Phần 31
Vân Linh mặc dù không muốn nhưng cũng phải nhìn lại. Chàng chau mày đưa ta cởi áo choàng khoác lên mình mỹ nhân.
Ngọc Liên Hoa khuôn mặt đỏ như lửa hổn hển nói:
– Thiếu hiệp hãy giết ta đi !
Vân Linh biết nữ nhân đã bị cho uống dâm dược nên mới xảy ra tình trạng như thế. Chàng đã từng có kinh nghiệm đối với việc này rồi, nhưng hiện tại cũng chưa biết làm sao.
Vân Linh vội hỏi:
– Nương nương có biết cách nào ra khỏi nơi đây không ?
Ngọc Liên Hoa nói:
– Thiếu hiệp hãy cỡi trói cho ta.
Vân Linh tuy không mang kiếm, nhưng chàng nhờ vào Vô hình thần công nên đã nhanh chóng phá bỏ xích ở tứ chi của Ngọc Liên Hoa.
Ngọc Liên Hoa vừa ngồi dậy thì chiếc áo choàng che hờ thân hình tuột hẳn ra để lộ một đôi bồng đảo nõn nà cao vút.
Vân Linh đỏ mặt vội vàng quay đi.
Ngọc Liên Hoa mặc dù bị dâm dược hành hạ nhưng vẫn gắng gượng bước chân xuống đất.
Nhưng chỉ đi được mấy bước thì không sao gượng nổi nữa ngã nhào ra.
Chiếc áo choàng rớt xuống dưới chân. Vân Linh trong lúc cấp thời không kịp suy nghĩ gì nữa vội đưa ta đỡ lấy người nữ nhân.
Chàng giật mình thấy nữ nhân thân thể nóng hừng hực như lửa, da dẻ mềm mại vô cùng, và một mùi u hương mỹ nữ bốc lên mũi làm cho chàng bâng khuâng.
Ngọc Liên Hoa toàn thân run rẩy quay người lại hai tay ôm chặt lấy cổ chàng. Đôi nhũ hoa áp sát vào vùng thượng đẳng của Vân Linh, hơi thở như lan như xạ phả vào mặt thiếu niên.
Vân Linh ôm lấy người ngọc bối rối không biết tính sao.
Ngọc Liên Hoa run rẩy nói:
– Người mau đưa ta đến bên góc tường bên trái. Ta sẽ chỉ người cách thoát thân.
Vân Linh vội cúi xuống bồng Ngọc Liên Hoa lên rồi tiến lại bên góc tường.
Ngọc Liên Hoa hai tay ôm chặt lấy cổ chàng nói qua hơi thở gấp rút:
– Người ấn vào phiến đá nhô lên đi.
Vân Linh vội đưa mắt tìm kiếm, chàng mừng rỡ thấy một phiến đá hơi nhô lên như lời của Ngọc Liên Hoa liền vội lấy chân ấn xuống.
Có mấy tiếng động xè xè nổi lên rồi một khung cửa hẹp mở ra. Vân Linh vội bước vào. Khung cửa tự động đóng ngay lại.
Bên trong là một gian phòng khá rộng. Phía trên ăn thông với bên ngoài, do vậy ánh sáng chiếu vào rất rõ ràng.
Vân Linh nhìn lên thấy khoảng cách khá cao, không thể nhảy lên trên được. Chàng không hiểu tại sao Ngọc Liên Hoa lại bảo chàng đưa vào đây.
Lúc này Ngọc Liên Hoa toàn thân đã trở nên yếu ớt, đôi mắt như có lửa, đôi môi khô nứt nẻ.
Ngọc Liên Hoa yếu ớt:
– Ta chết mất ! Người mau giết ta đi!
Vân Linh biết nữ nhân đang bị dâm dược hành hạ mới trở nên như vậy. Chàng không biết trước kia Ngọc Liên Hoa ác như thế nào, nhưng hiện tại thì thật đáng thương.
Ngọc Liên Hoa vùi mặt vào cổ chàng thân hình run lên bần bật.
Vân Linh bối rối vội đặt nữ nhân nằm xuống. Nhưng hai tay nữ nhân bám chặt như sên không chịu rời ra.
Chàng cúi xuống định rỡ tay Ngọc Liên Hoa ra nhưng đôi môi nức nẻ kêu lên khe khẽ:
– Đừng! Đừng bỏ ta !
Vân Linh không biết làm sao, chỉ nhăn mặt đưa tay cố gỡ hai cánh tay nữ nhân đang ôm chặt cổ chàng.
