Phần 30
Cả đám chúng tôi đều thực sự ngạc nhiên. Hiển nhiên 2 người kia không biết tìm cái lỗ nào để trốn nữa. Khi biết sự hiện diện của chúng tôi, Phương chủ động đẩy a Hải ra xa mặt đỏ cúi gằm xuống giọng trách móc.
– Sao qua mà không báo trước vậy…
Con Nhung lắm mồm liền cất giọng mỉa mai…
– Bất ngờ mới được coi phim hay chứ…
Cả đám cười ầm ĩ mặc em vẫn đang đỏ mặt đứng đó… được một hồi chấn tĩnh cả đám ra phòng khách lại vui vẻ như chưa có gì… ngoại trừ tôi, 1 cảm giác gì đó khó tả xuất hiện trong tôi… nhưng tôi cũng chả hiểu đó là gì. Chốc chốc tôi lại nhìn về phía em thấy em cũng đang nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng rồi em lại vờ như như chưa nhìn tôi mà quay mặt đi… tôi như đờ ra giữa không khí lúc đó.
Thằng Thành bạn tôi thấy tôi như thế dùng cùi chỏ đẩy nhẹ người tôi.
– Sao… tiếc hả…
– Tiếc cái mả cha mày… tôi bực dọc mà gằn lên với nó nhưng có thể lúc đó tôi đã có cảm giác đó thật…
Cả đám ngồi 1 lúc thì a Hải cũng xin phép ra về… cũng 3h sáng rồi… lũ bạn tôi cũng lần lượt ra về. Tôi thì đỡ vì năm nay mượn được xe thầy u đi chơi tết… tôi cố gắng nán lại đợi mọi người về hết chỉ còn tôi và em trong phòng khách…
Tôi cũng nhẹ nhàng đứng lên tiến về bàn thờ nơi chỉ có 1 bức vẽ hình người sơ sài, mấy món đồ chơi cùng ít đồ thắp hương… đó là bàn thờ em Phương… tôi lại gần châm lửa đốt 1 nén hương. Em vẫn thẫn thờ nhìn tôi châm… thắp cho đứa em 1 nén thì tôi cũng bước ra về…
– V… không phải như mi nghĩ đâu…
– Không sao… chỉ là năm nào tao cũng thắp năm ngoái không qua được nên năm nay bù… tôi cố chấn an em bằng lý do đó…
– Mi nói dối tệ lắm… nói em toan cầm tay tôi nhưng tôi giật băng ra…
– Trước đây mi đã từng nói với tao rằng không được làm vậy vì em nó sẽ thấy… cũng chính tại chỗ đó mà giờ hôm nay mi như quên mất lời nói của mình… giọng tôi cay cay trong cuống họng…
– V à…
Bỗng tự nhiên tôi thấy tôi thật buồn cười. Tôi đâu là gì với em để mà trách móc như vậy… đúng, tôi và em không là gì cả… tôi thấy tôi như 1 đứa vô lý mà bước vội ra ngoài mà leo lên xe đề máy ga nhang băng băng ra ngoài mặc em có hét lên gọi tôi từng đợt… tôi nghe rất rõ từng tiếng gọi đó.
Tôi ở nhà ăn chơi phè phỡn cùng lũ bạn đến mùng 4 thì chúng tôi cũng thống nhất họp lớp tại nhà lớp trưởng. Mang tiếng hợp chỉ là hợp mấy đứa hay chơi vs nhau thôi chứ họp được cả lớp hơi khó. Bữa ăn cũng đơn giản như năm ngoái. Cũng chỉ là đồ ăn tết và nhà ai có của ngon gì thì mang đến.
