Phần 132
Thắng cái kít trước cánh cổng yêu dấu nhà người đẹp, tôi vênh mặt đắc chí lấy điện thoại gọi cho em. Trong lúc đợi em xuống, tranh thủ nhìn lại mình trong cái… màn hình điện thoại, chỉnh sửa lại tóc tai cho đàng hoàng. Xong xuôi đâu vào đó, việc cuối cùng là đợi người đẹp mở cánh cổng ra, bắt đầu một chuyến… du xuân sớm.
“Két… ” – Cánh cổng nặng nề mở ra, tôi kịp thời chưng ngay nụ cười mà tôi cho rằng hấp dẫn nhất có thể.
Nhưng khi nhìn thấy em đi ra, cơ hàm tôi căng cứng lại, không phải là cười nữa mà đang… há hốc mồm ra ngạc nhiên.
Em hôm nay mặc một bộ váy xanh dương mềm mại, ôm sát dáng người. Tóc uốn xoăn gợn sóng, trên tóc em còn cài thêm một chiếc kẹp cùng màu với váy. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, lông mi cong lên quý phái, đôi môi hồng nhạt, trơn bóng đầy vẻ mê hoặc. Đôi mắt trong veo mang theo chút lạnh lùng nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn. Bờ vai thon và chiếc eo nhỏ nhắn tôn thêm nét thiếu nữ ở trong em. Dưới chân là một đôi giày cao gót màu trắng xinh xắn, trên cổ tay là một chiếc lắc nhỏ bằng bạc càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Tôi như một gã si tình đích thực, ngây ngốc nhìn vào nhân ảnh trước mặt. Đôi bàn tay mềm mại của em khẽ nắm lại, càng làm cho người đối diện hận không thể trực tiếp cầm lấy mà vuốt ve, nâng niu.
“Này, Hiếu sao vậy? ” – Em đưa bàn tay mảnh dẻ, trắng ngần lên, hươ hươ trước mặt tôi.
“À, à mình… không sao. ” – Tôi sực tỉnh khỏi giấc mộng, cúi mặt ngượng ngùng khi nhận ra bản thân có vẻ hơi… lạc lối.
“Làm gì mà ngẩn ra vậy. ” – Em nhìn tôi cười khúc khích.
“Ài, ai bảo có người đẹp quá làm chi. ” – Tôi vuốt mũi cười khổ.
Em gật đầu tươi cười, có vẻ như cứ mỗi lần tôi khen thì em đều như thế. Cho tới mãi sau này, mỗi khi có dịp gặp lại là thêm một lần bần thần nhìn em, và rồi kế tiếp thế nào cũng là một câu khen ngợi buột miệng từ tôi. Em vẫn luôn gật đầu cười chấp nhận, còn người khác khen thì em… trực tiếp bỏ qua. Trở lại câu chuyện, sau khi em nở nụ cười hấp dẫn gã si tình là tôi đang ngây ngốc. Em chợt… ngưng cười ngay lập tức, tay em khẽ xoa mặt tôi.
“Gì thế? ” – Tôi thắc mắc.
“Hiếu bị sao vậy? ” – Em hơi nhíu đôi hàng mi, nhẹ nhàng hỏi.
“Hiếu có sao đâu. ” – Tôi vẫn mờ mịt chưa hiểu gì hết.
“Sao lại có dấu tay ở trên mặt thế này. ”
“Ế… ” – Tôi giật mình nhớ ra một vấn đề khá là nan giải, bối rối không biết phải nói như nào cho hợp lý.
“Đây là dấu tay của con gái. Nào, nói mình nghe xem. Có chuyện gì? ” – Em đanh mặt lạnh hỏi, tôi có cảm giác bầu không khí có vẻ như… giảm xuống vài độ.
Tôi đành chán nản kể lại vụ việc lúc trưa, đến đoạn bị tát thì tôi đã cố nói nhỏ hết mức có thể. Mong em nghe câu được câu mất, âu cũng đỡ xấu hổ hơn là nghe tuốt tuồn tuột.
“Giỏi ha, bữa nay còn dám đi đọc nhật ký của người khác ha. ” – Ai dè đâu thính lực của em cao siêu cỡ nào, em nghe không lọt một từ. Cuối cùng là cái hông tôi lại bị véo đến bầm dập.
“Có biết đó là nhật ký đâu, tò mò thôi mà. ” – Tôi buồn bực nói.
“Giờ còn đứng đây mà cãi nữa. ”
“Uầy thì không cãi, làm gì căng thẳng thế. ” – Tôi co rụt cổ chịu trận.
“May là Thảo còn hiền đó, nếu là mình thì Hiếu không phải chỉ sưng một bên mặt đơn giản như vậy đâu. ”
“Thôi mà, đừng nói nữa mà. ” – Tôi giơ tay đầu hàng.
Dường như thấy tôi có vẻ tội nghiệp quá mức so với quy định, em khẽ xoa mặt tôi lần nữa, nhẹ giọng hỏi.
“Còn đau không? ”
“Đau. ” – Tôi bùi ngùi nói.
“Cho chừa cái tội đọc nhật ký của con gái. Hừ. ” – Ai dè đâu em lạnh lùng phán cái độp.
“Ta kháo. ” – Tôi trợn mắt nhìn em, đầu óc quay mòng mọng. Thầm nghĩ không biết em với con bé kia có thông đồng với nhau không, sao cả 2 cùng một giọng điệu thế này.
“Mà hình như Hiếu có nói chỉ coi được chút xíu phải không. ” – Em nheo nheo mắt nhìn tôi.
“Ừa, có chút xíu à. ” – Tôi gật gù.
