Phần 24
Quán bia…
– Tôi gọi 2 bom 2 lít, đứa nào uống hết trước thì về trước!
– Ghê đây, tí đừng bắt chị đưa về nhé!
– Vâng ạ, lần trước ai đưa ai về thì biết rồi
– Lần ấy không tính, hiii. Uống nào! Không say không về.
– …
– Coi như mọi thứ tai qua nạn khỏi! Chúc mừng ông!
– Cảm ơn bà đã bên tôi, zô đi!
– Đã bảo thế nào???
Ngồi nhậu thế này chủ yếu là mình uống còn Phương thì chỉ có gắp mồi cho mình là chủ yếu, chẳng chịu ăn uống gì, chỉ lo giữ eo. Phương nói dân văn phòng thường mông to do phải ngồi cả ngày, nên không được ăn đồ mỡ nhiều kẻo nó dồn về mông chỉ được ăn rau, củ quả là chủ yếu, có thời gian thì phải chơi thể thao. Đúng là làm con gái khổ thật, lúc nào cũng phải lo giữ dáng, chẳng như mình, tập gym một thời gian về ăn uống như thụi, tăng cân vù vù lại ngại đi tập.
Cà kê mãi, có chút men trong người mình cũng mạnh bạo hơn, cuối cùng thì cũng phải hỏi về những mối quan hệ của Phương ở công ty, không thì nó cứ bứt rứt trong người. Có lẽ khi đang khao khát sở hữu 1 cái gì đó thì cũng là lúc con người ta bắt đầu biết ích kỉ.
– Mấy ông ở cơ quan bà sao rồi? Anh Úc?.
– Ông hỏi làm gì?
– Bà biết tại sao mà, cứ trả lời đi?
– Ông cũng biết lo lắng rồi hả? Tự tin lắm mà? Nhiều em SV theo lắm mà!
– Trên trường thế thôi, nhòm vào ví thầy nó chạy mất dép. Nghiêm túc đi nào!
– Ông hỏi ý thế là gì? Phía các anh ấy hay là phía tôi?
– Cả hai phía đi.
– Các anh ấy thì cuối tuần vẫn nhắn tin hỏi han, tặng quà không nhận, rủ đi cafe không đi, rủ đi ăn không đi,…… cũng nói rõ quan điểm rồi nhưng không thể phũ phàng hơn được nữa. Anh Úc thì cũng thôi, người nước ngoài họ nice lắm, không đồng ý là thôi ngay…
– Cái tôi băn khoăn là từ phía bà thôi…
– …
– Ông có đánh giá tôi quá thấp không?! – Phương bắt đầu nhìn mình với ánh mắt gườm gườm.
– Đừng căng thẳng quá, tôi phải cảm thấy thế nào tôi mới hỏi chứ! Cảm giác này bà từng trải qua rồi mà.
– Tình cảm chứ có phải mua bán đâu mà phải băn khoăn thế, tôi lúc nào cũng tin vào đối phương.
– Biết vậy, nhưng nếu thế thì đã chẳng có từ “phản bội”.
– Đó là do những người đó không biết giới hạn “đủ”, với tôi thì yêu người và được đáp lại chân thành là đủ rồi.
– …
– Thế bà đang yêu ai? – mình nháy mắt.
– Yêu ai!! Ngậm vào cho đỡ nói linh tinh – Phương nhét nửa quả dưa chuột vào miệng mình.
Mình cười tít mắt . Biết rồi nhưng Phương nói ra vẫn thấy sướng, đâu phải chỉ con gái mới cần nịnh nhỉ? Cái mối quan hệ “nửa nạc nửa mỡ” này cũng vui lắm chứ! Chắc gì sau này khi yêu nhau đã cảm thấy vui vẻ, thoải mái như này? Thôi cứ tận hưởng đã, để sau này lúc yêu nhau kể lại còn có chuyện mà chí chóe, và biết đâu đấy, có khi lại còn được kể cho con cháu nghe ý chứ! Rằng bố mẹ, ông bà ngày xưa hâm hấp thế nào? Ông tinh tướng, bà đanh đá……
– Tỉnh dậy đi, mơ màng gì đấy hả? – Phương dí dí cốc bia vào má mình.
