Phần 5: Những bước đầu
“Ê… Huy. Hỏi mày cái này!” Nhân có chút say, kéo ghế ngồi sát lại với Huy. Cả hai quen biết nhau từ năm hai đại học, tình cảm cũng tương đối thân thiết. Tuy nhiên, không phải chuyện gì họ cũng chia sẻ cho nhau nghe.
“Tao nghe nói mày có nhiều kinh nghiệm chơi gái lắm đúng không?” Nhân đã say nên lời nói ra có phần lèm nhèm.
“Sao thế? Mày tính nhờ tao chỉ mày chơi gái à?” Huy cười nói, thật ra đâu chỉ mỗi Nhân, từng có nhiều thằng non tay hỏi Huy về vụ này rồi. Hắn cũng không ngại chia sẻ. Nhưng lần này… hắn phát hiện ra một điều cực kỳ sốc.
“Đúng vậy… tao có quen một em người yêu… được 2 tháng rồi… bọn tao tâm đầu ý hợp lắm! Tao nghĩ chắc cũng thích hợp để…” Nhân nói rồi nhướng nhướng lông mày.
“Được thôi… vậy mày muốn tao chỉ cái gì?” Huy chống cằm chờ đợi. Trong lòng lại tò mò về người yêu của Nhân sẽ như thế nào. Thằng này xưa giờ tính tình hiền lành, hay nhát gái vậy mà có bồ được, lại còn quen tận 2 tháng.
Huy không biết cũng đúng thôi, Nhân rất ít khi đem chuyện yêu đương của mình đi kể với ai. Thậm chí hắn còn giấu kín nữa. Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
“Đây là lần đầu tao có ý định đó… nên là tao muốn biết làm thế nào để… đưa em ấy lên giường!”
“Rủ đi chơi rồi ở lại qua đêm là cách đơn giản nhất! Tất nhiên còn phụ thuộc mày có rủ được hay không?”
“Sắp đến sinh nhật em ấy…”
“Vậy thì ngon, nắm bắt thời cơ! Nhưng bạn gái mày tính tình thế nào?”
“Bạn gái tao tuyệt lắm!”
“Thằng nào yêu vào chẳng thấy bạn gái mình tuyệt?”
“Haha… mày nói phải! Nhưng mà bạn gái tao đẹp lắm, chắc chắn đẹp hơn mọi con bồ của mày!” Nhân quá say rồi, không kiêng nể gì mà nói thẳng luôn.
Huy nghe vậy có hơi khó chịu, cảm giác như bị Nhân khinh thường.
“Đâu, có ảnh không? Hay là mày nói xạo đấy?”
“Có ảnh chứ! Đợi tao tí…”
Nhân nói rồi mở điện thoại lên.
Ánh mắt của Huy cứng lại, khóa chặt lại màn hình của Nhân.
Thấy biểu hiện của Huy, Nhân khoái chí vô cùng.
“Sao? Thế nào?” Nhân tự hào ngắm nhìn ảnh của người yêu, nhưng không hề để ý sắc mặt của Huy đã trở nên khác lạ.
“Mày tốt số đấy! Nể tình chỗ bạn bè, tao sẽ giúp mày đưa em này lên giường.”
“Thật sao?” Nhân mừng rỡ.
“Ừ… thật ra bữa trước tao có trúng được một voucher giảm giá homestay ở Đà Lạt, homestay này tương đối xịn! Tao tính đi chơi với người yêu, đồng thời rủ thêm bạn bè của ẻm nữa! Nhưng mà thôi, mày dẫn người yêu đi chung đi!”
“Như vậy có được không?” Nhân cảm thấy có gì đó không ổn.
“Yên tâm! Đi chung với nhau sẽ khiến em ấy đỡ cảnh giác hơn! Ngoài ra, tao còn có thể hỗ trợ mày nếu cần! Chuyện này không dễ đâu!” Huy khoác vai Nhân.
“Ngon… haha!” Nhân đã say nên những lời dụ hoặc của Huy dễ dàng thấm vào trong đầu.
Nhưng hắn không biết rằng đó là quyết định sai lầm của cuộc đời mình.
