Ông – Tên Sâm, Hoàng Vĩnh Sâm – nhắp một ngụm rượu, với tay lấy bao thuốc rút một điếu. Tôi cầm bật lửa mồi cho ông. Ông rít một hơi thật dài rồi lim dim nhả khói. Tuổi 68 mà ông còn phương phi lắm, khuôn mặt chữ điền vuông vắn, da dẻ hồng hào. Mái tóc và lông mày đều bạc trắng. Hàm râu quai nón chưa kịp cạo đang nhú lên lấm tấm trắng quanh cằm và miệng ông. Bộ quần áo thể thao Adidas hơi chật càng tôn thêm sức vóc nở nang, rắn chắc như vận động viên thể hình. Ông hơn tôi những 15 tuổi và là bạn chơi Tennis và chơi Golf cùng nhóm tôi. Sau mỗi cuộc chơi, dù là giao hữu hay thi đấu, tôi và ông thường ngồi riêng với nhau. Ông bảo: “Nói chuyện với chú, anh thấy hợp hơn với người khác”.
Nói vậy bởi ông biết rõ tôi, hoàn cảnh của tôi có nhiều nét tương đồng. Tôi hay hỏi ông về quá khứ của ông khi hai người chén tạc, chén thù. Nhưng ông chưa bao giờ nói quá thời điểm hiện nay của ông là ông có cô vợ trẻ thua ông đến gần 30 tuổi với hai người con. Con trai lớn nay 22 tuổi, giống bố như tạc và nhiều nét của mẹ, đang học năm cuối ĐH và cô con gái 18 xinh như hoa hậu, giống y chang mẹ. Bà vợ ông năm nay ngoài 40, nhưng nhìn vẫn xuân sắc ngời ngời đủ biết hồi trẻ cô ấy đẹp cỡ nào. Qua tìm hiểu và “điều tra” kiểu thám tử, tôi biết ông còn có một đứa con trai nay tầm tuổi vợ trẻ của ông đang sống cùng bà vợ già đã ở tuổi gần 90 của ông ở quê. Ông cũng thường về quê thăm và có lần tôi đã được ông mời về cùng.
Ông rít thuốc liên tục. Rồi ông bảo với tôi sau khi nhét cái đầu mẩu vào gạt tàn:
– Hôm nay anh muốn kể về cuộc đời anh, về quá khứ của anh cho chú nghe, cũng là giải tỏa khối ưu tư trĩu nặng trong anh mà chưa thể nói cùng ai.
Rồi ông chậm rãi…
Tôi sinh ra ở quê, lớn lên ở quê. Ông bà ngoại tôi người thành phố và có nghề bán thuốc bắc. Năm 1946, tản cư về vùng quê và cắm chốt ở đó. Năm ấy, mẹ tôi mới 16 tuổi và đang mang bầu tôi. Gái thành thị hồi Pháp thuộc có nhiều suy nghĩ tân thời về cuộc sống, kể cả chuyện yêu đương trai gái. Nhưng chửa hoang là cực hiếm và không thể chấp nhận được. Ông ngoại tôi bất chấp lời van vỉ, cầu xin của bà ngoại, quyết tản cư với lý do tránh súng đạn những năm Hà Nội kháng chiến và chủ yếu là tránh tiếng trước hàng phố là “Nhà có con gái chửa hoang”. Ông bà tản cư về phố huyện vùng Trung du, cách HN chừng sáu chục cây số. Ông mở hiệu thuốc bắc ở đấy. Sau hòa bình (1954) ông bà cũng không quay về thành phố nữa. Căn nhà có biển đề THUỐC BẮC VĨNH KÝ ở phố cổ vẫn để nguyên và nay là nhà tôi đang ở đây. Chú có nhìn thấy bức cuốn thư bằng xi măng đắp nổi trên vòm cửa không? Vĩnh Ký là tên hiệu thuốc của các cụ để lại và cũng là tên tục của ông ngoại tôi – Ông cụ tên là Hoàng Vĩnh Ký. Đến đời ông ngoại tôi là đời thứ tư quán ở đây. Cụ sinh ra ông chỉ có mỗi ông là con trai. Lấy bà cũng là con của ông lang thuốc bắc người Tàu, cũng họ Hoàng, là bạn buôn bán thuốc bắc cùng. Cụ người Tàu chỉ có hai anh em trai phiêu bạt từ Phúc Kiến sang ta từ hồi Quốc Cộng đánh nhau, ông cụ là anh cũng chỉ có bà tôi là con duy nhất, còn chú em của ông cụ cũng phụ anh bán thuốc nhưng qua tuổi đôi mươi mà không có vợ. Khi cụ mất, gia tài để lại hết cho em trai để nuôi cháu gái (tức là bà tôi). Lúc bà tôi đã đến tuổi thì gả bán cho bên nội theo hẹn ước giữa 2 nhà. Vậy là bà tôi làm dâu họ Hoàng (Người Việt) khi mới quá 15 (Hồi xưa dựng vợ, gả chồng sớm, chứ không như bây giờ).
