Diệt Tuyệt sư thái trong lòng hơi động, mặc dù biết tên tiểu tử đệ tử của phái Võ Đang này trong miệng đầy mật, lời nói ra thường bất tận thì không thật, nhưng cũng không tránh khỏi trong lòng mang lại sự vui thích, địa vị Trương Tam Phong ở trong võ lâm là ngôi sao sáng, ngay cả người phái Thiếu lâm phần lớn so với ông ta cũng là bối phận thấp hơn, có thể để cho Trương Tam Phong kim khẩu một tán, thực là quý giá….
Diệt Tuyệt sư thái mở miệng cười nói:
– Đứa nhỏ này, chỉ biết là hống cho người hài lòng, không trách Trương chân nhân thu phục ngươi làm đệ tử, chắc là cũng do ngươi lời ngon tiếng ngọt thuyết phục phải không?
Trương Siêu Quần nghiêm mặt nói:
– Không…không, thưa sư thái..đây quả thật là là tiểu bối chính tai nghe được, lúc đó Đại sư huynh cùng Thất sư huynh cũng đều có mặt, sư thái nếu không tin, có thể đi hỏi bọn họ.
Sao lại hỏi? Lẽ nào sư thái sẽ vội vã chạy đến Võ Đang sơn hỏi, các ngươi ở năm nào đó, tháng nào đó, có phải là nghe sư phụ các ngươi Trương tam Phong …khen ta?
Đúng ra thì Diệt Tuyệt sư thái cũng không khó đối phó, người người ai cũng thích nghe nịnh nọt, Diệt Tuyệt sư thái này tuy rằng lúc nào gương mặt cũng lạnh lùng, nhưng cũng rất yêu thích nghe người ta khen ngợi, dù ai mặc kệ võ công là cao bao nhiêu, kỳ thực cũng vẫn như là người bình thường, chỉ cần hiểu được tính tình, thì đối phó với người cũng không khó gì.
– Hừm, ta làm gì mà cần đi hỏi bọn họ, vừa rồi là người có ý muốn dẫn Kỷ Hiểu Phù về phái Võ Đang sao?
Trương Siêu Quần ngẩn ra, lúc nãy chỉ là thuận miệng nói thôi, chẳng lẽ còn thật sự là mang đi à?
Kỷ Hiểu Phù bỗng nhiên nói:
– Sư phụ, Hiểu Phù sẽ không đi đâu hết, tình nguyện quay về Nga Mi xuống tóc làm ni cô, từ đây xuất gia, không để ý tới bụi trần nữa.
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu thở dài nói:
– Ngươi vẫn không chịu nghe lời của ta dẫn dụ Dương Tiêu xuất đầu, nói rõ ngươi vẫn đối với hắn cũng còn có mang tình nghiệt, thì xuống tóc làm ni cô, có ích lợi gì?
Trương Siêu Quần nghe sư thái nói, trong lòng âm thầm gật đầu tán thưởng, Kỷ Hiểu Phù lại khóc ròng nói:
– Sư phụ, đệ tử trước sau cũng không hạ thủ y được, xin sư phụ một chưởng đánh chết đệ tử đi, Hiểu Phù ở trên đời này đã nhận hết lời thóa mạ nhục nhã cũng đủ rồi, sinh tử từ lâu nhìn thấu, nếu sư phụ không chịu để cho đệ tử về Nga Mi, chi bằng cho đệ tử một chưởng, cũng làm cho cõi đời này bớt đi một người có cái số khổ.
Diệt Tuyệt sư thái vừa nãy đã nổi lên sát cơ, nhưng bị Trương Siêu Quần ba hoa một hồi nên bị trộn lẫn, lại không xuống tay được, trong lúc sư thái đang do dự thì Trương Siêu Quần thấy tình hình cũng lại không ổn, hắn bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt bà, gục đầu ôm chặt sư thái lại lên tiếng khóc lớn, nói:
– Kỷ sư tỷ…sư tỷ từ nhỏ đã được sư thái ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng, lão nhân gia nuôi lớn rồi truyền dạy võ công cho sư tỷ, cũng không dễ dàng đâu, sư thái là người hiền lành như thế, làm sao mà cam lòng đem đệ tử yêu thương nhất của mình mà giết cơ chứ? Chính sư tỷ chết rồi cũng không quan trọng, nhưng nếu như vậy, chẳng phải là hại sư thái phải gánh vác cái tội giết đồ nhi ác như Ma giáo sao? Sư phụ thường khen sư thái làm việc gì cũng phân rõ trắng đen, tiểu đệ nghe rõ ràng như vậy, sư tỷ cũng không thể nhận như vậy được…
Trương Siêu Quần ôm thân thể Diệt Tuyệt sư thái mỹ lệ đẫy đà mê người, đè ép cái đầu mình trước cái âm hộ của sư thái, vừa khóc vừa cảm nhận phía bên trong lớp vải tăng bào là độ mềm của cái gò mu âm hộ nhô cao, hắn đều có thể cảm giác được, cho nên dục hỏa bất chợt tăng vọt, nơi nào mà còn nhịn được, cái đầu liền dụi sát vào phía trước người Diệt Tuyệt sư thái cao quý, lắc qua lắc lại giả vờ thương tâm trên cái kia mượt mà mềm mại….