Ngân đứng như trời trồng. Khi biết tin trong chuyến đi này có Huy, em đã lường trước sẽ có tình huống khó xử. Nhưng em không hề nghĩ mình sẽ phải đối mặt với Huy một mình thế này.
Sau một vài giây mất phương hướng, Ngân vô thức nhớ ra việc mình không mặc đồ lót. Lớp vải mỏng manh của chiếc váy không thể che đi cặp vú căng tròn của em. Hai chân của Ngân khép lại vì ở giữa âm đạo vẫn còn một chút ướt. Em đang muốn giấu đi nhưng chính việc đó lại khiến Huy chú ý.
Huy vẫn đứng đó nhìn Ngân. Không, không đơn giản là nhìn. Hắn đang ngắm thì đúng hơn. Hắn cũng ngạc nhiên không kém Ngân khi gặp em ở đây. Nhưng nếu ông trời đã ban cho cơ hội, hắn cũng không ngại tận dụng.
Ngân rối mù trong những suy nghĩ. Em không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
“Anh chưa ngủ sao?” Một câu hỏi có như không được Ngân thốt ra. Sau khi nói xong, Ngân mới nhận ra câu trên thật vô nghĩa.
Thấy hành động lúng túng của Ngân, Huy cười nhẹ nói: “Anh hơi khó ngủ, còn em sao chưa ngủ? Có phải nằm mơ thấy gì không?”
Ngân giật mình, cảm giác như bị Huy đọc vị. Em bắt đầu nghi ngờ liệu khi nãy có phải chỉ là giấc mơ hay không?
“Hồi xưa… em cũng hay mất ngủ vì ác mộng…” Giọng của Huy trầm xuống, ánh mắt phảng phất một chút tiếc nuối.
Ngân mới sực nhớ ra chuyện cũ. Một thứ cảm giác kỳ lạ tưởng chừng đã chôn kín bao lâu nay lại rạo rực trong lòng.
“Em hơi khát thôi!” Như muốn phủ nhận những gì Huy nói, Ngân chỉ tay vào bình nước. Huy mỉm cười nhẹ nhàng bước về phía Ngân.
Từng bước chân của Huy khiến trái tim Ngân rung lên những hồi báo nguy hiểm. Em vẫn cứ đứng bất động không biết làm gì. Huy rót một ly nước, sau đó nốc sạch. Ngân ngẩn người nhìn “quả khế” của Huy đang trồi lên tụt xuống theo dòng nước. Đến khi Huy đặt ly nước xuống, em mới tỉnh ra.
“Thôi em lên ngủ đây! Tạm biệt anh!”
Ngân nhận ra mình đã ở đây quá lâu với người mà mình đang cố tránh mặt.
Nhưng khi vừa quay đi, một giọng nói u sầu, ẩn chứa nỗi buồn man mác vang lên: “Em định như vậy mãi sao?”
Ngân hơi ngẩng người, em quay lại nhìn thì thấy nét mặt nghiêm túc của Huy. Biết Huy lâu như vậy, đây là lần đầu Ngân thấy gương mặt này.
“Anh nói vậy là sao?”
Ngân nhíu mày.
Huy không đáp ngay, hắn mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia rồi đặt lên bàn.
Trước những hành động có phần câu giờ này, Ngân có thể bỏ đi. Nhưng không hiểu sao em vẫn cố ở lại. Dường như em đang chờ đợi điều gì đó từ Huy.
“Em định sẽ tránh mặt anh mãi như vậy sao?” Huy cười thân thiện, nét mặt căng như dây đàn khi nãy cũng tan biến.
Ngân nghe xong có chút nhột trong lòng, nhưng em vẫn kiêu ngạo đáp: “Hình như em không có lý do gì để gặp mặt anh!”
“Vậy sao… lời nói của em vẫn luôn đau lòng như vậy!” Huy tựa như châm biếm, nhưng ánh mắt lại bồi hồi tiếc nuối.
“Anh cũng không ngờ mình được gặp lại em như thế này… Cuộc sống em sao rồi, vẫn ổn chứ?”
Huy ân cần hỏi.
Ngân nhíu mày, sự cảnh giác giảm xuống khi Huy hỏi thăm mình.
“Em vẫn ổn… anh Nhân đối xử rất tốt với em!”