Sau đó, khi bà tôi đã sinh mẹ tôi được hơn 2 năm thì ông chú ruột của bà tôi bỏ đi đâu biệt tích. Ngôi nhà của cụ người Tàu sau này bị nhà nước trưng thu rồi phân cho các cán bộ Việt minh ở.
Khi tôi học hết cấp 3 trường tỉnh là lúc bắt đầu có chiến tranh phá hoại miền Bắc của không quân Mỹ. Trước đó, chừng 1962 hay 1963 gì đó, ông tôi đạp xe đạp Peugeot (Pơ giô – Hồi ấy chỉ nhà giàu ở Hà Nội mới có) về thăm nhà như mọi khi. Vừa dắt xe lên đò Chèm, ra đến giữa sông thì đò bị lật. Ông tôi và vô số khách bị chết đuối mà không tìm thấy xác. Bà tôi khi đó mới ngoài 30, cứ vật vã đến rộc người.
Khi tôi mới 17, mẹ tôi 34 tuổi, còn bà ngoại tuổi cập 50. Tôi nhớ, sau 3 ngày tang ông, bà tôi gọi hai mẹ con tôi vào buồng và bảo:
– Từ hôm nay, thằng Sâm thay đệm Văn thành đệm Vĩnh nhé. Hoàng Vĩnh Sâm để là kẻ nối dõi họ Hoàng Vĩnh. Trong nhà với nhau thì nó là con trai của tao. Vậy con Quế (tên mẹ tôi)cứ coi nó như em trai nhé. Ra ngoài thì vẫn bà cháu, mẹ con. Nhưng trước ban thờ các cụ tộc Hoàng Vĩnh thì Sâm là con của bà Tiểu Thục (Tên của bà) và ông Hoàng Vĩnh Ký, là em trai của chị Quế. Nhớ đấy!
Mẹ con tôi nín thinh vâng lời vì từ xưa tới nay, bà đã quyết cái gì thì cả nhà phải tuân theo, kể cả ông.
(Thấy tôi định hỏi, ông bảo: Lý do á? Để tôi giải thích sau)
Ông tiếp:
– Hết giỗ ông tháng Tư âm lịch, cũng là lúc tôi ôn thi tốt nghiệp cấp 3. Hồi đó học hành nghiêm chỉnh và không vất vả như bây giờ. Bước ra sân giếng phía đầu hồi, định tắm cái cho mát. Ra thấy bà đang ngồi cởi trần, múc từng gáo nước dội và kỳ cọ phía thân trên. Phần dưới bà vẫn mặc váy. Da của bà rất trắng, nhưng ở tuổi vào 50 đã bắt đầu có ngấn lưng, ngấn bụng. Nói thế thôi chứ nhìn bà còn trẻ hơn những bà, những cô 25 – 30 ở vùng quê lam lũ này vì bà an nhàn, không bao giờ phải tắm nắng, gội mưa. Bà để răng trắng chứ không nhuộm đen, ăn trầu như các bà, các chị ở quê. Tóc bà cuốn cao thành búi to sau gáy. Bà dùng khăn nhúng nước và vặn mình để kỳ cọ phía sau lưng.
Hình như biết tôi đứng nhìn, bà không ngoái lại, nói:
– Ra kỳ lưng cho bà cái!
