Phần 16
Đêm hôm đó tôi không ngủ, vì tôi đã nói dối em là sẽ bên em mãi mãi mà giờ đây đã phải chia lìa. Tôi gặm nhấm nỗi buồn đó 1 mình tôi, lủi thủi chỉ 1 mình trong căn phòng trống mà thiếp đi lúc nào không hay biết.
Tiếng đập cửa liên hồi, đã 3 giờ chiều.
– V mở cửa cho tao, mau lên…
Tiếng Tâm gọi ngoài cửa. Tôi lê bước chân không còn sức nặng mở cửa rồi lại quay lại cái giường mà nằm tiếp.
– Tao vừa tiễn con Phương Anh đi rồi…
Tôi không nói gì chỉ quay mặt vào trong để giấu đi những giọt nước mắt lăn dài…
– Nó vui vẻ lắm… không còn bướng nữa… mi yên tâm… bên đó nó có người quen nên cuộc sống sẽ tốt…
Con Tâm ngập ngừng nói tiếp.
– Nó kêu nhớ mi và hỏi sao mi không ra tiễn nó… nó đưa tao lá thư kêu tao đưa cho mi. Nó bảo trong đó có email của nó. Kêu rảnh thì send nó cái tin…
Nó để lá thư đầu giường…
– Tao đi chợ mua đồ cho mi ăn… lát tao quay lại đừng khóa cửa…
Nó nói vậy nhưng tôi biết là nó đang cho tôi 1 lúc để 1 mình. Tôi ngồi dậy quay lại. Cái phong bao màu hồng nhỏ, ghi dòng chữ “Gửi anh người em yêu nhất” được ghi cẩn thận. Tôi cầm lá thư mà khóc to lên. Tay che miệng như không muốn cho tiếng phát ra. Thực sự tôi đã cho em cái hy vọng mà giờ tôi lại dập tắt nó. Tôi muốn mở nó ra xem nhưng lại không đủ can đảm để mở nó ra. Rồi tôi quyết định cất dưới gối. 2 hàng vẫn lăn thì con Tâm về.
– Mi đọc chưa…
Tôi khẽ lắc đầu… nó nhìn tôi với 1 ánh mắt buồn…
– Tao hôm nay mua thịt lợn kho trứng cho mi nhá… tao không biết mi thích gì cả…
– Phương Anh lúc đi ra sao… có buồn không…
Tâm bất ngờ nhìn tôi rồi lại cúi xuống thái thịt…
– Lúc tao tiễn nó thì thấy nó vui vẻ lắm. Đã không còn như mấy hôm trước nữa… nhưng… nó nói nhớ mi… nó nói sao mi không ra nhìn nó lấy 1 lần nữa…
Nói đến lúc này tôi như 1 đứa trẻ lại khóc nấc lên… Tâm thấy thì cũng ra ôm tôi vào lòng nó mà an ủi.
– Mi làm gì mà nó đã vui vẻ hơn thế…
– Tao viết cho cô ấy 1 lá thư và kêu cô ấy quên tao… nhưng giờ tao lại không quên được… tôi nói trong nghẹn ngào…
Tâm vẫn tiếp tục vỗ về tôi, nó để tôi tiếp tục như thế…
– Chú Bảo chú nói cảm ơn mi vì Phương Anh nó đã vui vẻ sang đó nữa. Chú nói nếu có khó khăn gì thì bảo chú… Mà thôi con trai gì mau nước mắt vậy. Nó nói rồi lấy khăn giấy lau đi nước mắt rồi nó để tôi nằm xuống…
Nó ra tiếp tục thái thịt…
– À tao còn mang cho mi sách vở tuần nay mi không đi học nữa đó. Liệu mà ghi vào. Tao ghi vắng phép cho mi đó…
Tôi không nói gì được nữa… nó nấu xong xuôi thì nó cũng đi về… đồ ăn cùng cơm nó đã cắm tử tế nhưng tôi nào có tâm trạng để ăn… tôi vật vã cả đêm nhớ tới bóng hình em. Hình ảnh cô gái ngây thơ đã đi xa khỏi cuộc đời tôi (lúc đó thôi: V)…
Vạ vật cũng 2 ngày thì tôi cũng đã ổn hơn về mặt tinh thần nhưng vẫn không khác gì 1 con nghiện. Quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, nói chung tôi lúc đó như chạm đáy vực thẳm… như 1 thằng bất cần mà đến lớp… cả lớp thì có để ý tôi nhưng chỉ có con Tâm là thực sự chuyển chỗ đúng chỗ em hay ngồi để hỏi han tôi.