Ngân cố tình nhấn mạnh vế sau như một lời nhắc nhở cho Huy. Hắn ta cũng biết điều đó, một nụ cười khổ hiện lên.
“Nhân là một người rất tốt! Nó xứng đáng được yêu em!”
Nghe Huy nói thế, trái tim Ngân cũng dịu lại. Em đã mường tượng mọi chuyện sẽ tệ hơn rất nhiều. Nhưng có vẻ Huy đã khác so với lúc trước.
“Anh dạo này thế nào?” Ngân hỏi, gương mặt thì vô cảm nhưng trong lòng lại bối rối.
Huy cười đáp: “Sau khi chia tay em… có hơi khó khăn, nhưng bây giờ mọi thứ cũng ổn rồi!”
Huy mở nắp lon bia rồi uống. Từng nốc bia uống xuống là từng đợt sóng kỷ niệm trào lên.
“Em thấy anh ổn mà… anh mặc dù đã khác xưa, nhưng trông cũng rất hạnh phúc. Linh, em ấy cũng yêu anh lắm. Chỉ cần nhìn đôi mắt em ấy là em biết!”
Huy cười nhẹ: “Cảm ơn em! Mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi… anh cũng chẳng còn nghĩ tới nữa… nhưng mà anh không muốn tụi mình cư xử khó khăn như ngày hôm nay. Anh mong chúng ta sẽ quên đi chuyện cũ và làm bạn được không?”
Câu nói của Huy khiến Ngân nhẹ nhõm hẳn. Mặc dù làm bạn với người yêu cũ là một điều gì đó thật trớ trêu, nhưng ít ra Ngân không muốn phải khó xử nữa.
“Ừm… chuyện cũ em cũng quên rồi… cứ sống cho hiện tại là được! Còn chuyện làm bạn thì em không chắc lắm…” Ngân đáp.
Huy cũng không quá thất vọng, hắn chỉ nhún vai.
“Vậy thôi em lên ngủ đây!” Ngân rời đi, nhưng chưa ra khỏi bếp thì Huy lại nói: “Anh nghĩ là em không muốn Nhân biết chuyện của chúng ta… vậy nên anh sẽ không nói cho nó đâu! Em cứ yên tâm!”
Ngân không đáp gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi rời đi.
Nhìn theo cặp mông đang ngúng nguẩy kia, hai mắt Huy trở nên đỏ hơn. Hắn nốc cạn lon bia, ánh mắt thay đổi hoàn toàn. Không còn là ánh mắt tiếc nuối của một kẻ thất bại, thay vào đó là ánh mắt của thợ săn đang đưa con mồi vào tầm ngắm.
Đặt lưng xuống giường, đôi mắt Ngân thoáng lên một nỗi bâng khuâng. Khoảng không trước mặt bỗng chốc hiện ra những hình ảnh của em ngày xưa. Một tân sinh viên chân ướt chân ráo bước lên thành phố. Nhan sắc khi ấy cũng chưa đạt đến đỉnh cao như lúc này. Em vô tình gặp một chàng trai. Hắn ta hiền lành, chất phác, lại hết mực theo đuổi em bằng tất cả chân thành.
Ngân trước giờ chưa yêu ai.
Nhưng em biết trái tim mình đã rung động trước chàng trai ấy.
Những cảm xúc mong manh dần trở nên mãnh liệt.
Em chấp nhận làm người yêu hắn ta.
Anh chàng ấy luôn đem đến những khoảnh khắc yên bình để em nương tựa.
Như bao cô gái yêu lần đầu khác, em đã nghĩ hai chữ “mãi mãi” là có thật.
Nhưng “tình đầu là tình dở dang em ơi”!
Mối tình ấy rạn vỡ bởi những bất đồng của cả hai. Em luôn cho rằng chàng trai ấy đã thay đổi, đã hết yêu em.
Em hối hận vì những gì đã trao.
Em chấm dứt.
Nhưng tình đầu đâu phải nói dứt là dứt hẳn. Dù đã quen bạn trai mới, nhưng đôi lúc, hình bóng chàng trai kia vẫn hiện lên. Không phải vì chàng trai ấy tốt hơn bạn trai hiện tại. Mà bởi vì sự tiếc nuối vẫn còn tồn đọng trong trái tim. Những chữ “giá như” vẫn còn chất chứa nơi đầu lưỡi.
