Phần 22
Mấy tiếng nổ lớn vang lên. Thân hình Ưng thiên hành bay bỗng lên cao, còn thân hình Hồ thị Hắc bà thì đột nhiên như ngắn lại, hai chân đã lún sâu xuống mặt tuyết.
Diễn biến tình hình thật ngoài sở liệu của Ảnh hồn thủ. Hắn nhận thấy Hồ thị Hắc bà xông vào đấu với Ưng thiên hành thì biết là mọi việc hôm nay đã hỏng hết rồi.
Ưng thiên hành chỉ có thể đấu ngang với Hồ thị hắc bà. Nếu Hồ thị bạch bà mà tham chiến thì lão sẽ phải nguy ngay.
Còn bản thân Ảnh hồn thủ cũng không thể nhất thời giành được ưu thế trước mấy cao thủ.
Vậy thì mọi việc nên chấm dứt ở đây là hơn.
Nói ra thì lâu, nhưng thật sự suy nghĩ đó chỉ diễn ra trong tích tắc.
Ảnh hồn thủ một chưởng đánh ra toàn lực. Toàn thân lão bay bỗng ra khỏi vòng vây công của đối phương.
Lão vừa đáp thân xuống mặt tuyết đã thét lớn:
– Ưng đệ đệ. Chúng ta đi thôi !
Thân hình Ưng thiên hành đang ở trên không vội vàng đảo lộn vài vòng đã đứng cạnh Ảnh hồn thủ.
Hai người nhanh chóng phi thân đi mất.
Bọn người Hắc thanh giáo cũng quay người đi luôn.
Nhưng Hồ thị Bạch Bà chợt nhận ra gã Xác y nhân Bạch ma thường đi cùng trong nhóm người Hắc thanh phái.
Hồ thị Bạch bà thân hình chớp động đã đứng chặn ngang đường.
– Bạch ma thường ! Ngươi định trốn chạy ư ?
Viên thủ thần cửu cười khan:
– Hồ thị bạch bà, bà lại định ngăn cản lão phu sao ?
Hồ thị bạch bà nhướng đôi mày bạc, nói giọng lạnh lùng:
– Lão viên thủ, ngươi nên lui ra thì hơn !
Viên thủ thần cửu đột nhiên chân bước âm dương bộ, một chưởng tung ra, nhằm người Hồ thị Bạch bà đánh tới nhanh nhẹn vô cùng.
Hồ thị Bạch Bà không ngờ đối phương vừa nói đã ra tay động thủ. Bạch bà nổi giận, vung quải trượng đánh luôn.
Hai người quấn lấy nhau, chiêu thức lanh lẹn. Chỉ thấy kình phong xé gió, hình bóng hai người bị che khuất trong vùng chưởng ảnh.
Hồ thị Hắc bà cũng đã phát hiện ra lão Xác y nhân Bạch ma thường.
Hồ thị Hắc bà rú lên một tiếng, quát lớn:
– Lão tặc, hãy xem quải trượng của ta !
Bạch ma thường nhảy vội sang bên né tránh. Hồ thị Hắc bà đâu chịu để yên. Quải trượng biến hóa liền liền va chạm trực tiếp với Ngũ hành luân đang trong tay Bạch ma thường, chiêu công của hai người ngày lúc càng ác liệt.
Thiết phiến thư sinh sợ lão Xác y nhân không chống nổi quải trượng nên cũng cầm thiết phiến xông vào. Hai người vây chặt Hồ thị hắc bà vào giữa tấn công dồn dập.
Thế cuộc chuyển biến bất ngờ sau khi hai người Ảnh hồn thủ và Ưng thiên hành bỏ đi.
Bọn người Sưu hồn sứ giả, Song thành tứ tú lại tiếp tục quay ra vây công Lãnh hồn tiên tử và Thanh lam tú sĩ.
Võ công cao như Ảnh hồn thủ mà chỉ đánh cầm đồng với bọn người này, thì làm sao hai người Lãnh hồng tiên tử và Thanh Lam tú sĩ đương cự được.
Hai người liên tiếp rơi vào hiểm cảnh.
Vân Linh thấy vậy định ra tay cứu trợ, nhưng chàng nhớ lại giọng nói như giấm chua của Tiêu hồn ma nữ nên nhất thời không tiện ra tay.
Sử Nguyệt Nga nói nhỏ:
– Muội tử ra tay thôi, còn đợi đến bao giờ ?
Tiêu hồn ma nữ cười nhẹ :
– Chúng ta hiện thời không tiện xuất thủ.
Vân Linh không hiểu ra làm sao, còn Sử Nguyệt Nga thì kinh ngạc nhìn chăm vào Tiêu hồn ma nữ như dò hỏi.
Tiêu hồn ma nữ hai má ửng hồng thì thào:
– Chúng ta mà lâm trận bây giờ thì thua mất.
Vân Linh không nhịn được nói:
– Nàng nói gì cứ úp úp mở mở làm ta thật rối cả lên !
Tiêu hồn ma nữ không thèm để ý đến lời nói của Vân Linh. Nàng hỏi Sử Nguyệt Nga:
– Tỷ tỷ thấy trong người có thật khỏe không ?
Sử Nguyệt Nga giật mình, vội hít một hơi dưỡng khí, kiểm tra nội thể thấy mọi việc vẫn bình thường.
Nàng nhìn lại Tiêu hồn ma nữ như đợi nàng này trả lời.
Tiêu hồn ma nữ thấy Sử Nguyệt Nga vẫn chưa phát hiện ra liền thì thào:
– Tỷ muội chúng ta sau một đêm đã trở thành đàn bà, ở chỗ đó cũng có chút đau đớn. Nếu chúng ta vận động nhẹ nhàng thì không sao, nhưng giao tranh với đối phương thì không thể được.
Sử Nguyệt Nga bây giờ mới hiểu ra. Nàng ửng hồng đôi má liếc xéo sang Vân Linh nói nhỏ:
– Cũng tại y cả.
Vân Linh thấy hai nàng thì thầm với nhau, rồi lại nhìn sang chàng với ánh mắt kỳ lạ thì ngơ ngẫn như lạc trên cung trăng. Nhất thời không hiểu ra sao.
Sử Nguyệt Nga cười cười, vỗ nhẹ vào tay Tiêu hồn ma nữ:
– Muội nghĩ thật chu đáo. Chúng ta hiện thời cứ để cho y vất vả một phen.
Vân Linh thấy hai người nói chuyện với nhau những câu chẳng đâu vào đâu thì sốt ruột hỏi:
– Hai nàng bây giờ định tính làm gì ?
Sử Nguyệt Nga nói:
– Chàng hãy bắt cô nương đó đến rặng Phong lĩnh gặp muội. Từ đây đến rặng phong lĩnh rất gần, chỉ cần chàng đi dọc theo con đường nhỏ phía tây kia.
Vân Linh nhìn theo cánh tay chỉ của Sử Nguyệt Nga rồi gật đầu.
Sử Nguyệt Nga nói rồi liền kéo tay Tiêu hồn ma nữ bỏ đi ngay.
Tiêu hồn ma nữ thật muốn ở lại theo dõi cuộc đấu. Thế nhưng khi Sử Nguyệt Nga chìa ra Bích ngọc Phật đang nắm trong tay thì nàng nọ vô cùng hồ hởi vội theo chân Sử Nguyệt Nga đi luôn.
Để lại một bình luận