– Con đói quá má ơi…
– Chị đói quá Dũng ơi, không có gì ăn thì chúng ta cũng chết ở đây.
– Dì cũng đói quá.
Đã có vài người không chịu được cơn đói hành hạ mà lên tiếng rên rỉ. Hắn cũng đói và mệt gần lả ra rồi. Khi mọi người vào hang hắn đã bắt mọi người mang theo một ít củi khô từ ngoài vào hang rồi, còn bắt ông thuyền trưởng đi ra ngoài khiêng mấy tảng đá vào với lại khiêng từng cái xác vào trong hang.
– Giờ thì chỉ còn cách ăn tạm thịt người thôi để mà tồn tại. Đợi một hai hôm nữa bão tan thì mấy con chó mới ra biển đi bắt cá, hay săn mồi trên núi. Chúng ta cũng có thể đi bẫy chim hay hái lượm hoa quả để ăn. Chứ nay mưa lớn quá không đi được, mà cũng không còn sức để đi nữa rồi.
– Phải ăn thịt người thật sao hả Dũng.
– Phải ăn tạm chống đói má ah, mình không ăn thì mình sẽ chết. Má đói không, con nhóm lửa rồi nướng cho má một miếng ngon lành.
Hắn cầm con dao xiên vào trái tim của một tên cướp rồi đưa cho cô Thảo nói cô để lên ngọn lửa nướng. Tất cả các xác chết hắn đều moi hết nội tạng nhưng đều giữ lại trái tim. Hai trái tim của hai tên mà hắn giết để tế mộ cũng được mang theo lên hang. Còn hắn thì cầm con dao dài 40cm đi lại cơ thể một cô giáo trẻ bị chết mà hắn đã ghi lại tên ở lòng bàn chân.
Hắn xẻo bướm của cô rồi cắt luôn hai bầu vú của cô. Sau đó hắn lại cắt dương vật của một người đàn ông để đem lại nướng. Hắn đâm mũi dao xuyên qua bướm xâu lại rồi lại đâm vào phần gốc của bầu vú mà đem lại nướng. Còn bầu vú còn lại thì hắn dùng lưỡi lê trên khẩu AK thu được của bọn cướp để xiên và đem nướng.
Khi đã nướng chín thì hắn đem bướm và vú tới cho mẹ hắn ăn nhưng mẹ hắn không ăn. Hắn lại nham nhở đưa cái dương vật đàn ông đã nướng chín cho mẹ hắn ăn nhưng mẹ hắn cũng lắc đầu. Không sao được, hắn lại xẻo thịt ở một bên mông để đưa cho người khác nướng cho mẹ hắn. Hắn lại đưa cả cái bướm đàn bà đã được nướng chín đưa lên miệng nhồm nhoàm gặm ngon lành. Rồi lại ăn dương vật của đàn ông, hắn nghe nói ăn gì bổ nấy mà. Vẫn chưa no thì hắn dùng dao cắt thịt vú ra thưởng thức. Dì Phương và hai chị em Huế Hoài không chịu được cơn đói hành hạ cuối cùng cũng xin hắn ăn cùng. Hắn vừa ăn vừa lại xẻo thịt ở phần đùi của thi thể thành từng miếng để đấy.
Hắn ăn xong thì nằm luôn ra đám quần áo đặt trên phiến đá để ngủ ngon lành một giấc, để mặc cho đám phụ nữ cuối cùng đói quá không chịu được cuối cùng cũng phải nướng thịt ăn.
Khi hắn tỉnh dậy thì hắn cùng với ông thuyền trưởng đi ra ngoài và chặt các cành cây ướt mang về hang. Hắn dùng 8 cành cây ướt to dựng đứng trên nền phiến đá, dùng các tảng đá để giữ và kẹp cố định để tạo thành hình chữ nhật. Hắn muốn làm một cái giàn để phơi và sấy khô thịt để ăn dần để cho thịt không thối rữa và hỏng. Hắn cứ làm từ từ thôi, vừa làm vừa nghỉ. Sau đó hắn dành gần hết thời gian còn lại để làm tình với đám đàn bà con gái thuộc sở hữu của hắn.
Gió bão rít mỗi lúc càng mạnh, ở trong hang mà hắn cùng mọi người có thể nghe rõ tiếng gió rít qua các khe đá núi tạo thành tiếng động lớn, nghe thấy từng đợt sóng dồn dập vỗ vào bờ. Đám đàn bà thì trừ người đang bị hắn bắt lại phiến đá để hành lạc, tất cả đều chụm lại bên ngọn lửa để sưởi ấm.
