Phần 10
Cuộc đời, lúc cánh cửa này đóng lại cũng là lúc cánh cửa khác mở ra. Hãy cho Mai vào nỗi nhớ – một kí ức thật đau buồn, nhưng cũng thật đẹp, thật xứng đáng. Nếu còn kiếp sau….
Từ lúc về HN, mình gặp lại Chúc, khi đó em vẫn đang học năm cuối cùng. Chúc mặn mà hơn nhiều, cũng không có người yêu. Chính xác thì vẫn có 1 người theo đuổi nhưng em chưa nhận lời với họ, cũng không từ chối – thêm 1 trong những đặc điểm dễ thấy của phụ nữ.
Hẹn nhau, quán cafe. Mình cũng không hiểu sao mình đóng cửa với tất cả mọi người, trừ Chúc – có lẽ vì cái ban đầu ấy.
– Mai lấy chồng rồi à Cường?
– Tớ đi về đây – Đứng dậy
– Cường à, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu.
– Đừng nhắc lại nữa.
– Ừ. Dạo này Cường sống thế nào?
– Tớ bình thường
– Thỉnh thoảng ghé chỗ tớ chơi nhé
– Ừ, rảnh tớ ghé.
– Tí nữa đi ăn với tớ nhé?
– Ừ.
Đúng là trớ trêu thật, ngày xưa đèo Mai thì nhớ đến Chúc, bây giờ đèo Chúc đằng sau thì chỉ thấy hình bóng Mai thôi. Chúc vòng tay ra ôm lấy mình.
– Bỏ tay ra đi Chúc – Mình gắt lên
– Tớ xin lỗi
– Cường yêu Mai lắm đúng không?
Mình không nói gì
– Thực tế là thực tế Cường ạ, Cường phải mạnh mẽ lên, xung quanh Cường có rất nhiều người đang lo lắng cho bạn đấy.
– Tớ biết rồi, không cần bạn phải nhắc! Tớ muốn đến gặp bạn như gặp 1 người bạn lâu ngày để ngồi uống cafe với nhau, không phải để bạn lên lớp tớ đâu!
– Tớ chỉ nói thế thôi, còn Cường nghĩ thế nào sao tớ bắt được.
Những ngày sau đó, ngày nào mình cũng nhận được tin nhắn hỏi han của Chúc, thỉnh thoảng lại sang nhà Chúc ăn cơm – những bữa cơm 2 người. Mình cũng vài lần bỏ về giữa chừng, vì nhìn Chúc nấu cơm mà mình chỉ thấy hình ảnh Mai, mồ hôi lấm tấm, 1 bên tay dao thớt, 1 bên là google, thỉnh thoảng lại “ái”, “ối”…. Nhớ hình ảnh mình ôm Mai từ đằng sau, rồi đè ra xếp hình mặc kệ nàng ý gào thét. Cuộc đời lúc đó chỉ cần có thế, nhưng nó qua mất rồi. Giờ là lúc cần phải xếp lại, gói ghém lại. Mình chỉ cho phép cảm xúc trở lại 1 lần vào ngày cưới em mà thôi….
Chúc vẫn kiên nhẫn, không hề trách mình nửa lời. Mình gặp Chúc nhiều hơn, cuối tuần thỉnh thoảng cùng nhau về quê, mình không đóng cũng không mở lòng mình mặc dù mình biết Chúc đang trông chờ – lúc đó mình nghĩ vậy, nhưng sau mới biết là đã nhầm to.
Mọi thứ cứ đến thật bình yên. Gặp nhau, cafe, lang thang ăn vỉa hè, hồ tây…. Nhiều khi mình nghĩ rằng thứ tình cảm đang nhen nhóm với Chúc có là tình yêu? Hay là tình cảm xưa cũ còn khắc khoải chờ đợi, hoặc cũng là để lấp chỗ trống của Mai? Chẳng quan tâm, cứ đến với nhau như sắp đặt…. Cũng không biết cầm tay nhau khi nào, ôm, hôn lần đầu ở đâu và bao giờ, chỉ cứ bước bên nhau thế thôi, như bức ảnh cũ kĩ lấy ra lau chùi rồi trưng lên, vẫn đẹp, nhưng không thể hoàn hảo như ngày đầu.
Cái gì đến cũng phải đến, mình và Chúc yêu nhau, lặng lẽ – như điều ngày xưa mình từng hẹn ước. Không ai nói với ai, tự nhiên như đã hiểu nhau từ bao giờ, 2 mảnh ghép phải quay về đúng vị trí của nó. Có điều giờ một mảnh ghép đã bạc màu rồi.