– …
– Đầu ông nhiều tóc bạc quá, suy nghĩ gì mà kinh thế kia?
Phương nói mình mới để ý. Hôm nay đúng là ngày vui nhất sau chuỗi những vụ lùm xùm, cãi cọ và suy nghĩ đến bạc cả tóc. Mình sợ, rất sợ. Lần đầu tiên trong cuộc đời biết cảm giác lo lắng kinh khủng đến thế. Công việc của mình chẳng đáng kể gì so với nhiều người nhưng dù sao cũng là cố gắng của bản thân, dù có bèo bọt thì cũng trong sạch, chưa kể đó còn là hy vọng của bố mẹ, của cả gia đình, đi đâu cũng khoe có thằng cháu làm “giảng viên”, bây giờ đùng một cái bị thôi việc thì lúc ấy cả họ nhà mình chắc chui xuống đất chưa hết nhục. Sợ cho mình một, sợ cho người khác gấp nhiều lần! Mình bạc tóc theo đúng nghĩa đen của nó, đầu trở thành hoa râm trong vòng vài ngày.
Và tiết mục tiếp theo của buổi nhậu là: nhổ tóc bạc ngay tại quán! Mình bảo để về nhà mà dứt khoát Phương không chịu, cứ đè ra nhổ, còn bắt một con bé phục vụ đi mua hộ cái nhíp nhổ tóc sâu, vừa nhổ vừa khoe với chúng nó “thấy chị giỏi không? ở nhà thỉnh thoảng chị vẫn bắt ve cho chó đấy!” – làm mấy con bé nhân viên nó cười ngặt nghẽo, nhìn mình như thằng hấp, nhục không thể tả được. Sướng thì cũng sướng đấy, có gấu quan tâm thì tốt, nhưng kiểu quan tâm bất chấp đối phương nghĩ gì thế này thì không được, về phải nắn lại, ở đây không tiện nên nhịn thôi. Lúc Phương có tí men trong người đúng là cũng hưng phấn thật, nhưng hơi nhiễu , từ giờ không cho uống thoải mái như thế nữa.
Đúng là ngày vui, hai đứa mà hết 4 két 2 lít bia tươi, cuối cùng Phương phải đưa mình về thật! Và lần này thì 2 đứa đã đổi chỗ cho nhau, Phương sẽ phải chăm người say.
Uống rượu thì say ngay và say rất lâu, nhưng uống bia thì mình chỉ liêng biêng, người mỏi chứ đầu óc vẫn tỉnh táo, có điều là mình cứ giả vờ như đang say lắm vậy, để cho Phương lo lắng, cuống quýt hết cả lên, còn mình thì thỉnh thoảng hé mắt ra xem Phương chạy đi chạy lại lon ton pha nước, lau mặt, bôi dầu……những công việc mà ở nhà mẹ mình vẫn làm. Cũng nhờ bài giả vờ say này mà mình biết thêm được nhiều thứ, và thương Phương nhiều hơn.
Sau khi làm hết các công đoạn, Phương ngồi ngay cạnh mình trên giường, thỉnh thoảng lại lấy tay sờ trán, sờ đầu, xoa mặt mình như đang vuốt ve con cún. Bất chợt mình túm lấy tay Phương kéo lại gần, nắm tay Phương rất chặt – như người đang say thật vậy. Đợi lúc mặt Phương tiến sát đến mặt mình, mình mới thều thào “nằm xuống đây”. Phương rút tay lại, nhưng mình không chịu cứ ghì lấy, thấy vậy Phương mới nói giọng nhăn nhó: “bỏ tay ra mới nằm được chứ!”, rồi nàng khẽ khàng nằm xuống bên cạnh mình, tự động lôi tay mình ra để gối lên, tự nhiên thật.