“Vậy Thảo viết gì trong đó? ”
Tôi chưng hửng, ngạc nhiên nhìn em. Đầu to như cái đấu.
Chị hai của tôi, chị vừa mắng tôi một hồi váng cả đầu. Mới câu trước câu sau, giờ đã hỏi sang nội dung của cái quyển sổ quái quỷ kia rồi.
Con gái đúng là khó hiểu, tôi nghĩ thầm, gõ ngón tay vào trán buồn bực nói – “Cũng chả có gì hay ho, đọc nửa cuốn mà thấy nó nói xấu mình không. ”
“Hở? Sao lại nói xấu? ”
“Ai biết được nó. Hừ, đọc từ đầu đến cuối chẳng có lời nào tốt lành. ” – Tôi bực bội hừ giọng.
“Không có gì khác, Hiếu chắc chứ? ”
Tôi nhíu mày nhìn em, cô nàng này hôm nay sao vậy kìa, có cái vấn đề này mà hỏi tới hỏi lui. Không tìm được đáp án, tôi đành nhún vai bất đắc dĩ – “Thì mới đọc được nhiêu đó, thì thấy toàn bị chửi. Còn đằng sau thì chịu vì chưa có đọc. ”
“Ừa. ” – Nàng khẽ gật đầu.
“Thôi thôi, bỏ qua vụ này đi, đi chơi thôi. ” – Tôi khoát tay nói.
“Hừ, chỉ có nhiêu đó là giỏi. ”
“Chuyện, hề hề. ” – Tôi cười hềnh hệch – “Gì chứ đi chơi với người đẹp là phải giỏi chứ. ”
“Dẻo miêng. ” – Em vỗ nhẹ lên lưng tôi, khẽ cười.
Thực sự ngoài phong lan ra thì tôi không có hứng thú với hoa hoét cho lắm, đôi khi nhìn thấy một vài loài lạ lạ thì còn ngó tới ngó lui để biết xem nó tên gì, nhưng chưa đầy 30 giây sau thôi, tôi đã vứt phăng nó ra khỏi đầu. Cho nên cả cái đường hoa Nguyễn Huệ, mỗi loại tôi chỉ liếc qua một lần, sau đó lại tập trung vào chuyên môn đó là… ngắm gái. Nhưng có cho tiền tôi cũng chả dám quay ngang quay ngửa, vì kế bên đang có một bà la sát kè kè bên cạnh. Mà nói đi cũng phải nói lại, kế bên là người đẹp lộng lẫy như vậy rồi, cần quái gì phải đi nhìn ngắm thiên hạ chứ. Hưởng thụ vài ánh mắt ghen tị của một số thành phần bất hảo mỗi khi có ông kễnh nào đó nhìn em Thùy, tôi càng đắc ý nắm tay em ấy kéo đi lêu bêu, như thể nói với toàn thiên hạ biết “Đây là vợ của anh, các chú mà bén mảng thì đừng trách anhđây không khách khí… ” Cơ mà nghe đâu mai mới khai mạc đường hoa chính thức, nên có nhiều chỗ hôm nay muốn cũng không đi được. Nên tôi và em về sau lại chuyển qua tiết mục lượn đường, đến gần tối thì tôi chở em về dinh.
“Vậy là Hiếu tối mùng 2 xuống hở? ”
“Ừa, sáng mùng 3 tới SG. Hôm đó đi chơi không? ”
“Mùng 2 gia đình mình đi Đà Nẵng rồi, tới mùng 5 với về lận. ” – Nàng nhìn tôi mặt rầu rầu, nom đến tội.
“Uầy. ” – Tôi ngạc nhiên – “Tết mà cũng đi du lịch à? ”
“Ừa, nghe ba nói ra đó để gặp gỡ khách hàng làm ăn nữa. ”
Tôi thật sự hết chỗ nói, cứ như ngoài Bắc thì Tết là ngày mà gia đình xum họp vui vầy, là nơi để cho những con người đi làm ăn xa có chỗ để quay về nghỉ ngơi sau một năm bận bịu mưu toan cuộc sống. Nhưng có vẻ người miền Nam thì chỉ coi cái Tết là một chuỗi những ngày nghỉ dài dằng dặc, mà nhà em còn đặc biệt hơn, đi gặp mặt khách hàng làm ăn vào ngày Tết.
“Vậy mùng 5 Thùy mới về à? ” – Tôi chán nản hỏi lại.
“Ừa, thôi chịu khó ở Sài gòn ngoan ngoãn mấy ngày đi, người ta đi về rồi mua quà cho. ” – Nàng khẽ vỗ ngực tôi cười.
“Làm như tui là trẻ con không bằng. ” – Tôi gân cổ lên cự lại.
“Hì hì. ” – Nàng cười khúc khích – “Thôi Hiếu về đi, nghỉ ngơi tối còn lên xe nữa chứ. ”
“Ừa, vậy mình về. ” – Tôi nhìn nàng, có đôi chút tần ngần, không nỡ.
“Ăn Tết vui vẻ nha. ”
“Sẽ cố. ”
“Coi kìa, Tết mà mặt cứ rầu rầu vậy. ” – Em mỉm cười, kiễng chân lên, đôi môi hồng nhạt mê người khẽ chạm vào má tôi – “Coi như đền bù, được chưa. ”
“Coi như tạm chấp nhận. ” – Tôi gật gù.
“Hứ, tui mà nghe ông gây lộn gì trên Ban Mê là ông coi chừng tôi. ” – Em nheo mắt lườm tôi.
“Rồi, rồi, mình về đây. ” – Tôi co rụt cổ, cáo từ ngay lập tức.
“Bye ha. ” – Em đưa tay lên vẫy chào từ biệt.
Để lại một bình luận