Phần 16
Phòng bệnh số 402
Tâm bước ra khỏi căn phòng đó ngay sau khi người ta phủ một tấm khăn trắng lên mặt bà Thùy, hắn cứ bước vô định như thế trong bệnh viện mà không cần biết mình sẽ đi đâu…
Đến khi tỉnh lại, Tâm mới nhận ra mình đã đứng tít trên tầng thượng của bệnh viện, gió lùa vào khiến hắn bỗng cảm thấy lạnh lẽo và cô độc…
Ngó xuống bàn tay, Tâm giật mình nhận thấy mình đang nắm một vật gì đó, khẽ mở ra Tâm mới nhớ đó là chiếc nhẫn mà bà Thùy dặn hắn để lại cho đứa con trai duy nhất là Quang – thằng bé lúc này vẫn chưa biết đang bị nhốt ở nơi đâu…
– AAAA… AAAAA… Aaaaa…!!!!!!!!!
Tâm ngửa mặt lên trời gào thật to cho vơi đi hết mọi nỗi buồn trong lòng, mái tóc dài lãng tử của gã được thể cứ thế bay bay trong gió, chiếc áo sơ mi tuột cúc bung ra hòa vào giai điệu của mùa thu… đôi mắt Tâm nhíu lại, gã đã biết tiếp theo sẽ phải làm gì:
– Đã đến lúc cần phải chấm dứt tất cả mọi chuyện này rồi…
Có một lần Quang đánh nhau với bạn trong lớp, bị bắt lên phòng ban giám hiệu, mẹ của thắng kia đã lên tận nơi và mắng nó một cách thậm tệ, khi nghe cô giáo chủ nhiệm nói về hoàn cảnh của Quang, bà ta thậm chí còn tỏ ra khinh miệt và cấm con mình không được giao du với cái loại con nhà nghèo như nó…
– Mẹ, tại sao những người nghèo lại bị ghét như vậy ? – Quang đem câu này về hỏi bà Thùy…
Nghe những lời con trai nói, đôi mắt bà đượm buồn:
– Sao con lại hỏi vậy ? Ai ghét con à ?
– Không chỉ mình con mà cả thằng Tũn, thằng Sơn tèo nữa, những bọn ở cùng xóm này đứa nào cũng bị ghét hết…
– Có sao đâu, vẫn còn rất nhiều những người khác yêu quý con mà, mẹ này, cô giáo này, chị Lan này…
– Con không cần biết, sau này lớn lên con sẽ giết chết hết những bọn nhà giầu…
Nghe những lời từ cậu con trai nói ra, bà Thùy bỗng hoảng sợ, có lẽ Quang đang phải chịu sự phân biệt bởi đồng tiền, sự phân chia giữa giầu và nghèo khiến một đứa trẻ ngoan như nó cũng có những lúc phải thốt ra những lời như vậy. Đang tiện đan áo, bà giơ một chiếc que lên trước mặt Quang rồi hỏi :
– Đây là 1 người đang muốn đánh con, nói mẹ nghe người này là người tốt hay người xấu ?
– Muốn đánh con thì là người xấu ! Quang trả lời…
– Đúng rồi, đánh trẻ con là rất xấu.
Bà Thùy đưa nốt chiếc que thứ hai lên rồi lại hỏi :
– Còn đây là một người đang chia cho con bánh và kẹo, nói mẹ nghe người này là người tốt hay xấu ?
– Là người tốt, người tốt sẽ cho con kẹo…
– Uh, người tốt luôn sẵn sàng chia sẻ cho tất cả mọi người. Nói xong bà giấu hai chiếc que đan ra đằng sau lưng, tráo tráo một lúc rồi chìa cả 2 ra trước mặt nó :
– Nào, con nói cho mẹ xem trong 2 người này thì đâu là người giầu và đâu là người nghèo ?
Quang nhìn một lúc vào 2 chiếc que đan, nó ngơ ngác rồi trả lời :
– Giống hệt nhau mà mẹ !
– Đúng rồi, trên thế giới này chỉ chia làm 2 loại người, đó là người xấu và người tốt, không hề có sự phân biệt nào giữa người giầu với người nghèo, giữa người da đen hay người da trắng, người xấu sẽ làm những điều xấu còn người tốt thì sẽ làm những việc tốt… bây giờ thì con đã hiểu chưa ? Con là một người tốt và con sẽ không làm những điều xấu, phải không ?
Quang đứng chôn chân trước bài học mà mẹ nó vừa dậy, đó là những điều mà chưa bao giờ có một thầy cô nào dậy cho nó ở trường, đôi mắt nó rưng rưng, rồi Quang lao tới ôm chầm lấy bà Thùy…
Nhưng tất cả những gì nó chạm vào được chỉ là ảo ảnh, Quang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, không thấy bóng dáng mẹ đâu, thằng bé sợ hãi gào to :
– Mẹ… mẹ ơi !!!!
Tiếng hét lớn khiến Quang bừng tỉnh giấc, hóa ra là nó vừa mơ… thế nhưng sự sợ hãi thì vẫn theo nó đến hiện tại, bằng chứng là mồ hôi đổ khắp người còn đôi bàn tay thì vẫn run run… Quang đưa tay dụi mắt rồi ngó lên chiếc cửa sổ nhỏ nằm tít trên cao của căn phòng, ánh sáng đã le lói hắt vào bên trong…
Trời đã sáng !
Tuấn béo, đàn em thân cận của Duy, một thành viên có hình xăm mặt báo ở bả vai, 28 tuổi nhưng vẫn sống một mình trong một khu trọ rẻ tiền của thành phố, gã đang loay trong nhà vệ sinh thì có tiếng gõ cửa:
– Ra ngay đây, đợi tao một lát !
