Phần 11
– Ừhm, để cậu bế cô cháu gái dễ thương của cậu xem nào…
Hải “khùng” nhấc bổng Trà My lên rồi quay mấy vòng trên không khiến cô bé hét lên vì sung sướng !!!
Nhưng trong lúc đang quay quay một chiếc dây chuyền bung ra từ cổ áo rồi đập thẳng vào mặt của Hải, gã đặt cô bé xuống rồi nhìn xem cái vật vừa đạp vào mặt mình là cái gì mà sao lại khiến gã đau như vậy.
Một chiếc nhẫn bạc khá to và cũ, sao nó lại nằm chung với cái dây chuyền vàng trắng đáng giá cả chục triệu của cô cháu gái kia chứ ?
– Cái này là cái gì vậy cháu ? Sao lại đeo nó lên cổ làm gì cho nặng ra ?
Hải “khùng” toan tháo dây để gỡ hộ cô cháu gái chiếc nhẫn bạc, nhưng ngay lập tức Trà My đã phản ứng mạnh mẽ :
– Không ! cậu không được tháo ra, nó là quà của bạn cháu !!!
Từ đằng sau, ông Giang vừa bước tới vừa nói :
– Nó chơi bời gì ở công viên gần nhà làm rơi mất cái mặt dây chuyền của mẹ, anh bảo mua cái mới nhưng cứ nhất quyết không, rồi tự nhiên mấy hôm trước tha đâu ra cái nhẫn bạc này về bảo là của bạn tặng rồi cứ thế luồn vào đeo trước cổ suốt mấy ngày hôm nay !
“… Cái nhẫn quen quen… hóa ra cô bé cháu gái của trùm giang hồ một thời Hải “khùng” lại chính là Lọ Lem mà thằng nhóc hàng xóm gần nhà ngày nào cũng sang kể chuyện… Chắc không một ai có thể tin được chiếc nhẫn mà Trà My đang đeo trước ngực lại là quà của Quang – thằng bé xóm nghèo…”
Nghĩ đến đây, Tâm chợt mỉm cười, hóa ra trái đất này tuy rộng lớn nhưng cũng thật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp người quen, nhìn cô bé lớp 5 đang chạy nhẩy tung tăng ở ngoài sân, những câu chuyện con nít nhưng thú vị mà Quang suốt ngày kể cho Tâm nghe bỗng nhiên ở đâu hiện về…
… Xem nào, Tâm nhớ lại : Hình như đó là một ngày mưa….
“Xưa còn bé, lá sen làm ô nhỏ
Che trên đầu, ù chạy dưới cơn mưa
Lá mong manh, khéo mấy cũng chẳng vừa
Mưa tội nghiệp nên mưa chừa hai đứa…”
…
Mấy ngày sau khỏi ốm, Quang lại mò ra chiếc ghế đá công viên, tìm mãi nhưng không thấy một dòng chữ nào của Lọ Lem để lại, cậu nhóc buồn bã xách cặp đứng dậy định quay đi, nhưng khi cúi thấp xuống chân ghế, Quang phát hiện ra có một tờ giấy nhỏ được giấu kỹ ở vết nứt dưới chân. Hồi hộp mở ra đọc, đó là bức thư của Lọ Lem : “Anh vẫn giữ lời hứa đấy chứ ?”, Quang vội lấy vở ra, xé một tờ giấy nhỏ, ghi mấy dòng để lại cho cô bé rồi nhét vào chỗ cũ… câu chuyện tình bạn của hai đứa cứ thế nảy sinh qua những mảnh thư nhỏ bé.
Ba đi công tác suốt, Lọ Lem ở nhà một mình với mẹ kế và bà vú nuôi, thời gian bị quản lý chặt khiến cô bé không thể lúc nào cũng ra ngoài vui chơi, rất may có mấy ngày dì Loan có việc phải đáp tầu vào Nam, cô bé mới được tự do để gặp gỡ người bạn mới.
Quang gọi cô bé là Lem, còn Trà My thì gọi Quang là Rùa !! Chơi với nhau nhưng hai đứa cũng chả biết tên nhau là gì. Quang dậy cho Trà My tập đi xe đạp, bà vú nuôi đứng từ xa quan sát mà trong lòng cứ nóng như có lửa, sợ Trà My bị ngã thì về sẽ bị mắng chết. Còn chiếc xe lấy ở đâu ?… là cái xe cũ kỹ nằm trong kho nhà Tâm, có hôm Quang sang hỏi mượn, Tâm cũng chỉ hỏi vài ba câu xem nó làm gì rồi lấy ra rửa sạch đem cho thằng em đi.
