Phần 121
Chật vật mãi mới bò về đến nhà, may phước là thứ 7 nhị vị phụ huynh vẫn đi làm, nên ít ra cũng trốn tránh được một hồi. Trước ánh mắt lo lắng nửa phần của thằng Đức, 9 phần rưỡi khác là sung sướng khi người khác gặp họa. Tôi bực bội đóng rầm cổng lại, mặc kệ khuôn mặt hãm tài của nó phía bên kia cánh cổng. Tôi vứt cái xe ra một góc rồi buồn bực lê lên phòng. Nhưng tránh mặt được nhị vị phụ huynh, thì tôi cũng chẳng thể nào tránh mặt được con em trời đánh kia. Và lúc này nó đang nằm phẽ phỡn trên võng xem phim. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, bé Thảo đã nhảy ngược lên, tá hỏa chạy lại chỗ tôi.
“Anh đi đâu mà mặt mũi tèm lem, bầm dập ghê vậy? ”
“Tập boxing. Em biết rồi mà. ” – Tôi cười khổ.
“Nhưng, anh bị ai đánh mà ghê vậy? ”
“Thôi đừng hỏi nữa, để anh lên nằm nghỉ đi. ” – Tôi uể oải đáp.
“Dạ… ” – Bé Thảo gật đầu, mắt vẫn nhìn tôi cực kỳ lo lắng.
Tôi cười cười, đưa tay xoa đầu nó một hồi, tiện tay nhéo má nó thêm một cái, tới khi nó phồng má lên phản đối, tối mới cười ha hả rồi bỏ lên phòng. Ném cái balo vào góc phòng, tôi nằm vật ra giường không biết trời đất gì hết. Nhưng nằm chưa ấm chỗ thì bé Thảo lại mò sang, và trên tay nó lại là một bịch nilon to tướng.
“Gì nữa đây? ” – Tôi thắc mắc.
“Bông, băng gạc, thuốc đỏ… Nằm im đó để em sát trùng cho. ”
“Ở đâu ra cái mớ này. ” – Tôi nghi hoặc nhìn nó. Thầm nghĩ nhà mình hồi giờ cũng chỉ có lèo tèo vài loại thuốc cảm rồi nhức đầu thông thường, nào có bao giờ thấy thấy mấy thứ như vậy.
“Em mua từ hồi anh đá bóng nhưng còn dư. ” – Bé Thảo lúng túng nói.
“À ra thế. ” – Tôi gật gù, rồi mặc kệ cho con bé muốn làm gì thì làm.
Nhưng thấy con bé thấm thuốc mà tay run run, mắt cũng rơm rớm khiến tôi phải phì cười. Nhưng cười thì lại đụng chạm đến cái mép đang rách nham nhở, nên trông tôi so với mếu còn khó coi hơn.
“Mặt mũi vầy còn cười nữa, nằm im coi. ” – Bé Thảo cáu kỉnh nói.
“Cứ bình thường thôi, bôi thuốc mà em chỉ đi lướt qua hàng hoa thế thì thấm gì nổi. ” – Tôi dù nhăn nhó nhưng vẫn buông lời trêu ghẹo đôi ba câu.
“Mà hết giận anh rồi hả nhóc. ” – Đợi bé Thảo sát trùng xong xuôi, tôi buồn miệng quay sang hỏi.
“Hừ, đợi anh khỏi rồi em giận tiếp. ”
“Vậy mốt ngày nào anh cũng sẽ như vầy, là khỏi lo em giận nữa rồi. ”
“Còn nói vậy nữa. Coi chừng mốt em mặc kệ anh luôn, lúc đó đừng có hối. ” – Bé Thảo chun mũi nói.
“Nhà quanh đi quẩn lại có 2 đứa đi ra đi vào gặp nhau hoài. Mốt có gì cứ nói thẳng với anh này, thấy em vậy anh cũng đâu có vui gì đâu. ” – Tôi xoa đầu nó, bùi ngùi nói.
“Dạ. ” – Bé Thảo nhìn tôi rồi cười toe toét – “Anh nằm nghỉ đi, em thu dọn đồ rồi xuống nấu cơm. Có gì tí em nói với mẹ anh bị ốm, rồi tối em mang cơm lên cho. ”
“Ừa, chứ anh oải quá rồi. ” – Tôi nhăn nhó nói.