Tôi tới, ngồi sau bà và dùng khăn lau kỳ cọ lưng và vai của bà. Lưng bà đỏ ửng lên giữa làn da trắng hồng, núng nính. Bà cầm tay tôi kéo theo tấm khăn về phía bụng, phía ngực rồi xuống phía mông bà. Tay tôi như cái dụng cụ vô thức theo tay bà. Có lúc ngón tay tôi chạm vào vú còn căng và thây lẩy của bà. Bất giác tôi đỏ mặt và cu tôi cứ cộm lên bên trong quần đùi.
– Thôi! Được rồi! Cháu nóng thì tắm đi nhưng phải để ráo mồ hôi đã kẻo bị cảm. Gớm! Mồ hôi cứ đầm đìa như tắm thế này và sao người cháu, da thịt cứ hầm hập thế?
– Cháu nóng quá, bà ạ!
– Muốn hạ nhiệt và nhanh ráo người thì vào đây, bà quạt cho mát. Gớm, nóng ran thế này à?
Rồi bà đứng dậy, lưng vẫn để trần, một tay giữ cạp cái váy ướt sũng nước đi vào nhà, rồi vào buồng. Tôi lặng lẽ đi sau mà bà không biết.
Bà cúi xuống giường lấy cái quần rồi tụt váy, dùng khăn lau mông, lau phía trước xong vắt khăn lên vai. Bất ngờ bà quay lại, thấy tôi. Sau một chút sững sờ, bà nhẹ nhàng:
– Sâm vào mà bà không biết! Cháu thấy hết rồi à?
– Không! Cháu chỉ…
– Lại đây!
Tôi rón rén đi tới bên bà. Bà cầm tay tôi đưa lên ngực, cặp vú bà to, trắng và ấm lắm. Bà bảo:
– Bà cho đấy! Sờ đi! Bóp đi! Bú vú Thục đi…
Tôi làm theo. Cả hai tay nhào, xoắn cặp vú của bà. Tiếng bà rên nhè nhẹ, đứt quãng. Tưởng bà bị đau, tôi rụt hai tay lại rồi buông xuôi xuống úp vào bẹn mình nơi dương vật tôi đang cứng ngắc, nhô cao trong quần đùi.
– Sao lại bỏ tay ra thế? Đưa tay đây nào.
Bà cầm tay tôi định kéo lên ngực thì tôi mạnh bạo đưa một tay vào bẹn bà, còn tay kia áp chặt vào vú. Bà ngỡ ngàng một thoáng rồi cầm một ngón tay tôi ấn vào âm hộ mình. Tôi chỉ thấy ngón tay mình ấm ấm, nóng nóng và nhơm nhớp dính. Cứ thế tôi ấn thẳng và sâu ngón tay mình vào trong.
– Á! A! À… a! Bà kêu thành tiếng to dần. Bà kéo đầu tôi, úp mặt tôi vào ngực bà. Một mùi da thịt thơm thơm và quyến rũ. Tôi ngậm miệng vào đầu vú bà rồi mút sâu vào trong miệng. Tiếng bà rú lên nhưng chỉ đủ nghe:
– Ối! Bà thích quá! Thích quá! Đừng cắn nhé…
Tôi thấy tay bà thọc vào cạp quần tôi, nắm chặt con chim to dài, nóng và cứng của tôi mà vuốt ve, mà xóc xóc. Bà kéo tôi lên giường, vật ngửa tôi ra để nhìn rõ cặċ tôi rồi bắt đầu hôn, bú, mút. Tôi nhận biết được hai hàm răng của bà cào nhẹ, cắn nhẹ cặċ tôi. Bà nằm ngửa xuống giường…
– Sâm ơi! Thích không? Bà cho đấy! Cho hết đấy…
Dù chỉ biết chuyện ân ái nhau qua phim truyện, mà hồi đó không bạo như bây giờ đâu, tôi cũng tự nhiên như bản ngã giống đực để nằm lên bụng bà.
Bà chủ động hôn tôi, tôi như đi trên mây và cũng hôn lại bà chứ không có chủ định.
Bà cầm cặċ tôi, kéo vào âm hộ và hướng cái đầu nhẵn thín vào giữa khe. Tôi rúm mông ấn thẳng vào trong cái lỗ nóng hổi và đầy nước nhờn của bà. Cặc tôi vốn đã to nên tôi thấy khi nhấn vào Ɩồŋ bà, xung quanh đều được những múi cơ mềm mại trong Ɩồŋ bà mơn trớn, co bóp…
– Ấn mạnh đi Sâm ơi! Ấn mạnh vào, sâu vào… Thế…
Thế… Ôi sướng quá!
