Phần 11
Đúng là xe khách ngày tết, bác nào đã đi thì hiểu. Kiểu chật ních còn còn có chỗ để duỗi chân. 4 tiếng long sóc sòng sọc thì tôi cũng về tới nhà. Nt vợi cho em là đã bình yên vô sự, chúng tôi nói về vụ tiền thì tất nhiên với em nó nhẹ như lông hồng, chả bù cho tôi nhưng biết sao được. Cũng cảm ơn em thôi chứ đâu gửi lại cho em được.
Không khí ngày tết thật đông vui, nhà tôi nói là trên huyện miền núi nhưng lại ở thị trấn đối diện cổng chợ nên khung cảnh đông vui tôi đã thấy nhiều. Thầy u tôi mở 1 sạp quần áo bán trong chợ, tôi thì có mảnh sân trước nhà khá lớn thì cùng thầy cho giữ xe ngày tết kiếm tiền tiêu, còn em tôi thì sáng sớm đã cùng bọn nít ở xóm đi bán bóng bay rồi.
Cũng vì bận bịu suốt ngày mà tôi và em chỉ còn chút thời gian buổi tối để nói chuyện cùng nhau, em cũng hiểu mà luôn vui vẻ mỗi khi tôi nt cho em, thực sự mấy ngày tết tôi rất mệt và nhớ em da diết. 27 rồi 28 rồi 29 rồi lại 30. Buổi sáng thì trông xe buổi chiều thì lại dọn nhà, may sao tôi cũng đã mua đồ ở tp nên cũng đỡ thời gian mua đồ tết. Thật sự được cùng gia đình dọn dẹp nhà cửa ngày cuối năm vui thật. Xem táo quân mà 1 tay bấm đt nt với em mà không hay đã sắp giao thừa rồi. Gọi điện cho em lúc sắp qua năm mới.
– Năm mới chúc em năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, xinh gái mà bớt mít ướt đi nghe chưa.
– Làm như ai cũng như anh ý…
– Không chúc anh gì à.
– Chúc anh năm mới tán được em gái ở quê nha… hihi.
– Thôi đi… nhưng mà anh yêu em…
– Em… cũng yêu anh mà… em lưỡng lự.
Mỗi lần em nói em yêu anh là trái tim tôi lại như đập loạn nhịp. Thật sự tôi thấy may mắn khi có em.
Nói chuyện 1 lúc thì giao thừa. Em đi ngủ vì 30 tết với em dọn nhà khá mệt. Thôi thì chúc em ngủ ngon rồi tôi cũng sắm sửa đi chơi cùng lũ bạn.
Mấy thằng cấp 3 bọn tôi cứ mỗi lần giai thừa lại tổ chức đi đến nhà từng đứa 1 đi chúc tết. Tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Năm nay là năm đầu tiên chúng tôi đi ra đại học mà đứa nào cũng khác. Đứa quần áo tóc tai nhìn ai cũng bảnh riêng tôi vẫn gầy. Đi hết 1 lượt thì 1 thằng tên Thành. Bạn thân sát đít tôi rủ vào nhà con lớp trưởng Nhung “Béo” đi nhậu. Tết mà, chả có lý do gì để mà từ chối. Tôi đi xe cùng Thành nên nó đi thì tôi cũng đi.
Nhà con Nhung này giàu lắm, bố nó làm trưởng phòng giáo dục cơ. Bố mẹ nó đi chúc tết nên không còn ai. Vừa vào đến thì đã thấy bọn con gái đang dọn dẹp. Nào thì nem nướng chả lụa bò khô cùng 2 can rượu trắng. Chúng tôi chào hỏi nhau vì cũng vài tháng rồi chưa gặp lại. Nhập ngay vào bàn tiệc, à tôi làm cán bộ nên sức để uống mấy cái này đã tăng lên vì cuối tuần nào cũng họp mà họp lại đi nhậu. Được 1 lúc khi mà cả bọn đã vào fom cuộc nhậu thì em đến, Thu Phương người tình năm 17 tuổi của tôi.
Người ta nói, người bạn yêu năm 17 tuổi sẽ chẳng bao giờ cùng bạn đi hết cuộc đời. Tôi và em là bạn cùng lớp. So với lũ bạn thì Phương có vẻ xinh hơn đôi chút. Dáng cao cũng 1m65, em không phải là béo mà chỉ là dáng mặt tròn nên bị gọi là Phương “Heo”. Yêu tôi là Vương “Xương” thú vị ghê: V… em có 1 thân hình không quá bốc lửa nhưng lại có gu ăn mặc cùng gương mặt baby cộng khá duyên khi cười có má lúm cùng răng khểnh kèm với cái kính cận. Nhưng nói thật thì em so với Phương Anh thì em vẫn hơi đuối 1 tẹo.