Phải chăng ta sẽ mãi không thể quên được tình đầu?
Có thể…
Nhưng chuyện gì cũng đã qua. Tình đầu cũng như một chiếc thuyền trôi dạt. Một khi đã rời khỏi con thuyền ấy, dòng nước sẽ mãi mãi cuốn trôi nó đi.
Một vòng tay vòng qua người Ngân.
Em thoát khỏi những hồi tưởng.
Đôi mắt em khép lại.
Tình đầu… cứ để nó kết thúc thôi…
“Nhưng mà… anh ấy lúc đó… thật khác biệt…” Trái tim Ngân bỗng rộn ràng trong giây lát khi nhớ về cảnh Huy chống lại hai tên say. Nhưng rồi khi nhớ lại Huy làm vậy để bảo vệ Linh, em lại có chút hụt hẫng. Em chẳng hiểu tại sao mình lại thấy mất mát một chút gì đó.
“Tao không nghĩ chuyện đó khó đến vậy…” Nhân vò đầu, sau đó húp một ngụm cà phê từ chiếc ly vẫn còn đang nghi ngút hơi nước.
Huy cũng từ tốn uống cà phê, ánh mắt có chút khôi hài nhìn Nhân: “Chuyện bình thường thôi! Lần đầu mày cũng căng thẳng nữa, cứ từ từ, để mọi thứ tự nhiên là được!”
“Mà tao sợ em ấy đau quá mày! Lần đầu của con gái đau lắm đúng không?”
Nhân thì thầm, sợ rằng cuộc nói chuyện này sẽ bị ai đó nghe thấy.
“Ừ! Thường là rất đau!” Huy nhún vai.
“Vậy… tao có cách nào giúp ẻm đỡ đau không?” Nhân xoa cằm.
“Chuốc say là được!”
“Chuốc say?”
“Ừ, say vào thì con gái thường rất hứng tình… với lại cũng đỡ đau! Hôm nay là cơ hội tốt đấy!”
Như hiểu những gì Huy nói, Nhân gật gù cười tủm tỉm. Thất bại hôm qua đã khiến hắn bứt rứt lắm rồi, hôm nay hắn nhất quyết phải làm cho ra cơm ra cháo.
“Alo, anh ở đâu vậy?” Ngân hỏi với giọng có chút lo lắng. Theo lịch trình thì hôm nay họ sẽ đi ăn ở quán lẩu bò. Nhưng Nhân với Huy bỗng dưng biến mất trong lúc cả bọn đang thăm quan vườn hoa.
“Đừng lo, Linh sẽ dẫn em đến chỗ anh!” Giọng Nhân có chút gì đó háo hức.
Điện thoại cúp trước sự khó hiểu của Ngân. Linh ở bên chỉ cười tủm tỉm rồi dẫn Ngân đến một nhà hàng tương đối khang trang.
Nhờ phục vụ dẫn đường, họ tìm đến một căn phòng nọ. Ngân lúc này vẫn chưa hiểu gì, nhìn sang Linh thì thấy em ấy ra hiệu mở cửa. Ngân đẩy cửa vào, trước mặt em là một khung cảnh tối thui.
Bụp!
Một tiếng pháo giấy vang lên.
Đèn điện được mở.
Ngân bất giác đưa tay lên che miệng để không ai thấy em đang bất ngờ.
Căn phòng của nhà hàng này đang được trang trí vô cùng bắt mắt. Những chiếc bóng bay màu xám bay lơ lửng trên trần nhà, nối theo những dải ruy băng dài lấp lánh, bên dưới ruy băng đính kèm những tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.
“Happy Birthday to you!”
Ở một góc được trang hoàng đặc biệt, Nhân hát vang ca khúc happy birthday phối hợp cùng con beat nhẹ nhàng, trên tay cầm theo chiếc bánh kem được thiết kế đặc biệt.
Từ lúc quen nhau đến giờ, đây là lần đầu Nhân làm cho Ngân bất ngờ đến vậy. Những món quà bất ngờ luôn là đòn chí mạng với các cô gái. Nhất là những món quà được chuẩn bị chỉn chu như thế này.