Khi tôi xuất tinh, tôi thấy dương vật mình cứ bị âm hộ bà co bóp theo từng đợt, còn toàn thân bà cứ ưỡn lên.
– Từ ngày sinh ra mẹ Quế đến nay, bây giờ Tiểu Thục mới được như thế này. Mấy chục năm nín nhịn…
Tôi ôm mặt bà, hôn trán, mắt, má rồi môi bà như ý khích lệ bà nói tiếp. Bà ôm ghì tôi, hôn môi và đưa lưỡi bà vào miệng tôi. Tôi mút và nuốt những dòng nước bọt của bà. Rồi chủ động đưa cặċ vào Ɩồŋ bà mà thúc, mà xuất tinh.
Tôi nằm xuống, bà ghé vào gối đầu lên vồng ngực trần của chàng trai 18, tay vân vê đầu vú tôi. Bà thủ thỉ:
– Tiểu Thục khổ lắm! Ngỡ như bản năng đàn bà không còn nữa. Ai ngờ, 50 tuổi lại được như hôm nay. Sâm có thích, có thương, yêu… Tiểu Thục không…
Nghe bà hỏi, tôi tưởng bà nhắc đến tên một cô gái nào khác nên tôi chối:
– Không! Cháu chỉ yêu thương bà và mẹ thôi. Cháu chưa thích và chưa muốn yêu ai khác ngoài bà và mẹ…
Bà nhổm dậy nhìn vào mắt tôi:
– Bà đây! Tiểu Thục đây! Sâm ơi…
Tôi hiểu ra. Vừa kéo bà nằm xuống vừa thủ thỉ bên tai bà:
– Từ bé đến giờ cháu mới biết đến thân thể người phụ nữ mà người đó lại chính là bà ngoại của mình. Cháu cảm ơn bà…
Không đợi tôi nói hết câu, tay bà đã vuốt vuốt cặċ tôi, bà tiếp tục ngả đầu, gối lên cánh tay vạm vỡ của tôi, bà nói như tiếng gió nhẹ nhàng, êm ấm bên tai tôi:
– Sâm quên à! Trong nhà không có ai là bà. Chỉ có mẹ Thục, chị Thanh Quế thôi. Riêng hôm nay, không có mẹ Thục mà chỉ có Tiểu Thục của Sâm thôi. Tiểu Thục đã được Sâm yêu thương, ân ái như vợ chồng thế này thì lúc chỉ có hai chúng ta Sâm gọi Tiểu Thục là em, là vợ được không?
– Thế bà… í, quên! Thế Tiểu Thục gọi cháu, lại nhầm, gọi Sâm là gì? Vừa xoa xoa lưng bà, tôi vừa hỏi?
– Là anh, là chồng chứ còn gì nữa.
– OK! Anh yêu vợ, anh thương vợ, anh thích vợ, Tiểu Thục ơi!
Rồi chúng tôi lại tiếp tục ân ái nhau cả ngày rồi cả đêm hôm ấy, ngày mà mẹ tôi – chị Quế tôi về Hà Nội để thăm nom nhà như mọi khi.
Cứ thế, những ngày, những lúc mẹ Quế vắng nhà là tôi với bà lại trở thành cặp vợ chồng. Cũng qua những giãi bày của bà như tâm sự của người vợ với chồng. Tôi đã biết tỏ tường gia sự của chúng tôi. Bà kể…
Bà lấy ông khi mới chớm 15, hàng tháng trời không thấy ông ỏ ê gì dù nằm cùng một giường. Bà mạnh dạn và chủ động sờ bộ phận sinh dục của ông thì thấy hai bìu dái to căng như quả trứng mà chim thì chả thấy đâu. Vì cũng biết về thuốc, về bệnh nên bà hiểu rằng đó là nguyên nhân. Bà đau khổ và buồn chán. Bố mẹ chồng, rồi bố mẹ bà đều biết vậy. Nhưng vì giữ lời hứa hôn của hai cụ nên việc cưới hỏi, thông gia cho đôi trẻ vẫn tiến hành mà thiên hạ không ai biết. Riêng ông thì ông biết mình và cảm thông với vợ. Nên ngay trong tuần đầu tiên, khi bà sờ bộ phận sinh dục của ông, ông đã nói hết và bảo bà:
– Cô cứ lẳng lặng mà xin ai đứa con. Có chửa đẻ thì coi như con đẻ của tôi. Cháu ruột của hai họ Hoàng. Tôi không những không trách cứ gì cô mà còn mang ơn. Nhưng phải bí mật và không bao giờ được cho người đó nhận con.