Nữ nhân toàn thân rủ rượi như chẳng còn chút sức lực, thế nhưng hai cánh tay tròn trắng như bạch ngọc lại có một sức mạnh kỳ lạ. Vân Linh cố hết sức cũng không sao gỡ hai tay Ngọc Liên Hoa ra khỏi cổ chàng. Không những thế, cả mặt chàng cũng bị nữ nhân kéo mạnh vào ngực. Đôi nhũ phong no tròn chụp lên mặt chàng làm Vân Linh thấy chới với trong mùi u hương nồng nặc và cảm giác cọ sát thật kỳ dị.
Vân Linh bất giác nhớ lại cuộc ái ân giữa chàng với Tiêu Hồn ma nữ và Sử Nguyệt Nga. Chàng không kiềm chế được quàng tay ôm chặt lấy mỹ nhân, đôi môi đắm say hôn lên đôi nhũ hoa tuyệt đẹp.
Toàn thân nữ nhân run rẩy quấn chặt lấy chàng, hai người nằm đè lên nhau trong thạch thất.
Ngọc Liên Hoa đã bị dâm dược tấn công còn biết gì nữa. Nàng quấn chặt lấy Vân Linh không rời, đôi môi liên tiếp cất lên những âm thanh khêu gợi.
Vân Linh như bơi trên bể sóng tình nhấp nhô, toàn thân nhịp nhàng lên xuống, ngất ngây trong vùng khoái lạc.
Hai người không còn quang tâm đến thực trạng xung quanh như thế nào nữa mà chỉ biết quấn chặt lấy nhau, cùng đưa nhau lên đỉnh vu sơn.
Ngọc Liên Hoa gần 40 mươi năm lăn lộn giang hồ chỉ toàn chém với giết, chưa từng gần gũi nam nhân bao giờ. Đến nay mới được thưởng thức hương vị của ái ân thì xiết bao say đắm.
Thời gian cứ thế trôi qua. Một lúc lâu sau Vân Linh tỉnh giấc thấy mỹ nhân đang say đắm trong giấc điệp.
Chàng nhớ lại mọi sự, tự nhiên toát mồ hôi hột không biết tính toán ra sao.
Ngọc Liên Hoa khẽ cựa mình tỉnh dậy. Đôi mắt ngọc chợt nhìn thấy nam nhân đang ngồi bên cạnh nhìn mình.
Ngọc Liên Hoa vội nhỏm người ngồi dậy nhìn thiếu niên.
Hai người đưa mắt nhìn nhau không biết nói lời gì .
Ngọc Liên Hoa biết trinh tiết cả đời mình đã trao cho người ta. Bây giờ biết tính sao đây. Y quá nhỏ tuổi, khó mà tính chuyện kết hợp trăm năm cho được.
Ngọc Liên Hoa thở dài nhắm mắt lại, đưa tay vung lên đánh thẳng vào đầu định tự sát cho rồi.
Tình thế đó thật bất ngờ, nhưng Vân Linh đã kịp vung tay nắm lấy cổ tay nữ nhân.
– Nương nương không được chết!
Ngọc Liên Hoa không biết làm sao vung tay còn lại định tự tử lần nữa.
Vân Linh làm sao lại để nữ nhân chết dễ dàng như vậy được. Chàng chồm người tóm lấy cánh tay còn lại của Ngọc Liên Hoa.
Chàng giật mình thấy hai dòng nước mắt từ từ nhỏ ra chảy dài xuống đôi gò má mịt màn của mỹ nhân.
Tâm tư xúc động, chàng vội kéo hai tay mỹ nhân áp sát vào người rồi ôm chặt lấy cả người Ngọc Liên Hoa.
Hai người ngã nhào xuống đất nằm đè lên nhau.
Khuôn mặt hai người áp sát vào nhau. Đôi môi Vân Linh áp vào môi nữ nhân với một nụ hôn dài. Nữ nhân môi mím chặt không chịu tiếp nhận. Đột ngột toàn thân nữ nhân run rẩy. Hoá ra ngọc âm động của nàng đã lại tiếp nhận quân tử kiếm của chàng.
Vân Linh nhịp nhàng lên xuống, hai tay vuốt ve thân thể người ngọc. Hồi lâu sau, Ngọc Liên Hóa bật lên tiếng rên nho nhỏ. Toàn thân run rẩy, hai tay mỹ nhân quành lên cổ chàng.
Hai người đưa nhau vào giấc mộng ái ân.
Để lại một bình luận