Vào hang trú ẩn, ăn no thịt để hết cơn đói đã hành hạ bụng dạ hắn từ sáng, hắn lăn ra ngủ một giấc ngon lành để xua tan mệt mỏi. Tỉnh dậy việc đầu tiên hắn làm là quay sang ôm ấp cái thân thể mềm mại bên cạnh hắn. Hắn nhớ là trước khi đi ngủ đã kéo mẹ hắn lại nằm ngủ cạnh mình. Thật bất ngờ khi hắn được đôi môi mềm mại kia đáp lại hưởng ứng.
Đưa tay lên ngực để sờ thì lại càng bất ngờ hơn nữa khi mẹ hắn chỉ mặc có áo ngực mà thôi. Nhưng rồi rất nhanh hắn đã nhận ra điểm khác thường, đôi gò bồng đảo mà hắn sờ không phải của mẹ hắn và chưa nói đến chuyện hôn đáp trả hắn mãnh liệt thì đôi môi dường như cũng khác lạ. Tuy mới chỉ được mây mưa với mẹ hắn có 2 lần nhưng đó là hai lần đáng giá ngàn vàng, hắn đã mơ ước vọng tưởng bấy lâu nay mới đạt được. Chính vi vậy nên tất cả mọi cảm xúc, mọi giác quan của hắn đều tập trung đón nhận và ghi nhớ lại. Hắn khẽ đẩy cái thân hình đàn bà đang ôm ấp ra thì đó là cô giáo Thảo.
– Sao lại là cô, má tui đâu.
– Nó ở kia, nó không muốn được anh ôm thì để em ôm anh ngủ. Úi chà, mới đó mà đã cửng lên rồi này, để em chiều anh nhé.
– Bốp…
– Im ngay, từ giờ không được phép gọi má là nó hay xưng hô mày tao nữa. Tui đây đã là chúa đảo này và tui tuyên bố má từ nay sẽ là hoàng hậu nương nương. Bất kỳ ai cũng không được vô lễ với má kể cả ngoại hay dì Thương cũng vậy. Còn vô lễ nữa thì nhìn những miếng thịt kia làm gương, tui sẽ giết người đó và ăn thịt.
– Em không dám thế nữa, từ giờ em không dám gọi vô lễ như vậy nữa.
– Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tui, tại sao cô lại nằm ở vị trí của má.
– Thì tại… tại… gọi như nào được ạ… hoàng hậu nương nương nghe nó dài…
– Có thể gọi là chị cả cũng được hay là từ gì đó thể hiện sự lễ phép. Các cô là giáo viên chẳng nhẽ lại không biết hay sao. Các cô có người được làm phi tần, có người chỉ là người hầu thì cũng như là vợ bé gọi vợ cả vậy thôi.
– Tại anh ngủ một lúc thì chị ấy không nằm cạnh nữa mà chuyển ra ngồi cạnh đống lửa nên em vào nằm cạnh anh. Để em chiều anh nhé.
– Không được, giờ chưa phải lúc, còn chưa ngủ đủ hết một lượt mà. Còn dì Thương tui vẫn còn chưa động tới.
– Hay anh ngủ với con gái út của em đi. Phá trinh nó luôn đi.
– Đã bảo để sau rồi, nghe rõ chưa hả.
– Dạ vâng, mà chị Thương có vẻ cũng thèm nhỏ dãi cái của anh đó nhưng vẫn còn mắc cỡ đó thôi.
– Hả, sao cô biết?
– Thì em nhìn vào ánh mắt là biết ngay thôi. Ánh mắt đàn bà mà cứ liếc xéo láo liên nhìn trộm cái đó của đàn ông thì chắc chắn dâm. Mà anh quên lời hai con bé nói sao, thầy Phúc hiệu trưởng cái khoản đó… nên chị ấy thèm phải biết.
– Dũng ơi sáng nay Dũng cho vào… liệu có thể nào có ấy không? Hôm nay dì không an toàn. Dì Phương của hắn thấy hắn đã tỉnh thì thỏ thẻ…
– Có ấy là có gì… vậy dì.
– Là có… có… biết rồi còn hỏi?
– Ngốc ạ, là có như em đang có này. Những cái khác thì thông minh mà sao chuyện này chẳng biết gì hết vậy. Chỉ được cái ẩu là không ai bằng. Đụ thì cứ hứng là đè người ta ra đụ, không chịu đeo bao chi hết, rồi lại cứ phóng ồ ồ vào trong nữa. Cô giáo Thảo giải thích cho hắn.