Em và tôi yêu nhau cũng gần 1 năm trước khi tôi có lỡ lời vì ngày đó ít suy nghĩ. Chúng tôi chia tay rồi hè năm lên đại học thì em cũng có ny mới, 1 ông làm thầu xây dựng hơn chúng tôi vài tuổi. Em học ngân hàng nhé.
Trở lại lúc ăn nhậu, lũ bạn khốn biết chúng tôi chia tay nên chúng xếp em ngồi canh tôi. Tôi thì lo cái mẹ gì đâu. Lúc đó tôi có Phương Anh rồi nên không còn mấy mặn mà gì với em. Tôi nhớ chúng tôi hơn 25 người uống hết 2 can rượu thì nghỉ. Cũng 4h sáng lúc đó. Đứa bất tỉnh, đứa đi nét, đứa đi về. Tôi và Thành tính đi net. Thành thì không tỉnh táo như tôi, dắt xe ra cổng thì thấy em đang gọi điện rồi cúp máy 1 cách giận giữ.
– Mày ra quán trước đi. Đợi tao tí tao ra. Tao mượn xe luôn. (Đúng mình ác thật, bạn nó đang say mà bắt nó đi bộ).
– Ừ… nhưng tao không mang tiền.
– Mày ra đi lát tao bao.
Khi thấy Thành đã đi thì tôi cũng lặng lẽ ra chỗ em, nói là không mặn mà thì hơi quá, bản thân tôi kiểu chia tay thì nên cho nhau kỷ niệm đẹp chứ không kiểu lên fb bóc phốt các thứ bao giờ cả.
– Mi không về hả… hay đang đợi A Hải.
– À… lát anh qua đó mà. Mi đi trước đi. Giọng em kiểu đuổi khéo tôi.
– Tao nghĩ ông không qua đâu. Lên tao đèo về.
Em lưỡng lự 1 hồi lâu thì em cũng đồng ý lên xe để tôi chở về.
– Dạo này học hành sao rồi. Mi và a Hải vẫn ổn đó chứ.
– À cũng vẫn ổn… cũng gần bọn lớp nên cũng đỡ. Còn tao với a Hải vẫn ổn.
– Thế thì may rồi.
– Còn mi???
– Tao á… chưa chết… và cũng có người trao gửi tấm thân này rồi.
Nói chuyện qua loa đại khái thì cũng tới nhà em.
– Cảm ơn vì lai tao về.
– Không có gì. Có gì cứ gọi cho tao.
– À… ừ… mà V này…
– Hả…
– Không có gì… đi cẩn thận…
– Ok.
Với tôi 3 ngày tết quả thật hơi chán. Ăn ngủ rồi lại ăn ngủ. Cuộc sống lặp đi lặp lại khiến tôi phát ngán làm tôi lại càng nhớ em.
Bỗng tôi như chưa bao giờ tỉnh táo hơn thế. Tôi ra nói với thầy u mai mùng 4 tôi đi. Tất nhiên thầy u ngạc nhiên vì tôi trước đó có nói mùng 8 mới đi nhưng kiểu ở tp quên nên trình nói dối của tôi nó khá lên rất nhiều. Lại dọn quần áo. Xách balo mà đi.
Trên xe khách mới mùng 4 cũng không đông quá. Bao nhiêu ghế xe thì cũng chỉ vừa đủ bấy nhiêu nhiều. Bỗng số lạ gọi đến.
– Alo.
– Alo V à…
– À đúng rồi ai đó ạ…
– Tao… Phương này. Mi có nhà không. Đi chơi với bọn lớp chứ.
– À tao lên xe rồi… chắc dịp khác nhé.
– À vậy hả… thôi dịp khác vậy.
– Ok.
Hóa ra em gọi rủ tôi đi chơi… nhưng biết sao được… không may rồi. Lóc ca lóc cóc cũng tới cái phòng trọ tôi. Mới mùng 4 chưa ai xuống cả, cả dãy trọ mình tôi. Lấy cái bánh chưng rán lên ăn đỡ. Ăn hết nửa thì cũng là lúc đồng hồ điểm 2h chiều, tôi cũng mới mua một cái sim viettel mới số đẹp hơn, bắt xe bus tới nhà em đứng trước ngõ mà gọi.
– Alo…
– Alo phải số chị Phương Anh không ạ.
– À đúng rồi…
– Chị có bưu phẩm chị ra trước ngõ lấy được không ạ.
– Ơ tôi có đặt cái gì đâu mà có bưu phẩm. Chắc anh nhầm.
– Nhầm sao được… chị xuống nhanh em còn đi cái.
– Ơ buồn cười tôi có đặt đâu mà lấy.
Em đúng cứng, gọi 1 hồi em không nhận chả lẽ tôi lại nói ra là tôi thì mãi 1 lúc tôi nói là đồ tôi gửi em mới đồng ý chạy ra.
Để lại một bình luận