Phần 13
Được 1 lúc, tôi quỳ hẳn dậy tay để cạnh eo em chống xuống giường mà nhấp. Em nhắm hờ đôi mắt miệng rên. Cặp vú em cứ rung rinh sau mỗi nhịp tôi nhấp. Như cảm giác sắp ra. Tôi rút ra vỗ nhẹ mông em. Cúi xuống tai em nói nhỏ.
– Quỳ dậy đi anh xem nào.
Em vẫn đang thở hổn hển mà chưa biết điều gì sắp tới với em. Em quỳ xuống. Tay chống xuống giường. Tôi đút 1 cái thẳng vào ngay cô bé của em… em chỉ kíp á 1 cái nhẹ. Tôi nhấp nhẹ nhàng rồi nhanh dần để em kịp quen. Do vì là động tác mới. Em như đê mê hơn em rên mỗi lúc 1 to… và bắt đầu nói những từ “hư hỏng” mà em chưa bao giờ nói.
– A… anh ơi… em sướng lắm…
– Em… làm sao…
Mặt em đỏ lại nhưng vẫn nói thành câu.
– A… a… em sướng… lắm… nhưng từ thôi anh… em không chịu được…
Mặc em vẫn rên và vẫn xin. Tôi vẫn cứ nhấp… được khoảng 15 phút. Tôi cảm nhận em phải ra được khoảng 2 lần rồi thì cậu em cũng chịu hết nổi. Tôi rút vội cậu em mà bắn hết lên tấm lưng mịn màng của em. 2 Đứa để như vậy thở 1 lúc thì em cũng bắt đầu nói.
– Không cho vào trong thì anh lại cho lên người em… giờ tắm đâu đây…
Tôi không nói gì chỉ hôn má em 1 cái…
– Để anh đi cắm nước cho em rửa nhé.
Lấy khăn giấy chùi qua cho em. Tôi mặc độc cái quần cộc ra rửa là lấy 1 bình nước vào phòng cắm thì em đã mặc bộ đồ thể thao của tôi ngồi trên giường bấm điện thoại. Theo như tôi đoán em không mặc áo con. Tôi leo ra sau em mà mân mê cặp vú của em.
– Im đi… vừa ấy rồi giờ lại còn nghịch.
Tôi chỉ nghịch và cắn nhẹ tai em. Em lại bắt đầu thở nhẹ rồi vòng qua sau nhìn chằm chằm tôi.
– Quá đáng… không nghịch nữa…
Cũng lúc nước sôi em mang xuống nhà vệ sinh rửa. Xong xuôi thì em cũng vào mặc lại bồ đồ.
– Giờ em về à.
– Vâng… muộn rồi không bố em lo quá.
– Để anh cùng em về.
– Thế lát anh đi bộ về à. Đâu còn xe bus.
– Ừ… đi bộ tập thể dục.
– Thôi bơn bớt đi… mai em lại qua.
Em nói thì lại cười với tôi. Nụ cười mà em làm tôi chết đứng rồi đồng ý để em về 1 mình. Một lúc sau em về thì cũng nt cho tôi. 2 Đứa nói chuyện 1 lúc và em đồng ý mai qua. Được 1 lúc thì em ngủ quên vì mệt… với tôi cuộc sống lúc bấy giờ đơn giản chỉ có thể.
Người ta nói tình chỉ đẹp lúc tình còn dang dở. Với tôi, Phương Anh là tất cả, là tình yêu mà tôi đặt cả trái tim mình. Nhưng ông trời thật bất công… đã lấy đi Phương Anh của tôi.
Thấm thoát cái thì cũng là gần cuối năm nhất, tình yêu của tôi vẫn thế… tôi rất yêu em cho dù dạo gần đây chúng tôi có cãi nhau vặt vãnh. Nhưng rồi đâu vào đấy, gương vỡ lại lành.
Đến 1 ngày cuối tháng 4, mọi người đã biết tôi yêu em từ lâu và đã thầm công nhận tình yêu của 2 đứa duy chỉ 1 đứa, Tùng… thực sự nó là người mà tôi hận nhất mà cũng thầm cảm ơn nhất, nó mang em đi rồi cũng mang em về bên tôi.
Vẫn như mọi khi, ra chơi chúng tôi ra căng tin ăn sáng, không còn được mua vào lớp vì nội quy mới. Chúng tôi vẫn vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện cho đến lúc xuất hiện bản mặt nó.
