Phần 19
Sau khi nhận cú điện thoại báo tin từ Giang “tổng đài” … Linh như người mất hồn, cô lảo đảo đi lên tầng 3 nơi mình làm việc, cố gắng không để cho cảm xúc tuôn ra giữa văn phòng, nơi ngày ngày những con mắt vẫn dõi theo cô đầy ngưỡng mộ.
Linh, 26 tuổi… con gái một gia đình quyền quý, thông minh, xinh đẹp, là designer chính thức của tập đoàn thời trang Humez và được biết đến với biệt danh nữ hoàng băng giá. Khi mà bao nhiêu năm qua đã có biết bao chàng trai theo đuổi, xin chết chỉ để mong nhận được ở cô một lời đồng ý, nhưng tất cả đều chẳng một ai làm rung động được trái tim đầy kiêu hãnh của Linh.
Vậy mà Hải “khùng” … một chàng trai tỉnh lẻ, trong tay chẳng có gì lại làm được điều này ! Với một câu chuyện vô cùng đặc biệt xảy ra cách đây 4 năm…
Cố gắng bước những bước cuối cùng vào phòng thiết kế, Linh kéo rèm lại, khóa chặt cửa… rồi ngồi bệt xuống đất… và khóc… Cái điều mà cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, cô đã mất Hải … mất người đàn ông mà cô yêu thương nhất, người đã hứa sẽ vì cô mà từ bỏ mọi ân oán giang hồ, sẽ trở về cuộc sống của một người bình thường, sẽ cùng cô vượt qua mọi khó khăn để có thể đến được với nhau… vậy mà, rút cuộc… Hải đã không làm được những gì mình hứa…
Dòng cảm xúc cứ thế trôi qua theo những ký ức ngọt ngào nhất của Linh, nhưng bây giờ không phải là lúc để ngồi đây và khóc, cô cần phải bắt xe và về thật sớm để được nhìn mặt Hải lần cuối, lấy tay gạt nước mắt, Linh ngó đồng hồ, lúc này đã là 9 giờ sáng, cô lẩm nhẩm… còn 6 tiếng nữa sẽ đến giờ đưa tang….
…
Nhà kho xưởng sản xuất đá, khu Gia Định
Huy “long” rút vội con dao đẫm máu, lùi lại về phía sau, hắn không ngờ Duy “báo” lại có thể xuất hiện một cách đột ngột và bất ngờ đến như vậy, phút ban đầu sợ hãi trôi qua, bây giờ hắn đã có thể lên giọng :
– Tao cứ nghĩ khi tao dẫn bọn đàn em đến đây, nhân vật chính của ngày hôm nay sẽ là tao… không ngờ mày lại có cách để chơi trội hơn rất nhiều..
Duy “báo” không trả lời, sừng sững bước tới bên cạnh Tuấn “béo” – một tay ôm đầu, tay kia dùng sức để nâng gã đàn em dậy, thế nhưng những vết chém rất sâu và hiểm của Huy “long” đã khiến máu ra quá nhiều, nhất là cú đâm chí mạng của hắn khiến cho Tuấn “béo” không còn đủ sức để gượng đi.
Dồn chút sức lực cuối cùng, Tuấn đưa tay túm lấy cổ tay của Duy “báo”, giọng nói lạc đi:
– Anh… Duy…. không kịp nữa… đâu !!
– Đừng nghĩ bậy, yên tâm đi chú sẽ không sao đâu !
Duy “báo” xé chiếc áo đang mặc, trùm kín vết thương nặng nhất trên người của Tuấn “béo”, đôi bàn tay vẫn cố gắng để nhấc gã lên. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã muộn… Tất cả những lời cuối cùng mà Duy được nghe từ gã đàn em thân thiết chỉ còn lại 5 chữ…
– Hãy… tha… lỗi… cho… em !!!!
Nói xong câu nói đó Tuấn “béo” bắt đầu ho sặc sụa… những cơn ho càng lúc càng mạnh hơn và kéo theo đó là máu từ miệng bắt đầu phun ra ! Tuấn nấc thêm vài lần nữa rồi buông thõng tay ! Cú đâm của Huy “Long” quá sâu và hiểm khiến máu tràn dịch phổi, như vậy chỉ không đầy 24 giờ đồng hồ thế nhưng thêm một lần nữa Duy “báo” lại phải chứng kiến cái chết của một người anh em…
Nhẹ nhàng đặt đầu của Tuấn “béo” xuống đất, Duy “báo” đưa tay vuốt mắt đàn em lần cuối, vẫn giữ vẻ bình tĩnh của 1 đại ca giang hồ, gã đưa mắt về hướng cửa chính khẽ nhắc Cu tú và Hoàng “xì” :
– 2 đứa mang thằng Nam với Tâm lên bệnh viện trước cho anh, kêu người bảo vệ chúng nó nghiêm ngặt vào, chuyện ở đây để anh với Trung “quay” giải quyết, đi nhanh đi !!