Có hôm trởi mưa to Quang dám cả gan đèo cả Lọ Lem về nhà Tâm để trú tạm nơi mái hiên. Tâm ở trên gác nhất định không chịu xuống nhưng cũng kịp nghe được mấy câu chuyện con nít của bọn nhóc, phải đến chiều muộn Tâm mới ném mảnh áo mưa xuống cho hai đứa che nhau rồi lóc cóc mà về. Nghe tiếng cười của bọn nhỏ, Tâm nhớ lại khoảng thời gian hồi bé của mình cũng thường tắm mưa và cười đùa như vậy với ông Đức – bố của Tâm.
Gan hơn nữa là chuyện Quang xin được đoạn dây thừng của Tâm rồi dùng nó để leo lên ban công nhà Lọ Lem lúc tờ mờ sáng, cô bé 10 tuổi có vẻ như vô cùng thích thú với những trò nghịch ngợm này của Quang. Nhiều năm qua kể từ sau ngày mẹ mất, Lọ Lem chỉ quanh quẩn ở nhà, ít khi được ra ngoài, cũng chẳng bao giờ có bạn đến chơi nên tâm trạng lúc nào cũng buồn bã, cộng với việc bị bệnh tim từ bé nên ông Quang chẳng mấy khi cho con tiếp xúc với người lạ. Bác sĩ nói phải khi nào cô bé thật sự khỏe mạnh và sẵn sàng thì mới có thể phẫu thuật được…
…
– Mai là sinh nhật em tròn 10 tuổi đấy ! – Ngồi trên bãi cỏ Lọ Lem tròn xoe mắt khoe với Quang.
– Vậy à ! Thế vào ngày sinh nhật em thường làm gì ?
– Ba sẽ mua đồ chơi cho em, dì sẽ mua váy nữa, rồi cả nhà sẽ đi ăn ở nhà hàng…
– Em sướng nhỉ, anh chẳng bao giờ được tổ chức sinh nhật !
Đôi mắt Quang trĩu xuống, nhớ lại những ngày sinh nhật buồn bã của mình… Bọn trẻ em xóm nghèo, bố mẹ còn bận tối mắt tối mũi lo chuyện bữa cơm manh áo, tiền bạc và thời gian đâu để tổ chức sinh nhật…
– Uhm, anh tặng quà cho em nhé ?
Cô bé quay hẳn người sang hai tay nắm áo Quang, ánh mắt tha thiết…
Nhìn ánh mắt của Lọ Lem, rồi ngẩng lên nhìn trời, Quang chỉ dám nói nhỏ với cô bé :
– Anh sẽ là người đầu tiên tặng quà cho em ! Nói xong Quang nằm vật xuống đám cỏ, gối hai tay lên đầu và lim dim mắt…
Lọ Lem ngồi bên cạnh, cô bé không hét lên vì sung sướng nhưng với cô nhóc, chắc chắn đó sẽ là một món quà đặc biệt của một người bạn vô cùng đặc biệt…
Cả chiều hôm đó, Quang lang thang ở bãi sắt vụn, định bụng sẽ nhặt được mấy cân sắt hay đồng, đem bán đi rồi mua cho Lọ Lem một món quà nào đó, nhưng trởi đã chuẩn bị tối mà những thứ cậu nhóc cần vẫn chẳng thấy đâu, nản chí, Quang ngồi dựa vào một xó…gương mặt buồn bã…
Chiếc que sắt cụng vào một vật gì đó trượt ra khiến Quang giật mình, cúi xuống lục nó giữa mấy cái bao rác, Quang nhặt lên, hình như là một chiếc nhẫn, hơi cũ và thô kệch, Quang đã từng nhiều lần nhìn thấy những cái nhẫn to như thế này trên tay của mấy ông anh tay chơi nhưng chắc giá trị của nó cũng chẳng đáng bao nhiêu…
Đem chiếc nhẫn ấy về nhà ông anh Tâm “ma xó” Quang kể lại câu chuyện về món quà muốn dành tặng cho Lọ Lem, Tâm thấy cảm động với tình cảm của thằng em nên giúp nó rửa sạch rồi đánh bóng chiếc nhẫn lên…
Sáng sớm hôm đó như thường lệ, Quang lóc cóc dậy từ 3h sáng, trốn nhà ra ngoài giả vờ đi thể dục rồi lẻn ra thành phố tìm đến nhà Lọ Lem, hai viên đá nhỏ ném vào cửa sổ như mọi khi, một lát sau Lọ Lem hé mở chiếc cửa rồi ngó mặt ra ngoài nhoẻn cười, chiếc dây thừng được thả xuống cho Quang và rất nhanh cậu nhóc đã leo lên rồi núp ở bên ngoài ban công…
– Như đã hứa nhé, anh có quà tặng em này !
