like và comment của bạn em, đủ cả, kể cả Huy. Tôi nhớ như in cái dòng chữ “ATSM” của Huy. Cái nick và cái dòng comment cả đời tôi không thể quên. Mỉm cười. Tôi cứ thế ngồi nhìn từng dòng comment, từng nhát dao cứa vào tim. “Ừ thì không còn là gì đâu em ạ…. em yên tâm ngủ đi nhé!”
Phương gỡ status ấy sau vài chục phút đồng hồ nhưng những gì em nói, bạn em nói, Huy nói, kể cả thằng Dũng, tôi cũng đã thấy đủ cả. Thằng Dũng chốt một câu cuối cùng, chắc cũng là lí do mà Phương phải xóa cái status ấy đi. “Tao đố mày lấy được ai khác ngoài nó đấy!”…
Tôi vẫn tin Phương lắm, và tin vào linh cảm của mình, nhưng trong tình yêu bây giờ thì khó mà nói suông. Cứ ngồi đấy rồi chờ tình yêu nó tự chạy đến với mình thì còn lâu. Nhiều khi, người ta cũng phải dùng đến cái đầu, mà cái đầu của tôi thì chứa đầy thủ đoạn, từ nhẹ nhàng đến ghê tởm. Có điều là chẳng bao giờ tôi nghĩ đến nó, cũng vì chẳng có ai đối xử tệ bạc với tôi bao giờ nên tôi không điên mà tự chuốc họa vào thân đi gây hấn với người ta. Nhưng giờ thì khác. Thà là chơi bẩn còn hơn mất vợ. Mà thực ra thì cũng không phải là bẩn lắm. Tôi chỉ đơn giản muốn có một phép thử, và để phá đám cái chuyến đi phượt đã được lên kế hoạch từ trước mà tôi biết thừa người lên kế hoạch là ai. Kiểu gì khi lên đến nơi chàng chẳng có một buổi tối đầy nến và hoa rừng. Giữa cái thăm thẳm sơn cước và hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc chàng sẽ rút chiếc nhẫn ra tỏ tình….đại loại vậy. Nghĩ đến mà tôi thấy hưng phấn hơn hẳn vì kế hoạch phá đám của mình. Nói cho cùng thì ông nào khi đánh đồn có địch cũng phải thủ sẵn trong đầu mấy cái kế hoạch phá đám vậy thôi, sau khi được rồi đâu có ai nhắc lại chuyện đó nữa, người ta chỉ nhắc tên người chiến thắng thôi. Thằng thua cuộc thì cứ ngồi đấy mà chờ đợi những lời an ủi.
Tôi nhắn tin cho thằng Dũng và bảo nó là “đúng đêm hôm trước khi nó đi Lào Cai mày báo cho Phương rằng tao bị tai nạn gãy chân, để xem thử thái độ Phương thế nào. Nếu Phương hờ hững thì tao tự hiểu có nên tiếp tục không, còn nếu mà còn thương tao nhiều thì tao chém cho đổ luôn, ở bên này tao cũng chém” . Không quên dặn thêm nó là chỉ nhắn tin thôi, sau đó tắt máy luôn!
Thằng Dũng đồng ý ngay. Và nó rất hứng thú với kế hoạch ấy, còn hơn cả tôi. Nó cứ hí ha hí hửng, khen lấy khen để trong khi kế hoạch thì có gì đâu. Thằng này ngờ nghệch quá nên người yêu nó mới cắm sừng. Mà ngày xưa tôi cũng bị cắm sừng mà, có hơn gì nó đâu mà chê cơ chứ! quên mất.
Một tuần sau, tối thứ 6, tôi đang nằm khểnh trên giường ngồi chơi. Nói là ngồi khểnh nhưng tâm trạng thì không khác gì lửa đốt cả. Giờ phút quyết định cũng là đây. Tôi biết Phương là một người như thế nào, em giống mẹ tôi y như đúc – một mẫu phụ nữ thương chồng con hơn bản thân mình, đau đớn vì nỗi đau của chồng con còn hơn mình đau đớn…. nếu như Phương còn yêu tôi và còn quan tâm đến thằng người yêu cũ này thì em sẽ không thể yên tâm mà đi phượt với Huy….. Phụ nữ là vậy, khi còn tình yêu thì dù có đau đớn đến đâu họ cũng sẽ chấp nhận đến bên cạnh vỗ về, gánh vai chia sẻ nỗi đau với người đàn ông, còn không thì cũng đừng mong dù là chỉ một cái liếc mắt thương hại….
Tôi đang đánh vào cái lòng trắc ẩn của mỗi người phụ nữ, nhất là lại một người nhạy cảm và tôi biết chưa bao giờ hết yêu mình.
Hơn 12h đêm, nghĩa là hơn 10h đêm ở nhà.