– Bà Hà lấy tôi bao thuốc nào???
Thằng Tùng cùng đám loi nhoi đến. Rồi cũng không tránh khỏi. Nó đã nhìn thấy tôi và em.
– À… hôm nay không còn chim chuột nhau ở trong lớp ăn sáng mà đến những chỗ văn minh hơn rồi nhỉ.
Vẫn cái vẻ mặt câng câng của nó. Thực sự đã từ lâu tôi không có ngàn thằng Tùng từ lâu lắm rồi chỉ là… tôi không có đủ điều kiện để thắng nó thôi.
Câu nói như đụng vào lòng tự ái của tôi, tôi thực sự muốn đứng dậy để nói cho ra nhẽ thì em đã với cổ tay tôi để tôi không làm điều gì dại dột. Bất giác em đứng lên.
– Anh Tùng à… anh Bình hỏi thăm anh nhiều lắm đấy.
Tự nhiên sau khi em nói tới a Bình mặt nó tái bệnh lại. Tôi vẫn còn chưa hiểu gì xảy ra em đã kéo vội tay tôi lên để đi về lớp. Trên đường đi về, tôi cố hỏi em chuyện lúc nãy.
– Chuyện a Bình với nó là sao đấy.
– Anh không muốn biết đâu… nhưng thực sự em đói lắm rồi ấy. Chưa ăn hết 1 nửa nữa. Lát anh mua sữa cho em nhá…
– Rồi… rồi… Nói anh nghe đi mà. Mắt tôi mở to khẩn khoản em kể vì chuyện thằng T thực sự làm tôi rất khoái.
Em nhìn tôi cười rồi cũng đồng ý kể. Em kể rất lan man nhưng nội dung chính là.
– Nó chơi ma tuý với 1 đứa nữa trong bar rồi công an bắt rồi a Bình phải xin cho nó. Mà từ bé tới giờ mỗi lần a Bình gánh hộ nó cái gì là a Bình lại bị bố chửi nên cũng bực nó lắm chỉ là nể chú Hải. Thôi. Nó sợ nhất a Bình.
Tự nhiên nghe song mà tôi cũng thấy vui. Hóa ra nó cũng có điểm yếu. Từ nay tôi cũng có cái phòng thân khỏi nó rồi.
Học hành 5 tiết, thật sự rất nóng và mệt… tôi như muốn lao thật nhanh khỏi lớp để chạy về nên cái quạt yêu thương. Thì em cầm cái cánh tay áo của tôi mà gọi thất thanh.
– Anh… em để rơi điện thoại ở đâu rồi ấy.
– Em để đâu mà rơi… có gì quan trọng trong đó không.
– Cũng không… chỉ có mấy tin nhắn hôm bữa em chưa xóa thôi.
– Hôm nào???
Em ghé thẳng tai tôi mà nói nhỏ…
– Hôm em bảo anh đi mua thuốc ấy đó.
– Ôi… sao em chưa xóa. (Chả là trước đó làm hăng quá, vào hết trong mà lúc về em nt bảo ngày không an toàn nên đi mua cho em).
2 Đứa cuống cuồng tìm cái điện thoại sẽ là không có gì đặc biệt nếu em không đặt pass điện thoại là 0000.
Đang toan chạy ra căng tin để tìm thì a Bình đã tới đón em từ lúc nào. Chềnh ềnh 1 con ô tô giữa sân trường.
– Phương Anh… đi về thôi.
– Ơ… sao anh lại ở đây.
– Tao nói đi về. Không hỏi nhiều.
Chưa bao giờ tôi thấy mặt a Bình hình sự như vậy.
– Em…
Phương Anh chỉ kịp ú ớ rồi cũng phải tiến về chỗ ô tô mà leo lên. Tôi thấy vậy cũng lặng lẽ quay đầy đi về thôi. Thì…
– Đi đâu đó. Mày cũng có phần đó. Lên xe…
Giọng nói như đạp thẳng vào lồng ngực khiến tôi khó thở. Tôi linh tính là có chuyện không may xảy ra rồi, chỉ là lúc đó đâu còn cách gì cũng chịu vào xe. A Bình bắt tôi ngồi ghế trước với anh còn em ngồi ở sau. Không khí trong xe não nề, đầy mùi hình sự.
Để lại một bình luận