Quay hẳn người sang bên cạnh, mình ôm Phương thật chặt vào lòng và thì thầm: “Phương, anh yêu em!”, giọng vẫn lè nhè hết sức có thể.
– …
– Yêu cái cục cứt ý! Giờ chẳng thèm nữa!
– Để em khóc bao nhiêu lần rồi * xụt xịt…* – Phương vừa khóc vừa dụi mắt vào ngực mình.
– Suốt ngày Chúc rồi lại Mai thôi! từ giờ còn thế nữa thì…
– …
Mình nghe Phương xụt xịt mà nước mắt cũng chảy xuống, nó cứ tự nhiên tuôn ra như đồng cảm cùng với bao nhiêu ấm ức của Phương vậy. Mình cũng không kiềm chế được nữa, mình và Phương cả 2 đđều là những người sống vị tình cảm, khó kìm nén cảm xúc, nhất là những lúc gần nhau như thế này. Thầm nhủ với bản thân “từ giờ sẽ không có Chúc, hay Mai gì nữa cả, từ giờ chỉ có em thôi, Phương nhé!”
Đầu óc mình lúc này tỉnh táo hơn khi nào hết, nhưng đã diễn thì vẫn phải diễn cho trót, mình không muốn Phương phải xấu hổ vì những thổ lộ nãy giờ của em. Phương hình như cũng cảm nhận được mình đang khóc, em ngẩng lên nhìn rồi lấy tay gạt nhẹ, thì thầm, vừa nói vừa cười, giọng rất đanh đá nhưng xen trong đó là sự giận hờn rất con gái: “Oan ức lắm à mà còn khóc? đấm cho bi giờ..” rồi quàng tay qua ôm lấy mình cười khúc khích.
Cảm xúc lên cao, cùng với chút men của bia rượu, mình ôm Phương chặt đến ngạt thở, để cảm nhận được sát bên cạnh mình là ai, rồi cũng như một phản xạ tự nhiên, tay mình đã mon men đến chỗ mà ai cũng biết. Người Phương run lên, em giữ tay mình lại nhưng mình đâu có chịu, cứ nhất quyết đè vào. Đấu tranh một lúc thì mình thắng, nghe giọng Phương phụng phịu “đấy, thích thì sờ đi”. Tất nhiên là mình không bỏ qua rồi, đơn giản vì 2 đứa sẽ là của nhau, chẳng có lí do gì để kìm nén cả, mình luồn tay vào trong áo rồi cứ thế “nghịch”. Lần đầu Phương có những tiếp xúc như thế này, nó quá lạ lẫm và có phần “đáng sợ” với em, cũng may 2 đứa đều kiềm chế hết mức có thể để không đi xa hơn. Cứ thế, hai đứa nằm đấy ôm nhau, và cuối cùng nếu Phương không kéo tay ra thì chắc mình cũng không có ý định dừng lại, lúc bị gỡ tay ra còn nghe kèm một câu mắng yêu “Thôi bỏ ra, thầy giáo thế đấy! mai lên lớp viết bảng chữ như gà bới cho mà xem!” – thầy giáo thì cũng là đàn ông mờ
Bay bổng như trên mây vì được gần gũi với người yêu, mình ngủ lúc nào mà chẳng biết, lúc dậy đã thấy Phương về từ bao giờ, trên bàn còn mẩu giấy với nét chữ nắn nót “Ngủ như lợn. Xấu tính <3 Cường hấp”. Mỉm cười, mình kẹp nó vào quyển nhật kí đã dần đến những trang cuối. Quên không kể, mình viết nhật kí hàng ngày, hình như hơi lạ đối với con trai thì phải. … Chuyện của mình với Chúc có lẽ đã đến lúc chấm dứt hẳn, nó chẳng còn khiến mình phải suy nghĩ gì nữa. Trái với mình, Phương không hề bỏ qua, vì theo lời Phương giải thích: đánh rắn phải đánh dập đầu, tránh hậu họa về sau. Không biết Phương hẹn hò kiểu gì mà ngày hôm sau em có một cuộc gặp với Chúc, mà