Cái ngày đầu tiên trở lại 5 tiết tôi ngủ cả 5. Các ngày sau cũng vậy… không nhớ đã bao lâu để từ lúc tôi như vậy. Dạ dày cũng sôi ùng ục vì đã bao lâu chưa được bỏ vào miệng thứ gì. Không chịu được nữa, cơ thể bắt tôi xuống căng tin. Mua vội cái bánh mì ăn ngấu nghiến thì thg Tùng đã ở đó mà đi ra…
– A… cán bộ của chúng ta đi học rồi à… nó người sặc sụa cùng đám bạn mà chế giễu tôi.
– Phương Anh đâu… à đúng rồi… đi Đức rồi còn gì… ôi đáng thương bạn tôi bỏ ăn bỏ uống… thôi tôi cho bạn cái bánh này… ăn đi lấy sức mà vậy tiếp nhé…
Nó cầm cái bánh trên giá mà ném vào tôi… tôi lúc này thực sự đã không còn cần gì cầm cái bánh lúc nó không để ý mà nhép thẳng mồm nó. Nó ngã xuống đất. Đôi mắt tôi như bùng ngọn lửa cầm cái bánh mà ấn ấn thẳng vào cái mồm của nó. Tất nhiên lũ bạn nó không để tôi làm thế. Chúng nó lao vào 2 thằng giữ tay tôi kéo tôi lên. Thg Tùng nhổ miếng bánh trong miệng ra mà chửi.
– Mày ngon lắm… hôm nay mày tới số rồi.
Đá rồi đấm… những đòn của nó cứ tìm đến thẳng tôi. Chỉ biết chịu trận, nó tiếp tục đánh rồi đấm đến lúc bảo vệ tới thì nó mới tha.
– Từ nay… gặp tao hãy đi thật nhanh. Mới bắt đầu thôi đó.
Nó vả tôi vài cái rồi đi… ngồi dậy với tấm thân đó… tôi bước thẳng về không buồn về lớp lấy cặp nữa… Tối đó tôi tìm tới rượu… uống thật say để quên đi sự đời…
Thực sự rượu có hại cho sức khỏe nhưng lại có lợi cho tâm trạng… không biết từ bao giờ con ma men đã ngấm vào người tôi. Chai này rồi chai khác, tôi uống không ngừng nghỉ. Số tiền tôi ăn cả tháng chỉ để đáp ứng những cuộc rượu của tôi.
Chiều hôm sau, cuộc rượu khiến đầu tôi đau điếng… may sao là uống ở quán gần nhà nếu không cũng chả biết đường nào để về. Mọi thứ vẫn vậy. Cơ thể tôi bốc một mùi rượu nồng nặc.
– Mày uống rượu à… con Tâm hỏi tôi lúc tôi vừa tới lớp.
– Ừ… tôi trả lời nó với 1 thái độ không quan tâm. Mặt thì đang giục xuống bàn.
– Sao mày cứ phải như thế. Mọi chuyện đã rồi… sao mày cứ phải hành hạ bản thân như vậy… nó cầm cánh tay tôi mà lắc.
– Mi câm mồm đi được không. Sao lúc nào mi cũng lải nhải. Sao con gái tụi bay khó chịu vậy.
Tôi gắt lên trước sự ngạc nhiên của cả lớp. Con Tâm cũng thật sự bất ngờ vì vốn dĩ từ trước tới giờ tôi ít khi gắt gỏng như vậy, đặc biệt là với phụ nữ…
– Mi nghĩ tao là 1 đứa rảnh rỗi lo chuyện của mi à. Nếu con Phương Anh không nhờ tao thì tao còn lâu mới quan tâm… thực sự đúng như lời bác nói. Mi không xứng đáng.
2 hàng nc mắt nó rơi. Nó vơ vội cái cặp bỏ đi tay thì vẫn lau nc mắt. Thực sự khi đó tôi không cố ý nói những lời cay đắng như vậy… chỉ là lỡ lời mà thôi.
