Phần 41
Ban đầu, gã trung niên áo đen tâm khí cao ngạo, nhất định không chịu mở miệng một tiếng. Thế nhưng sau khi Vân Linh nổi giận dùng đến cực hình “phân thân triệt đạo” thì gã thật sự chịu không nổi đau đớn mới phải đồng ý khai ra tất cả.
Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Vân Linh. Ngọc Liên Hoa đích thị bị người của Ma Đao Hồ Nhất Long bắt, nhưng còn bọn giết hại các mỹ nhân thì tên áo đen trung niên này cũng không biết. Trong lòng Vân Linh chợt nhiên khẩn trương vô tận. Biết được tin tức của Ngọc Liên Hoa rồi cũng là một may mắn. Chỉ cần chàng có cách tìm được ra nàng thì sớm muội gì cũng tìm ra kẻ thù đã hạ sát các tiểu mỹ nhân nương tử của chàng.
Lúc này, thật sự Vân Linh chỉ hận không có đôi cánh hay thuật phân thân để cùng một lúc có thể vừa đi cứu Ngọc Liên Hoa lại vừa có thể đến được rặng Phong Lĩnh để chữa thương cho Sử Nguyệt Nga. Hai người vợ yêu đó của chàng sao lại cùng lúc gặp phải tai nạn như vậy. Thật sự chàng biết cứu ai đây, hoặc bỏ ai đây.
Tất nhiên nghĩ thì như thế, nhưng hiện tại Tiêu hồn ma nữ đang ở đây. Chàng không thể bỏ nàng lại mà đi cứu Ngọc Liên Hoa cho đành. Việc này rốt cuộc cần có một sự sắp xếp cẩn thận. Trong lòng Vân Linh tự nhiên cảm thấy căng thẳng, nhất thời chưa thể quyết định được kế sách vẹn toàn.
Vừng ánh dương từ từ đổ về trời tây, ánh sáng chiếu rọi đã nhuộm một màu đỏ ối. Rõ ràng với tình cảnh đó khách bộ hành không thể không tìm nơi cư ngụ.
Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ quả thật cũng đang có ý định đó. Nhưng mà không giống như Vân Linh khuôn mặt trầm ngâm, trong lòng Tiêu hồn ma nữ trùng trùng tâm sự, cực kỳ bức bối khó chịu.
Lúc vừa nãy, nàng nghe lời thẩm vấn của Vân Linh đối với gã trung niên áo đen liên quan đến một nữ nhân Ngọc Liên Hoa gì đó?. Thật đúng là làm cho nàng nổi tính ghen tương trong lòng.
Tiêu hồn ma nữ vừa đi vừa lầm bầm trong dạ:
” Ngọc Liên Hoa là ai ? Tại sao trượng phu nàng lại quen biết ả ? “. Trong đầu Tiêu hồn ma nữ liên tục phát ra ý nghĩ. Chỉ muốn ngay lập tức hỏi Vân Linh xem thực tế quan hệ của hai người là như thế nào.
Nhưng có điều mỗi lúc nàng quay đầu nhìn sang Vân Linh định hỏi chàng thì nàng nhận thấy mặt mày Vân Linh dường như có đầy tâm sự. Rõ là tâm trạng chàng không được chút gì thoải mái.
Thế rồi, lời nói định ra đến miệng rồi nàng lại từ bỏ. Tiêu hồn ma nữ cảm giác vừa yêu vừa sợ trượng phu anh tuấn và thần dũng này.
Nếu mà ai đã từng biết tính tình ương bướng và hoạt náo của Tiêu hồn ma nữ trước đây thì sẽ hết sức ngạc nhiên. Đặc biệt nếu người đó lại là sư phụ của nàng Hồ Thuỷ Hằng. Bởi lẽ đối với Tiêu hồn ma nữ nàng chẳng bao giờ uý kỵ việc gì. Nếu nàng đã muốn là phải làm cho bằng được không chịu bỏ dỡ. Thế mà lúc này, trong lòng Tiêu hồn ma nữ thật muốn tỏ rõ ý định của nàng mà nàng lại tịch không dám hỏi gì đến nữ nhân Ngọc Liên Hoa kia cả.
Vân Linh sau một hồi trầm mặc cũng từ từ bình tâm trở lại. Chàng tự nghĩ dù chàng có lo lắng hơn nữa thì cũng vô pháp, vô thiên giải quyết được đồng thời 2 việc một lúc. Trong lòng đã định. Tự nhiên, Vân Linh dịu lại cơn bức bối. Chàng nhìn sang Tiêu hồn ma nữ thì chợt thấy nữ nhân khuôn mặt kỳ bí, có vẻ như không chút thoải mái tí nào.
Vân Linh thấy vậy vội hỏi:
– Loan muội ! Nàng mệt phải không ? Chúng ta tìm chỗ nghỉ chân nhé !
