Phần 138
Khi tôi trở lại, thì nhỏ Hân đang nói chuyện với thằng Hưng. Hình như nãy tôi hơi to tiếng quá, làm nhỏ này hoảng sợ nín khóc ngay lập tức. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nhỏ Hân nên phải cảm ơn mình mới đúng. Cũng may nhỏ Hân không phải người nhỏ nhen, tôi xin lỗi một câu là giải quyết được vấn đề. Tiếp tục đứng lắng nghe, tôi cũng biết được sơ qua tình hình lúc đó.
2 Đứa này rủ nhau đi bơi ở bên hồ bơi Lam Sơn bên Trần Bình Trọng, nhưng bơi xong không về mà kéo nhau đi ăn vặt rồi đi bộ lòng vòng qua Nguyễn Trãi mua đồ. Do có một số đoạn người dân lấn chiếm vỉa hè để buôn bán, nên 2 đứa đành phải đi xuống lòng đường. Đúng lúc ấy có một chiếc Attila chạy qua, đụng trúng bé Thảo do con bé này đi phía ngoài. Kết quả bé Thảo ngã xuống, vai đập xuống thành vỉa hè. Nhưng cú ngã cũng mạnh khiến một phần xương ở bắp tay bị gãy. Lúc nó kéo theo nhỏ Hân, nhưng Hân chỉ bị trầy trụa sơ sơ. May phước có mấy ông xe ôm gần đó chở 2 đứa vào bệnh viện.
Vào đến bệnh viện, nhỏ Hân gọi ngay cho thằng Hưng, sau đó là thằng Hưng gọi tiếp cho tôi. Điều khiến tôi không hài lòng duy nhất là đứa đụng phải bé Thảo đã chạy mất rồi, mà ở cái đất Sài gòn này muốn kiếm một người chỉ nhờ vào chiếc xe hoặc biển số xe, thôi tốt nhất là đừng mơ nữa.
Nhẹ nhàng vào phòng hồi sức – cấp cứu, đập vào mắt tôi là người nằm la liệt, đủ mọi bệnh trạng. Có người cũng vừa bị tai nạn được đưa vào đây, máu me đầm đìa. Có người thì liên mồm kêu đau, gào thét như bị tra tấn. Có người nằm thì chả biết bệnh gì, chỉ thấy co giật từng cơn, sùi cả bọt mép. Mặc dù tôi là con trai, tôi cũng hơi hãi khi nhìn thấy mấy cảnh như vậy. Nhín ngó một hồi, tôi cũng thấy giường bé Thảo đang nằm, bên cạnh là mẹ Hòa đang dọn dẹp một số đồ đạc. Tôi nhanh chóng tới bên giường bé Thảo.
“Con chào mẹ. ”
“Tới rồi hả con. ” – Mẹ Hòa nhìn tôi cười.
“Em sao rồi mẹ? ”
“May là chỉ gãy xương chứ không bị chấn thương nặng. Thôi, con ngồi với em nhé mẹ đi gặp bác sĩ một lát. ” – Mẹ Hòa dặn dò tôi một lượt rồi đi ra ngoài.
“Anh, em đau lắm. ” – Bé Thảo nhăn mặt nhìn tôi, tội nghiệp nói.
“Ài. ” – Tôi thở dài rồi ngồi xuống ghế – “Yên tâm, anh ở đây rồi. Không sao đâu, băng bó vài ngày là khỏi thôi. ”
“Em muốn về. ” – Thảo bùi ngùi nói.
“Nếu chỉ bị gãy xương thì chắc bó bột xong là về thôi, không phải nằm viện đâu. ” – Tôi cười an ủi nó.
Nói rã cả họng, con bé mới đỡ buồn đi chút ít. Lát sau thằng Đức vào, cười giỡn vài câu là con bé mặt tươi tỉnh lên ngay. Thằng Hưng thì đưa Hân về do nhỏ đó có vẻ vẫn hơi hoảng sợ, không dám đi một mình.
“Bác sĩ nói đêm nay con bé phải nằm lại đây, lát nữa có người chuyển lên ngoại khoa. Con ở đây với em, có gì tí nữa phụ bác sĩ, mẹ thu xếp hết rồi. Giờ mẹ phải về nhà mang đồ lại đêm nay ở lại với em, tí mẹ đến thì con về sau nhé. ” – Mẹ Hòa trở lại phòng, tiếp tục dặn tôi vài câu.
“Dạ, vậy mẹ về đi. Con ở đây với em đêm nay cũng được. ”
“Tí mẹ vào thay cho, mai con còn phải đi học nữa, sao ở lại đây được. ” – Mẹ Hòa cười – “Đức ở với Hiếu nhé, cô về nhà xíu. ”
“Dạ cô về cẩn thận. ” – Thằng Đức đứng dậy chào mẹ Hòa.
Đợi chán chê cũng không thấy ai chuyển con bé lên khoa khác như mẹ Hòa nói, chỉ có y tá vào tiêm thuốc giảm đau hay thuốc mê gì đó. Làm cho con bé lăn ra ngủ li bì. Để thằng Đức ở lại, tôi ra ngoài gọi điện cho Thùy. Khá ngạc nhiên khi em ấy đòi chạy qua đây.
“Ở nhà đi, 7 rưỡi rồi còn qua đây làm gì. ” – Tôi buồn bực nói.
“Bài ngày mai cũng không có gì nhiều, Hiếu ở đó nhé. Thùy kêu taxi rồi chạy qua liền. ” – Bỏ ngoài tai sự ngăn cản của tôi, Thùy lạnh nhạt nói một câu xong cúp máy cái rụp.
Cười khổ trước cô nàng khó chiều này, tôi dụi điếu thuốc rồi gác tay sau gáy, đứng lên trở lại trong phòng. Nhưng vừa đến cửa phòng, tôi trợn gần như muốn lồi mắt ra ngoài. Vì ngồi bên cạnh thằng Đức là thân ảnh một người con gái. Cho dù nhìn từ đằng sau, hay là cách đó vài chục mét, tôi cũng có thể dễ dàng nhận ra nàng. Tôi ngạc nhiên – “Sao nàng lại ở đây, đừng nói là con nhỏ trời đánh kia gọi cho nàng chứ? ”
Một chút bồi hồi vừa nhen nhóm lên trong lòng, ngay lập tức tôi vứt phăng nó đi. Vì tôi nhận thấy một vấn đề cực kỳ nan giải, mồ hôi túa ra sau gáy – “Bỏ mẹ rồi, Thùy đang trên tới đây. Phen này… nguy rồi… ”
Để lại một bình luận