Tuấn béo vẫn còn ngái ngủ sau một đêm gần thức trắng để đánh bài, hắn lảo đảo bước ra nhà ngoài, vắt cái khăn lạnh lên vai rồi mở cửa.
BỤP…
Ngay lập tức cơ thể nặng đến 80kg của hắn bị đánh bật vào bên trong, Tuấn béo ngơ ngác, lồm cồm bò dậy, nhưng chưa kịp nhấc được mông hắn đã phải nhận thêm một cú đá nữa khiến toàn thân đổ ầm xuống đất… cánh cửa chính từ từ đóng lại, cái gã vừa ra đòn nhanh như chớp tiến lại gần, rồi ngồi xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên :
– Anh Tuấn, em Tâm đây ! Không nhận ra em sao ?
Tuấn béo lăn người lại, mở đôi mắt ra nhìn thẳng vào Tâm :
– Nhận ra chứ, chỉ không nghĩ là chú mày lại có gan dám đến đây một mình.
– Đến một mình thì sao nào, chẳng phải anh đang giúp bọn thằng Huy long đi tìm em sao, anh gọi bọn nó đến đây đi, bảo là Tâm ma xó đã xuất hiện rồi…
– Tâm, kể cả mày có giỏi đến đâu thì cũng không thể đấu lại được với bọn thằng Huy Long đâu… – Tuấn béo ôm mặt, lết lên trên ghế !
– Em đã đến đây có nghĩa là không sợ gì hết, không đấu lại thì sao nào? Chết là cùng chứ gì ? Nhưng ít ra em cũng sẽ không vì tiền mà bán đứng anh em !
Những lời của Tâm khiến Tuấn béo khựng lại, dường như gã đang định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi…
BỐP !!!
Thêm một cú đấm rất mạnh nữa của Tâm vào thẳng mặt Tuấn béo:
– Cú đấm này là dành cho anh Minh “nhí” … vì cái đồ khốn bán đứng anh em như mày mà bây giờ anh ấy đang không biết sống chết ra sao !
Cứ thế, mỗi một cú đấm, một cú đá Tâm lại gào tên một người anh em trong đội đã bị bọn Huy Long xử lý “Trả lời đi đồ chó, nói đi, tại sao ???”
– Anh không muốn bán đứng anh em ! Nhưng anh cần tiền…
– Chỉ vì cần tiền thôi sao !
Gương mặt Tuấn béo lúc này đã sưng vù, máu từ miệng vẫn đang chảy ra, ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi hắn đang mặc :
– Nếu không có tiền, mẹ anh sẽ chết, bà ấy cần 40 triệu để phẫu thuật, anh đã hỏi anh Báo, nhưng lúc nào anh ấy cũng chỉ bảo chờ đi, đợi đi, rồi sẽ có, nhưng lúc đó là đến bao giờ … là bao giờ ?
Những lời của Tuấn béo khiến ngọn lửa căm thù trong đôi mắt Tâm dừng lại, hắn bỏ nắm đấm và cổ áo của gã đàn anh xuống, Tâm thở dài, hai hàm răng nghiến vào nhau :
– Dù có như vậy thì anh cũng không thể bán đứng anh em, tại sao anh không nói gì với mọi người ?
– Nói với ai ? Ai có thể giúp được anh đây ? Anh không còn sự lựa chọn nào hết, anh biết anh có lỗi với anh em, có lỗi với anh Báo, chỉ cần sau khi mẹ anh phẫu thuật thành công, anh sẽ về chịu tội với mọi người, cùng lắm là đổi lấy cái mạng này là được chứ gì.
Nhìn những giọt nước mắt và máu hòa vào nhau đọng lại trên gương mặt Tuấn béo, Tâm lắc đầu, buồn bã :
– Nếu anh chết rồi, ai sẽ chăm sóc cho mẹ anh ?
Gã đàn ông 28 tuổi ngồi gục xuống đất :
– Bà ấy chỉ còn mỗi mình anh, Anh không thể làm khác được !!!
– Chuyện của anh, anh Báo sẽ có biện pháp xử lý, bây giờ thì nghe em hỏi đây, bọn Huy Long nhốt thằng Quang … em của em ở đâu ?
– Mày định đến đó à ? Đi một mình không được đâu, chúng nó đông lắm, hôm mày chém thằng Thành “ba tai” em kết nghĩa của Huy Long bọn nó đã bắt anh lùng xục khắp nơi để tìm mày, bây giờ chỉ cần mày ló mặt ra là bọn nó sẽ không tha đâu.
– Chuyện đã đến nước này rồi, anh không phải lo cho em, nói đi bọn nó nhốt thằng nhóc ở đâu ?
– Khu Gia Định, bọn nó có một cơ sở sản xuất đá ở đấy.
Tâm nở nụ cười, dắt con dao Thái Lan vào sau quần, gã bước ra cửa dặn lại một câu trước khi đi :
– Cũng giống anh, bây giờ thằng Quang chỉ còn lại một người thân duy nhất đó là em, em không thể làm khác được…
Nói xong, Tâm lặng lẽ bỏ đi !
Vừa bước ra cửa, một tiếng vỗ tay đã vang lên, kẻ lạ mặt vừa bước tới vừa cất giọng :
– Nói hay lắm ! Không hổ danh là Tâm “ma xó” chiếc móng vuốt của hội Báo Đen.
Tâm sững sờ, khẽ nhìn kẻ lạ mặt bằng ánh mắt sắc bén, miệng gã nở nụ cười:
– Nam lùn, sao mày lại ở đây ! Thật không ngờ…
Để lại một bình luận