Tiêu hồn ma nữ đang rầu rĩ đi đằng sau Vân Linh. Nàng nghe Vân Linh nói vậy thì gượng cười nói:
– Tuỳ chàng. Thiếp cũng không có ý kiến gì !
Vân Linh đột nhiên thấy người ngọc hành vi quái dị, tâm trạng không vui thì hết sức ngạc nhiên.
Chàng chợt nghĩ đến một chuyện thì giật mình kêu nhỏ trong đầu:
– Ái chà ! Thôi rồi ! Phải chăng Tiêu hồn ma nữ đã nghĩ đến quan hệ giữa chàng và Ngọc Liên Hoa.
Vân Linh nghĩ đến đây không khỏi lúng túng. Thật sự từ lúc hai người gặp lại đến nay chàng vẫn chưa hề hé răng về mối quan hệ giữa chàng và Ngọc Liên Hoa.
Bây giờ Ngọc Liên Hoa bị Ma Đao Hồ Nhất Long bắt. Sử Nguyệt Nga thì vướng phải quái bệnh tâm trí hồ đồ. Chỉ còn một mình Tiêu hồn ma nữ ở bên cạnh chàng lại cũng không được thoái mái. Rõ ràng tình duyên lắm mối cũng có lúc làm cho người ta hoang man vô dạng, không biết đường nào mà lần.
Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ sắc mặt kém tươi thì tự cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Chàng không tiến lên phía trước mà đợi nàng bước lên rồi ôm lấy vai nàng dìu đi.
Vân Linh âu yếm nói:
– Nương tử ! Nàng có chuyện gì buồn hay lo lắng có thể nói với ta. Chúng ta đã là phu thê thực sự rồi mà.
Tiêu hồn ma nữ không đừng lại được đành hỏi:
– Thiếp muốn biết, chàng và cô nương kia rốt cuộc đã phát sinh những chuyện gì ? Cô nương nọ thật sự là ai ? Chàng làm sao lại có thể quen biết cô ta ?
Tiêu hồn ma nữ một mạch nói ra tất cả. Nàng nói thật nhanh bởi nếu không nói ngay e rằng nàng sẽ không đủ can đảm để hỏi chuyện Ngọc Liên Hoa trước mặt Vân Linh nữa.
Tiêu hồn ma nữ hỏi xong liền đảo mắt nhìn trộm Vân Linh xem chàng thái độ ra sao ? Nàng không ngờ thấy khuôn mặt Vân Linh không chút bối rối hay lúng túng. Dường như những gì nàng định hỏi chàng ta đã tự đoán biết được rồi.
Thật sự những gì Tiêu hồn ma nữ đang nghĩ cũng không khác chi mấy so với thực tế. Quả là Vân Linh cũng đã tự mình đoán ra 9 phần 10 những thắc mắc trong lòng mỹ nhân. Chàng đã cố tình hỏi nàng như vậy để được dịp kể hết cho nàng mọi chuyện.
Tiêu hồn ma nữ trong lòng Vân Linh vừa đi vừa từ từ lắng Vân Linh kể chuyện. Câu chuyện và những tao ngộ của chàng lúc hai người cách biệt nhau khiến lòng nàng kinh nghi, kiếp hãi lẫn ghen tương, tán thán. Thật đúng là tâm trạng phức tạp khó thể nói lên lời.
Hai người cùng nhau đi một hồi thì cũng dừng lại trước một quán trọ ven đường. Lúc này câu chuyện tao ngộ của Vân Linh cùng Ngọc Liên Hoa và các thiếu nữ cũng đã kết thúc.
Tiêu hồn ma nữ trong lòng chấn động không ít. Nàng thực sự chưa thể tiêu hoá hết những gì Vân Linh vừa kể.
May sao, ngay lúc ấy gã tiểu nhị thấy hai người dừng chân trước cửa quán liền vội vàng chạy ra quảng cáo quán xá và mời hai người vào.
Tiêu hồn ma nữ tâm trạng mơ màng cùng với Vân Linh bước vào trong quán.
Vân Linh biết người ngọc đang ở tình thế tâm tâm, trạng trạng nên cũng không hỏi gì nàng tuỳ tiện bảo tiểu nhị nhanh chóng sắp cho hai người 1 phòng.
Gã tiểu nhị thần tình ngạc nhiên. Gã thấy hai vị khách nhân người nào người nấy đẹp đẽ tuyệt vời thì đã ấn tượng trong đầu. Hơn nữa trong hai người thì vị nữ nhân kia theo cách ăn mặc đích thị là một thiếu nữ chưa chồng. Ấy thế mà lúc này vị nam nhân khách quan lại bảo gã chuẩn bị cho hai người một phòng thì có phải là kỳ lạ không.
Vân Linh tuy là thông minh, võ công cao tuyệt, nhưng kinh nghiệm giang hồ cũng như lề lối phong tục võ lâm làm sao mà chàng biết được. Chàng thấy gã tiểu nhị khi nghe lời nói của mình chỉ đứng đực ra ở đó, không chút biến chuyển, thì nổi giận trong lòng định mắng gã.