Cu tú ngơ ngác:
– Sao lại bắt em đi ? Em muốn ở lại để giải quyết thằng chó Huy “long” này…
– Anh bảo chú đi, thì chú cứ đi, có còn coi anh là đại ca nữa hay không ?!?
Duy “báo” đứng bật dậy, tiếng hét gầm vang cả khu nhà, bọn đàn em Huy “long” nuốt nước bọt vào trong, chưa đánh nhưng đứa nào đứa nấy đã tỏ vẻ sợ hãi…
Nghe thấy những lời của đàn anh, Cu tú cắn chặt môi, quay ra đỡ Nam và Tâm ra bên ngoài, không quên dặn dò :
– Anh Duy ! Cẩn thận đấy, nó là thằng không thể dung tha được đâu…
Khi bọn đàn em đi khuất, trong nhà kho lúc này chỉ còn lại những nhân vật sau đây Duy “báo” và Trung “quay” cùng Huy “long” và 4 tên đàn em của hắn, nếu tính cả kẻ đã chết là Tuấn “béo” nữa, tất cả còn lại 8 người.
– Nó chỉ là 1 thằng phản bội, tao đã thay mày giải quyết nó, đáng lẽ ra mày nên cảm ơn tao mới đúng… – Huy “long” lên tiếng…
Ném 1 con kiếm sang cho Trung “quay”, Duy “báo” mở lời trước :
– Những ai không liên quan đến chuyện này, tao cho phép ra ngoài !!
Bọn đàn em Huy “long” nhìn nhau, rồi nhìn về phía đại ca của chúng, Huy long ngó sang hai bên, mắt long lên sòng sọc :
– Chúng mày nhìn cái gì, bọn ta có tới 5 người chúng nó chỉ có 2, chúng mày sợ à ? Xông lên đi…
Nhưng có lẽ đến thời điểm này thì những lời nói của Huy “long” đã chẳng còn tác dụng, trước mặt chúng lúc này không còn là 2 gã thanh niên máu chiến Nam “lùn” và Tâm “ma xó” nữa mà thay vào đó là kẻ đứng đầu nhóm Báo đen và sát thủ một thời Trung “quay”, hơn nữa Duy “báo” đã mở đường, nếu ở lại chúng chỉ có con đường chết, vì vậy 2 trong số chúng vội vã ném kiếm rồi chạy ra ngoài thoát thân…
Thấy đồng đội bỏ trốn, 2 tên còn lại cũng nhìn Huy “long” với gương mặt sợ hãi :
– Anh Huy… em xin lỗi…
– Cái gì, mẹ kiếp, chúng mày cũng định làm phản tao nốt sao ?
Cuối cùng cả 4 tên còn lại bên cạnh Huy “long” cũng đã trốn mất, chỉ còn lại duy nhất một mình hắn, đối diện với Duy “báo” và Trung “quay”.
Duy xách kiếm, lừ lừ tiến đến, Huy “long” cũng vội thủ thế nhưng không dám liều lĩnh xông lên, hắn tự biết sức mình không phải là đối thủ của Duy “báo” :
– Mày sẽ không dám làm gì tao đâu, tao với mày chung một đường dây đấy, nếu tao có làm sao, chắc chắn công an cũng sẽ lần ra mày thôi !
– Mày nghĩ với những gì mày đã gây ra ? Tao lại không dám làm gì mày sao ?
Huy “long” đã lùi đến chân tường, không còn lối thoát nữa, hai tay nắm chặt con kiếm, hắn vẫn rất bản lĩnh :
– Mẹ kiếp, mày đến đây…
– Hãy nhìn lại mày đi Huy “long”, mày đã bỏ ra rất nhiều tiền để mong muốn có được những đàn em trung thành, nhưng ngày hôm nay thì mày đã hiểu rồi chứ ? Tiền sẽ chẳng mua được cho mày bất kỳ điều gì hết…
– Câm mồm, thằng chó…
Huy “long” vung kiếm lao tới, nhằm mặt của Duy “báo” mà chém xuống…Nhưng chỉ cần lách người sang một bên, Duy đã né được cú chém của hắn, rồi rất nhanh vung kiếm lia một đường dọc bên sườn khiến Huy “long” gào lên đau đớn…
Nhưng hắn vẫn không chịu đầu hàng, đưa kiếm chém một đường ngang bụng khiến Duy báo phải thu kiếm về để đỡ, con kiếm ở trong tay của Huy “long” bị đánh bật ra ngoài rơi loảng xoảng trên nền nhà xi măng.
Chưa kịp hoàn hồn, Huy “long” đã phải nhận ngay 1 cú đá rất nhanh của Duy “báo” thẳng vào mặt khiến hắn loạng choạng đổ ầm xuống, ho sặc sụa ra máu… Duy “báo” tiến sát đến, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn:
– Đáng lẽ ra mày không nên gây ra bất kỳ chuyện gì !