– Hả, vậy hả… có thì càng tốt chứ sao… nếu chúng ta sống sót được thì đảo này cũng phải có ấu chúa chứ. Dì có chịu mang thai cho Dũng không?
– Dũng, dì đã làm chuyện đó với Dũng. Nếu Dũng muốn dì sinh con cho Dũng thì dì cũng sẽ chiều Dũng. Từ giờ dì đã là người của Dũng rồi, Dũng phải bảo vệ che chở cho dì đó. Dũng có thích dì không, dì có đẹp không?
– Trời ơi, con Phương sao những lời như vậy mà mày cũng thốt ra được vậy. Loạn hết cả rồi… loạn hết cả rồi… sao ông trời không cho tôi chết quách đi cùng với ông ấy cho đỡ nhục… sau này xuống gặp ông ấy còn mặt mũi nào nhìn ông ấy đây, biết nói với ông ấy ra sao…
– Dì đẹp lắm, Ɩồŋ vú dì đều đẹp hết sảy, đụ sướng hết biết luôn. Dũng đụ dì có sướng không?
– Có sướng… nhưng cũng đau… đau trước sướng sau…
– Ngoại ah, nếu ngoại muốn chết thì chạy ra ngoài kia sóng biển đang đánh vào bờ mạnh lắm đó, không thì để con giết ngoại ăn thịt luôn cũng được tùy ngoại chọn.
– Dũng, con không được ăn nói như thế với ngoại. Đừng tưởng rằng chỉ mình con là đàn ông ở đây, tất cả mọi người đều lệ thuộc mà muốn làm gì thì làm. Con mà giết ngoại thì giết luôn cả má đi, hay má cũng sẽ tự tận trước mặt con.
– Được rồi, được rồi con chỉ hù ngoại chút thôi mà…
– Má… đến giờ phút này rồi mà má vẫn còn nói chuyện đạo đức ra ở đây ư. Ở đây làm gì có gì để mà tránh thai, chỉ có thể để mọi chuyện tự nhiên. Mà đến thịt người đói quá cũng đã phải ăn rồi thì còn nói gì đến chuyện khác nữa. Dì Phương phản bác lại ngoại…
– Mà đúng rồi, con cũng cũng cho vào trong má… như vậy liệu má có như dì không?
– Lại còn nói nữa, tui đang lo đến chết đây. Cha anh đã chục năm nay mỗi khi làm đều phải mang bao hết mà anh thì… Tui cũng đang trong những ngày nguy hiểm. Giờ tui mới biết là đã kịp mang ba lô theo nhưng cũng đã bị anh phun 2 lần rồi, trong ba lô cũng có mấy cái…
– Đúng đó, dì và chị ba có cùng chu kỳ kinh và ngày hành kinh cũng gần nhau.
– Mà mình phải ăn thịt người để sống thật sao Dũng, má không ăn được… buồn nôn và kinh tởm lắm…
– Dì cũng vậy…
– Chị cũng thế…
– Tạm thời thì mình chỉ đành ăn tạm vậy được thôi. Mọi người nhìn kìa, trên trần có tổ yến chứng tỏ là có chim Yến ở đây. Chỉ là chúng đi kiếm ăn gặp bão thì trú bão ở đâu đó thôi, hết bão chúng sẽ về lúc đó mình sẽ bắt chúng để ăn. Với lại cũng tìm cách để lấy tổ yến làm thức ăn bổ dưỡng nữa. Đợi ngày mai xem bớt mưa gió thì chúng ta sẽ ra ngoài đi săn xem có thú không, với lại có hoa quả gì để ăn không. Tạm thời giữ mạng mấy tên kia lại là để cho chúng nếm thử hoa quả trước xem loại nào ăn được, loại nào độc hại không ăn được. Nhưng chúng ta vẫn cứ phải sấy khô thịt người kia đề phòng những cơn mưa bão sắp tới còn có lương thực mà dùng.
– Dì Thương, giờ đến lượt dì chiều tui rồi đó. Cởi quần áo ra đi. Má và dì Phương đều đã sắp có em bé rồi, giờ đến lượt dì nào.