Chúng tôi sửa soạn từ chiều, lũ con trai chúng tôi thì có mỗi công việc đi mua rượu rồi lại chạy vào nét mặc lũ con gái đang làm ở nhà. Gần bữa chúng tôi mới về và cầm theo 7l rượu cho 18 đứa uống… tới nơi chúng tôi cũng đều phụ mỗi đứa 1 tay rồi cũng vào bữa tiệc. Tôi và em ngồi đối diện nhau… em và tôi không nhìn mặt nhau lần nào trong cả buổi hôm đó… người bắc ăn nhậu là uống chứ không ăn… chúng tôi chỉ tập trung nốc cạn 7l rượu đến nỗi mặt đứa nào đứa đó đỏ ửng lên. Bọn con gái kệ chúng tôi mà toàn tán phét về mấy chuyện đâu đâu…
Tàn cuộc thì cũng là lúc đồng hồ điểm 10h đêm, bọn con trai chúng tôi sau mấy lầm đi vệ sinh thì cũng đã tỉnh chút chút lại kéo nhau ra hàng nét… tôi cũng là 1 trong số đó… nhưng ra tới cổng thì tôi thấy em đang bước lững thững 1 mình trên con đường tôi lại nhớ đến việc hôm nọ. Thật sự tôi sai.
Tôi chạy nhanh ra chỗ em. Gọi em thật to. Em cũng quay lại đợi tôi chạy đến.
– Tao xin lỗi chuyện hôm nọ… hôm đó tao hơi quá… toi chống tay xuống gối mà thở hổn hển…
– Không sao mà… em chỉ cười tôi mà đáp lại nhẹ nhàng lời xin lỗi của tôi…
– Ơ… lại đi bộ về à…
– À ừ…
Như muốn chuộc lại lỗi lầm hôm đó tôi quyết định sẽ đi về cùng em. Ban đầu em bào cứ đi net đi em ổn nhưng tôi mặc kệ. Tôi cứ đi bên cạnh em, vừa đi vừa nói chuyện thì cũng tới nhà em…
– Tới rồi. Mi vào đi… tao cũng về đây…
Em không nói gì chỉ nhìn tôi. 2 Ánh mắt nhìn nhau như lần đầu chúng tôi gặp nhau vậy… chúng tôi nhìn đối phương thật lâu… thời gian như dừng lại… bỗng em cầm cố áo tôi kéo tôi. Em nhún chân lên mà đưa tôi 1 nụ hôn. Bất ngờ, mắt tôi mở to và đẩy em ra…
– Mi làm gì vậy…
– Đôi môi đó vẫn không khác gì sau 2 năm nhỉ…
Tôi bất giác nghĩ em bị sao rồi, nhưng lại nhìn thấy em tiếp tục nhìn tôi như lúc nãy…
– Mi sao vậy…
Em không nói gì mà lẳng lặng mở cửa…
– Muốn vào chơi 1 lát không…
Tôi thực sự đã đồng ý mà bước vào cùng em… em mò mò công tắc rồi bật lên… tôi và em cùng ngồi đối diện nhau trên bộ bàn ghế gỗ. Em rót trà… lúc này ánh đèn sáng mới rọi vào gương mặt em… má em có 1 vết đỏ kha khá trên má trái… lúc đó tôi mới để ý… em bị tát à…
– Phương… má mi sao vậy… tay tôi chỉ chỉ vào má trái em…
– À… không sao… em nói mà đưa tay lên sờ sờ vào chỗ đó…
– Không sao gì mà không sao… tôi lại ngồi cạnh em. Đưa 2 tay đỡ lấy mặt em mà vuốt láy má bên trái…
– Đúng rồi… mi bị ai đánh à… tôi vẫn chỉ để ý đến phần má mà không viết rằng em đã 2 hàng dưng dưng…
Bỗng em lao người về phía tôi mà ôm tôi… em khóc thút thít gục vào ngực tôi… bất ngờ lắm nhưng tôi nghĩ nên để em vậy. Tay tôi vuốt mái tóc đó của em như muốn dỗ dành nhưng em vẫn đang khóc ở trong lòng tôi…
Để lại một bình luận