Nào hay ngay đúng lúc ấy từ trên tầng trên một người thiếu nữ đi xuống. Nàng nọ khuôn mặt đẹp đẽ xinh xắn, đôi mắt sáng long lanh nhìn rất cuốn hút. Mỹ nhân nghe được lời nói của Vân Linh liền vừa cười nhạo vừa nói:
– Công tử gia sao lại định dẫn cô nương này vào chung một phòng. Hai người dù là huynh muội đi nữa cũng không thể tuỳ tiện như vậy.
Tiêu hồn ma nữ lúc này thần trí đã tỉnh. Nàng phát hiện ra cô nương trẻ trung đang đứng ở trên kia chính là kẻ lúc sáng bị bọn người áo đen truy đuổi. Khuôn mặt Tiêu hồn ma nữ không khỏi đỏ lên khi nghe mấy lời nói của nàng ta.
Vân Linh thì còn có chút ngạc nhiên. Còn Tiêu hồn ma nữ thì đã thấm sâu sắc ý vị trong lời nói của thiếu nữ nọ.
Rõ ràng trên phương diện quan hệ xã hội. Vân Linh và nàng vẫn chưa thực sự chính thức tiến hành hôn lễ và bái đường thành thân. Nên nàng và Vân Linh không thể cùng nhau ở chung một phòng. Điều này cũng thực là dễ hiểu.
Tiêu hồn ma nữ quay sang Vân Linh thấy chàng có vẻ ngơ ngác thì cười khẽ nói thầm vài câu với chàng. Lúc này, anh chàng ngố nhà ta mới giật mình hiểu ra, khuôn mặt tức thì đượm màu hồng lúng túng trông rất thu hút.
Thực tế, nam nhân cũng như nữ nhân. Khi thần tình lúng túng, đỏ mặt thì đều có thể tạo ra sức hút đối với kẻ khác. Tuy nhiên, thường thì sức thu hút về phía nữ nhân tương đối mạnh hơn và tạo nhiều mối dây oan nghiệt tình trường hơn. Nói chung là vậy, còn trong trường hợp này thì khuôn mặt đỏ bừng xấu hỗ của Vân Linh đã đánh một tiếng sét vào tim nàng thiếu nữ xinh xắn đang đứng trên kia. Cô nàng nhìn chàng như ngây như ngốc cả một thời thần mới từ từ bình tâm trở lại.
Vân Linh thì đang xấu hổ nên đâu để ý đến quái tượng trên mặt thiếu nữ. Nhưng Tiêu hồn ma nữ thì lại không bị hồ đồ như chàng. Chính vì lẽ đó nàng chợt nhận ra ánh mắt si mê, ái mộ kia của Bạch y thiếu nữ khi nhìn vào mặt Vân Linh.
Tiêu hồn ma nữ không khỏi trong lòng có chút vui thích và tự hào, lại vừa có chút ghen tuông kỳ lạ. Ai bảo tướng công nàng quá tuấn mỹ làm chi để người ta si mê. Quả thật đúng là khó mà nói được tâm trạng phức tạp đang diễn ra trong đầu Tiêu hồn ma nữ lúc này.
Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ được tiểu nhị sắp cho hai phòng ở sát cạnh nhau, phòng đối diện không ngờ lại là nơi ở của Bạch y thiếu nữ và lão nhân đang bị nhiễm bệnh.
Đêm đến, lão nhân bị bệnh rên siết không ngớt khiến cho Vân Linh và các khách nhân gần đó không sao ngủ được. Vân Linh bản thân cũng là y sư, học nhiều, hiểu rộng. Dù cho đến tận bây giờ chàng chưa chữa bệnh cho ai ngoài Sử Nguyệt Nga. Thế nhưng bằng vào kinh nghiệm y lý, cũng như thực lực võ công hiện nay, Vân Linh cũng đoán được lão nhân kia đang mắc phải một loại bệnh âm độc. Hơi thở của lão lúc thì dồn dập, lúc lại khò khè cơ hồ như bị người ta bóp lấy cổ vậy. Quả thật chỉ nghe thôi cũng đủ biết bệnh nhân khổ sở đến mức nào.
Vân Linh nghe tiếng rên của bệnh nhân lại nhớ đến khuôn mặt của lão nhân lúc chàng nhìn thấy. Khuôn mặt đó thật giống mặt của sư phụ chàng như đúc. Phải chăng giữa hai người thật sự có quan hệ gì ?
Chàng nghĩ vậy liền tự thấy cần phải sang bên lão nhân nọ tìm hiểu xem sao. Hơn nữa chàng thấy lão bị bệnh tật như vậy cũng không đành lòng ngồi yên trong khi chàng vốn là một y sư.
Suy nghĩ thấu đáo, Vân Linh liền mở cửa bước ra phía ngoài.
Để lại một bình luận