Giờ này có lẽ Phương đang chuẩn bị đồ đạc để sáng mai đi sớm. Tôi hồi hộp và lo lắng đến mức không muốn cầm lấy cái điện thoại nữa. Sợ chỉ một tiếng chuông vang lên tôi cũng vỡ tim mà lăn ra. Cứ ngồi nghịch máy tính với đọc báo mà có chữ nào chui vào đầu đâu.
Hơn 1h đêm, đã hơn 1 tiếng từ lúc thằng Dũng nhắn tin báo cho em.
Điện thoại vẫn nằm đó, đặt chuông to nhất, cắm sạc pin đầy đủ còn hơn 100%.
Tôi thất vọng, quyết định tắt máy đi ngủ. Vậy là cũng xong, tôi ảo tưởng sức mạnh thật…..
Tôi ngủ ngay sau khi đặt mình xuống mà không kịp để đầu óc kịp suy nghĩ gì, có lẽ là tôi mệt mỏi quá vì sự chờ đợi và trông ngóng. Trong cơn mê man, tôi mơ thấy em gọi điện cho tôi, tiếng chuông điện thoại vảng vất.
Mà hình như không phải mơ.
Mơ à? Hình như không phải, rõ ràng là tiếng chuông điện thoại mà.
Thôi kệ. mỏi quá rồi. Cứ kệ nó kêu một lúc là khác dừng.
Mà khoan………
Tôi vùng dậy.
0084978… is calling
Đầu số Việt Nam, nhưng là một số khác không phải số của Phương.
Mặc kệ, giờ thì ai tôi cũng nghe. Như chết đuối vớ phải cọc, tôi vồ lấy cái điện thoại.
– Alo
– Anh à? Anh đang ở đâu? – Là Phương. Nhưng giọng em lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra.
– Anh đang ở nhà.
– Em tưởng anh đang ở trong viện?
– Anh vừa về rồi em. Mà sao em biết? Em đang dùng số nào đây?
– Em biết thế nào không quan trọng. Chuyện là thế nào?
– Chuyện gì em?
– Anh đang đùa em đấy à? Nói nhanh lên! – giọng Phương bắt đầu méo dần.
Chỉ 1 giây thôi. Trong khoảnh khắc ấy, lúc Phương gần như mất bình tĩnh cũng là lúc tôi sắp không kiểm soát được cảm xúc mình. Linh cảm cho tôi biết rằng đó không hề phải là sự thương hại còn xót lại vì những tình cảm xưa kia, mà là một sự lo lắng thật sự.
Tuy vậy, tôi vẫn phải diễn tiếp. Để kiểm chứng nhiều thứ khác nữa. Vừa hồi hộp vừa hưng phấn là cảm giác của tôi bây giờ. À không, tôi còn đang chờ đợi tình yêu của em nữa, một chút thôi.
– À, anh đang qua đường thì cái ô tô vượt đèn đỏ nó đâm vào.
– Thế anh giờ sao rồi?
– Chắc không sao đâu em, nằm mấy tháng là khỏi thôi mà.
– Anh có … đau lắm không?
– Đau lắm…. Nhưng từ lúc em gọi cho anh thì anh hết đau rồi…..
– Thật không? – giờ thì giọng đã méo hẳn, tôi đoán Phương vừa nói vừa khóc thút thít rồi.
– Thật!
Hai đứa im lặng như thế khá lâu rồi tắt máy. Có lẽ là Phương đang đấu tranh tư tưởng ghê gớm lắm, giằng xé giữa tình yêu của mình và những thứ tình cảm xếp đặt của gia đình. Tôi tự tin vào bản thân mình và tin vào những tình cảm mà 2 đứa đã hứa hẹn với nhau….nhưng niềm tin là không đủ, cho bất kì điều gì.
Tôi tin là bây giờ Phương đang có tình cảm với Huy. Con gái mà. Sao mà cứ khước từ mãi được những chân tình của người đàn ông luôn kề cạnh, huống hồ đó là những tình cảm chân thành của Huy dành cho em. Tôi ở xa Phương thì đành chấp nhận tranh giành lại tình yêu ấy bằng cách này hay cách khác….. Tôi không tin Phương đổi thay và dễ dãi, nhưng Phương là con người, là phụ nữ, và hơn hết, Phương là một người con có hiếu.