Bà buồn mất mấy ngày và thắc mắc rồi suy nghĩ…
Bà đem những tâm tư của mình nói chuyện với ông chú ruột, người chỉ hơn bà 7 – 8 tuổi, không vợ con và sống cùng gia đình bà. Hôm bà tâm sự với ông chú ở ngoài hiệu thuốc. Trời mùa hè, mưa rào tầm tã cả ngày, không có khách nên hai chú cháu đóng cửa ngồi trong quầy tâm sự. Ông chú rất quý cháu, hay nhìn trộm cháu hàng ngày đến nỗi chị dâu ông (tức mẹ của bà) cảnh giác và nói với bố bà cho chú ra ngủ cửa hiệu để trông coi hàng hóa tránh bị trộm đêm. Ông bố bà đồng ý ngay. Thế là hai chú cháu chỉ gặp nhau khi đến bữa ăn hoặc hôm nào rỗi rãi, được nghỉ học thì bà ra phụ giúp bố mẹ và chú. Hai chú cháu nói và nghe nhau nói, tỉ tê sao đó mà bà chủ động nói với chú của mình:
– Thúc thúc (chú – Tiếng Tàu) à! Cháu muốn có bé by mà phu quân cháu thì như vậy. Hay… thúc thúc giúp cháu đi!
Hôm ấy bà mới trở thành đàn bà sau hơn một tháng cưới chồng lúc gần tròn 16. Người biến bà thành đàn bà không ai khác là chú ruột của mình. Cái thai trong bụng chính là kết quả vụng trộm có chủ đích giữa bà và chú. Khi bà đẻ con gái, cũng chính ông đặt tên là Quế. Khi con gái được 3 tuổi ông bỏ đi đâu biệt tăm không ai biết.
Bà bảo với tôi:
– Ngần ấy năm, Tiểu Thục của Sâm chưa bao giờ biết hoặc dám mơ đến người đàn ông nào. Hôm nay Sâm là người đàn ông thứ hai, đúng nghĩa cho Tiểu Thục được hoan hỉ tình dục…
– Thế… Tiểu Thục có gọi ông chú là anh, là chồng và có ngủ với ông ấy lần nào nữa không?
– Không! Chỉ một lần duy nhất. Sau này cũng muốn lắm nhưng cả hai đều sợ.
May mắn là bên nhà nội không ai trách cứ gì. Đều yêu thương bé Quế… Sâm này! Ước gì Tiểu Thục được còn đẻ được nữa nhỉ? Muốn lắm thôi!
Tôi và bà cứ vụng trộm mà nồng nàn mỗi khi mẹ tôi vắng nhà.
Rồi trời cho hay được phận mà bà có chửa ở tuổi 50 – 51, những trường hợp đàn bà sinh đẻ muộn là hiếm thấy chứ không phải không có. Chỉ tôi và bà biết bố đứa trẻ là ai. Mẹ tôi thấy bà có chửa thì thương lắm, lo lắm nhưng không biết làm gì. Còn bà? Bà mừng ra mặt nhưng cũng lo sợ tai tiếng nên chỉ ở nhà tự bốc thuốc bổ dưỡng thai. Việc kinh doanh hiệu thuốc bắc của gia đình giao toàn quyền cho mẹ tôi. Bà nuôi bé Thảo (tên con bé – con của tôi và bà) và chăm chút nó như một bà mẹ trẻ. Tôi và bà vẫn tranh thủ để gặp nhau, để ái ân, để giao phối. Bà cũng khỏe và dâm thật. Quan hệ nhiều thế mà không thấy bà chửa đẻ thêm.
Về chuyện tôi với mẹ Quế cũng là một thiên tình sử ướt át không kém.