– Vâng… vâng… đúng… đúng… mày nói đúng… tao sai rồi, tha cho tao, hãy cho tao một con đường sống, mày muốn gì tao cũng sẽ làm theo…
– Có 3 người cũng rất muốn sống, nhưng mày đã không tha cho họ và muốn họ phải chết, vậy tại sao tao phải tha thứ cho mày ??
Gương mặt sợ hãi, Huy “long” thở dồn dập :
– Tha cho tao ! hay suy nghĩ cho kỹ… nếu giết tao, mày sẽ phải ngồi tù cả đời…
Nhắc đến chữ tù, Duy “báo” cười nhếch mép, tù tội chẳng phải cũng đã có thời gắn liền với hắn đấy sao !
– Để tao nói cho mày nghe điều này, khi bọn tao cắt máu ăn thề với nhau, tao đã thề trước anh em rằng, nếu sau này có 1 đứa nào dám làm hại bất kỳ 1 người anh em nào của tao thì dù có phải mất bao nhiêu thời gian, bao tiền bạc, tao cũng sẽ truy tìm bằng được và sẽ bắt hắn phải trả giá…
– Tao không tin… mày sẽ không dám giết tao đâu…
Nhưng khi Huy “long” còn chưa kịp dứt lời thì con dao từ trên tay của Duy “báo” đã vung lên rồi nhằm thẳng tim của hắn mà đâm xuống, cú đâm nhanh và rất mạnh khiến Huy trợn ngược mắt, không kịp nói thêm một lời nào, chỉ hự một tiếng rồi há hốc mồm…
Chứng kiến tất cả những điều này, Trung “quay” vô cùng sửng sốt, chưa bao giờ hắn trông thấy Duy “báo” ra tay lạnh lùng đến như vậy, nhưng nếu là mình ở trong trường hợp này, hắn tin mình cũng sẽ làm tất cả những điều đó để trả thù cho Minh “nhí”, cho Nam “lùn”, cho Tâm và Tuấn “béo”…
Đợi một lúc cho đến khi Huy “long” không còn cử động được nữa, Trung quay mới cất lời :
– Đi thôi anh ! Nhanh không bọn cớm lại mò đến… cứ để Tuấn “béo” ở đây, khi mọi chuyện lắng xuống em và mọi người sẽ tổ chức tang lễ chu đáo cho nó.
Thế nhưng trái với những gì mà Trung chờ đợi, Duy “báo” chỉ khẽ lắc đầu, và vẫn là nụ cười buồn bã trên môi :
– Nếu anh bỏ trốn lúc này, công an sẽ vào thẳng bệnh viện và tóm hai thằng Nam “lùn” và Ma xó, rồi chắc chắn chúng sẽ gánh tội thay cho anh ! Và đi tù, nhẹ thì vài ba chục năm, nặng thì có lẽ phải chung thân… anh sao đành lòng hy sinh chúng nó ?
– Anh định làm gì ? Đừng nói với em anh sẽ ở lại đầu thú đấy nhé !
– Uh, anh ở lại, coi như toàn bộ vụ này là do anh với thằng Tuấn béo gây ra, nó đã bị Huy “long” giết, còn anh thì trả thù cho nó, chú về báo với anh em chuyện giữa nhóm ta và bọn Huy “long” đã giải quyết xong xuôi, không thằng nào được manh động, bịt mồm những thằng có mặt ở đây ngày hôm nay lại, coi như chúng nó không biết gì. Hãy cứ để một mình anh gánh chịu trách nhiệm vụ này !
– Không thể được… Thiếu anh, các anh em khác sẽ như thế nào? Bọn em sẽ phải làm gì ?
Đến lúc này, Duy “báo” mới nhìn kỹ Trung “quay” rồi nở nụ cười :
– Vậy chú nghĩ anh giữ chú ở lại cùng anh đến giờ phút này để làm gì ?
Trung “quay” nhăn trán, rồi hoảng hốt :
– Không thể được, anh Báo, em không thể thay thế anh được… Em…
Không cho Trung “quay” nói hết lời, Duy báo đã đặt bàn tay lên vai đàn em thân thiết :
– Chỉ có chú mới đủ năng lực và sự bình tĩnh để thay anh lo cho các anh em mà thôi ! Đừng cãi lời anh nữa, hãy giúp anh !!
Trung “quay” đứng chôn chân tại chỗ, cả đời giang hồ phiêu bạt của hắn, trên không sợ trời, dưới không sợ đất, chỉ đến khi gặp được Duy “báo” hắn mới biết được ai sẽ là người đủ tài đủ trí để hắn đi theo, nhưng cho đến tận ngày hôm nay, Trung mới hiểu hết được về người đàn anh thân thiết của mình…
Lúc Duy “báo” xóa xong mọi dấu vân tay trên cán dao cũng là lúc tiếng còi rú của cảnh sát cơ động ập tới, đội 113 ùa xuống bao vây toàn bộ khu nhà kho, thế nhưng bên trong cả hai vẫn rất bình thản đón nhận tất cả mọi điều…
Để lại một bình luận