“Đánh đấm cho cố vô, ham hố chi ba cái trò bạo lực thế không biết. ” – Thảo bĩu môi rồi ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng. Còn tôi thì nằm lăn lóc ngủ thẳng cẳng.
Thứ 2 lên trường, khuôn mặt chỉ cải thiện được một phần nhỏ nhoi. Nhìn vẫn bầm dập cực kỳ hoành tráng. Tôi giấu được ba mẹ hôm thứ 7, nhưng cũng chả giấu được mãi. Hôm sau mẹ Hòa cằn nhằn một trận khiến tôi lúng túng gãi rách cả đầu, đến khi ba đến giải vây thì tôi mới thở phào vì thoát được cái án đang treo lủng lẳng trên đầu. Hôm nay, đi từ bãi xe đến hành lang, từ hành lang tầng trệt đến cầu thang, từ cầu thang lên đến lớp. Ai nhìn thấy tôi cũng hơi ngạc nhiên, có đứa còn chỉ trỏ loằng ngoằng loạn cả lên. Tôi hoảng quá cắm đầu đi một mạch lên trên lớp, tới khi chui vào lớp thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó.
“Ê thằng Hiếu mới đi đánh lộn về hả, mặt mũi ghê vậy bây. ” – Thằng Mạnh vừa nhìn thấy tôi đã bô bô cái mồm.
Nó vừa dứt lời thì cả lớp đề chĩa ánh mắt thẳng về hướng tôi, tôi nghiến răng nghiến lợi đi về chỗ. Thằng Mạnh vẫn chứng tỏ nó là một thằng vô tích sự, tiếp tục chõ mỏ vào hỏi.
“Mày làm gì bị người ta đánh ghê vậy ku, tao nhớ mày cũng đâu có hiền lành gì. ”
“Câm ngay, mày tin tao vặn hết răng mày không? ” – Tôi gằn giọng. Nhưng hù được thằng Mạnh xong, tôi đảo mắt nhìn quanh cả lớp, thấy vẫn nhiều đứa nhìn về phía tôi xoi mói. Tôi chán nản gục mặt xuống bàn.
“Cộc, cộc. ” – Tôi cảm giác như có ai đó đang gõ gõ vào bàn mình. Tôi lười biếng ngẩng đầu dậy thì thấy ngay một khuôn mặt mà nói thẳng ra, chính là người mà tôi ngại gặp nhất lúc này – “Thùy… ”
“Hiếu cho mình kiểm tra Anh văn. ” – Khi Thùy nhìn thấy khuôn mặt tôi, em khẽ hơi nhíu mày. Nhưng sau đó mọi thứ lại trở lại như bình thường.
“Ế, vụ gì vậy? ” – Tôi ngạc nhiên nhìn sang thằng Vũ, thắc mắc rằng đã từ lâu rồi hình như… tụi cán sự bộ môn cũng quên mất cái trò kiểm tra này. Thằng Vũ nhìn tôi cười mà so với khóc còn khó coi hơi. Tôi sực nhớ ra tụi này sợ em Thùy thấy mấy ông trời, sức mấy mà dám đôi co này nọ.
“Ừa, Thùy kiểm đi. ” – Tôi nhìn Thùy liếm môi nói, dù gì cũng không đến nỗi… mù chữ như đầu năm. Vả lại tuần trước tôi cũng khá chăm chú nghe giảng nên cũng nhớ được một chút.
Nhưng “một chút” đối với tôi là một bầu trời rộng lớn, còn đối với Thùy thì con muỗi xem ra… còn khổng lồ hơn. Sau một hồi bị quay như quay dế, tôi bực bội hỏi.
“Rõ ràng kiến thức này chưa học, sao Thùy lấy ra hỏi mình? ”
“Cái này là kiến thức từ cấp 2. Tới giờ Hiếu còn chưa nắm chứng tỏ mất căn bản trầm trọng. Mình sẽ báo cáo với thầy chủ nhiệm. ” – Thùy lạnh nhạt gõ cái cộp quyển sách vào mặt bàn tôi, lạnh nhạt nói, sau đó em quay người bỏ đi lạnh lùng như lời… em vừa nói ra.
“Ta kháo, cái quái gì mà… Ôi đệch! ” – Tôi nghẹn họng trân trối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Để lại một bình luận