Phần 24
Vân Linh và Lãnh hồn tiên tử chưa kịp tìm hiểu lão đại ca đi gấp như vậy là vì việc gì thì thân ảnh của lão đã bay biến trong bóng tối.
Hai người quay lại nhìn nhau. Vân Linh dìu Lãnh hồn tiên tử đến bên đống lửa đã tàn. Chàng cầm lấy một xâu thịt nướng vẫn còn nóng đưa vào tay Lãnh hồn tiên tử.
Lãnh hồn tiên tử bây giờ mới thấy bụng đói cồn cào. Nàng không khách khí đưa cả xâu thịt lên miệng, từng miếng cắn ra, ngai ngon lành.
Vân Linh nghĩ đến chuyện ngày mai hai người đến chỗ Sử Nguyệt Nga và Tiêu hồn ma nữ.
Chàng lo lắng không biết nên giải thích chuyện này ra sao. Chuyện này e rằng đến phải nhức đầu đây.
Lãnh hồn tiên tử đã ăn xong. Nàng lấy khăn ra lau miệng rồi bước lại gần bên Vân Linh.
– Chàng đang nghĩ gì vậy ?
– Ta … ta định đưa nàng ngày mai đến một nơi.
Lãnh hồn tiên tử thấy Vân Linh lúng túng, lời nói không được trôi chảy thì sinh nghi, liền hỏi:
– Tại sao muội lại phải đến đó ?
Vân Linh ấp úng không nói lên lời.
Lãnh hồn tiên tử khuôn mặt nghiêm lạnh, gằn giọng:
– Chàng có việc gì cứ nói đi, không cần phải ngại chi cả.
Vân Linh thấy mặt Lãnh hồn tiên tử có sắc giận. Chàng không dám dấu liền kể chuyện xảy ra giữa chàng với Sử Nguyệt Nga và Tiêu hồn ma nữ trong hang đá.
Lãnh hồn tiên tử nghe xong, khuôn mặt chợt biến.
Nàng không ngờ mình lại là kẻ đến sau và trên thuyền hiện đã có hai người ngồi rồi.
Lãnh hồn tiên tử lặng im một lúc rồi thở dài đưa tay vào trong bọc lấy Song long bí phổ ra trao cho Vân Linh.
Vân Linh kinh ngạc hỏi:
– Muội định làm gì ? Tại sao lại đưa bí phổ cho ta ?
Lãnh hồn tiên tử thở dài:
– Muội không thể làm người tranh cướp tình yêu của kẻ khác. Bây giờ sự việc còn chưa đến nổi quá muộn. Muội xin được rút lui, không dính dấp gì đến chàng nữa.
Vân Linh tay cầm bí phổ, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt người ngọc. Chàng thấy nàng đôi mắt ráo hoảng. Dường như trong lòng nàng đang dậy sóng dữ dội.
Lãnh hồn tiên tử sợ ở lâu sẽ không thể kiềm chế tình cảm bột phát. Nàng đứng dậy, quay lưng phi thân đi luôn.
Vân Linh ngồi một mình đờ đẫn. Chàng biết người ngọc đã bỏ đi, nhưng làm sao chàng có đủ tư cách để giữ người đẹp lại.
Hồi lâu sau, ánh dương quang đã le lói xuất hiện ở chân trời. Vân Linh thở dài, cất bí phổ vào người rồi nhắm hướng rặng phong lĩnh mà đi.
Trong căn nhà tranh, trên đỉnh rặng Phong Lĩnh, ba nữ nhân đang ngồi quây quần bên một chiếc bàn nhỏ. Bọn họ đang truyền tay nhau xem một bức tượng phật bằng ngọc bích nhỏ xíu cỡ một bàn tay trẻ em sơ sinh.
Lúc này thiếu nữ bận hồng y đang đưa Bích ngọc phật lên ngang mày ngắm nghía. Nàng xoay tới, xoay lui bức tượng Phật mà vẫn không thấy có điều gì khác lạ.
Mỹ nhân sau một hồi xăm soi tìm kiếm, chán nản bỏ Bích ngọc phật xuống bàn rồi thở dài nói:
– Muội không sao hiểu nổi Bích ngọc phật có kỳ lạ gì ?
Sử Nguyệt Nga cầm Bích ngọc phật lên cười nói:
– Ta đã nói trước với muội. Bích ngọc phật này chỉ là một vật bình thường thôi, mà muội đâu chịu tin ta.
Mỹ nhân vừa xăm xoi Bích ngọc phật nọ chính là Tiêu Hồn ma nữ Lý Hồng Loan.
Nàng nghe Sử Nguyệt Nga nói như vậy thì không phục, cãi lại:
– Tỷ tỷ không thể xem thường muội như vậy ? Chuyện về Bích ngọc phật chắc hẳn là có thật. Có điều muội cần có thời gian mới khám phá ra.
Sử Nguyệt Nga thấy nàng nọ bướng quá không chịu được liền quay sang nữ nhân còn lại hỏi:
– Tố Mai tỷ thấy chuyện này thế nào ?
Sử Tố Mai dù sao cũng có kinh nghiệm hơn hai người.
Nàng không trả lời thẳng vào câu hỏi của Sử Nguyệt Nga mà lại quay sang Tiêu hồn ma nữ Lý hồng Loan hỏi:
– Tại sao muội lại tin chắc Bích ngọc phật không phải là vật tầm thường ?
Tiêu hồn ma nữ Lý hồng Loan lúng túng, ấp úng một lúc mới nói:
– Cái này ….. tiểu muội nghe lỏm được câu chuyện của một người khác.