Tôi lúc đó cũng không muốn quan tâm. Tôi lại gục xuống bàn mà ngủ tiếp mặc lớp đang chú ý tất cả về tôi.
Hết buổi học… tôi thực sự không còn mấy mặn mà với việc học hành nữa… lấy cặp mà đi nhanh khỏi lớp. Đụng phải con Tâm mà tôi không buồn quay lại xin lỗi. Ra tới cổng sau… thg Tùng cùng 3 thằng nữa đã đợi tôi ở đó. Vừa bước tới 2 thằng đã khoác vai tôi. Thg Tùng tới…
– Mày nhớ tao nói mới chỉ là bắt đầu không… Bạn hiền…
Nói rồi 4 thag dẫn tôi đến chỗ đất trống gần đó. 2 thằng giữ tay tôi lại. Thg Tùng lại bắt đầu sở thích bệnh hoạn của nó. Nó đấm rồi đá…
– Mày biết không. Cả ngày không nay tao nhớ mày lắm đó.
Tôi chỉ biết ôm đầu chịu trận. 4 thằng liên tục đánh cho tới khi chúng nó chán. Thg Tùng cúi xuống nắm lấy tóc tôi.
– Mai chúng ta sẽ lại gặp nhau nhé…
Nói rồi mấy đứa bỏ đi. Tôi bước lẻ thê trên con đường với cả thân đau nhức… tôi lại đến quán nhậu mà gọi rượu. Lại tiếp tục những tháng ngày bê bết. Uống say rồi về ngủ… tôi thực sự sống những ngày đó bằng rượu.
3 ngày sau đó vẫn tiếp tục như vậy. Sáng ngủ chiều đi học, đi về lại có Tùng “bầu bạn”. Con Tâm vẫn không hay biết chuyện giữa tôi với Tùng. Nó vẫn không quan tâm tôi nữa. Ngày hôm đó, học song Tùng lại đợi tôi ở cổng trường.
– Á chà… vẫn không bỏ trốn nhỉ… mày được đấy…
– Tao sẽ không bao giờ phải trốn… đơn giản tao đâu sợ mày…
– Wow… dc… tao thích tính cách của mày đấy.
Nói rồi nó hếch mặt như ra lệnh cho 2 đứa kia kéo tôi đi đến chỗ đất cũ.
Chúng nó thi nhau đá đấm vào tôi… thực sự tôi cũng muốn để yên cho nó làm gì thì làm. Chỉ nằm yên đó, nhưng nó nói.
– Mày thấy chưa. Mày không là gì cả. Phương Anh sẽ không bh là của mày… tao đưa cái điện thoại đó cho bố Phương Anh đấy… mày biết không. Ông già tao nói Phương Anh về sẽ lo chuyện tao và nó luôn. Mày sẽ không biết được tao sẽ làm gì với tấm thân của em nó đâu nhỉ…
Nó vừa nói vừa cười khoái chí, nhưng với tôi. Câu nói đó đã thức tỉnh phần con trong tôi. Tôi vơ được hòn gạch… đứng phắt dậy.
– Mày nói gì… mày nói lại tao nghe.
1 bổ vào đầu thg Tùng khiến nó nằm xuống đất mà ôm đầu, máu me đã chảy hết đầu nó. Bọn bạn nó ra đỡ thì tôi lao lại. Chúng nó chạy tứ phía bỏ thg Tùng ở đó vẫn ôm đầu. Tôi ném viên gạch vào xe nó làm vỡ mặt nạ rồi ngồi thẳng lên người nó. Tôi đấm, tôi dồn hết uất hận bấy lâu nay vào người đó.
Bàn tay tôi cũng đã chảy máu nhưng tôi vẫn đánh nó không ngừng nghỉ. Chỉ tới lúc người dân ở đó lại can, nó mới được đưa đi trạm xá vì đầu nó đã lênh láng máu. Tôi thực sự kiệt sức… tôi vùng vằng bỏ về với 2 hàng nc mắt. Mặc tay đang rỉ máu. Tôi vẫn bỏ về quán rượu mà uống tiếp. Tôi uống như quên trời quên đất. Nhưng muốn bỏ đi hết tất cả. Lúc đó sao tôi lại muốn đi tìm cái chết đến như vậy.
Để lại một bình luận