Mắt Ngân hơi ướt, nhìn khung cảnh được trang trí vô cùng hợp gu khiến trái tim em rộn ràng. Nhân, người yêu em bước đến cùng chiếc bánh kem kèm theo giai điệu du dương của bài happy birthday.
Bài hát kết thúc, Nhân mỉm cười nói: “Chúc mừng sinh nhật em yêu!”
Ngân vẫn chưa hết bất ngờ, em không biết phải nói gì thật hay để đáp lại.
“Cảm… cảm ơn anh!” Giọng nói em run run vì cảm động. Từ trước đến giờ, sinh nhật của Ngân luôn diễn ra trong âm thầm, tẻ nhạt trôi qua. Em cũng không có nhiều bạn bè thân thiết vì tính cách có phần hướng nội, một phần lại tự ti về gia cảnh của mình. Đây là lần đầu em được đón sinh nhật hoành tráng đến thế.
Thấy Ngân vui, Nhân cũng cười thầm trong lòng. Xem ra công sức, tiền bạc của hắn bỏ ra không uổng rồi.
Vì quá đỗi bất ngờ, Ngân mãi mê không biết Huy cũng đang ở gần đó. Đến khi Huy cùng Linh vỗ tay Ngân mới sực nhận ra.
Nếu bữa tiệc chỉ có Nhân và Ngân, có lẽ em ấy đã ôm chầm lấy bạn trai rồi. Nhưng có 2 người cũng không quá thân thiết thế này, em cũng cư xử có phần cứng nhắc.
“Tới tận sáng nay em mới biết là anh Nhân muốn tổ chức sinh nhật bất ngờ cho chị luôn đó! Chúc chị sinh nhật vui vẻ!” Linh chắp tay, đôi mắt ngưỡng mộ nói. Mặc dù không quá thân thiết với Ngân, nhưng phép tắc xã giao thì Linh không thiếu.
Huy bước đến khoác vai Nhân: “Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé! Nhân cũng không nói gì về chuyện sinh nhật của em cả! Ai mà ngờ nó làm hoành tráng thế này!”
“Em cảm ơn! Hai người cũng chỉ mới quen, vậy mà vẫn đến chúc mừng sinh nhật cho em.” Ngân gật đầu đáp. Ánh mắt dường như hiện lên một mảng đen nho nhỏ.
“Vậy là anh ấy quên mình thật rồi!” Một chút tiếc nuối. Một chút thanh thản. Ngân cảm giác mình có thể thả đi cục đá đè nặng trong lòng.
Sau khi trải qua một số thủ tục của một buổi sinh nhật như thổi nến, cắt bánh, tặng quà, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Những món ngon lần lượt được dọn trên bàn. Bia cũng được phục vụ khui ra. Mới đầu thì tiệc còn hơi trầm, nhưng càng về sau, mọi người dần cởi mở hơn. Nhất là Nhân và Linh, càng uống hai người nói chuyện càng hợp.
“Dô!!” Nhân có lẽ vì quá vui nên uống rất nhiều. Đô của hắn chỉ bằng 1/3 của Huy nhưng Huy mời ly nào là uống ly đó. Chưa kể Linh còn chủ động mời hắn nữa. Dù Ngân có uống đỡ cho mấy ly nhưng vẫn không thể cứu Nhân.
Trong bữa tiệc, ánh mắt Huy có vài lần đăm chiêu nhìn Ngân. Em cũng nhận ra nhưng không hề đáp lại. Tuy nhiên, em vẫn rất tò mò tại sao Huy lại làm vậy.
Ngồi cũng lâu, uống cũng nhiều, mắc vệ sinh là điều không thể tránh khỏi. Ngân đứng dậy lặng lẽ rời đi. Ngay cả bạn trai em, Nhân cũng chẳng hề biết vì đang bận uống với Linh. Chỉ có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo em.
Bước đến nhà vệ sinh, mặt Ngân có chút nhăn nhó. Tối nay nhà hàng có vẻ khá nhiều khách. Đến cả nhà vệ sinh rộng như vậy cũng bị kẹt. Nhìn nhiều người xếp hàng, Ngân có chút lo lắng.