Vừa thở hổn hển, cậu nhóc vừa móc trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ…
Vừa nhìn thấy chiếc hộp Lọ lem toan hét lên vì vui sướng nhưng may là Quang đã kịp bịt miệng cô bé lại.
Cô nhóc nhận món quà từ tay người bạn rồi khẽ mở ra…
Trước mắt cô bé lúc này là chiếc nhẫn bạc sáng bóng nhờ công Tâm đã đánh bóng nó lên :
– Ôi ! Là một chiếc nhẫn này … – Lọ lem đưa nó vào tay…nhưng chẳng có ngón tay nào vừa cả…
– Anh xin lỗi, anh quên mất là…. ngón tay em hơi bé ! – Quang cười trừ…
– Không sao đâu… Em có cách rồi ! – Nói xong cô bé xoay chiếc dây chuyển trên cổ lại, dưới ánh đèn ngủ le lói, Lọ Lem tháo ra rồi luồn chiếc nhẫn vào trong…
– Như thế này chắc là sẽ được phải không ? – Cô bé nheo mắt !
– Uhm, chúc mừng sinh nhật em ! – Bây giờ Quang mới dám thở phảo nhẹ nhõm…
Đột nhiên, Lọ Lem ôm chầm lấy cậu nhóc, một lúc lâu sau đó mới cất lên với giọng lí nhí : Em cám ơn anh !
Giật mình và sợ hãi, hai tay Quang cứ dang rộng ra không dám ôm cô bé, toàn bộ người Quang lúc này tê cứng cả lại, tim đập nhanh và loạn nhịp, toàn thân Quang nóng bừng lên… trước đây cũng từng ôm chị Lan “sex” nhưng chưa bao giờ Quang có một cảm giác lạ lùng đến như vậy… thật may là tiếng nấc của Lọ Lem đã giúp Quang trở lại với mặt đất.
– Lem, em khóc đấy ư ? Sao lại khóc ??
– Em nhớ mẹ ! Em nhớ mẹ lắm !!
– Thôi nào… nếu em thôi khóc, chắc chắn mẹ em sẽ vui… Anh kể cho em nghe chuyện này nhé, hồi bé anh cũng hay hỏi mẹ về bố và mẹ anh thường nói… có 2 cuộc sống luôn đồng thời diễn ra, một cuộc sống thực và một cuộc sống trong mơ, nếu em muốn gặp mẹ, chỉ cần em nhắm mắt lại và ngủ đi, chắc chắn mẹ sẽ đến bên em… mẹ anh còn nói khi nhớ 1 ai đó ta đừng nên khóc vì như vậy sẽ khiến họ buồn, hãy yêu thương nhiều hơn và sống thật tốt hơn với người mà yêu ta nhất… Vậy lúc này ai là người yêu thương em nhất ??
Gạt nước mắt, Lọ Lem ngồi thẳng dậy rồi nghiêng đầu sang một bên, đôi môi chúm chím lại :
– Ba yêu thương em nhất !
Nhìn gương mặt cô nhóc lúc này đã rạng rỡ hơn rất nhiều, Quang cảm thấy vui vì giúp Lọ Lem vơi đi một phần nỗi nhớ mẹ trong ngày sinh nhật, nhưng bỗng nhiên cô nhóc lại hỏi tiếp :
– Anh Rùa cũng yêu thương em nhất có phải không?
– Uh, anh thương em nhất !
– Anh hứa đi, nào em muốn nghe anh hứa kia….