Nhưng chẳng sao cả, quá khứ là quá khứ, hiện tại của mình là em. Mình và em rong ruổi khắp cái Hà nội, em vui lắm, vẫn nụ cười tươi tắn, đôi mắt ướt buồn ngày xưa mình từng mê đắm. Hình ảnh ai kia cũng dần dần phai nhạt, quên đi. Bạc bẽo.
Đêm
– Em có xác định nghiêm túc với anh không?
– Tất nhiên là có rồi! Sao anh hỏi thế?
– Anh trân trọng những tình cảm mình có từng ấy năm nay em ạ. Mình cố gắng giữ nhé, đừng để mất nhau lần nữa.
– Em biết mà anh.
– Anh nghĩ em nên dứt khoát hẳn với Đ đi. Nói chuyện 1 lần cho rõ ràng. Anh thấy em vẫn nói chuyện, nhắn tin với Đ, anh không thoải mái.
– Em yêu ai anh không biết hay sao? Em với Đ ngày xưa đến giờ vẫn có thói quen nhắn tin với nhau như thế mà.
– Đó là thói quen ngày xưa, giờ em có anh rồi, đúng không?
– Vâng, em sẽ cố gắng
– Không phải cố gắng mà là dừng ngay
– Được rồi mà.
– Mình yêu nhau, anh sẽ không làm điều gì có lỗi với em đâu, không bao giờ cả, nên chỉ cần em làm 1 điều gì có lỗi với anh thôi anh sẽ không bao giờ bỏ qua đâu! Em nhớ nhé.
– Anh yên tâm, nếu có em cũng không cho anh biết. Hihi – Nàng ôm chặt mình:
– Ừ, cứ đùa đi, anh không đùa đâu – Hình như gái không ý thức được sự nghiêm túc của mình
Đ là người đến với Chúc từ năm đầu tiên, và vẫn chưa lúc nào thôi ý định tán Chúc, nên bây giờ có sự xuất hiện của mình không làm nó bỏ cuộc mà còn tấn công điên cuồng hơn. Mình mặc kệ thôi, lòng dạ con người mà, thay đổi thì không thể níu kéo, nên mình chỉ hạn chế đến mức thấp nhất mà thôi. Thời buổi này cũng vậy, bảo em ra ngoài mua phong kẹo 15 phút cũng có thể được 1 shot, chẳng biết đường nào mà lần đâu, nên tin người thì tin vừa phải, tin để đỡ shock.
2 tháng sau khi chính thức yêu nhau là ngày sinh nhật mình, cả lũ bạn tụ tập. Đêm ấy lại đánh nhau.
Hôm đó ăn đồ nướng. Một thằng bạn của mình uống hơi nhiều, lúc đi vệ sinh về khật khờ nó đá vào 1 cái dép, vô tình bay vào chiếu của nhóm trẻ trâu khác đang ngồi. Lời qua tiếng lại, toàn bọn say với nhau, cả lũ bên kia nó lao vào bọn bên mình. Như mọi khi, mình lại chạy ra đỡ, cũng như mọi khi, lại ăn đòn, lần này có lẽ là đau nhất đời. Mình ăn 1 xiên của 1 thằng, nông thôi nhưng chảy rất nhiều máu, thằng bé xiên mình mặt cũng tái mét – Đúng là “không đánh được người mặt đỏ như vang, đánh được người mặt vàng như nghệ”. Trật tự phường đến, bọn kia thấy vậy thì chạy hết để lại một đống chiến trường, mình thì ngồi phệt xuống đất, Chúc thì chỉ biết khóc, Phương thì 1 tay gọi taxi 1 tay giữ chặt vết đâm của mình. Lũ bạn thì còn mỗi thằng D ở lại, cả lũ lên xe truy bọn kia.
– Bạn làm cái gì đấy? – Phương hỏi Chúc.
– Tớ gọi cho bố mẹ Cường
– Bạn điên à? Chưa đến mức ấy. – Phương giật điện thoại của Chúc ném xuống đất.
Taxi đến
– Phương: Bạn lên trên ngồi để tớ ngồi dưới, Dũng vào đây ngồi với tao đỡ Cường.
Chỉ nhớ đến thế, sau lúc đó thì lả đi vì mất máu.
Để lại một bình luận