sau khi gặp nhau về mình mới được biết. Theo lời Phương kể, em đã cho Chúc thấy bằng chứng về việc Chúc với Đ vu khống người khác – video của anh D đưa cho 2 đứa. Tất nhiên là Chúc bất ngờ và lo sợ, không hiểu sao Phương lại có cái đó. Phương dọa sẽ gửi video này cho cơ quan mà Chúc đang chạy việc – không hiểu sao Phương lại có được thông tin này nữa. Kết quả của buổi gặp là Chúc đã phải quỵ lụy xin xỏ Phương bỏ qua và không làm to chuyện thêm nữa. Tất nhiên là Phương sẽ không bao giờ làm chuyện đó, nhưng Phương đã làm rất căng, đến mức Chúc phải van xin rất thảm thiết. Phương bắt Chúc phải thề rằng sẽ chấm dứt mọi liên hệ với mình và gia đình mình đồng thời không bao giờ xuất hiện trước mặt 2 đứa nữa! Chúc đồng ý. Khi nghe lại câu chuyện Phương kể, mình mới thấy rằng Phương quá ghê gớm chứ không chỉ là một cô gái mỏng manh và nhu mì, khi cần em cũng tỏ ra vô cùng đáng sợ, nhưng là sự đáng sợ có suy nghĩ và còn tình người, chứ không phải kiểu vùi dập xuống bùn đen. – Ông nghĩ tôi có ghê không? – Có hơi quá, nhưng không biết nếu không làm thế thì Chúc sẽ còn làm gì nữa. Tôi cũng không chắc. – Dù sao thì tôi vẫn thương Chúc, phụ nữ với nhau tôi chẳng muốn phải làm vậy! – Uhmm, tôi biết bà không phải người như thế. – Cũng chỉ vì chữ “tình” thôi, nhìn vào chẳng có gì hay ho cả – Phương bỏ tách cafe xuống, nhìn xa xăm ra cửa sổ.. – Sang đây ngồi với tôi nào – mình cầm tay Phương kéo nhẹ. Phương đứng dậy rồi từ từ đi sang bên mình. Ghế cafe ở đây 1 cái đơn 1 cái đôi! Và mình thì đang ngồi cái ghế đôi. Khẽ dựa vào vai mình, em vẫn im lặng không nói gì, thỉnh thoảng lại lấy giấy chấm nước măt. Sau cùng thì Phương vẫn là một người phụ nữ nhạy cảm và giàu lòng vị tha, đó mới là điểm thu hút nhất của Phương đối với mình. Không cần một người phụ nữ quá giỏi giang, quá thông minh hay năng động, với mình phụ nữ nên sống với đúng bản ngã của họ: tinh tế, giàu tình cảm, vị tha và yêu thương không toan tính. Có thể với người đàn ông khác, Phương lại chẳng là gì cả, vì họ chẳng cần những điều đó, có như vậy mới là cuộc sống. – Tôi biết vì sao bà phải làm thế mà, đừng buồn, cuộc sống đâu phải cái gì cũng vo tròn xoe được. – Biết là thế, nhưng vì người này lại làm người kia đau đớn quá. Lúc Chúc van xin tôi mà tôi suýt không cầm được nước mắt…. – Hãy nghĩ về mình trước đi, đừng nghĩ cho người ta vội. Ngày xưa tôi có nghe câu “hạnh phúc là cái chăn hẹp và mỏng, người này co thì người kia lạnh” – … – Vì thằng này này – Phương chọc chọc ngón tay vào ngực mình. – Vì con này nữa – mình chọc tay vào vai Phương – Hihihi… Bất chợt Phương quay sang nhìn mình thăm dò: – Ông! Hôm qua say có nhớ gì không đấy? – Chả nhớ gì cả! – Thật không? – Thật, bia này nặng kinh, uống còn hơn rượu. – Uhmmm, thế thì tốt, nhớ là chết với tôi! – Thế tôi làm gì bà à? – Làm