– Dũng ơi, dì già rồi tha cho dì đi Dũng. Ở đây còn nhiều các cô gái trẻ đẹp để cho cháu thỏa mãn rồi…
– Ý dì nói là Huế và Hoài đó hả. Vậy cũng được, chị Huế lại đây vui vẻ với em nào…
– Không phải… hai đứa nó vừa bị phá trinh làm sẽ bị đau không được. Ý dì nói là mấy cô văn công ca sỹ kia, cô nào cũng trẻ đẹp…
– Gớm, má còn ngại cái gì nữa. Đã nghiện lại còn ngại. Má có thể tránh được một ngày nhưng có thể tránh được mãi đâu. Của ba còn thua xa lắc so với của Dũng, má nhìn Dì mà học tập kìa… mới bén mùi cặċ to như con mà đã mê rồi, cái gì mà từ giờ dì sẽ là của Dũng… má mà không đụ thì má chỉ có thiệt lại khóc ròng. Nhìn người khác được con cặċ bự đụ khéo lại khóc ròng ướt hết cả quần đó má.
– Con bé nói đúng đó chị Thương ah. Có thể chị với các chị em khác sẽ khinh bỉ miệt thị em là loại phụ nữ lẳng lơ dâm loàn đi tằng tịu với cả học trò đáng tuổi con mình. Nhưng mọi người cứ thử để Dũng đụ một hai lần đi rồi sẽ hiểu cho em. Có thể các chị em khác cũng có đời sống tình dục vợ chồng tốt đẹp hòa hợp nhưng cứ đụ đi rồi sẽ biết. Còn chị với em thì lại đồng cảnh ngộ nên em khuyên thật lòng chị Thương ah, chồng em thì đi biền biệt quanh năm ngày tháng, anh nhà chị như con gái nói thì có cũng như không. Chị đừng tưởng em không biết chị, đôi mắt của chị đã tố cáo chị rồi.
– Dì không tự cởi, cháu sẽ xé rách quần áo dì ra đó…
– Để dì cởi… dì cởi…
“Híhíhí…”
Thảo che miệng cười khúc khích khi thấy Thương cởi đồ, Thương thì mặt đỏ bừng lên như gấc chín. Nguyên do là đáy quần lót màu vàng đã ướt một vũng rồi.
– Òa, cũng không tệ chút nào. Mông đít, vú vẫn còn căng gớm. Hắn đưa ra lời nhận xét đầy thô tục khi dì nó đã hoàn toàn khỏa thân.
– Lại đây bú cặċ Dũng đi dì, bú cặċ Dũng như bú cặċ dượng đi.
Dì Thương rồi cũng tiến lại mà bú cặċ cho hắn. Dù sao thì em gái của dì chính là dì Phương mặc dù còn trinh nhưng cũng đã bú cặċ hắn rồi nên dì cũng bớt ngại. Sau một hai nhịp e dè e ấp lúc ban đầu khi đã quen với việc có con cặċ đàn ông lấp đầy khoang miệng thì dì cũng mút hăng say hơn. Tất nhiên là dì chỉ mút sướng hơn dì Phương cũng như hai đứa con gái một chút, không để răng cạ vào dương vật của hắn gây đau cho hắn mà thôi chứ so với cô Thảo hay cô nhân tình của cha hắn, bà thím thì dì Thương còn kém xa. Là do dì bất đắc dĩ phải mồi cho chồng cửng lên mỗi khi nàng thiếu thốn lâu ngày mới vài năm trở lại đây mà thôi. Tuy vậy thi thoảng hắn vẫn khen ngợi dì vài câu vì sự sung sướng trong lòng của hắn khi những người con gái trong gia đình ngoại của hắn đã thuần phục hắn.
– Dì bú cặċ thật đã đó nha, dì thích bú lắm đúng không. Xem nào Ɩồŋ dì ra nhớt cũng nhiều dữ…
– Hương… lấy cho chị xin cái bao…
– Em chỉ có mấy cái thôi… em…
– Sao lại phải dùng bao chứ, đụ không mới sướng… không ai được dùng bao hết á… nào để Dũng bú Ɩồŋ dì nào…
– Á… á… Dũng ơi… đừng… con hại chết dì rồi… á… sướng… sướng quá má ơi…
– Hahaha… mọi người thấy chưa… xem hiệu phó đoan trang nghiêm nghị thường ngày của chúng ta kìa… lúc trước còn đạo mạo, đạo đức không muốn loạn luân nhưng vừa mới được bú Ɩồŋ đã rên rỉ dâm đãng thế nào rồi… chị phải cảm ơn em nữa đấy, em đào tạo cho Dũng bú Ɩồŋ đấy. Bú Ɩồŋ sướng, phê mình được hưởng mà tội gì chứ.
– Dì sướng lắm hả… có muốn Dũng bú tiếp cho dì không…
Để lại một bình luận