Một bạn nhân viên bỗng bước đến và nói: “Mọi người ơi! Ở chỗ gửi xe đối diện nhà hàng vẫn còn một nhà vệ sinh khác ạ.”
Ngân thầm thở phào, em nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, đi về phía đối diện trước khi đống nước trong bụng hoành hành thêm. Nhà gửi xe của nhà hàng này tương đối rộng, Ngân phải đi mấy vòng mới tới được nhà vệ sinh.
Xong xuôi mọi chuyện, Ngân thoải mái rời khỏi nhà xe. Lúc đi đến đây có khá nhiều người đi cùng em, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ chẳng thấy mống nào.
Nhà xe rộng rãi, có điện đốm đầy đủ nhưng Ngân cũng có chút sợ. Chợt, một giọng nói ồ ồ có phần quen thuộc vang lên: “Nè em gái!”
Ngân giật mình. Em quay lưng lại, hai mắt căng tròn, nét mặt có chút tái lại.
“Là hai tên hôm qua!!” Ngân thốt lên trong lòng. Đà Lạt cũng đâu phải nhỏ, sao đi đâu cũng gặp 2 tên này. Chưa kể đến chúng còn có thêm 2 tên đồng bọn khác nữa. Rất may là chúng chưa phát hiện ra Ngân. Bọn chúng đang vây quanh một cô gái có phần say sỉn khác.
Ngân vội chuồn lẹ, em không muốn đụng độ lũ này tí nào. Nhưng đúng lúc này, tên hôm qua bị Huy vật xuống đấm lại quay đầu nhìn về phía Ngân. Một nhan sắc như em sao có thể không gây chú ý được chứ?
Ngân vội cắm đầu bỏ chạy. Chiếc giày cao gót khiến những bước chân của em có phần khó khăn.
“Ê có phải con nhỏ kia không? Con hôm qua đó!” Tên gây hấn hôm qua trợn mắt.
“Ừ hình như là nó, đuổi theo!!!”
Nghe tiếng bước chân đằng sau, Ngân càng hoảng sợ, em vừa chạy vừa tìm điện thoại nhưng em sực nhớ ra chiếc túi có chứa điện thoại đã để quên ở phòng ăn. Ngân hoảng loạn. Lúc nãy uống cũng hơi nhiều nên càng chạy em càng choáng váng.
“Ôi không!”
Ngân không phân biệt được phương hướng nữa, cuối cùng em lại rẽ vào một ngõ cụt trong nhà xe.
Vừa quay đầu lại thì có tiếng bước chân vang đến.
Ngân run rẩy, em hít một hơi cố gắng bình tĩnh. Sau đó, Ngân tháo giày cao gót rồi chạy thật nhanh. Dù cho bọn kia đang ở gần đó, nhưng đây là con đường tháo chạy duy nhất của em. Em không thể đứng im được. Trong đầu Ngân liên tục cầu nguyện rằng sẽ không phải đụng độ ai cả.
Chạy ra khỏi ngõ cụt, Ngân không thấy ai. Nhưng một giây vui mừng còn chưa trọn vẹn, một bàn tay đã lao đến bịt miệng em lại.
Hai tên hôm qua đứng trước ngõ cụt. Chúng nhìn nhau rồi nói: “Nó chạy đâu rồi?”
Chúng vẫn đang truy lùng Ngân. Nhưng bỗng dưng lại mất dấu em ấy. Đúng lúc này, bạn của chúng gọi:
“Hai thằng này rảnh quá! Nhanh nhanh đưa em này về khách sạn trước khi ẻm tỉnh nè!”
“Hehe bốn thằng mà chơi thì chắc mai tỉnh dậy chắc ẻm khóc ngất luôn!”
Hai tên đó nhìn nhau rồi cũng rời đi.
Chúng không biết rằng mình vừa bỏ qua điều gì.
Ở trong ngõ cụt ấy lại có một góc khuất sau cột nhà. Tại nơi đó, Ngân và một người khác đang nấp. Hắn chính là kẻ đã bịt miệng Ngân lúc nãy. Khoảnh khắc đó, Ngân sợ cực kỳ, cả cơ thể chẳng còn một chút sinh khí. Nhưng đến giây tiếp theo, Ngân đã nhận ra người này.