Diệt Tuyệt sư thái thấy hắn khóc đến âm thanh đại cực, nhưng nhìn xuống thì thấy trong đôi mắt hắn một giọt nước mắt cũng không rặn ra, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng sư thái làm sao biết được hắn tâm địa gian giảo, gương mặt dày đó sư thái nói sao cũng không chịu đứng lên, cho nên nhịn cười:
– Được rồi…được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa, ta tuy rằng lão, nhưng cũng không hồ đồ, hai người các ngươi ở trước mặt ta đang vừa tung vừa hứng phải không?
Lúc này Trương Siêu Quần thấy Diệt Tuyệt sư thái có vẻ dung túng cho hắn, nên sắc thủ bắt đầu làm càn du tẩu, đôi bàn tay đang vòng ra phía sau cái eo của sư thái ôm lấy âm thầm lặng lẽ đã đưa xuống dưới cái mông đẫy đà nhưng không mập bự, cuối cùng thì dừng ở lại trên hai mảnh thịt mông tròn vo rất chậm rãi xoa nắn, còn bất chợt đưa những đầu ngón tay cách lớp vải vóc tăng bào đâm thoáng đến cái khe mông thật sâu…
Rất nhanh, Diệt Tuyệt sư thái cảm thấy toàn bộ hai bàn tay của hắn đã dán lên cái mông của mình rồi, hơn nữa còn đang chậm rãi cao thấp di động, từ hai bên mông truyền đến nhiệt độ lòng bàn tay của hắn làm cho Diệt Tuyệt sư thái không khỏi khẽ run nhè nhẹ, cái mông to tròn mê người của Diệt Tuyệt sư thái cao quý trong nháy mắt rơi vào đôi ma trảo của Trương Siêu Quần xấu xa, một thoáng đắn đo Diệt Tuyệt sư thái thoáng cái liền cảm giác thân thể nóng hổi bắt đầu có chút bất an như là vặn vẹo, cái cảm giác đã chôn vùi qua bao nhiêu năm mỗi khi gần gủi với người yêu là Cô Hồng Tử tưởng chừng đã quên lãng xóa nhòa lại quay về đột ngột, cái âm đạo chợt bài tiết dinh dính dịch nhờn không thể khống chế được, hoa điền trong mật đạo ri rỉ tươm ra dịch nhờn, Diệt Tuyệt sư thái chỉ cảm thấy thân dưới truyền đến từng đợt tô ngứa, mà cái tô ngứa này lại rất nhanh truyền khắp toàn thân, thân dưới cái âm hộ sớm bị cái mặt Trương Siêu Quần dụi vào ma sát nên hồng thủy đã tràn lan, toàn thân vừa chua xót lại tê dại, mỗi lần mặt hắn dụi vào một cái, liền đem cái mu âm hộ hơi nhô lên bị ao hãm nhấn xuống, hơi thở nóng bỏng từ cái mũi của hắn tựa hồ như cách cái áo tăng bào xuyên thấu qua cái tiểu khố bằng lụa mỏng, trực tiếp thổi vào bên cái khe nứt ẩn giấu kín đáo hơn hai chục năm nay, kể từ khi Cô Hồng Tử bị Dương Tiêu chọc tức mà chết…
Bên trong cái tiểu khố bằng tơ lụa mỏng manh bao bọc âm hộ bất giác trở nên ẩm ướt, đã không phải là sơ ca Trương Siêu Quần thoáng cái tựu hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, cặp đùi ngọc của sư thái không tự chủ kín đáo từ từ kẹp chặt lại, thoang thoảng cái mùi hăng ngây của cái âm hộ Diệt Tuyệt sư thái chui vào bên trong lỗ mũi Trương Siêu Quần làm cho hắn sững sờ, hắn thừa biết đây là mùi của con cái tiết ra khi muốn động dục, lẽ nào…..
