Phần 14
Đánh lái 1 lúc cũng về tới nhà em. 2 Đứa tôi bước vào trước để a Bình đi vào sau như dẫn tội phạm. Vẫn bức bình phong đó. Bố Phương Anh ngồi chễnh chệ trên ghế đọc tờ báo. Trên bàn kính là… cái điện thoại em. (Đoán già đoán non đi là thg lol Tùng thấy Phương Anh để quên nó xem trộm đấy)
– Con chào bố.
– Cháu chào bác.
Bố Phương Anh vẫn không nói gì chỉ đợi a Bình vào đứng ngay bên phải tôi bố Phương Anh mới nói câu đầu tiên.
– Phương Anh lên nhà. Cấm được xuống dù có nghe gì.
Bình thường em cãi bố ghê lắm nhưng hôm nay cảm giác không ổn em cũng đành lên. Vừa nghe tiếng cạch khóa phòng… bụp… ông Bình như vận hết sức bình sinh mà đấm 1 cái thật mạnh vào bụng khiến tôi quỳ xuống ôm bụng. Ông nắm lấy tóc tôi kéo cái đầu tôi lên mặc tôi đang ôm bụng.
– Thằng chó… mày biết mày phạm tội gì không.
Lúc này tiếng quá to. Em đã nghe thấy lao thẳng xuống nhà khóc to từng cơn. Anh Bình vẫn nắm tóc tôi chỉ vào mặt Phương Anh.
– Mày có lên nhà không…
Em chỉ khóc mà gào lên.
– Bố… huhu… bố làm gì vậy.
Tiếng em khóc to lên gào lên như cho cả thiên hạ nghe thấy. Như không chịu nổi bố em đã vo tờ báo lại mà gắt.
– Mày biết mày làm gì không… sao mày có thể ngu thế hả. Hôm nay tao phải giết thằng này. Rồi hếch mặt với a Bình. A Bình như biết ý đấm liên tiếp vào người tôi. Lúc thì bụng. Lúc thì mặt. Tôi đã gục xuống đất mà chịu trận đòn. Em khóc rồi lao tới bên tôi ôm tôi mà che chở trận đòn.
– Sao mày ngu vậy hả em… a Bình gắt lên kéo tay em ra mà lôi lên phòng mặc em vùng vẫy mà khóc.
Tôi đang giục dưới sàn. Bác tới bên tôi mà dẫm lên đầu đã bê bết máu của tôi.
– Sao mày dám đụng vào đứa con gái duy nhất của tao… mày có biết nó là gì với tao không.
Tôi không thể nói được lời nào lúc này chỉ biết nhăn mặt. Bác cúi xuống nắm tóc tôi kéo cả người tôi lên mà hét vào mặt.
– Hả… hả… hả…
Sau mỗi lần hả. Bác lại giáng 1 đấm nặng như búa tạ vào mặt tôi. Tôi không nhớ đã ăn bao nhiêu đấm. A Bình xuống và đã khóa trái cửa phòng em cũng vừa xuống. Tiếng em la hét đập cửa phòng trong vô vọng.
Bác vẫn nắm tóc tôi rồi ngồi xuống. Nhìn thẳng mắt tôi.
– Mày có biết nó như thế nào với tao không. Nó là tất cả với tao… nó là điều ngọt ngào nhất mà Hoa (mẹ em) để lại cho tao… mày biết không. Vừa quát bác vừa ngân ngấm 2 dòng nc mắt.
Nhưng không tha bác tiếp tục xả sự giận dữ vào cơ thể tôi. Tôi như 1 cái bao cát chỉ để bác ra sức đấm đến khi tôi không thể chống cự. Cánh tay tôi đã buông thõng không còn che cái đầu nữa. Tiếng em đạp cửa cũng không còn thay vào đó là tiếng em bắt đầu đập phá đồ trong phòng.
– Cút… mày hãy cút khỏi mặt tao trước khi tao giết mày… CÚT…
Tôi không còn sức lực chỉ nhìn bác với 1 ánh mắt vô hồn của 1 đứa vữa lãnh trọn sự giận dữ của 1 con mãnh hổ. A Bình nắm tóc tôi mà kéo ra trước cổng. Tôi đau quá chỉ biết dùng 2 tay cầm lấy chỗ tóc đang bị kéo chân lết theo những bước chân hùng hục của anh.
Đến cổng, anh ném tôi như ném 1 cái lon rỗng. Tôi ngã lăn quay ra giữa đường bò lê bò lết kéo thân thể tơi tả của tôi dựa vào bờ tường trước khi bị a Bình ném cái cặp của tôi vào mặt. Tôi không còn sức để đứng dậy nhưng may sao…
Thực sự lúc này nhìn tôi không khác gì 1 cái lon rỗng. Đầu thì đã bê bết máu chảy thẳng xuống cái áo trắng. Cái quần đen lấm lem bụi bẩn. Toàn bộ cơ thể đau nhức. Tôi chỉ còn sức dựa lưng vào bức tường mà ôm bụng. Nghĩ đã là chấm hết khi tôi không thể nào đứng dậy thì may sao… con Tâm đã thấy tôi từ đằng xa. Nó vẫn hay qua nhà em như mọi khi. Nó xuống xe mà hỏi luôn.
– Trời ơi. Sao thế này. V mày nghe tao nói không.
Nó vả liên hồi vào mặt tôi để mong tôi tỉnh táo. Không chút đắn đo. Nó dìu tôi lên xe chở thẳng tới bệnh viện.