Hắn chính là kẻ đã luôn nhìn em trong bữa tiệc.
Còn ai khác ngoài Huy?
Chẳng hiểu sao, Ngân lại cảm thấy an tâm đến lạ khi Huy xuất hiện.
Hắn ta kéo em vào trong góc khuất nói trên để trốn. Lúc nãy do hoảng quá Ngân không kịp nhìn ra chỗ này. Nhưng dù có thấy thì em cũng không đủ can đảm để núp ở đây. Lỡ chẳng may lũ kia bước vào kiểm tra thì em hết đường chạy.
Vì góc khuất này cũng không quá rộng để hai người có thể đứng thoải mái, Huy buộc phải ôm lấy Ngân, một tay còn bịt miệng để đề phòng em sợ mà phát ra âm thanh.
Ôm cơ thể mềm mại của Ngân trong lòng, lại hít hà mùi hương từ tóc em, một chút kỷ niệm xưa kia lại ùa về với Huy. Dương vật trong quần cũng vì kích thích mà căng lên, chọt vào mông Ngân.
Ngân nhận ra, nhưng đang lúc nước sôi lửa bỏng, em không có thời gian để ý.
Hai tên kia đi qua ngõ cụt.
Lúc đó, cơ thể Ngân run lên bần bật.
Nhưng Huy đã tinh ý siết chặt cơ thể em lại.
Vòng tay của Huy làm Ngân bình tĩnh hơn. Một cảm giác dễ chịu lan tỏa trong từng tế bào.
Đến khi hai tên kia rời đi, Ngân mới hết sợ. Em cố tình đẩy tay Huy ra, nhưng hắn vẫn ôm em thật chặt.
“Đừng cử động! Đợi chúng đi khỏi đã!”
Huy nói nhưng bàn tay lại cố tình sờ soạng Ngân. Hắn vuốt ve vòng eo của em, không kiêng nể gì mà trượt xuống phần đùi. Dương vật trong quần vẫn cứng ngắc, ép sát vào khe mông của Ngân.
“Anh vẫn còn nhớ em lắm!” Huy bất ngờ buông lời, khiến Ngân đang khó chịu cũng bất chợt trở nên ngơ ngác. Em không biết phải làm gì, để cho Huy sờ đủ kiểu.
Sau khi bọn kia đánh xe đi, em mới sực tỉnh vội đẩy Huy ra.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ dừng lại tại đó, thì Huy bất ngờ nắm lấy tay Ngân. Hắn kéo em lại, một tay khác nhanh chóng giữ sau gáy.
Huy đã hôn không ít cô gái. Thao tác của hắn trong chuyện này rất nhanh. Chẳng hạn như lúc này đây, chẳng thể thấy một động tác thừa nào từ hắn. Ngân ngơ ngác, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Từ lúc Huy nắm tay Ngân, trời đất bỗng lảo đảo, em bị hắn kéo sát lại và rồi…
Môi của Huy chạm vào môi của Ngân.
Ngân muốn đẩy Huy ra ngay.
Nhưng sao em không nỡ.
Em nhớ cảm giác này.
Em nhớ nụ hôn này.
Em nhớ chàng trai này.
Bờ môi cả hai quấn quýt. Ngân bị ép sát vào tường, em uốn éo theo từng nhịp môi của Huy.
Em không biết là do mình say hay tại vì bản thân mình thật sự muốn vậy.
“Không… không được!!!” Đúng lúc này, Ngân lấy lại được tinh thần, em vội vàng đẩy mạnh Huy ra và…
Chát!
Một cái bạt tai toàn lực.
Ngân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đánh ai mạnh như vậy.
Em rất giận Huy vì làm vậy với mình.
Nhưng ngay sau khi vung tay, em lại cảm thấy có lỗi.
Huy đứng như trời trồng, bên má in hằn 5 dấu tay đỏ chót, ánh mắt thất thần. Ngân lúc này vội vàng nói: “Anh làm gì vậy? Em đã có bạn trai mới rồi!”
Nói xong, Ngân vội vàng bỏ đi, để Huy ở lại một mình.
Huy đưa tay chạm lên bờ môi, hắn nhẹ nhàng nhếch môi.
“Chính là cảm giác này!”
Để lại một bình luận