Kết thúc cuộc nói chuyện, trong tôi trỗi lên hai cảm xúc trái ngược nhau. Hạnh phúc và hổ thẹn. Tôi tự vấn bản thân mình, tự sỉ vả đã phải dùng đến hạ cách để thử thách tình yêu của Phương. Trước giờ tôi vẫn vỗ ngực tự xưng là người làm việc gì cũng đường đường chính chính không hề biết đến mấy cái chiêu trò, thế mà giờ vì giành giật lại tình yêu mà tôi cũng sẵn sàng làm mấy cái thứ đó đấy chứ. Trước khi làm thì không sao, nhưng khi đạt được mục đích rồi tôi mới thấy nó thấm thía ra sao, “giá như mình đã không làm….” – biết sao được, vậy mới là con người, khi bị dồn vào thế thì tự khắc nó sẽ như con nhím xù lông lên để tự vệ. Tự nhủ rằng chỉ làm điều này một lần, và với một người duy nhất là em mà thôi.
Dù sao thì sau chuyện vừa rôi tôi cũng hạnh phúc lắm. Qua cách nói chuyện phần nào tôi đã nắm được nội tình sự việc. Phương đang phải kìm nén và kiềm tỏa cảm xúc bản thân ghê gớm lắm. Nhưng tất nhiên mọi thứ vẫn chỉ là phỏng đoán. Những điều Phương thể hiện ra làm tôi rối tung lên không biết đường nào mà lần. Cảm giác như đang lạc trong màn sương sớm, dịu dàng và êm dịu, nhưng mịt mù không biết lối ra ở đâu.
Một phút sau, tôi nhận được kết bạn từ nick facebook của Phương. Câu đầu tiên đập vào mắt tôi làm tôi bất ngờ, vì nó không hợp với hình ảnh mà Phương những ngày xa tôi – cứng rắn và phũ phàng.
– Anh ơi em sắp không chịu được nữa rồi!
– Sao thế em? – tôi lật đật nhắn lại.
– Em sang bên ấy với anh nhé?
– Sang kiểu gì?
– Em đi theo visa du lịch.
– Thôi em ở nhà đi đi, anh không sao đâu, bên này anh cũng có nhiều bạn bè. Em xin visa xong thì anh cũng khỏi rồi.
– Thế phải làm thế nào???
– ….
– Mà em chuẩn bị đồ đạc xong để mai đi chưa ?
– Đi đâu?
– Phượt!
– Em không đi mà
– Sao không?
– …
– Hôm nọ anh bảo em không đi còn gì?
– Anh nói không đi là em không đi à?
– Tôi không dại. Đi rồi ông lại gầm lên chửi bới lung tung!
…
Thế là kế hoạch phá hoại của tôi thành công cốc à? Đúng là trời không thương mấy thằng bất lương. Tôi tự tin mình đã suy đoán đúng về kế hoạch tỏ tình của Huy khi đến Lào Cai, nhưng bỏ quên một mắt xích quan trọng là Phương. Thực ra cũng không thể trách bản thân mình được, vì Phương mấy hôm trước vẫn nói chuyện với tôi bằng một cái thái độ nhấm nhẳng, giọng nói bất cần, không thèm để ý đến lời khuyên của tôi cơ mà. Đúng là lũ con gái khó hiểu. Tôi đặt mình xuống và có một giấc ngủ ngon nhất từ lúc sang Hàn đến giờ, nếu có camera chắc sẽ thấy tôi vừa ngủ vừa cười toét miệng đấy….
Sáng thứ 2, tôi lên phòng thí nghiệm từ sớm và chạy sang phòng giáo sư hướng dẫn.
Tôi xin về nhà 1 tuần để khám bệnh. Quả thực thời gian này ở trên phòng thí nghiệm tôi có dấu hiệu đau đầu và hay chảy máu cam, người lúc nào cũng mệt mỏi, nhưng cũng không đến mức báo động, có lẽ là do hay thức đêm mà thôi.
Giáo sư khi nghe nói đến sức khỏe của tôi thì tỏ thái độ đăm chiêu và cấp phép cho về ngay lập tức. Các giáo sư ở Hàn rất sợ bị dính trách nhiệm, dù sao thì cũng nhiều người bị đưa vào danh sách đen vì bạc đãi sinh viên rồi…
Tôi sẽ về nhà bất ngờ, không cho ai biết, kể cả bố mẹ. Mới đi có gần nửa năm mà tôi nhớ bố mẹ lắm rồi, và nhớ cả em nữa. Mới có gần nửa năm trôi qua mà nhiều chuyện xảy ra quá.
Tôi không phủ nhận lần này về mục đích chính là vì em.
Ai cũng vậy thôi, cũng yêu thương và đau đớn, nhưng không phải ai cũng dám bất chấp tất cả để giữ gìn tình yêu của đời mình. Một lần trong đời thôi, tôi bỏ qua công việc, bỏ qua những sĩ diện bản thân – một tấm áo choàng mà tôi được gia đình, họ hàng, thầy cô khoác lên mình từ khi còn tấm bé, để về bên em, giữ em trong vòng tay mình. Rồi sau đó muốn ra sao thì ra.
Để lại một bình luận