– Vậy muội nghe được câu chuyện đó của ai ?
– Đó là một nhà sư to lớn. Muội không biết danh hiệu của y là gì, tu ở chùa nào.
Sử Tố Mai mỉm cười, lại hỏi :
– Người nói chuyện với y là ai ?
Tiêu hồn ma nữ tươi nét mặt nói lớn:
– Người này thì muội biết. Y gọi là Bát quái thiên di Bạch thi, cư ngụ ở Cửu Long Sơn.
Sử Tố Mai nhíu mày suy nghĩ. Hình như cái tên Bát quái thiên di Bạch thi gợi cho nàng một điều gì đó đã xảy ra trong quá khứ.
Tiêu hồn ma nữ nhận thấy Sử Tố Mai đang bận suy nghĩ, liền nắm tay Sử Nguyệt Nga kéo ra ngoài.
Hai người bước ra ngoài, nhìn cảnh trời tuyết rơi. Tiêu hồn ma nữ bỗng nói:
– Vân ca ca sao lâu quá vẫn chưa đến nhỉ ?
Rõ ràng trong lòng thiếu nữ đang ngóng đợi tình quân. Nàng khơi ra việc này khiến tâm trạng của Sử Nguyệt Nga cũng không được vui.
Sử nguyệt Nga thở dài nói:
– Chúng ta liệu có giữ được y không ?
Tiêu hồn ma nữ hơi ngạc nhiên hỏi:
– Tỷ nói gì vậy ?
Sử Nguyệt Nga mắt nhìn ra xa chậm rãi nói:
– Vân Linh ca ca bị sao Hồng loan chiếu phải. Trên chốn giang hồ sẽ không ít mỹ nhân quấn quýt bên chàng. E rằng hai chị em ta cũng không thể nào khống chế được y.
– Chẳng lẽ chuyện đó thật sao ? Tỷ làm sao lại biết được ?
Sử Nguyệt Nga thở dài:
– Chuyện này tỷ đã được một vị bồ tát sống báo cho biết rồi. Ban đầu tỷ không tin, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại thấy lời nói của bà rất ứng nghiệm.
Tiêu hồn ma nữ không dấu được tò mò:
– Tỷ kể cho muội nghe xem vị bồ tát đó nói thế nào ?
– Bồ tát nói tỷ sẽ gặp một phu quân tài cao, học rộng nhưng lại là kẻ đa mang. Y nhỏ tuổi hơn tỷ và sẽ giúp đỡ tỷ rất nhiều trong đường đời. Chuyện tình duyên của tỷ sẽ rất tốt đẹp nếu tỷ biết trân trọng và giữ gìn nó.
– Vậy vị bồ tát đó còn nói điều gì khác không ?
Sử Nguyệt Nga lắc đầu:
– Tỷ cũng không nhớ ra nữa ?
Tiêu hồn ma nữ thở dài nói theo:
– Tỷ muội chúng ta chung một con thuyền. Nếu vị bồ tát đó đã nói như vậy thì duyên số của muội cũng chẳng khác gì tỷ.
Sử Nguyệt Nga liếc nhìn nàng:
– Muội hối hận ư ?
Tiêu hồn ma nữ đột nhiên mỉm cười nói:
– Muội chẳng việc gì phải hối hận. Mọi việc xảy ra thế nào cứ để thời gian định đoạt. Hiện tại, muội chỉ cảm thấy rất vui thôi.
Tiêu hồn ma nữ vừa nói xong thì trước mặt nàng đã có một bóng người đứng đấy rồi. Tiêu hồn ma nữ nhận ra là ai liền rú lên mừng rỡ, xông lại lập tức.
Sử Nguyệt Nga nhận ra Vân Linh đã đến thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Nàng mỉm cười quay người vào nhà.
Tiêu hồn ma nữ tay nắm tay Vân Linh cười cười nói nói rất vui vẻ.
Hai người đi dần vào nhà.
Sử Nguyệt Nga giới thiệu vị sư muội Sử Tố Mai với Vân Linh.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cả hai đều rất ngạc nhiên trước chân diện mục của đối phương.
Sử Tố Mai thì không ngờ tình quân của vị sư tỷ khó tính của mình lại là một thiếu niên anh tuấn và trẻ tuổi đến vậy. Thật không ngờ sư tỷ sau bao năm lần lữa chọn lựa bây giờ lại chọn lấy một người nhỏ tuổi hơn mình. Thật không sao hiểu nổi.
Còn Vân Linh thì cũng không khỏi ngạc nhiên vì sư muội của Sử Nguyệt Nga lại là một phụ nhân trung niên, lớn tuổi hơn nàng rất nhiều.
Sử Nguyệt Nga sau khi giới thiệu hai người liền hỏi thăm tình hình Vân Linh sau khi hai nàng bỏ đi. Vân Linh vội kể lại mọi chuyện. Chàng dấu đi những tình tiết gây cấn, chỉ nói sơ qua về việc Lãnh hồn tiên tử không chịu đến đây, chỉ trả lại Song long bí phổ mà thôi.
Sử Nguyệt Nga được Song long bí phổ của sư môn thì mừng rỡ, không để ý đến chuyện khác nữa.
Vân Linh sợ ngồi lâu, hai nàng phát hiện ra điều gì lại hỏi thêm thì rất khó đối phó. Chàng giả đò bị mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi rồi lẩn sang căn phòng bên cạnh.
Để lại một bình luận