gì là làm gì? Ông dám làm gì tôi, tôi chả cắt luôn ý chứ. – Phương quay mặt đi ngay, nàng xấu hổ đây mà – “Sẽ sớm thôi Phương nhé, để mình không phải ngượng nghịu với nhau thế này!” Kéo Phương lại gần, mình cũng tựa vào em và cùng nhìn ra khung cửa sổ. Ngoài kia thành phố đang lên đèn, những đôi trai gái đang tung tăng bên nhau, mỗi người một tâm trạng, một suy tư, chẳng ai giống ai. Chắc gì những con người đang tay nắm tay, vai kề vai kia đã toàn tâm toàn ý với nhau? Đã dám sống với những khó khăn của người kia như mình? Như Phương? Hình như sau khi cái sừng của mình được cưa đi, vết sẹo kia cứ thỉnh thoảng lên da non lại đau đớn thì phải, nhất là lúc chứng kiến những đôi trai gái đang say đắm sánh bước bên nhau. Mình giờ đây đã quá mẫn cảm và thành kiến nhìn đời qua lăng kính nhuốm màu phản bội rồi. Mình tin tưởng, tin lắm. Nhưng khi cái lòng tin nó đã bị bức tử một cách thê thảm chỉ cần một lần thôi, thì tự nó sẽ có phản ứng với những thứ tương tự. Mình chỉ sợ, một nỗi sợ rất nhỏ, rằng nếu như ngày nào đó người cầm dao đâm vào tim mình lại là Phương thì không biết mình sẽ sống những ngày còn lại ra sao nữa? Càng yêu, càng sợ. Không, sẽ không bao giờ có ngày đó đâu, Phương dứt khoát không phải là người như thế! – Ông này, tôi muốn đi dạo. Đi đường ấy – Phương đánh thức mình khỏi nỗi sợ hãi đang len lỏi trong tâm trí. – Thế đi thôi… 2 đứa băng qua những con đường đầy đèn sáng hoa lệ, rẽ vào con phố nhỏ với những cây xà cừ đứng lặng im. Phố im lìm và tĩnh mịch, vì nó không đèn đường sáng lóa, không hàng quán xô bồ, chỉ có xà cừ và xà cừ. Phố đêm cũng như đang giang tay đón chào thêm 2 thành viên mới, 2 con người cũng muốn tránh xa những phồn hoa phố thị ngoài kia. Lúc này sao mà thèm đến thế được vô tư, được chạy nhảy đùa nghịch như ngày con thơ bé, được lăn lê bò toài ngoài ruộng, ăn trộm đủ thứ, chân đất chạy trên đường, mặt mũi lấm lem, lúc nào cũng có tiếng cười trong vắt vang theo sáo diều. Phải rồi, lâu lắm mình chưa về quê, với khoảng vườn be bé của bố mẹ, với chuồng bồ câu bé tí ti, cái ao nhỏ sau nhà từng suýt chết đuối… Phải rồi, tại sao không về đó nhỉ? Nhớ lắm rồi. Mình ghé vào tai Phương thì thầm: – Cuối tuần về nhà chơi đi, mẹ bảo về nhà chơi đúng không? – Uhmm, ngại lắm, chưa đi thế bao giờ! – Chưa đi thì bây giờ đi, về nhà Cường chứ đi đâu mà ngại. Về với bố mẹ, rồi Cường thịt bồ câu cho ăn. – Í ẹ, bồ câu nó đáng yêu thế mà thịt nó? – Thế cho ăn thịt gà tre, ngon cực kì! – Hiiiii, chỉ có ăn thôi à? Nói đùa thôi, đi với Cường đi đâu cũng được hết! – Phương thì thầm rất nhỏ vào tai mình. – Cường cũng chỉ cần có Phương đi cùng thôi. Đi nhé! ………… Hai đứa trẻ mới lớn. 24 tuổi. Nắm tay nhau lang thang trên phố vắng tanh, chân trần, vừa đi vừa cười nói chọc ghẹo. Tung tẩy. Tự do. Vô tư lự. …
Để lại một bình luận