– Rất giỏi…rất giỏi thật là trên mỗi ngón chân đều có dấu răng, Trương thiếu hiệp quả nhiên cao minh! Cao minh! Trương thiếu hiệp nếu biết nguyên nhân, tất có thể chửa trị, nếu ái thiếp của ta có thể lành bệnh, ta sẽ nhất định tạ ơn.
Trương Siêu Quần khiêm tốn nói:
– Hà chưởng môn đừng có khách sáo, thật ra phu nhân có thể khỏe lại hay không, còn phải xem tiểu huynh đệ của vãn bối, y mới thật sự là cao thủ về y thuật.
Hà Thái Xung gật đầu liên tục, vừa mừng vừa giận, vội lớn tiếng kêu gọi:
– Các đệ tử mau lấy diêm sinh ra để ta hun cho rắn độc chạy ra, rồi ta bầm chém nó ra là nghìn vạn mảnh.
Lúc này Trường Vô Kỵ quay vào liền xua tay cản:
– Không được, không được, cần phải có hai con rắn độc ấy mới chữa khỏi bệnh cho phu nhân, nếu tiền bối giết chúng đi thì bệnh của phu nhân không thể nào chữa khỏi được, bệnh của phu nhân là do tám cây hoa Linh Chi Lan kia gây nên.
– Tám cây đó tên là Linh Chi Lan à, ta có biết tên những cây đó đâu! Có người bạn thấy hoa mọc ở Tây Vực đem tám cây lan đó về tặng tôi. Hoa của những cây đó có mùi thơm như trầm, màu sắc của cánh hoa rất đẹp, không ngờ những cây đó lại là mối họa như vậy.
– Theo sách thuốc nói thì những cây Linh Chi Lan này gốc tròn như trái cầu, màu đỏ như lửa, trong có chất độc rất mạnh. Ðể tiểu bối cho đào lên xem có đúng thế không?
Lúc ấy, các đệ tử của Thái Xung đã biết tin Vô Kỵ chữa bệnh quái dị cho Ngũ sư mẫu, bọn chúng liền tập trung đến nơi đây để xem.
Các nam đệ tử thì không tiện vào phòng, còn sáu nữ đệ tử cùng với Chiêm Xuân đứng bên cạnh sư phụ.
Họ nghe Vô Kỵ nói vậy, liền có hai nữ đệ tử đi lấy xuổng cuốc đào luôn cây lan độc lên.
Quả nhiên gốc cây tròn như trái cầu và đỏ như lửa.
Hai nữ đệ tử nghe nói cây này rất độc nên không dám mó tay vào.
Vô Kỵ lại dặn:
– Hai vị làm ơn đào cả tám cây lên lấy hết gốc cây để bỏ vào trong cối giã và cho thêm năm hột gà, một bát tiết gà, trộn chung vào giã, cho tới lúc nát thành hồ, nhưng hai tỷ nên cẩn thận, đừng để nước bám vào người thì nguy a!
Chiêm Xuân lại đi lấy hai cái ống tre nhỏ ra cho Vô Kỵ sử dụng.
Một lát sau, hai đệ tử đó đã giã xong tám gốc cây, Vô Kỵ liền đổ xuống đất quây thành một vòng tròn, một đầu để hở một miệng rộng chừng hai tấc, rồi dặn mọi người rằng:
– Lát nữa mọi người có thấy điều chi khác lạ thì xin mọi người cứ việc đứng yên mà xem, đừng nói chuyện và kêu la, e sợ hai con rắn độc ấy kinh hoảng rồi xông lại cắn nguy hiểm! Bây giờ mau đi lấy chút cam thảo, vải vụn nhét vào lỗ mũi đi.
Ai nấy đều làm theo lời dặn của Vô Kỵ …
Sau y lấy lửa đốt những lá cây lan ở trước hai cái lỗ.
Để lại một bình luận