Khi Tiểu Thục chửa vượt mặt thì mọi việc vào trút hết lên đầu mẹ tôi. Chỉ khi nghỉ học hoặc nghỉ hè tôi mới về giúp mẹ. Thấy mẹ vất vả quá, túi bụi ngoài hiệu thuốc. Mà số khách đến bắt mạch, cắt thuốc ngày càng nhiều. Hồi bà chưa to bụng thì vẫn là người chính, mẹ và tôi chỉ bốc thuốc, thu tiền. Nay mỗi mình mẹ cáng đáng. Thương mẹ, tôi bảo:
– Mẹ đi lấy chồng đi, tìm ông nào biết làm thuốc về ở rể nhà mình để đỡ mẹ, đỡ bà…
– Thế còn anh? Làm phỗng để bà và mẹ nuôi báo cô à?
Với lại, mẹ với bà bàn nhau khi nào con lấy vợ thì lúc đó giao hết nghề nghiệp cho con. Mẹ mới tính chuyện chồng con. Nhưng… – mẹ tôi hạ giọng, như sợ có người nghe – Bây giờ bà như thế, chả biết làm sao, mẹ đang rối tinh, rối mù lên đây này…
– Con bỏ học để ở nhà với bà, với mẹ nhé. Thấy bà với mẹ vất vả vì con quá. Con không đành lòng…
– Thôi đi anh! Anh cứ học hành tử tế đi. Cứ thấy bóng dáng ng đàn ông trong nhà là bà và tôi thấy vững dạ rồi. Miễn là anh cứ yêu thương chúng tôi mà học hành cho tốt, làm chỗ dựa cho hai người đàn bà chúng tôi là được rồi…
– Ô! Mẹ mới 18 mà đã gọi là đàn bà á? – Tôi cự lại – Mà ai bắt mẹ thành đàn bà thế?
Mẹ tôi phì cười:
– Thì đàn ông chứ còn ai bắt được. Rồi mẹ nhìn tôi không nói gì.
Ở tuổi 34 – 35 là cái tuổi người phụ nữ hoàn thiện, hoàn mỹ nhất. Như đã nói ở trên, cả mẹ tôi và mẹ của mẹ tôi là Tiểu Thục đang mang bầu đứa con của tôi đều rất đẹp. Tiểu Thục thì đã lấy mất tinh khí đầu tiên của tôi để kết trái. Tôi thấy thương mẹ quá…
– Chị Quế này! (Tôi đổi cách xưng hô)Em thương chị thật mà!
– Thì ai chả biết! Nhưng thương chị Quế như thế nào hả Sâm?
– Như đàn ông thương yêu đàn bà…
Thấy mẹ tôi đỏ mặt, nhìn tôi. Tôi tấn tới:
– Quế cho em thương yêu chị nhé!
– Ơ… Mẹ bỏ lửng câu…
Lúc này chỉ có hai mẹ con ở cửa hàng. Tôi sấn vào phía sau mẹ, ôm mẹ vào lòng. Mẹ tôi chỉ đặt tay lên hai bàn tay tôi đang đặt trên bụng bà như đề phòng nhưng cũng như dẫn hướng. Tôi ghé môi vào hôn bờ vai, cổ rồi tai mẹ. Thấy mẹ thở đứt quãng, tay tôi đưa lên ngực mẹ mà xoa bóp ngoài áo. Mẹ tôi như lả đi rồi từ từ khuỵu xuống nền nhà. Nằm ngửa và nhắm mắt kệ tôi làm gì thì làm. Đã có chút kinh nghiệm làm tình với bà ngoại (Tiểu Thục) tôi từ từ cởi từng nút áo…
Không ngờ mẹ tôi giật tung hết cả hàng cúc rồi hấp tấp tụt quần. Tôi làm nốt những việc còn lại là nắn, bóp vú, vuốt ve khe Ɩồŋ đang đầm đìa và hôn từ Ɩồŋ lên đến miệng mẹ.
– Cởi ra đi Sâm… Cởi đi…
Mẹ tôi nhắc khi vẫn thấy tôi mặc quần áo trên người.
Rất nhanh, rất thành thạo tôi thực hiện lời của mẹ.
Tôi cố tình chấm chấm đầu cặċ vào khe Ɩồŋ bà.
Quế rú lên và giục:
– Cho vào đi con! Cho vào đi, mẹ xin đấy…
– Mẹ nào thế? Đây chỉ có chị Quế của Sâm và người đàn ông đang nằm trên bụng Quế thôi…
– Ừ! Sâm ơi! Sâm địŧ Quế đi. Quế xin đấy. Cho Quế thành đàn bà của Sâm đi…
– Cho vào có chửa thì sao?