Diệt Tuyệt sư thái lúc này cũng lớn tiếng nói tiếp:
– Đứng lên ngay, ngươi cứ giả vờ quỳ khóc ta sẽ đánh ngay một chưởng chết toi bây giờ.
Lúc này Trương Siêu Quần mới cười hì hì đứng dậy, trên mặt so với hoa tươi còn xán lạn hơn:
– Sư thái nói sai rồi, sư thái là người bất lão…không chỉ là bất lão, nhìn qua lại còn vô cùng mỹ lệ, trẻ tuổi, nói thật tiểu bối cảm thấy sư thái cùng với dung mạo Kỷ sư tỷ giống như là tỷ muội vậy, mới nhìn, vẫn đúng là không phân được ai lớn tuổi hơn…
Diệt Tuyệt sư thái xưa nay nghiêm túc thận trọng, đối với bất kỳ người nào đều không để lộ sắc thái, hôm nay gặp phải miệng lưỡi của Trương Siêu Quần này không còn tính khí như bây lâu nay, tính ra là không biết đã trãi qua bao nhiêu năm rồi trong lòng cũng không có được vui vẻ như thế, hôm nay số lần mỉm cười gộp lại so với quá khứ bằng quá mấy chục năm đã qua, trong lòng sư thái chợt quay về yêu thích thiếu niên cơ trí hơn người này cực điểm, ý niệm thu làm đồ đệ nhất thời xuất hiện, nhưng lại nghĩ đến, hắn là đệ tử chân truyền của Trương Tam Phong, theo bối phận để tính, thì làm sao quay đầu làm đệ tử của phái Nga Mi? Loại bỏ đi cái ý niệm này, trong đầu không ngờ lại tính toán xem trong đám nữ đệ tử tục gia của phái Nga Mi có người nào có thể gả cho hắn, để cho hắn sau này còn có lý do thường xuyên đến núi Nga Mi cùng mình trò chuyện.
– Như vậy đi, xem ra thì Trương thiếu hiệp biện hộ cho Hiểu Phù ngươi, ta đáp ứng, sau khi trở lại Nga mi, xuống tóc làm ni cô, nhưng phải diện bích hối lỗi trong ba năm, những năm qua võ công của ngươi hoang phế không ít, rất nhiều các sư muội đều sắp bắt kịp ngươi rồi, ngươi ở trong hậu sơn cố gắng nghiên cứu hai pho kiếm pháp là “Diệt kiếm” và “Tuyệt kiếm” cho kỷ lưỡng, chưởng môn phái Nga Mi sau này, võ công nhất định phải cao cường, nếu không được vậy thì làm sao nhật hậu phục chúng? Hiểu Phù ngươi có nghe rỏ hay không?
Kỷ Hiểu Phù nửa mừng nửa lo, sư phụ không chỉ là tha tính mạng cho mình, còn muốn đem vị trí chưởng môn phái Nga Mi giao cho mình, chuyện này… đây là đang nằm mơ sao? Nàng ngây người hồi lâu cũng không nhớ rõ đáp lại, Diệt Tuyệt sư thái lúc này tâm tình đang tốt, cười nói:
– Nhìn ngươi dáng dấp này, vui mừng đến mức sững sờ như trời trồng sao?
Kỷ Hiểu Phù vội vàng lần thứ hai quỳ gối, nặng nề dập đầu ba cái trước chân Diệt Tuyệt sư thái, khóc ròng nói:
– Đa tạ sư phụ tha chết.
Diệt Tuyệt sư thái cũng không để ý tới nàng, ngược lại nắm lấy bàn tay của Trương Siêu Quần đang đứng bên cạnh, hòa nhã nói:
– Trương thiếu hiệp, sau này rảnh rỗi, nêu không ngại thì lên núi Nga Mi chơi, Nga Mi sơn tuy rằng không sánh với sự hùng vĩ của Võ Đang sơn, nhưng cũng non cao nước biếc, phong cảnh khắp nơi nơi.
Trong đôi mắt Diệt Tuyệt sư thái thể hiện rất là thành ý tha thiết.
Kỷ Hiểu Phù từ nhỏ đến lớn chưa từng bao giờ gặp được sư phụ mình đối với người ngoài hiền lành như vậy, không khỏi kinh ngạc….