…
Trở về từ chuyến công tác nước ngoài, ông Quang muốn dành trọn cả tuần này cho Trà My, chắc thời gian quá nó phải gầy đi nhiều và nhớ mình lắm đây, lúc nào cũng vậy dù đi đâu làm gì ông cũng lo lắng cho cô con gái duy nhất phải chịu cảnh mất mẹ ngay từ tấm bé.
Thế nhưng trái với những gì mà ông nghĩ, Trà My chạy từ tầng 2 xuống rồi đích thân mở cửa cho ba, chưa kịp bỏ chiếc valy xuống, cô bé đã ùa vào lòng ông rồi ôm chặt lấy cổ : “Con nhớ ba lắm !!!”
Ánh mắt ông vô cùng ngạc nhiên, thường ngày ông mới là người phải đi lên gác, gõ cửa rồi vào phòng và dỗ dành mãi nó mới chịu xuống nhà… thế mà hôm nay mọi chuyện lại diễn ra ngược lại…
Cả ngày hôm đó Trà My luôn vui vẻ cười nói, ăn uống rất nhiều và quấn quít bên ba như hồi còn bé, đã có chuyện gì xảy ra trong 2 tuần ông vắng nhà mà con bé lại thay đổi nhanh đến như vậy ? Hay sau bao ngày uống thuốc bây giờ nó mới có công dụng ??
Dẫu sao, dù có chuyện gì đã xảy ra đi nữa thì với ông việc được nhìn thấy Trà My như vậy đó thực sự là một niềm hạnh phúc…
Reng… Reng… Tiếng chuông điện thoại kêu, giọng Trà My vang lên ở tầng dưới… Rồi cô bé gọi to :
– Ba ơi ! Cậu Hải muốn gặp ba !!!
Xúc cảm…
… Từ ngày có Quang làm bạn, Trà My đã thay đổi nhiểu, cô bé vui tươi hơn, hồn nhiên hơn, mỗi bữa cơm Trà My cũng khiến cả gia đình phải ngạc nhiên khi ăn nhiều hơn một bát, chỉ sau vài tháng cô bé lớp 5 từ một cô công chúa buồn bã cả ngày luôn nhốt mình bên bốn bức tường bỗng nhiên chuyển mình vươn dậy thành một nàng tiên nhỏ xinh xắn luôn mang đến niềm vui cho mọi người.
Tất cả đều cảm thấy vui với sự thay đổi của Trà My – trừ một người, đó là dì Loan, mẹ kế của cô bé !
Trong mắt bà Loan, Trà My là vật cản lớn nhất khiến ông Giang chưa bao giờ toàn tâm toàn ý với bà, muốn mua nhà ở đâu, đi du lịch chỗ nào, ông Giang cũng đều không đồng ý vì muốn ở gần cô con gái, đi công tác về ông cũng cả ngày quấn quýt lấy con, khi bà Loan đề nghị sinh thêm đứa nữa, ông cũng gạt đi lấy lý do để chờ cho Trà My lớn lên đã kẻo nó lại cảm thấy tủi thân, vân vân và vân vân… Tất cả những điều đó khiến bà Loan luôn có ác cảm với Trà My, nhất là khi càng lớn con bé lại càng giống mẹ khiến cho chồng bà chẳng mấy khi mặn mà chuyện chăn gối…
Nhưng bà Loan không dám làm gì Trà My, nói gì thì nói nó cũng là cháu ruột của Hải “khùng” tên sát thủ máu lạnh luôn mang đến phiền phức cho cái nhà này. Sau cái chết của bà chị cách đây 3 năm, Hải “khùng” ít khi lộ diện trên thành phố nhưng chân tay của hắn ở trên này thì vẫn còn đông lắm, nếu chẳng may lộ ra chuyện gì, chắc chắn hắn sẽ chẳng bỏ qua cho mình.
Đêm nay ông Giang lại đi vắng không về, thời tiết chuyển lạnh khiến cho cơ thể người phụ nữ đang tuổi xuân xanh bỗng nhiên cảm thấy khao khát hơi ấm của một người đàn ông, chưa đến 30 tuổi, Loan vẫn còn quá nhiều dục vọng, quá nhiều đam mê vậy mà bây giờ lại phải chịu cảnh phòng the đơn chiếc, lấy chồng giầu sang như vậy thì lấy để mà làm gì ?
Để lại một bình luận