– Chửa càng tốt! Quế muốn có con…
– Quế có con rồi đấy thôi. Sâm là con của Quế…
– Không! Sâm đang làm chồng Quế, Sâm ơ… ơ… ơi.
Tôi nhấn cặċ vào đến miệng cổ tử cung của mẹ để dập và xả tinh trùng. Mẹ tôi quằn quại vì hưng phấn.
Tại hiệu thuốc của nhà, tôi và mẹ thường xuyên địŧ nhau, không cần giường chiếu. Địŧ nhau ngay trên nền gạch men vào mùa hè và lót tấm chiếu vào lúc trời lạnh. Say đắm, si mê và mãnh liệt. Người đàn bà 34 tuổi và con trai 18 tuổi của mình cứ liên tục thăng hoa để chờ ngày đậu quả.
Ba tháng sau, mẹ tôi cắn vào vai tôi, bảo:
– Có củ Sâm con trong bụng Quế rồi nhé. Thích không?
– Không gì bằng. Thế là Sâm có vợ, có con rồi. Nhà mình tên toàn là thuốc bổ. Chả trách ai cũng hăng nhỉ.
Lại kể tiếp về chuyện của tôi với bà ngoại Tiểu Thục – Mẹ của con gái tôi – và bé Thảo nhé.
Con bé vẫn gọi tôi và mẹ tôi là anh Sâm, chị Quế. Mẹ tôi cũng quý nó lắm. Ngắm con, tôi thấy nó giống bà, giống mẹ và giống tôi. Nhất là giống bà. Nó giống bà mà từ khuôn mặt đến dáng người từng chi tiết.
Có một thứ chỉ có tôi biết để so sánh nó với bà. Bởi nhiều lần tôi úp mặt vào Ɩồŋ bà, rồi ngắm nghía, nghịch vuốt đám lông trên mu Ɩồŋ luôn đầy đặn, múp míp của bà trước khi tôi và bà làm chuyện vợ chồng. Tôi phát hiện ra trên hai mu Ɩồŋ bà có hai nốt ruồi đỏ rất bằng nhau và nằm rất cân đối, hai cái nốt ruồi đỏ chỉ nhỏ như hạt tấm, xung quanh có khoảng trống to bằng móng tay, không có lông mọc. Tôi hỏi bà:
– Sao Tiểu Thục lại nhổ lông xung quanh hai nốt Ngọc Ruby này thế?
– Em có nhổ bao giờ đâu? Mỗi lần soi gương thấy hai chỗ đó cứ nhẵn trơn. Nhưng cũng chẳng bận tâm làm gì. Nay chồng hỏi mới nghĩ đến chỉ có chồng của vợ, Sâm của Thục mới nhìn và chú tâm đến. Mà em cũng mới phát hiện ra rằng cứ gần anh là hai cái nốt ruồi đó ngứa ran và đỏ rực lên. Lạ thật đấy! À! Còn cái nốt ruồi nổi, to như hạt đỗ giữa khe ngực cũng thế. Ngày thường không thấy gì, khi có kinh nguyệt là màu nâu xám, hết kinh cái là chuyển sang màu đỏ tươi.
Lúc tôi tắm cho bé Thảo, tôi cũng thấy trên mu của bé cũng có hai nốt ruồi đỏ nhỏ xíu như của mẹ Thục, và nằm ở chính giữa hai cái đầu ti bé tí tẹo của con bé cũng có một nốt ruồi nổi, bé như hạt vừng.
Khi con Thảo 3 – 4 tuổi, bà đã 53 – 54 gì đó. Một đêm, tất nhiên đêm đó mẹ tôi vắng nhà và bé Thảo đã ngủ, sau khi chúng tôi giao hợp 2 lần, bà ôm tôi và bảo:
– Chồng cho em vào Sài Gòn một chuyến nhé!
Tôi hỏi vào làm gì? Đợi hè thì cả nhà mình vào một thể. Lúc đó cũng vãn khách, chị Quế đi được nhiều ngày và… chồng của Thục cũng xin nghỉ phép được dài ngày…
Để lại một bình luận