Trương Siêu Quần bị Diệt Tuyệt sư thái nắm chặt bàn tay, hắn chỉ cảm thấy bàn tay sư thái mềm mại, càng là nghe thấy được trên thân thể sư thái truyền đến một luồng mùi thơm thanh nhã, trong đầu hắn mơ mơ màng màng, phân biệt không ra đó là hương thào dược cây cỏ khi tắm rửa còn đọng lại, hay là mùi thơm tự nhiên của cơ thể, hơn 40 tuổi Tuyệt Diệt lão ni nhìn qua cũng chỉ tựa như là nữ nhân mới 30 tuổi vậy, một cỗ thành thục phong vận, khiến người ta không nhịn được lòng ngứa ngáy khó chịu, trong lòng ý niệm dục vọng đột ngột sinh sôi, trên mặt hắn lập tức bừng đỏ.
Diệt Tuyệt sư thái liền nhận thấy, lập tức ý thức được chính mình có chút sơ xuất, cười vang nói:
– Trương thiếu hiệp, ngươi làm sao vậy mặt đỏ như vậy? Bị bần ni nắm tay, đầu óc ranh ma quỷ quái của ngươi chẳng lẽ lại nghĩ đến chuyện gì hay sao?
Trương Siêu Quần càng lúng túng, vội nói:
– Không có… không có …tiểu bối…
Hắn lắp bắp “ tiểu bối “ một hồi, trên mặt càng là đỏ thấu, nói không ra lời, thấy hắn mất tự nhiên như vậy, Diệt Tuyệt sư thái trong lòng tạo nên những làn gợn sóng lăn tăn, nhu tình chôn dấu đã lâu, lần này so với gã thiếu niên nhỏ tuổi gấp đôi lại tự nhiên gây nên xúc động.
– Được rồi, bần ni còn có chuyện phải làm, sẽ không làm ngươi khó xử nữa, sau này rảnh rỗi, nhất định nhớ tới Nga Mi sơn làm khách nhé! Hiểu Phù, thôi chúng ta đi!
Diệt Tuyệt sư thái lần này hạ sơn đến đây, là mục đích đi tìm Kỷ Hiểu Phù, xong việc rồi thì đầu còn sự việc gì khác muốn làm?
– Sư phụ, đồ nhi xin còn có ít lời nói cùng với Trương sư đệ.
Kỷ Hiểu Phù biểu hiện tâm tình phức tạp liếc nhìn Trương Siêu Quần.
Diệt Tuyệt sư thái nhíu đôi chân mày, lạnh lùng nói:
– Ta ở đằng trước chờ ngươi.
Kỷ Hiểu Phù thấy Diệt Tuyệt sư thái cùng với Trương Siêu Quần nói chuyện thì vẻ mặt ôn hòa, thần thái thân thiết chưa bao giờ có khách khí như thế, nhưng khi xoay mặt nói chuyện với chính mình, thật giống như băng sơn đá lạnh, cho nên nàng hướng ánh mắt về phía Trương Siêu Quần, bắt đầu cảm thấy hình như cũng có điều gì đó khác thường.
Kỷ Hiểu Phù vẫn nhìn về hướng Trương Siêu Quần, trong ánh mắt biểu nàng hiện phức tạp, không biết nên nói cái gì, khi thì ngơ ngác, khi thì hoảng hốt, nghĩ đến đêm qua chính mình hoang đường, nàng không biết làm sao mở miệng, ngược lại thì Trương Siêu Quần thở dài hỏi trước:
– Kỷ sư tỷ, cần gì mà phải xuống tóc làm ni cô? Sư tỷ không đi gặp Dương Tiêu thì Bất Hối sẽ làm sao đây?
Kỷ Hiểu Phù ngẩn người, sâu kín nói:
– Trương sư đệ, ta cũng không hiểu rõ…lúc cùng với Dương Tiêu, đó là vạn bất đắc dĩ, bị y bức bách, nhưng ta lại không hối hận, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?
Trương Siêu Quần cũng đoán được nàng muốn nói cái gì, liền mở miệng
– Kỷ sư tỷ có phải là muốn tiểu đệ mang Bất Hối đi tìm phụ thân của nàng?
Kỷ Hiểu Phù đau thương nói:
– Đúng, chung quy là ta không thể mang theo Bất Hối về núi Nga Mi.
Trương Siêu Quần thấy nàng thống khổ, đành thở dài:
Để lại một bình luận