Tỉnh dậy sau cơn đau mà ngất đi. Tôi đã thấy mình trong bệnh viện từ lúc nào. Cái mùi tanh của máu cùng mùi kháng sinh làm tôi khó chịu. Nhìn quanh 1 lượt thì con Tâm cũng nói chuyện xong với ý tá bên ngoài bước vào.
– Mi tỉnh rồi hả!!! Bác sĩ nói mi chỉ bị ở mô mềm. Không vào trong xương. Đi đâu mà qua nhà Phương Anh mà nhìn bê bết vậy. Xe đụng à.
– Không… tôi nhìn nó rồi nhìn ra cái cửa sổ nhìn lên bầu trời xa xăm kia.
– Sao mày không gọi Phương Anh ra. Máu me be bét vậy ngồi đó may tao tới.
Thực sự lúc đó tôi không còn muốn nói gì. Vừa ăn đòn lại vừa cảm giác tuột mất em.
– Mi cho tao mượn cái gương đi.
– Làm gì!!!
– Tao coi thôi.
Cái đầu băng đủ thú băng trắng rồi gì nó mắt phải thâm cùng 1 lượt. Sống mũi bị gãy. Môi bị sứt 1 miếng.
– Còn đẹp trai. Mi coi làm gì.
– Cảm ơn đã mang tao vào… nhưng giờ tao chưa có tiền… tôi với tay trả nó cái gương.
– Tiền nong gì… mày sau cưới Phương Anh tao không đi phong bì trừ hôm nay.
Tưởng rằng câu nói đùa có thể khiến tôi vui hơn nhưng T đâu hay biết rằng nó vừa chạm vào nỗi đau lớn nhất của tôi lúc đó… lòng như muốn khóc nhưng lại không thể. Chỉ biết cười trừ.
Tất nhiên con T là 1 đứa rất chu đáo. Nó lo hết cho tôi xong rồi cũng về. Đêm đầu tiên trong viện với tôi là 1 cực hình. Cả người đau nhức, mùi máu mùi thuốc tanh bay thẳng vào mũi khiến tôi không thể nào ngủ được đem đó. Chiều hôm sau tôi trốn về.
Về căn phòng trọ mà chật vật lắm tôi mới mở được cửa để vào… thực sự tôi đau không còn gì để tả. Nằm dài trên giường mà nhăn nhó thì tôi vớ được cái áo em để quên. Tôi như hết hết cơn đau nhưng tôi lại nhớ em, không biết em sao vì hôm qua em cũng đã chịu hộ tôi 1 vài đấm. Tôi muốn thấy em lúc này. Nhưng hiện tại tôi không thể gặp em… tôi nghĩ đành sáng mai gặp.
Sáng hôm sau tôi đi học rất sớm, tôi đã tự ý tháo băng đầu rồi. Chỉ còn con mắt và má là bị thâm. Nhưng em không đi… tôi ngồi chờ em thẫn thờ ở vị trí mà chúng tôi hay ngồi. Cả lớp chỉ chăm chăm vào tôi mặc tôi cứ như thế. Chúng nó như đã hiểu ra gì đó.
– Mi và Phương Anh có chuyện gì à… Tâm đến ngồi cạnh tôi mà hỏi.
Thực sự lúc đó tôi không thể nói được gì. Môi bị khóa chặt. Tôi lặng lẽ cầm cặp đi về luôn mặc con T vẫn gọi ở sau.
– V mi đi đâu…
Tôi thẫn thờ bước dài trên con đường. Bước vào phòng khóa lại. Tôi ngồi 1 góc nhà 1 mình tôi khóc… khóc vì sao tôi lại bị như vậy. Con T đã đi cùng từ khi nào.
– V mở cửa tao. Tao mua đồ ăn rồi. Ăn còn thuốc thang vào.
Tôi không quan tâm nữa. Chỉ thút thít 1 mình ở trong 1 góc. Được 1 lúc thì nó cũng bỏ cuộc.
– Đồ ăn tao để ngoài… tao về trước có gì gọi tao nhé…
4 ngày liên tục… động lực duy nhất để tôi đến trường là được gặp em nhưng không 1 ngày nào tôi có thể nhìn thấy em… không được nhìn thấy em tôi ngày nào cũng như con ma. Tắm rửa, ăn uống cũng không còn thiết tha. Còn Tâm cố gắng để tiếp cận tôi để hỏi nhưng đều bị tôi tránh mặt. Ngày nào nó cũng mua cơm hộp gọi tôi 1 hồi nhưng không được rồi lại để trước cửa phòng.
Trưa hôm đó, vẫn không gặp được em… tôi lại lững thững đi về. Tiếng gõ cửa quen thuộc làm tôi cũng thấy tội con Tâm.
– Mi đi về đi… tao ổn…
– V cậu mở cửa ra cho anh. Anh Bình đây…
A Bình… anh tới làm gì… chả lẽ vẫn chưa buông tha cho tôi. Vẫn còn muốn đánh tôi hay muốn thấy bộ dạng của tôi. Nhưng lại 1 có một mặt tôi lại muốn mở cửa để hỏi a Bình giờ em ra sao.
Cuối cùng con tim cũng thắng lý trí… tôi lao vội ra mở cửa thì… a Bình cùng bố Phương Anh… đang ở trước cửa phòng tôi…
Để lại một bình luận